Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 978






Chương 980

Bạch Lộc Dư cười ha ha: “Không sai, em nhớ ra rồi! Kết quả bị mẹ đạp một phát, thiếu chút nữa ngã sấp mặt”.

“Khốn kiếp! Em mới ngã sấp mặt”, Lý Vân quát Bạch Lộc Dư.

Bạch Lộc Dư ‘gâu gâu’ quay về.

Hai người này một khi ở cùng nhau thì tự động quay về lúc ba tuổi, Nam Mẫn bị các anh làm loạn, khói mù trong lòng đã tiêu tán không ít.

Lạc Quân Hành ngại ồn ào, anh ta nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi Nam Mẫn hơi cong lên thì không nói gì.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa”, Hạ Thâm ngăn hai người đúng lúc.

Tiếp tục ồn ào nữa thì anh cả sẽ đánh người đấy.

Nam Tam Tài híp mắt cười, yêu thích không rời tay bức tranh, rồi lại hỏi Nam Mẫn: “Cháu không hỏi Văn Cảnh Dật bức tranh này là ai làm sao?”

“Hỏi rồi, nhưng ông ấy không nói”.

Nam Mẫn mím môi đáp: “Nói là chờ lần sau chúng ta quay lại thành phố Bắc, ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết”.

“…”

Sắc mặt Nam Tam Tài sụp đổ: “Hắc, ông già này! Còn học thói thừa nước đục thả câu! Không nói thì thôi, ông không tò mò nữa!”

Ngoài miệng thì nói không tò mò, thực tế trong lòng tò mò muốn chết!

Lòng ngứa ngáy khó nhịn.

*

Đến khu vườn Hoa Hồng đã là nhá nhem tối.

Sau khi từ nước Y về, tinh thần Nam Mẫn luôn dao động, rất dễ mệt nỏi.

Vừa về nhà, cô muốn lập tức về phòng ngủ một giấc, có thể ngủ thì sẽ không suy nghĩ gì nữa.

Nhưng sợ các anh lo lắng, cô vẫn miễn cưỡng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với các anh, trong bữa nên cười thì cười, nên nói thì nói, nhìn trông cô vẫn vui vẻ như trước kia.

Nhưng ánh sáng trong mắt cô không còn.

Các anh đều nhìn thấy nỗi đau trong lòng cô, nhưng không có vạch trần.

Cô muốn cố gắng trở nên vui vẻ, vậy họ sẽ ở bên cạnh cô thật vui; nếu cô buồn, họ ở bên cô cùng buồn.

Những gì họ có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.

Vết thương ở tim cần tự cô hòa giải với chính mình, tự bản thân bước ra mới được.

Nhưng họ tin em gái, tin rằng đến một ngày cô sẽ đi ra khỏi vũng bùn tình cảm, lại một lần nữa hồi phục sức sống, trở về là cô gái mạnh mẽ tràn đầy ánh sáng.

Trong bữa ăn có nhắc đến tình trạng của Ngôn Uyên.

Lý Vân nói: “Vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động ngón tay, cơ bản có thể loại trừ tình huống trở thành người thực vật, còn bao giờ tỉnh lại vẫn phải xem ý thức hồi phục của anh ta”.

“Anh Ngôn cũng thảm vậy sao, bị thương nặng quá”.

Bạch Lộc Dư hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ dù thật sự tỉnh lại cũng không dễ dàng hồi phục, không khác gì tình trạng ba năm trước của Dụ Lâm Hải…”