Vô Củ

Chương 27: Nhìn Lén




Khẩu khí Ngô Củ nửa thật nửa giả, dường như đang nói giỡn. Ngón tay lại ngả ngớn vẽ một đường trên cổ Tử Thanh. Giống như là đang đùa giỡn, lại làm Tử Thanh đột nhiên rùng mình.



Không chỉ như vậy, ngay cả động tác ngả ngớn của Ngô Củ cũng trở nên phi thường nguy hiểm. Ngón tay trên cổ Tử Thanh cũng không phải ngón tay, mà một chủy thủ sắc bén, trong nháy mắt là có thể đâm xuyên yết hầu của Tử Thanh.



Tử Thanh khẽ run, trong lúc nhất thời không mở miệng được.



Ngô Củ đem hành động run rẩy kia thu hết đáy mắt, chỉ là hơi hơi mỉm cười, không mở miệng, lại phát ra một tiếng cười giọng mũi.



"Hử?"



"Công...... Công tử......"



Tử Thanh cúi đầu, nói:



"Tử Thanh thấy... Công tử cùng hai vị sứ thần uống rượu vui vẻ. Sợ... sợ không đủ thức ăn, cho nên đi một chuyến phòng bếp."



Ngô Củ chậm rãi buông tay, cười nói:



"Đi phòng bếp? Vậy món ăn đâu?"



Tử Thanh bản thân đã khẩn trương, bị hỏi như vậy tức khắc đôi mắt co rụt lại. Hắn cảm giác Ngô Củ đã biết cái gì, buộc mình đi vào khuôn khổ.



Tử Thanh năm nay mới mười hai tuổi, nhưng mà tâm lý kỳ thật không chỉ mười hai. Hắn đã chịu qua khổ gấp nhiều lần mấy đứa trẻ cùng tuổi khác. Sau khi gặp được Tề Hầu, hắn vẫn luôn mang ơn đội nghĩa muốn hồi báo, rốt cuộc cơ hội đã tới.



Khi đó, bởi vì Tử Thanh đáng yêu thanh tú, tướng mạo rất là đoan chính, làm người lại phi thường cẩn thận, cho nên được phân phối đến hầu hạ Nhị Công tử Củ. Tử Thanh tưởng rằng mình có ngày tốt rồi. Không nói đến có thể lộ diện, chỉ là nói không còn bị người khác xem thường, khinh thường, khi dễ.



Nhưng mà Tử Thanh không ngờ, Công tử Củ chỉ có thông minh lễ độ mặt ngoài. Trước mặt Tề Công giả phi thường khéo léo, mà trong lén lút lại đối với tự nhân, cung nữ vừa đánh vừa mắng. Không hài lòng liền lấy nô lệ trút giận.



Tử Thanh bởi vì là người gần nhất cho nên bị đánh nhiều nhất. Nhưng Tử Thanh đã quen, cũng không có chạy. Bởi vì hắn xuất thân không khác dê bò, thậm chí còn không bằng dê bò, bởi vì hắn là nô lệ......



Sau đó Tam Công tử lại xuất hiện, đối đãi với Tử Thanh có lễ. Tử Thanh cũng biết, Tam Công tử muốn mình làm nội ứng. Tử Thanh chính là chịu không nổi người giả từ bi lễ ngộ. Thật ra hắn biết ai sẽ đối đãi với nô lệ từ bi? Thậm chí chỉ là vì đạt được mục đích mới giả từ bi.



Tử Thanh đáp ứng làm nội ứng. Hết thảy đều thực thuận lợi, Tử Thanh vẫn bị đánh, nhưng chưa bao giờ bị hoài nghi, cho đến khi......



Tử Thanh bỗng nhiên cảm thấy Nhị Công tử có chút không giống.



Từ khi nào đã bắt đầu?



Nhị công tử ở ngoài Lâm Tri Thành bị Công Tôn Thấp Bằng ngăn cản vào thành, dưới sự tức giận hộc máu ngất đi. Sau khi Nhị Công tử tỉnh lại liền khác trước. Điểm này không chỉ là Tử Thanh nhìn ra được, cả Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô cũng đã nhìn ra.



Nếu nói Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô trước kia là trung quân, thì hiện tại là triệt để tâm phục khẩu phục.



Từ lúc đó, Tử Thanh không bị đánh. Trên người chỉ là có vết thương cũ, không có miệng vết thương mới. Vết thương theo thời gian chậm rãi lành dần, mà việc của Tử Thanh lại ngày càng gian nan.



Nhị Công tử trở nên cẩn thận hơn, không chỉ là thông minh, hơn nữa Tử Thanh rất nhiều lần không có tìm được cơ hội đi báo bẩm báo cho Tề Hầu.



Hiện giờ vừa đi bẩm báo, lại suýt nữa bị bắt......



Không đúng, không biết có phải là suýt nữa hay không, có lẽ đã bị bắt được rồi. Bởi vì thái độ Nhị Công tử có chút ái muội không rõ, thật không minh bạch. Trong lòng Tử Thanh phi thường thấp thỏm bất an.



Ngô Củ hỏi thức ăn đâu, Tử Thanh trả lời không được. Hắn mới mười hai tuổi, tuy rằng đã được rèn luyện tâm như nước lặng, nhưng có những đối khó đối phó như Ngô Củ.



Tử Thanh run rẩy, tự trấn định nói:



"Phòng... Phòng bếp không có thức ăn, cho nên Tử Thanh... Tử Thanh liền trở lại."



"Phụt"



Ngô Củ nghe xong lại cười một tiếng, tựa hồ có chút sung sướng, phất phất tay, không để ý nói:



"Thôi, dù sao cũng uống xong rồi. Ta còn tưởng ngươi đem thức ăn lấy được cho Tề Hầu rồi chứ."



Ngô Củ nói nhẹ nhàng, phảng phất như bông tuyết, cũng phảng phất như lông ngỗng, trong nháy mắt theo gió bay bay.



Nhưng mà lần này lại làm Tử Thanh sợ tới mức đầy người mồ hôi lạnh. Nháy mắt phía sau lưng đều ướt đẫm, hắn cảm giác được mồ hôi ướt làm xiêm y dính sát vào lưng. Một loại cảm giác lạnh căm căm từ xương cùng trực tiếp vọt lên. Ầm một tiếng xông lên đỉnh đầu. Cả người thiếu chút nữa ngã, hai chân mềm nhũn liền quỳ trên mặt đất.



"Công... Công tử..."



Ngô Củ lại giống như không biết lời mình nói có sức mạnh như vậy, quay đầu chậm rãi đi đến cửa phòng.



"Kẽo kẹt"



Đẩy cửa phòng ra, Ngô Củ còn quay đầu lại nhìn Tử Thanh, cười nói:



"Làm sao vậy? Cùng ngươi nói giỡn thôi, vì sao làm một bộ ngốc vậy? Mau đi vào."



Tử Thanh vội vàng đứng lên, tay chân cứng đờ theo vào phòng. Ngô Củ đi vào, có chút cẩu thả kéo kéo cổ áo, sau đó ngã vào giường, thở dài một tiếng, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:



"Thu dọn đi. Đầu ta có chút đau, nhẹ tay một chút."



Tử Thanh lập tức nhẹ giọng nói:



"Dạ, Công tử."



Tử Thanh thấy Công tử nằm ở trên giường, đã nhắm mắt lại, phảng phất như ngủ. Hô hấp đều đều, chỉ có mày nhíu nhíu lại, giống như thật sự bởi vì uống nhiều rượu nên đầu không thoải mái.



Ngô Củ không nói nữa. Tử Thanh nhanh tay thu dọn bàn ăn vừa rồi, cũng sửa sang lại phòng cho tốt, cầm chén đĩa không nhẹ nhàng bưng đi ra ngoài.



Khi Tử Thanh trở về, Ngô Củ đã ngồi dậy, đang uống nước. Tử Thanh vội vàng đi qua, nói:



"Công tử, Tử Thanh lấy một ít nước ấm cho ngài? Ngài mới vừa uống rượu, uống nước lạnh đối với thân mình không tốt."



Ngô Củ vẫy vẫy tay, lại xoa thái dương, tựa hồ là đau đầu. Ngô Củ cũng không biết sao thân thể này yếu ớt như vậy, xác thật là quá yếu. Đời trước bởi vì công tác, không ít lần đi xã giao uống rượu. Tuy rằng Ngô Củ cũng không thường đi, nhưng xã giao ắt không thể thiếu, tửu lượng Ngô Củ không tồi. Hiện tại, chỉ là ngẫu hứng cùng Cung Chi Kỳ và Bách Lý Hề uống mấy ly, rượu độ cũng không cao, nhưng uống xong đau đầu không nói, còn có chút khó chịu chóng mặt, cảm giác ngực như bị đè nén.



Ngô Củ vẫy vẫy tay, xoay người nằm xuống giường, lại vỗ vỗ nệm, ý bảo Tử Thanh đi qua.



Tử Thanh hiện tại sợ Ngô Củ cực kỳ. Nói thật ra, hắn không dám qua, nhưng lại không thể không đi qua. Tử Thanh đành phải căng da đầu đi qua, sau đó đứng ở cạnh giường, nghe Ngô Củ xử lý.



Bất quá Ngô Củ không nói cái gì, chỉ là đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Tử Thanh kéo xuống.



"A"



Tử Thanh la một tiếng. Hắn căn bản không phòng bị, Ngô Củ kéo một cái đã ngã lên giường, suýt nữa đè lên Ngô Củ. Tử Thanh vội vàng muốn đứng lên. Ngô Củ cười cười, nói:



"Ngươi ngồi xuống."



Tử Thanh co quắp không biết như thế nào cho phải, nhưng lại không dám nói không, nhanh ngồi ở trên giường. Ngô Củ trở mình, lật qua gối đầu lên đùi Tử Thanh.



Tử Thanh hoảng sợ, toàn thân run lên, Ngô Củ gối đầu xong, thở dài một tiếng, nói:



"Độ cao này rất thích hợp."



Tử Thanh khẩn trương không dám thở. Ngô Củ từ phía dưới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tử Thanh, cười tủm tỉm, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tay áo Tử Thanh. Tay áo vén lên, Tử Thanh càng hoảng sợ, vội vàng hô một tiếng:



"Công tử."



Sắc mặt Tử Thanh liền trắng bệch, khớp hàm thiếu chút nữa khua lộp cộp.



Ngô Củ nghiêng đầu nhìn. Tay Tử Thanh có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, có cả hình tròn thoạt nhìn là bị phỏng. Bất quá đã lâu, có rất nhiều chỗ nâu thẫm, loang lổ.



Ngô Củ nheo mắt, nhìn chằm chằm vết sẹo của Tử Thanh, lại nhìn Tử Thanh sắc mặt trắng bệch, đột nhiên thở dài.



Ngô Củ đã sớm thấy được từ lúc tỉnh lại. Tử Thanh vẫn luôn hầu hạ bên người nên khó tránh khỏi bị Ngô Củ nhìn thấy những vết sẹo. Vừa mới bắt đầu Ngô Củ tưởng hắn không cẩn thận va chạm, bất quá sau đó phát hiện Tử Thanh có rất nhiều vết sẹo, có lớn có bé, có một ít như là bị cắt, có một ít như là bị phỏng.



Ngô Củ kỳ thật đoán được Công tử Củ trước kia không phải tốt như bề ngoài. Ít nhất đối với những người hầu cũng không phải quá tốt. Những vết sẹo trên người Tử Thanh tất nhiên là "chính mình" làm ra.



Hiện giờ nhìn thấy Tử Thanh sợ hãi, Ngô Củ càng khẳng định. Ngón tay Ngô Củ nhẹ nhàng vuốt ve một vết sẹo, Tử Thanh sợ tới mức môi run rẩy, mồ hôi theo thái dương nhỏ giọt xuống.



Ngô Củ dưới ánh mắt sợ hãi của Tử Thanh, chậm rãi buông tay, nhẹ giọng nói:



"Tử Thanh, ta trước kia đối đãi ngươi không tốt."



Tử Thanh không biết Công tử Củ đang có ý gì, run rẩy nói:



"Công... Công tử sao nói lời này... Công tử..."



Ngô Củ lại không đợi hắn nói xong.



"Bôi thuốc đi. Hôm trước mặt ta bị thương, y quan cho thuốc còn chưa có dùng hết, ngươi cũng bôi đi."



Tử Thanh vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Ngô Củ, Ngô Củ lại cười nói:



"Bằng không lưu nhiều sẹo như vậy, về sau sao cưới thê tử?"



Tử Thanh trong lòng vừa sợ hãi vừa thấp thỏm, không biết Công tử Củ trêu đùa mình, hay là thử mình. Nhưng nụ cười kia quá ôn nhu, mặc kệ là thật hay giả vẫn làm Tử Thanh có chút phát run, tay cũng run rẩy.





Ngô Củ liền lấy ra một cái hộp nhỏ ở đầu giường đưa cho Tử Thanh.



"Thuốc trị thương đây, cầm đi."



Ngô Củ đem thuốc trị thương nhét vào trong tay Tử Thanh. Tử Thanh thật sự không nói được gì. Ngô Củ cũng không có nói nữa, trở mình, từ trên đùi Tử Thanh lăn xuống, nghiêng người nằm ở trên giường, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.



Ngô Củ bởi vì bị ám sát, tĩnh dưỡng một ngày, hôm sau sáng sớm liền chuẩn bị xuất phát đi Lương Phủ Sơn, tìm kiếm Tào Mạt.



Nói thật, Ngô Củ cũng không thích ở dịch quán Cử quốc. Tưởng tượng đến bộ dạng Cử Tử, Ngô Củ liền có một loại cảm giác buồn nôn muốn phun, cũng không phải khoa trương mà thật sự sẽ nhổ ra.



Bởi vì Cử Tử mà bệnh tâm lý của Ngô Củ càng thêm nghiêm trọng. Bất quá nói đến cũng rất kỳ quái, Ngô Củ chủ động chạm vào người khác cũng không có vấn đề, nhưng người khác chạm vào Ngô Củ, Ngô Củ liền sẽ cảm thấy không thoải mái, thời điểm nghiêm trọng có thể choáng váng đầu, ghê tởm dạ dày sẽ phản ứng.



Sáng sớm ngày mùa hè mặt trời lên rất sớm. Ngô Củ thức dậy, đến chiếu ngồi. Tử Thanh đang giúp Ngô Củ sửa sang lại tóc. Bên ngoài mọi người rất bận rộn, người hầu cùng Hổ Bí Quân đã bắt đầu chuẩn bị xe giá.



Công tử Củ là giơ cờ hiệu du sơn ngoạn thủy đi đến Lương Phủ Sơn, cho nên nhân mã không phải nhiều, nhưng nhất định phải có Hổ Bí Quân. Vì trong đội ngũ không chỉ có Đại Hành Nhân, Đại Tư Hành, còn có Tề Hầu. Vạn nhất xảy ra tình huống gì, vậy chính là chịu trách nhiệm không nổi.



Ngô Củ hôm qua uống rượu, đầu còn có chút đau. Sửa sang lại quần áo đầu tóc xong, Ngô Củ đứng dậy đi mở cửa ra ngoài. Đẩy cửa ra, Ngô Củ liền nhìn thấy bên ngoài trong sân đứng rất nhiều người: Thiệu Hốt, Đông Quách Nha, thậm chí còn có Tề Hầu.



Hôm nay Tề Hầu cũng thực mộc mạc, một thân y phục màu đen, không hề là trường bào có hoa văn. Nhưng loại y phục đơn giản này không che đậy được dung mạo chói mắt của Tề Hầu. Vóc dáng hắn ngạo nghễ, đứng ở trong đám người, so ra có chút cao hơn người khác một ít.



Bởi vì bên cạnh người rất nhiều, cho nên Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu cũng không có hành lễ, chỉ là nói:



"Ngựa và xe chuẩn bị thỏa đáng rồi sao?"



Công Tôn Thấp Bằng nói:



"Đã chuẩn bị thỏa đáng."



Ngô Củ gật gật đầu, nói:



"Xuất phát thôi."



Nói xong Ngô Củ nhanh chóng đi xuyên qua đám người ra cổng dịch quán.



Tử Thanh đỡ Ngô Củ lên Truy Xa. Dịch quan Cử quốc đứng bên cạnh đưa tiễn.



Lúc bàn tay Ngô Củ đem màn xe nâng lên, nhàn nhạt nói:



"Lữ Chủ thư cùng lên xe đi."



Tề Hầu đứng ở trong đám người, thân y phục đen khẽ giật giật, không nhanh không chậm hành lễ nói:



"Tạ ơn Đại Hành Nhân."



Hắn nói xong mới chống một tay nhảy lên Truy Xa, cũng cúi người chui vào bên trong. Màn xe buông xuống chặn tầm mắt mọi người.



Ngô Củ kỳ thật cũng có nghĩ tới không cho Tề Hầu lên xe. Dù gì hiện tại thân phận hắn chính là Chủ thư, cũng không có chức quan, chỉ là một thực khách mà thôi. Tưởng tượng đến Tề Hầu phải đi theo xe, trong lòng Ngô Củ có chút kích động.




Bất quá Ngô Củ cũng không phải là người vì nhất thời sảng khoái mà không màng hậu quả. Vì hậu quả nhất định sẽ nghiêm trọng, cho nên Ngô Củ vẫn để Tề Hầu cùng ngồi xe.



Tề Hầu từ bên ngoài tiến vào, buông màn xe. Ngô Củ liền cung cung kính kính hành lễ.



"Củ thất lễ, thỉnh Quân thượng trách phạt."



Tề Hầu mặt ngoài cười tủm tỉm, kỳ thật mới vừa rồi hắn nhìn thấy Công tử Củ vào xa giá, trong lòng đích xác có chút khó chịu. Nhưng đối phương đã thỉnh tội, nếu hắn thật sự trách tội, có vẻ bụng dạ hẹp hòi.



Tề Hầu cười nói:



"Có tội gì, nhị ca xin đứng lên."



Hắn nói, còn duỗi tay đỡ Ngô Củ. Ngô Củ nâng dậy thân. Xa giá lúc này chuyển động. Ngô Củ không xong, thân mình chao nghiêng liền ngã xuống.



Tề Hầu theo bản năng vội vàng đỡ Ngô Củ, không để va vào trên vách. Cũng trong một chốc này, Tề Hầu liền cảm giác được dưới lớp vải tơ tắm màu trắng, thân mình mảnh khảnh gầy gò đột nhiên run rẩy một chút.



Ngô Củ nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách, cúi đầu nói:



"Tạ ơn Quân thượng."



Sắc mặt lại có chút trắng bệch, giọng nói khô khốc. Ngô Củ còn tưởng rằng mình đã hết bệnh, kết quả lại vẫn cứ không tốt. Vừa rồi Tề Hầu ôm một chốc, Ngô Củ cảm giác ngực đột nhiên bị đè nén không chịu được, đầu choáng váng mắt hoa. Tuy rằng cái cảm giác ghê tởm không phải thực rõ ràng, quá nhiều như lần trước, nhưng vẫn cứ không có biến mất.



Ngô Củ cố nén, không muốn để Tề Hầu nhìn ra. Tề Hầu cũng không có chú ý, chỉ là nói:



"Nhị ca sắc mặt không tốt, mới xuất phát đã choáng váng?"



Tề Hầu lại cười nói:



"Vậy nhị ca phải cố gắng, một đường trời tối mới có thể đến chân núi."



Ngô Củ qua loa lấy lệ một chút. Hai người ngồi xuống, Ngô Củ hít thở một trận, yên lặng hít sâu vài hơi, lúc này mới đem cái cảm giác kia áp chế xuống. Ngực chậm rãi nhẹ nhàng một ít, buồn nôn ghê tởm cũng tiêu tán, mặt trắng bệch hơi chút chuyển biến tốt lên.



Tề Hầu ngồi ở trong xa giá, nghe tiếng bánh xe "lộc cộc", nhắm hai mắt phảng phất là đang nghỉ ngơi. Sau chốc lát, đột nhiên hắn nói:



"Cô nghe nói... hôm qua nhị ca kết giao với hai người Ngu quốc?"



Đôi mắt đen tuyền của Ngô Củ vừa chuyển, cúi đầu, nói:



"Dạ, xác có việc này."



Tề Hầu không hỏi đó là ai, cũng không có dò ý tứ, chỉ là hơi cười, nói:



"Cô còn chưa ăn qua món đậu nành rang của nhị ca làm. Nhị ca cho người khác nhắm rượu, Cô thật là không vui."



Ngô Củ yên lặng nghe Tề Hầu lại bắt đầu nói nhão dính, chỉ là nhàn nhạt nói:



"Đậu nành là món thô thiển, sao dám dâng Quân thượng?"



Tề Hầu cười cười, cúi đầu nhìn đôi tay Ngô Củ. Những ngón tay thon dài trắng nõn, cũng không mềm giống nữ tử, khớp xương rất rõ ràng. Móng tay tu bổ mượt mà chỉnh tề. Bàn tay giấu một nửa ở trong tay áo màu trắng, một nửa lộ ra, quy củ đặt ở trên đầu gối. Ngô Củ ngồi rất nghiêm chỉnh.



Tề Hầu cười nói:



"Nguyên liệu dù thô cỡ nào qua bàn tay nhị ca đều biến thành món ăn trân quý tuyệt mỹ. Chuyện này cũng thật sự rất thú vị, phảng phất như thiên hạ xã tắc có được minh quân, dù dân chúng có lầm than rồi cũng sẽ... Thái Bình Thịnh Thế."



Ngô Củ cúi đầu nói:



"Dạ, Quân thượng giáo huấn chí phải."



"Ha ha"



Tề Hầu cười, phất tay nói:



"Đâu ra giáo huấn? Nhị ca nói quá lời. Nhị ca luôn giữ khoảng cách cùng Cô, luôn xa cách như thế."



Tề Hầu nói, cũng nhõm người lên một chút. Y phục màu màu đen mỏng bởi vì động tác này làm cơ bắp lộ rõ, đường cong kia phát ra một loại dã tính.



Tề Hầu dịch chuyển một chút dựa gần Ngô Củ. Ngô Củ thậm chí có thể cảm giác được y phục hai người nhẹ nhàng cọ một chút. Ngô Củ tức khắc cảm giác phía sau lưng có mồ hôi lạnh, cố nén không nói chuyện, cổ họng nhanh chóng lăn lộn.



Tề Hầu lại nói:



"Nhị ca còn nhớ không? Lúc trước chúng ta biểu lộ tình cảm đã nói."



Ngô Củ khắc chế hô hấp có chút dồn dập nói:



"Củ... Củ nhớ rõ."



Tề Hầu cười một tiếng, nói:



"Nhị ca luôn cẩn thận như thế, Cô..."



Hắn nói một nửa, đột nhiên mắt hổ nhíu lại, đưa tay qua. Ngô Củ cũng không biết sao, chỉ nháy mắt lại thấy tê mỏi, liền ngã xuống. Tề Hầu nói còn chưa xong, vội vàng đưa tay đỡ lấy người, nói:



"Nhị ca?"



Ngô Củ chỉ là chóng mặt trong nháy mắt, trước mắt tối sầm lại sáng sủa lên. Vẫn như cũ bị Tề Hầu ôm vào trong ngực. Cái này làm cho Ngô Củ càng thêm không khoẻ, hô hấp dồn dập hỗn loạn lên. Trong mơ hồ Ngô Củ nghe được tiếng Tề Hầu kêu mình, còn nghe thấy Tề Hầu kêu y quan. Xa giá đột nhiên ngừng lại.



Ngô Củ nỗ lực duỗi tay đẩy hắn, cùng Tề Hầu kéo ra một ít khoảng cách. Thở phì phò, mồ hôi chảy vào trong mắt, Ngô Củ có chút mờ mịt, gian nan nói:



"Củ... không có việc gì... Không cần kêu y quan..."



"Nhị ca?"



"Không... Đừng đụng ta..."



Ngô Củ run rẩy bỏ qua tay Tề Hầu. Tề Hầu nheo nheo mắt. Ngô Củ lập tức che lại miệng mình, run rẩy đè xuống cảm giác ghê tởm muốn phun ói, gian nan nói:




"Củ thất lễ......"



Nói muốn xuống xe, nhưng khi tay Ngô Củ mới vừa chạm màn xe, Tề Hầu lại đột nhiên đứng lên, biểu tình thực ôn nhu, không có một chút tức giận, nói:



"Hay là nhị ca ở trong xe, Cô đi ra ngoài một chút. Ngươi nghỉ ngơi đi."



Ngô Củ còn chưa có phản ứng, Tề Hầu đã vén màn xe, từ bên trong chui ra ngoài, cũng không cần người khác đỡ, hắn nhảy xuống Truy Xa.



Hắn từ trong xe ra, sắc mặt liền thay đổi. Mới vừa rồi còn ôn nhu săn sóc, trong nháy mắt trở nên u ám khó coi.



Công Tôn Thấp Bằng thấy Tề Hầu từ trong xe ra tới, vội vàng lệnh người dẫn ngựa lại, mời Tề Hầu lên ngựa.



Sau khi Tề Hầu ra ngoài, Ngô Củ vội vàng che lại miệng mình nôn khan vài cái, rồi dùng tay áo lau mặt đầy mặt mồ hôi. Một lát sau mới chậm rãi trấn định. Trấn định xong, tức khắc Ngô Củ có chút rét run.



Mình mới vừa rồi thất thố như vậy, còn bỏ qua tay Tề Hầu. Đừng nhìn thấy Tề Hầu tỏ ra ôn nhu, bản tính hắn kỳ thật là lòng dạ hẹp hòi. Chỉ sợ Tề Hầu đã ghi hận rồi!



Ngô Củ thở dài, dùng sức xoa xoa mặt, nheo mắt. Đôi mắt màu đen ở trong tối tăm hơi hơi lóe sáng......



Xa giá lại chậm rãi di chuyển. Từ sau khi xảy ra sự tình, Tề Hầu không có trở lên xe. Giữa trưa ngừng lại dùng bữa. Dùng cơm xong, Tề Hầu cũng không lên xe. Mãi cho đến hoàng hôn tốc độ xa giá chậm lại, Ngô Củ vén màn xe, nhìn nhìn sắc trời, nói:



"Là tới rồi sao?"



Bản thân Ngô Củ muốn hỏi tiểu đồng Tử Thanh hoặc là Hổ Bí Quân nào đó, nào biết bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái đầu ngựa màu trắng. Tề Hầu một thân y phục đen, tay cầm dây cương, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Cả người tràn ngập một loại khí tức anh tuấn nói không nên.



Tề Hầu cho ngựa lại gần, đi bên cạnh xe, nhẹ nhàng run dây cương, cười khẽ, nói:



"Thưa Đại Hành Nhân, đã tới chân núi rồi. Đến phía trước, Đại Tư Hành có thể tá túc."



Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.



Người này tựa hồ chơi trò sắm vai đến nghiện rồi!



Ngô Củ lập tức nhàn nhạt nói:



"Làm phiền Lữ Chủ thư."



Lời vừa nói ra, Thiệu Hốt ở phía trước liền bật cười. Hắn nằm ở trên lưng ngựa, hai vai vẫn luôn không ngừng run. Đông Quách Nha nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.



Ngô Củ nói xong, rõ ràng nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tề Hầu cứng đờ. Tuy rằng giây lát lướt qua, nhưng làm lòng người xem rất là sảng khoái.



Tề Hầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn bóng dáng cười run run của Thiệu Hốt, rồi nhẹ nhàng run dây cương cho ngựa đi vài bước, đến gần Truy Xa.



Tề Hầu hơi khom người, cơ bắp giấu ở dưới áo trong nháy mắt cơ hồ theo động tác bừng bừng phấn chấn mà lộ ra. Tới gần Ngô Củ, hắn dùng giọng nói chỉ có bọn họ có thể nghe được.



"Nhị ca biết trêu ghẹo, xem ra là thân mình đã tốt. Mới vừa rồi nhị ca sắc mặt trắng bệch làm hại Cô luôn lo lắng."



Ngô Củ nghe hắn nói với khẩu khí vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất đang dỗ dành nữ nhân, còn có chút làm nũng, tức khắc phía sau lưng ớn lạnh. Cũng không phải ghê tởm buồn nôn, mà là nổi lên một thân da gà. Ngoài miệng lại nhẹ giọng nói:



"Tạ ơn Quân thượng quan tâm."



Đội ngũ rốt cuộc ngừng lại.



Công Tôn Thấp Bằng đã đi trước một bước vào thôn đi tìm nhà dân tác túc, cũng nhanh chóng trở về. Hắn đối với xa giá chắp tay, kỳ thật là đối với Tề Hầu chắp tay, cao giọng nói:



"Chỗ tá túc đã chuẩn bị thỏa đáng, mời ngài."



Tề Hầu xoay người xuống ngựa, sau đó tự mình nâng màn xe, duỗi tay mời Ngô Củ xuống Truy Xa.



Không biết có phải cố ý hay không, lần này Tề Hầu cũng không có đụng tới tay Ngô Củ, chỉ làm động tác một chút.



Ngô Củ từ trên xe xuống dưới, Tề Hầu, Công Tôn Thấp Bằng, Thiệu Hốt, Đông Quách Nha theo bên cạnh. Công tử Nguyên không tình nguyện đi theo cuối cùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, ghét bỏ nhìn chỗ khác.



Lương Phủ Sơn là vùng hẻo lánh của Cử quốc. Dưới chân núi có rất ít thôn dân, còn không đến mười hộ. Một thôn nhỏ thực cũ nát, mỗi nhà cũng không nhiều phòng trống. Bọn họ muốn ở chung một nhà là không có khả năng, cho nên phải tách ra. May mà thôn này nhỏ như bàn tay, cũng không tính quá phân tán.



Công Tôn Thấp Bằng vừa rồi đi trước chính là vì chuyện này. Trong thôn có một hộ nhà lớn nhất cũng chỉ có thể cung cấp hai gian phòng ở. Nhà này điều kiện xem như tốt, khẳng định có thể cho Tề Hầu, Công tử Củ cùng Công tử Nguyên ở tại nơi này.



Công Tôn Thấp Bằng dẫn mọi người vào thôn. Nơi này cơ hồ cũng không có gì. Do hôm trước có mưa nên đường đất đi vào thôn lầy lội, thập phần khó đi. Công tử Nguyên khinh thường nhìn bùn đất, thậm chí không nghĩ giẫm chân đi qua. Ngô Củ lại là đạm nhiên đi qua. Y phục trắng dính một chút bùn đất, nhưng cũng không có một chút chật vật, phảng phất như một bông hoa sen vươn ra khỏi nước bùn, làm người ta nhịn không được phải chú ý.



Mọi người vào nông hộ. Công Tôn Thấp Bằng đã có chuẩn bị tốt, cho chủ nhà không ít tiền cùng lương thực, nói nấu một ít thứ tốt, sửa sang lại phòng sạch sẽ.



Phòng thật sự sạch sẽ, nhưng trống trơn, cái gì cũng không có, ngay cả giường cũng chỉ có một cái, là giường gỗ cứng.



Ngô Củ nhìn lướt quanh phòng, trong lòng nghĩ hôm nay phải ngủ dưới đất.



Công Tôn Thấp Bằng thỉnh Ngô Củ phân phối phòng. Ngô Củ nhìn người bên cạnh.



"Thỉnh Quân thượng chỉ bảo cho biết."



Tề Hầu nhìn trái nhìn phải. Phòng không lớn, nhưng trống trải. Sau đó hắn nhìn lướt qua mọi người. Không chỉ là Ngô Củ, ngay cả những người khác cũng cảm thấy biểu tình Tề Hầu đặc biệt "kỳ quái". Có một loại ảo giác làm người ta không rét mà run...



Tề Hầu cũng không có lập tức phân phối phòng như thế nào. Trước đem những người không liên quan phân phối một chút. Tùy tùng cùng Hổ Bí Quân đương nhiên ở nông trại, người còn lại vẫn không có phân phối.



Ngô Củ thấy hắn như vậy trong lòng cũng liền bình tĩnh lại. Nói không chừng buổi tối không cần ngủ dưới đất. Dù sao hiện tại đã rời xa Cử thành, không phải ở dưới mí mắt Cử Tử, cũng không cần đóng kịch. Nói không chừng Tề Hầu muốn một mình một phòng, dư lại một phòng.



Tuy rằng còn nhiều người, nhưng khẳng định không ai muốn cùng Tề Hầu ở một phòng. Tất cả mọi người đều thà rằng chen chúc nhau.



Bởi vì đang lúc hoàng hôn, mọi người đi vào chỗ nghỉ chân, còn chưa có nghỉ lấy hơi xong đã đến bữa tối. Các tùy tùng đều lu bù lên.



Ngô Củ đang uống nước. Chỗ này nước đều là lấy uống trực tiếp, mang theo vị nói không nên lời, nhưng so với không có đã tốt lắm rồi.



Ngô Củ uống nước, liền nghe Tề Hầu lên tiếng, cười nói:



"Nhị ca còn nhớ rõ ở trên đường, Cô đã nói đậu nành không?"



Ngô Củ đang uống nước, suýt nữa bị sặc. Tử Thanh nhanh tay đón chén nước, lại đưa một cái khăn cho Ngô Củ. Ngô Củ che lại miệng mũi nhẹ nhàng ho khan, mặt đỏ lên, vội vàng nói:




"Củ thất lễ. Quân thượng đã nói Củ đều nhớ rõ."



Những người khác vẻ mặt mê mang, ngay cả Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha cũng là mê mang, không biết Tề Hầu sao lại bí hiểm như vậy.



Đậu nành?



Đậu nành có huyền cơ gì?



Mọi người trong lòng phỏng đoán, phong vân biến hóa, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện. Liền nghe Tề Hầu bình tĩnh, cười tủm tỉm nói:



"Cô muốn ăn món đó. Nhị ca làm cho Cô được không?"



Mọi người trong lúc nhất thời trừng mắt líu lưỡi, lộ ra biểu tình khiếp sợ nhìn Công tử Củ, lại nhìn Tề Hầu, vẫn không đoán ra cái gì.



Ngô Củ biểu tình vẫn là nhàn nhạt, mím môi, ngay sau đó nói:



"Dạ."



Nói xong, Ngô Củ ngồi dậy, nói:



"Vậy Củ cáo lui trước."



Ngô Củ đứng dậy hành lễ, ra khỏi phòng.



Tề Hầu nhìn Ngô Củ đi ra cửa phòng, còn cười tủm tỉm. Khi bóng dáng kia mất dạng, ý cười ôn nhu chậm rãi đọng lại từng chút từng chút, giống như bị gió mùa hạ thổi khô.



Kỳ thật Tề Hầu luôn ái muội ôn nhu đều là cố ý. Vì Tề Hầu xếp một nội ứng bên cạnh Công tử Củ, tự nhiên hắn biết hết thảy hành động của Công tử Củ.



Công tử Củ là người thông minh, lại làm bộ không thông minh, luôn cúi đầu khoanh tay, vân đạm phong khinh, bộ dạng ít ham muốn cũng không cưỡng cầu. Nhưng Tề Hầu biết biểu hiện kia là giả dối.



Tề Hầu chỉ là muốn nhìn một chút xem đối phương rốt cuộc có thể giả vờ tới khi nào. Năm lần bảy lượt thử, bất quá đều thất bại, liên tiếp thất bại rất nhiều lần, trừ bỏ lần mê man đánh hắn, còn có lần đó trên xe bỏ qua tay hắn. Bất quá sau khi bỏ qua còn cung kính nói muốn đi ra ngoài, cũng không có gì thất thố.



Tề Hầu tưởng tượng đến nguyên do, trên mặt không khỏi u ám. Tề Hầu tất nhiên biết Công tử Củ cũng không phải nhằm vào mình. Nói đến cùng vẫn là do Cử Tử kia ngả ngớn dâm loạn.



Tưởng tượng đến vấn đề này, thái độ Tề Hầu phảng phất hạ thấp. Trong chuyện này do Cử Tử là người đứng đầu Cử quốc, nên cho rằng Công tử Củ là kẻ thất bại, phải co đầu rụt cổ. Nhưng Công tử Củ cũng là con dân Tề quốc, thân là Đại Hành Nhân, bị Cử Tử chế nhạo khinh bạc, thật sự là không để Tề Hầu ở trong mắt. Tề Hầu luôn là người lòng dạ rất hẹp hòi, nghĩ đến chuyện đó hắn hận đến hàm răng ngứa ngáy.



Nháy mắt, sau khi Công tử Củ rời khỏi phòng, vẻ mặt Tề Hầu từ như tắm mình trong gió xuân thành gió thu lạnh run, cuối cùng biến thành trời đông giá rét. Mọi người đều không biết đã xảy ra sự tình gì.



Thiệu Hốt còn tưởng rằng Tề Hầu nhằm vào Công tử Củ. Hắn cũng không biết Tề Hầu đang suy nghĩ xa xôi như vậy.



Thiệu Hốt từ phòng đi ra, hỏi tiểu đồng mới biết được về chuyện đậu nành. Thì ra Công tử Củ đi làm món ăn đó. Vừa nghe, hắn hừ lạnh, mặt âm trầm trực tiếp đến phòng bếp.



Nông trại nào có phòng ăn chỉnh tề. Thiện phòng ở Tề Cung có rất nhiều người, nhưng đó là nhà quý tộc có cuộc sống xa hoa lãng phí. Nhà bá tánh không được như thế.



Nơi này phòng ăn cũng không có. Phòng bếp ngay bên cạnh phòng ở. Từ bên trong toát ra từng trận hương vị, không chỉ là mùi thức ăn, còn có hương vị kỳ quái.



Thôn dân lần đầu tiên thấy nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy. Kỳ thật bọn họ cũng không biết dùng như thế nào. Thôn dân ngày thường chỉ ăn món chính, thậm chí không có nêm gia vị. Mà quý tộc một bữa cơm, ngoài mấy nguyên liệu chính để nấu ăn, còn có thêm trang trí. Mặc kệ quý tộc có ăn thứ đó hay không, đều phải trưng bày ở trên bàn. Đột nhiên đưa thôn dân nhiều nguyên liệu nấu ăn, bọn họ liền ngốc, cũng không biết làm như thế nào.




Ngô Củ vào "phòng bếp", đem tay áo cuốn lên tới khuỷu tay. Khuỷu tay trắng nõn lộ ra. Không chỉ như vậy, bởi vì tóc mai luôn tán xuống dưới vướng bận, Ngô Củ còn duỗi tay tùy tiện cột lại thả sau lưng, lộ ra sau cổ trơn bóng. Mùa hè ở nhà bếp nóng nực, ra mồ hôi ướt cả cổ áo, tô lên một tầng nhợt nhạt kiều diễm.



Ngô Củ hơi hơi nhíu mày, cùng thôn dân nói chuyện, như đang chỉ dẫn bọn họ xử lý nguyên liệu nấu ăn như thế nào. Bản thân mình lại xử lý đậu nành. Bên cạnh có các loại thau đồng chén bát đựng gia vị. Ngô Củ dùng dao băm nhỏ vài loại nguyên liệu.



Thiệu Hốt xem hoa cả mắt.



Trong nháy mắt Ngô Củ liền trộn vài loại gia vị thành hỗn hợp. Một mùi hương đặc biệt tỏa ra, thậm chí chưa cần xào nấu mùi hương đã tràn ngập.



Thật là dị thường thần kỳ!



Thiệu Hốt đứng ở bên ngoài xem đến choáng váng. Một mặt là bởi vì bộ dạng của người kia. Mặt khác là bởi vì động tác kia rất thành thục sắc bén, không chút nào rề rà bẩn thỉu. Giống như khí thế cuồng phong cuốn lá, xem mà trái tim kinh hoàng không ngừng, có một loại xúc động đến ngừng thở.



"Khụ khụ"



Thiệu Hốt đang trộm nhìn, liền nghe được hai tiếng ho nhẹ, suýt nữa bị dọa giật nẩy mình. Hắn quay đầu đã thấy là Đông Quách Nha.



Thiệu Hốt nhìn thấy là Đông Quách Nha, thở phào nhẹ nhõm, nói:



"Răng Nhọn a."



Hắn nói xong lại quay đầu tiếp tục "nhìn lén".



Đông Quách Nha thấy hắn bình đạm đạm nói một câu "Răng Nhọn a", tức khắc không nề hà cười một tiếng, nói:



"Trung Thứ tử, ngươi cũng không thể bởi vì Đông Quách đã biết tâm tư liền không chút nào kiêng kị lộ liễu như thế?"



Thiệu Hốt sửng sốt, ngay sau đó đỏ mặt lên, còn có vài phần mất tự nhiên, nói:



"Tâm tư gì, ngươi đừng nói bậy!"



Đông Quách Nha đột nhiên nâng tay ấn huyệt Thái Dương, thở dài một hơi, nói:



"Trung Thứ tử, ngươi không cảm thấy Đông Quách này nhấn mạnh trọng điểm không phải ở tâm tư sao?"



Thiệu Hốt cười khẽ một tiếng, nói:



"Dù sao ngươi đều đoán được."



Đông Quách Nha chắp tay nói:



"Đông Quách nên bái phục Trung Thứ tử thản nhiên hay không?"



Thiệu Hốt chắp tay cười nói:



"Không dám nhận."



Đông Quách Nha lúc này hoàn toàn hết chỗ nói rồi.



Trong lòng Thiệu Hốt đột nhiên lại thấy sảng khoái. Cảm giác thật đúng là trước nay chưa từng có. Dù gì, Đông Quách Nha là dầu muối không trộn lẫn, hắn là văn nhân, thật không hổ tên "Nha", chính xác Răng Nhọn. Đôi khi lời hắn nói làm Thiệu Hốt hết đường chối cãi. Đông Quách Nha tuy rằng sức lực lớn, nhưng trước sau vẫn là văn nhân, Thiệu Hốt không thể thật sự động thủ đánh hắn, cho nên vẫn luôn ở vào thế hạ phong.



Nào biết hôm nay, Đông Quách Nha thế nhưng cũng có thời điểm không nói được.



Đông Quách Nha nhìn Ngô Củ nhanh chóng đem đậu nành cho vào nồi to xào, cũng không biết suy nghĩ cái gì, hơi có chút xuất thần.



Thiệu Hốt sửng sốt, dùng khuỷu tay đụng Đông Quách Nha, cắn răng nhẹ giọng nói:



"Răng Nhọn, ánh mắt kia có ý tứ gì? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có ý tưởng không an phận!"



Đông Quách Nha cười một tiếng, quay đầu nhìn Thiệu Hốt, nói:



"Đông Quách nếu có ý tưởng không an phận, chẳng phải là vừa đúng? Trung Thứ tử cũng nắm được nhược điểm của Đông Quách rồi."



Thiệu Hốt "hừ" một tiếng. Đông Quách Nha thấy hắn muốn giận, thu ý cười, nhíu mày trầm giọng nói:



"Trung Thứ tử yên tâm đi, Đông Quách chỉ là kính nể Công tử. Công tử có thể nhẫn khi người khác không thể nhẫn, ngày nào đó tất cả thiên hạ sẽ kinh ngạc cảm thán."



Tất cả.... thiên hạ......



Ngô Củ xào đậu nành xong, cũng chỉ dẫn thôn dân nấu cơm. Còn có thiện phu đi theo làm trợ thủ, thực mau bữa tối đã hoàn thành, bày ra bắt đầu phân chia.



Bữa tối bài ở trong phòng. Tề Hầu tất nhiên không cùng các thôn dân dùng bữa. Bất quá bữa tối này mọi người cùng nhau dùng. Mỗi người một cái chiếu. Bởi vì thời gian gấp gắp, người khác đều không có món đậu nành rang, duy chỉ có Tề Hầu được thưởng thức món này.



Khi cái nắp mở ra, mùi thơm nức mũi tràn ngập không gian chật chội, làm ngón trỏ mọi người cử động.



Tề Hầu đối với đãi ngộ đặc thù này rất vừa lòng. Tuy rằng chỉ là một đĩa đậu nành, nhưng mọi người đều nhìn Công tử Củ với con mắt khác. Một món đậu nành bình thường thế nhưng khiến Quân thượng vui vẻ, chỉ sợ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.



Bữa tối thực mau dùng xong. Tự nhân còn chưa có tới dọn bàn. Tề Hầu ngồi ngay ngắn thong thả ung dung dùng khăn lau tay, cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người.



Ngô Củ thấy Tề Hầu có biểu tình này, trong lòng đã hiểu rõ. Tất nhiên Tề Hầu có điều muốn nói, hơn nữa lời này sẽ làm kinh người.



Tề Hầu cười nói:



"Mới vừa rồi Cô cẩn thận suy nghĩ... Căn phòng này... Nhị ca cùng Cô ở......"



Hắn nói, lại đem ánh mắt đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở trên người Thiệu Hốt.



Thiệu Hốt sớm biết rằng Tề Hầu sẽ cùng Công tử ở chung, nên nghe cũng không có kinh ngạc. Lúc này hắn đang cúi đầu nhìn thau đồng trên bàn, nào biết Tề Hầu đem ánh mắt đặt ở trên người mình. Ánh mắt kia giống như ác quỷ, cũng không khoa trương khi nói làm người ta không rét mà run.



Thiệu Hốt hơi chút nâng đầu, suýt nữa đối diện Tề Hầu đang cười tủm tỉm. Tề Hầu lại tiếp tục nói:



"Còn làm phiền Thiệu sư phó ở cùng nhị ca và Cô. Thiệu sư phó từ nhỏ tập kiếm, cũng có thể hộ giá."



Lời này vừa nói ra làm Thiệu Hốt khiếp sợ. Bởi vì ánh mắt Tề Hầu tựa hồ có chút không lương thiện. Hắn tuy rằng cười, nhưng ý cười rất sâu. Thiệu Hốt tức khắc thấy phía sau lưng ớn lạnh, da đầu tê dại, cũng không biết Tề Hầu rốt cuộc đang cười cái gì, lại như hiểu rõ cái gì.



Thiệu Hốt ngây người. Ngô Củ nhìn hắn một cái, vội vàng nháy mắt ra hiệu, nhưng hắn không phát hiện, còn ngây người ra mồ hôi.



Ở thời khắc mấu chốt Thiệu Hốt lại không thể bình tĩnh, nếu tâm tư của hắn thật sự bị Tề Hầu nhìn thấu, không riêng gì hắn còn sẽ liên lụy Công tử!



Đông Quách Nha cũng ra một thân mồ hôi. Hắn giỏi quan sát người khác. Nhìn thấy Tề Hầu cười như không cười, có biểu tình sâu xa, trong nháy mắt Đông Quách Nha sợ hãi. Hắn thấy Thiệu Hốt ngây người, nhích đến gần, vội vàng ngầm vỗ nhẹ Thiệu Hốt một cái.



Thiệu Hốt cả kinh, rốt cuộc tỉnh lại. Hắn nhìn Đông Quách Nha, trong nháy mắt liền trấn định, vội vàng chắp tay nói:



"Thiệu Hốt lĩnh mệnh."



Tề Hầu cười cười, nhìn về phía Ngô Củ, nói:



"Ý nhị ca thì sao?"



Ngô Củ cúi đầu nói:



"Theo ý chỉ Quân thượng."



Tề Hầu cười, phất tay áo, nói:



"Cứ như vậy đi, Cô có chút mệt mỏi..."



Ngô Củ nghe đến đó, nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng không rõ vừa rồi Tề Hầu vì sao đột nhiên làm khó dễ Thiệu Hốt, bất quá Ngô Củ vẫn thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay chịu đựng đi, nhưng mà khi Ngô Củ đang thở ra, Tề Hầu đột nhiên dừng lại, cười nói:



"Đúng rồi, nhị ca."



Tinh thần Ngô Củ lại căng thẳng. Mỗi khi nghe thấy hắn thân thiết gọi "nhị ca", tinh thần Ngô Củ liền căng chặt muốn chết. Ngô Củ lập tức chắp tay nói:



"Quân thượng, thỉnh phân phó."



Tề Hầu phất tay cười nói:



"Đâu ra phân phó. Đây là Cô mới vừa nghe Thấp Bằng nói chân núi có một cái hồ nước rất trong. Một đường đi mệt nhọc, nhị ca vui lòng cùng Cô đi tắm chứ?"



Mọi người đều nhìn nhau.



Quân thượng muốn cùng thần tử tắm gội!



Đây là chuyện chưa từng nghe thấy. Sắc mặt mọi người đều không giống nhau, có ngây người, có kỳ quái, có khinh thường, có hơi giận.



Sắc mặt Ngô Củ đạm nhiên, vẫn phi thường bình tĩnh, ngữ khí cũng không nhanh không chậm, chắp tay nói:



"Quân thượng tắm gội, Củ tất nhiên nguyện hầu hạ."



Tề Hầu nghe ra đối phương sửa ý tứ, cũng không tỏ ra cái gì phong nhã, không khỏi thấp giọng cười, nói:



"Đi thôi."