Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 931






Chương 933

Anh ta đã hứa với cô, phía Kiều Lãnh có động hướng gì, sẽ lập tức thông báo cho cô.

Cô rất căng thẳng.

Vừa căng thẳng Ngôn Uyên có thể moi được gì từ miệng Kiều Lãnh không, cũng căng thẳng bố mẹ cô có thực sự vẫn còn trên đời không.

Trái tim thấp thỏm đập liên hồi, cần phải bình tĩnh lại.

Nam Mẫn với lấy áo choàng đứng dậy khỏi giường, lấy điếu thuốc từ bao thuốc trong ngăn tủ, đặt lên đầu ngón tay chậm rãi châm lửa, thỉnh thoảng hút một hơi, vỗ về trái tim rốt ruột lo lắng bất an.

Biết hút thuốc từ lúc nào, cô cũng quên rồi.

Hình như là khoảng thời gian sau khi bố mẹ gặp tai nạn giao thông, vừa điều tra chân tướng ‘cái chết’ của họ, vừa không thể không trèo chống sự nghiệp gia tộc to lớn, lúc đó gánh nặng đè trên vai đến mức cô không thở nổi.

Cuối cùng cô vẫn là người bình thường, không mạnh mẽ như người khác tưởng.

Mạnh mẽ là để cho người khác thấy, còn trong lòng yếu đuối thế nào, cô độc thế nào, cũng chỉ có bản thân biết.

Cô khác với phần lớn các cô gái trên đời, khao khát tình thân, khao khát tình bạn, cũng khao khát tình yêu, thực ra điều khao khát nhất vẫn là người đồng hành.

Không thích như vậy, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô lẻ loi, linh hồn không có nơi dừng chân.

Đứng bên cửa sổ hồi lâu, cho đến điếu thuốc lụi tàn, cháy thành tro bụi.

Đèn bỗng sáng lên, Dụ Lâm Hải bỗng ngẩng đầu.

Điện thoại đổ chuông, Nam Mẫn bỗng ngẩng đầu.

Dụ Lâm Hải từ trong phòng đi ra.

Nam Mẫn cầm điện thoại, mở mail, nhìn thành một hàng chữ ngắn trên màn hình, trong lòng chấn động, chạy ra khỏi phòng.

“Anh cả!”

“Cộc cộc”.

Dụ Lâm Hải đứng ở cửa phòng số 88 hồi lâu, anh chậm rãi giơ tay lên gõ cửa.

Cửa từ trong mở ra, khi Ngôn Uyên nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng ở cửa, chân mày anh ta khẽ nhướn lên, chậm rãi gọi tên anh: “Anh Dụ”.

Anh ta không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nghiêng người, giơ tay: “Mời vào”.

Dụ Lâm Hải khẽ gật đầu, đi vào.

Phòng số 88 ở Vân Thủy Gian là chỗ ở chuẩn bị cho mấy anh em Bạch Lộc Dư Nam Mẫn, Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn là hai người ở nhiều nhất, những anh khác đến thành phố Nam có lúc sẽ ở khu vườn Hoa Hồng, có lúc ở Vân Thủy Gian.

Căn phòng rộng lớn có ba ngủ một khách, phòng ngủ chính được Nam Mẫn chiếm, chất đầy đồ của cô, hai phòng ngủ thứ dọn dẹp rất ngăn nắp, Ngôn Uyên ngủ ở một căn phòng gần ban công.

Mời người vào, Ngôn Uyên nhàn nhạt hỏi: “Uống chút gì không?”