Vô Củ

Chương 36: Đấu Trí Đấu Dũng




Tề Hầu nói thật ái muội. Ngô Củ nhanh lui về phía sau một bước, cùng Tề Hầu kéo ra khoảng cách, lúc này mới cung kính nói:



“Quân thượng nói đùa.”



Bởi vì Ngô Củ cùng Tề Hầu kéo ra khoảng cách, cho nên Tề Hầu cũng chỉ có thể buông tóc đối phương, một lần nữa lại khôi phục tư thế khoanh tay, cười nói:



“Sao là nói giỡn chứ? Cô còn nhớ rõ ngày xưa huynh đệ tỷ muội ở bên nhau, thời điểm đó nhị ca là người được yêu thích nhất, tỷ tỷ muội muội đều thích ở cùng nhị ca. Đừng nói Văn Khương tỷ tỷ, cả Tuyên Khương tỷ tỷ cũng vạn phần thích nhị ca đó.”



Ngô Củ nghe lời này sao cảm giác không quá thích hợp. Chủ yếu là hương vị không đúng, tựa hồ có gì sai rồi, cụ thể là lời không hợp khẩu vị. Khi nghe được đại danh Văn Khương như là sấm bên tai, hiện giờ còn nghe được Tuyên Khương, quả thực làm Ngô Củ “Hổ khu chấn động”, thật không hiểu cái Công tử Củ này rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì.



Tuyên Khương cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của Công tử Củ. Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Tề Hầu, cũng là tỷ tỷ của Văn Khương. Hai tỷ muội này tai tiếng rất nhiều, hơn nữa có thủ đoạn phi thường.



Văn Khương gả cho Lỗ Công, mà Tuyên Khương gả cho Vệ Công. Tuyên Khương cùng Văn Khương tai tiếng thật sự không phân cao thấp.



Tề quốc cùng Vệ quốc hàng năm có giao hảo, thường xuyên có hôn nhân tới lui. Tuyên Khương năm đó xuất giá là gả cho Thái tử Múc trẻ tuổi, con của Vệ Công. Kết quả tới Vệ quốc, nghênh đón Tuyên Khương lại là lão già Vệ Công.



Tuyên Khương bị bắt gả cho cha chồng, nói tới đây nghe ra Tuyên Khương thật đáng thương, trở thành vật hi sinh. Ở niên đại này chuyện như vậy cũng không có bất luận biện pháp gì. Nhưng cho rằng Tuyên Khương không có cách nào, chính là sai mười phần.



Tuyên Khương vì muốn con trai là Công tử Thọ tranh vị, vẫn luôn ở bên tai Vệ Công thì thầm, còn tính toán mưu hại Thái tử Múc. Nhưng con trai Tuyên Khương là Công tử Thọ lại là người thiện lương, không đành lòng hại đại ca. Hắn đã giả mạo Thái tử Múc và bị người giết chết. Khi Thái tử Múc tới chỉ nhìn thấy thi thể đệ đệ, không đành lòng rời đi, cuối cùng cũng bị Tuyên Khương giết chết.



Sau khi Vệ Công chết, Tuyên Khương lại muốn đứa con trai thứ hai của mình kế vị. Nhưng mà Thái tử Múc cùng Công tử Thọ tuy rằng đã chết, nhưng trung quân rất nhiều, bọn họ đem Tuyên Khương cùng đứa con trai thứ hai đuổi ra khỏi Vệ quốc. Quần thần lập đệ đệ của Thái tử Múc lên làm Vệ Công.



Mọi người cho rằng như thế thì Tuyên Khương liền cô đơn sao? Trăm triệu lần không, thủ đoạn của Tuyên Khương còn chưa có dùng xong. Thân là một nữ nhân, còn xinh đẹp thông minh, nàng đã dùng mỹ mạo của mình để tiếp tục huy hoàng.



Tuyên Khương lâm vào nguy cơ, bởi vì đệ đệ của Thái tử Múc hận nàng giết chết đại ca mình. Vì thế nàng suy nghĩ một biện pháp, viết thư cho Chư Nhi khi ấy còn là Tề Hầu. Nàng muốn Tề Hầu tác hợp mình cùng Vệ Công mới. Cái này thật hay, tiểu mẫu thân, cũng là người giết ca ca ruột của Vệ Công liền trở thành phu nhân của hắn.



Ngay từ đầu Vệ Công phi thường mâu thuẫn, thực không muốn. Nhưng dung mạo và tài năng của Tuyên Khương sự thật cũng không phải tầm thường. Tuyên Khương gả cho Vệ Công cha, tái giá với Vệ Công con, còn sinh cho Vệ Công con một đám con: Mang Công, Văn Công, Tống Hoàn phu nhân, Hứa Mục phu nhân. Vô luận là con trai hay con gái của Tuyên Khương sau này đều là nhân vật nhân trung long phượng……



Tuyên Khương tai tiếng nghe ra còn muốn oanh oanh liệt liệt hơn Văn Khương.



Ngô Củ nghe Tề Hầu nhắc đến Tuyên Khương choáng váng một phen, tức khắc da đầu tê dại, hy vọng Tề Hầu chỉ là nói đùa. Dù sao loại phụ nữ quá cường thế, quá thủ đoạn như tỷ muội Tuyên Khương, Ngô Củ chính là ăn không tiêu.



Ngô Củ trong lòng vẫn thích phụ nữ tương đối yếu đuối như chim nhỏ nép vào người, sẽ không thích phụ nữ đanh đá thủ đoạn.



Tề Hầu cười nói:



“Nhị ca, ngẩn người làm gì? Chẳng lẽ là nghĩ đến giai nhân?”



Ngô Củ vội vàng hoàn hồn, nói:



“Quân thượng, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, thỉnh Quân thượng.”



Tề Hầu cũng không có làm khó xử, mà là vừa cười vừa bày ra một động tác mời. Hắn lui nửa bước, tay phải hướng về phía trước lòng bàn tay hơi hơi ngửa ra. Tề Hầu cao lớn anh tuấn, tràn ngập khí thế, khuôn mặt đầy nam tính, làm động tác phảng phất như là thân sĩ.



Ngô Củ nhìn bộ dạng Tề Hầu, nghĩ thầm.



Tề Hầu là Quân thượng, khuôn mặt cũng không kém, Văn Khương cũng nên thích Tề Hầu mới đúng!



Ngô Củ nào biết bởi vì Tề Hầu từ nhỏ ít khi nói cười. Khi còn nhỏ chất phác, trưởng thành lạnh nhạt, cũng sẽ không biết dỗ dành cho người vui vẻ. Nào có lời ngon tiếng ngọt làm người thích như Công tử Củ chứ?



Ngô Củ nào dám đi trước, Tề Hầu lại cười nói:



“Nhị ca, hôm nay là gia yến, không phải quốc yến, không có người khác, theo lễ nghi phải thỉnh huynh trưởng đi trước.”



Ngô Củ nghe Tề Hầu nói “lời ngon tiếng ngọt” cảm giác da đầu càng tê dại. Nếu cứ cùng Tề Hầu dây dưa như vậy chỉ sợ người đến sau cũng không thể vào.



Quả nhiên, Công tử Vô Khuy cùng Công tử Chiêu đã tới, nhưng cũng không có vào cửa, vì cửa điện bị Tề Hầu cùng Công tử Củ chặn, chỉ là đứng ở phía sau chờ.



Công tử Chiêu nho nhỏ, nắm vạt áo Vô Khuy ló đầu, chớp chớp đôi mắt to nhìn bọn họ, tựa hồ không biết bọn họ đang chối từ cái gì.



Ngô Củ thật sự không có biện pháp, đành phải chắp tay nói:



“Vậy Củ thất lễ."



Tề Hầu cười tủm tỉm nói:



“Nhị ca, mời.”



Ngô Củ lại hành lễ, lúc này mới nâng bước vào đại điện. Tề Hầu theo ở phía sau.



Tề Hầu tiến vào trong điện, liền nghe được tự nhân thông cáo.



“Nghênh đón Quân thượng.”



Âm thanh hết đợt này đến đợt khác.



Hôm nay là “gia yến”, ý tứ chính là tiệc mừng Văn Khương trở về thăm nhà, không có đại thần, chỉ có thành viên trong gia đình.



Gia đình trong Tề cung có ai đây?



Đơn giản là ca ca Công tử Củ, đệ đệ Tề Hầu, tỷ tỷ Văn Khương, Tuyên Khương hiện giờ ở Vệ quốc nên không có biện pháp trở về, cho nên cũng không có mặt, Công tử Vô Khuy, Công tử Nguyên, Công tử Chiêu. Người trực hệ thân thuộc đã không có người khác, nhưng không trực hệ còn có ba vị Thiếp phu nhân: Trưởng Vệ cơ, Thiếu Vệ cơ cùng Trịnh cơ.



Mọi người sớm đã ngồi vào chỗ, nghe được tự nhân thông cáo, lập tức đứng dậy hành lễ. Nhưng mà hành lễ nửa chừng lại thấy người dẫn đầu đi vào thế nhưng mặc một bộ trường bào màu đỏ tía, eo thúc bốn khoan ngọc, đầu đội ngọc quan lan tử la, cả người tuấn tú xuất trần, lại không phải Tề Hầu.



Đi vào sau là người một thân triều bào màu đen, đầu thúc ngọc quan màu đen, đang mỉm cười thong thả đi vào. Đây mới là Tề Hầu.



Mọi người đều nhìn thấy Công tử Củ đi ở phía trước Tề Hầu. Thế nhưng Tề Hầu còn không tức giận. Việc này thật là kỳ quái, mọi người vừa hành lễ, vừa thấy kỳ quái, nhưng cũng không ai dám lên tiếng.



Ngô Củ căng da đầu, tiếp thu ánh mắt mọi người “nhìn trộm”, đi mau tới đứng yên ở vị trí dành cho mình.



Nhìn một cái là có thể thấy toàn cục gia yến hôm nay. Vị trí chủ tọa tất nhiên là Tề Hầu. Bởi vì Tề Hầu không có chính phu nhân, cho nên chỗ ngồi bên cạnh là trống không, không có bày bàn tiệc. Hiện giờ còn chưa có người có thể ngồi ngang Tề Hầu khi ăn.



Kế tiếp là vị trí của Công tử Củ cùng Văn Khương phu nhân.



Ngô Củ thấy bàn của mình thế nhưng cùng Văn Khương đặt rất gần. Hai cái ghế cũng kề bên nhau. Nói cách khác, phần chiếu của Ngô Củ cùng Văn Khương không có khe hở. Bố trí này làm Ngô Củ lại là một trận da đầu tê dại.



Tiếp đến là các Công tử, dựa theo lớn nhỏ có thứ tự. Do đó, Công tử Chiêu liền không thể ngồi cùng Công tử Vô Khuy, hai người bị ngăn cách bởi Công tử Nguyên. Công tử Chiêu tựa hồ không muốn, nắm tay áo Công tử Vô Khuy không buông, làm nũng cọ cọ Công tử Vô Khuy, nói:



“Ca ca, Chiêu Nhi muốn ngồi cùng ca ca.”



Công tử Vô Khuy vội vàng trấn an đệ đệ, bất quá hắn còn chưa nói lời nào, liền nghe Công tử Nguyên cười lạnh nói:



“Thật không quy củ.”



Công tử Chiêu bị hắn lạnh lùng cười, tựa hồ sợ hãi, có chút nhát gan liền buông lỏng tay ra. Vô Khuy nhìn thấy đệ đệ vẻ mặt sợ hãi, ngồi xổm xuống ôm đệ đệ vỗ vỗ, nói:



“Ngoan, Chiêu Nhi ngồi trong chốc lát, phải ngoan ngoãn, chờ Quân phụ nói xong, thời điểm kính rượu ca ca liền tới đây, được chứ?”



Công tử Chiêu thành thật gật gật đầu, rũ mắt. Vô Khuy duỗi tay sờ sờ tóc của Công tử Chiêu, nói:



“Mau tới, Chiêu Nhi ngồi bên này.”



Công tử Vô Khuy dàn xếp tốt cho Công tử Chiêu, lúc này mới về chỗ của mình. Công tử Nguyên lười biếng chờ ngồi vào vị trí, đôi mắt nhìn chung quanh một vòng. Bản thân hắn muốn cho Công tử Củ đen đủi, kết quả thoáng nhìn qua liền thấy Văn Khương.



Dựa theo bối phận mà nói, Văn Khương là cô cô của Công tử Nguyên. Hiện giờ Văn Khương ba mươi mốt tuổi, bởi vì bảo dưỡng tốt cũng coi như là độ tuổi phong lưu thành thục, cả người đầy gợi cảm vũ mị. Đặc biệt hàng năm không có vào Lâm Tri Thành, hiện giờ khó có được tới một chuyến, cho nên cố ý trang điểm thật lộng lẫy.



Công tử Nguyên thấy được Văn Khương, vừa lúc Văn Khương cũng nhìn sang. Văn Khương còn vứt mị nhãn, Công tử Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực.



Ngô Củ cúi đầu, cung kính đứng chờ Tề Hầu đi vào chỗ ngồi.



Tề Hầu thực mau đã tới ghế. Trong khoảng thời gian ngắn ngủn đó, bữa tiệc đã im lặng đến không một tiếng động.



Tề Hầu ngồi xuống trước, lúc này mới phất tay nói:



“Không cần giữ lễ tiết, đều ngồi đi.”



Mọi người cảm tạ Tề Hầu, cùng nhập tòa.



Ngô Củ vừa ngồi xuống, liền cảm giác được Văn Khương ngã vào trong lòng ngực mình, thật là không hề báo trước dọa Ngô Củ nhảy dựng.



“Ai nha!”



Văn Khương kêu một tiếng, như dương liễu lung lay liền ngã xuống trong lòng ngực Công tử Củ, mặt đỏ bừng nói:



“Nhị ca, ngượng ngùng, chân người ta có chút tê rần.”



Trong ngực Ngô Củ ôm “ôn hương nhuyễn ngọc”, thế nhưng hết sức khẩn trương, nhanh đem Văn Khương nâng dậy, nói:



“Không ngại……”



Văn Khương cười tủm tỉm ngồi xuống, che miệng cười khúc khích, cũng không biết đang cười cái gì, dù sao cảm thấy rất vui.



Thực mau liền khai tiệc. Đầu tiên là Tề Hầu nói lý do có bữa tiệc này. Khi Tề Hầu đang nói chuyện, Ngô Củ liền cảm giác bị người nhẹ nhàng cào một chút. Thân thể Ngô Củ run lên, sắc mặt cũng thay đổi. Bởi vì Ngô Củ thật sự là rất sợ người đụng chạm, nào biết khối thân thể này cũng sợ ngứa, suýt nữa cười ra tới.



Sắc mặt Ngô Củ nghẹn đỏ bừng, cúi đầu phát hiện là Văn Khương. Bàn tay nhỏ của Văn Khương nhẹ nhàng đưa qua. Ỷ vào có bàn che khuất, người khác nhìn không tới, ngón tay nàng nhẹ nhàng cào cào người bên cạnh một chút.



Ngô Củ xấu hổ, vội vàng điều chỉnh vị trí ngồi một chút, kéo ra khoảng cách với Văn Khương, để Văn Khương không có biện pháp dùng tay chạm người mình.



Ngô Củ ngồi xong Văn Khương quả nhiên không với tới quá xa. Nếu nàng cố ý lại gần Ngô Củ, người khác khẳng định sẽ nhìn thấy.



Ngô Củ nhẹ nhàng thở ra, nào biết Văn Khương cũng điều chỉnh một chút, bả vai nghiêng hướng lại gần Ngô Củ, cúi đầu che miệng, thấp giọng nói:



“Nhị ca thật là dễ xấu hổ, sao giống thay đổi thành người khác? Chẳng lẽ là người giả dạng?”



Ngô Củ run lên.





Lần trước Mật cơ cũng nói như vậy. Không biết có phải trực giác của nữ nhân đều rất nhạy bén hay không. Thật sự lợi hại. Đúng là đã đổi người khác, nhưng trước mắt cũng không ai biết.



Ngô Củ ho khan một tiếng, thấp giọng nói:



“Văn Khương muội muội nói đùa.”



Tề Hầu đang “đọc diễn văn”. Hắn ngồi ở trên đầu, tất nhiên có thể thấy hết toàn bộ. Công tử Củ cùng Văn Khương có động tác nhỏ Tề Hầu xem rõ ràng. Đồng thời hắn còn thấy ánh mắt của Công tử Nguyên, cũng thấy Văn Khương vứt mị nhãn cho Công tử Nguyên. Hắn nghĩ thầm cô cô này cũng thật sự là quá lẳng lơ. Hắn tuy không có chính mắt gặp, nhưng cũng từng nghe nói qua chuyện của Văn Khương cùng Chư Nhi, hiện giờ vừa thấy đã được chứng thật.



Công tử Nguyên còn đang đắc chí. Tuy rằng Văn Khương lẳng lơ, nhưng dung mạo thật là giống như tiên nữ, hơn nữa thành thục vũ mị. Công tử Nguyên tuy rằng bên cạnh không thiếu người chơi đùa, nhưng cũng đều tuổi trẻ non nớt, không có tư vị thành thục như Văn Khương.



Công tử Nguyên còn vui mừng vì Văn Khương coi trọng mình. Kết quả liền phát hiện Văn Khương không để ý tới mình, bắt đầu cùng Công tử Củ “ve vãn đánh yêu”. Hai người còn làm động tác nhỏ. Công tử Nguyên trong lòng tức khí, thiếu chút nữa đem ly rượu ném rớt. Hắn nheo nheo mắt, nghĩ thầm cái gì tốt cũng đều bị Công tử Củ chiếm hết.



Hắn là Công tử, ta cũng vậy. Hắn là đứa con thứ hai, ta cũng vậy. Sao lại không công bằng như thế?



Công tử Nguyên càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền cúi đầu không nâng lên.



Thực mau Tề Hầu đã nói xong, mọi người có thể đứng dậy kính rượu. Thời đó yến tiệc không giống như nhiều người tưởng tượng phi thường nghiêm túc, cũng không phải vẫn luôn ngồi ở một chỗ, có thể tùy ý đứng dậy đi kính rượu. Nếu Tề Hầu cho ngươi mặt mũi, còn có thể kính rượu Tề Hầu.



Ca vũ còn có Nữ Tửu nối đuôi nhau mà vào, tiến vào hiến vũ dâng rượu.



Một lúc sau, Ngô Củ liền nhịn không được, nhanh chóng muốn đứng dậy.



Nếu là đối phó Tề Hầu còn đỡ, bày ra một vẻ cung kính thì không sợ lộ ra sai sót. Nhưng mình thật sự không am hiểu phụ nữ, vốn không có nhẫn nại, phương diện tình cảm cũng không khôn khéo, sợ thời gian lâu rồi Văn Khương lại nhìn ra cái gì!



Ngô Củ nghĩ vậy, lập tức đứng dậy. Văn Khương động tác cũng mau, đã bắt được tay Ngô Củ kéo ngồi lại, cười nói:



“Nhị ca đi chỗ nào? Muội muội đã lâu không gặp Nhị ca, uống mấy ly đi.”



Nàng nói, còn cười.



“Muội muội biết, Nhị ca muốn cùng muội muội đơn độc uống rượu? Thật là gấp gáp, thật sự đáng ghét, trong chốc lát đi!”



Văn Khương nói, lại đấm nhẹ vào ngực Ngô Củ một chút. Tuy rằng đấm không nặng, nhưng mà “ lời nói có sức công phá”, Ngô Củ cảm giác ngực bị đấm nứt ra, chỉ muốn “chạy trốn”.



Sao bị coi như là “gấp gáp”? Thật sự oan uổng!



Sắc mặt Ngô Củ biến xanh.



Cứ như vậy cũng không thể chạy trốn. Nếu thật sự chạy trốn, Văn Khương sẽ nói sai ý. Trai đơn gái chiếc thật sự nói không rõ!



Tuy rằng Ngô Củ biết chủ nhân thân thể này trước kia cũng không phải con Tề Hi Công. Công tử Củ cùng Văn Khương cũng không phải huynh muội. Tề Hầu dùng điểm này uy hiếp kiềm chế Công tử Củ, cũng không có thông cáo thiên hạ, cho nên vẫn là hết đường chối cãi.



Ngô Củ không dám đứng dậy, Văn Khương giơ lên ly rượu, cười nói:



“Nhị ca, ta kính ngươi!”



Ngô Củ cười gượng một tiếng, tận lực làm sắc mặt thoạt nhìn thực bình tĩnh, đạm nhiên, nói:



“Văn Khương muội muội đã lâu chưa về, là Củ kính ngươi mới phải.”



Văn Khương cười khanh khách, nói:



“Nhị ca sao khách khí, ngươi kính ta ta kính ngươi, không sao, đều uống!”



Văn Khương uống rượu rất là hào sảng, nhưng lại làm khó Ngô Củ. Ngô Củ biết mình thể chất dễ dàng say, hơn nữa thân thể còn chưa có khôi phục tốt, uống say khẳng định nếm mùi đau khổ, nên không dám uống rượu. Nhưng hiện giờ không uống không được.



Văn Khương hào sảng liền uống ba ly. Ngô Củ cũng phải uống ba ly. Chỉ nghĩ may mắn là thời đại này rượu có độ cồn còn chưa phải rất cao.



Văn Khương thấy Công tử Củ thống khoái uống, cười nói:



“Ca ca tốt, tửu lượng thật tốt.”



Văn Khương nói chuyện mềm như bông làm Ngô Củ nổi một thân da gà, chỉ có thể cười gượng nói:



“Văn Khương muội muội cũng là tửu lượng tốt.”



Văn Khương lại cười khanh khách, nói:



“Giả đứng đắn! Hứ.”



Nàng nói còn hứ. Tiếng hứ này làm xương cốt người nghe đều phải mềm nhũn. Ngô Củ thật là ăn không tiêu.



Văn Khương thấy đối phương không nhìn mình, cười nói:



“Ca ca tốt, mấy năm nay bên cạnh ca ca có phải lại có không ít mỹ nhân hay không? Muội muội đã là người già cả, cũng không vừa mắt ngươi...”



Ngô Củ ho khan một tiếng, tiếp tục ngắt lời.



“Văn Khương muội muội là uống say?”



Văn Khương che miệng cười, nói:



“Thật là, mấy năm không gặp, ngươi học được giả đứng đắn, bất quá càng làm người ta thích.”



“……”



Ngô Củ thật sự rất đứng đắn.



Văn Khương cười đẩy Ngô Củ. Ngô Củ không chú ý, suýt nữa bị nàng đẩy ngã.



“Bịch!”



Ngô Củ ngã dựa vào thứ gì ấm áp lại có chút rắn chắc, quay đầu nhìn lại, suýt nữa hoảng sợ.



Là Tề Hầu! Tề Hầu không biết lại đây khi nào?



Ngô Củ lảo đảo, vừa lúc dựa vào trong lòng ngực Tề Hầu, vội vàng rời khỏi, nói:



“Củ thất lễ.”



Tề Hầu cười tủm tỉm nói:



“Tỷ tỷ cùng nhị ca đang nói chuyện gì? Sao không tâm sự cùng Cô?”



Văn Khương cười nói:



“Đang nói chuyện…… đang nói chuyện Văn Khương còn múa được hay không.”



Tề Hầu cười, nói:



“Ô? Tỷ tỷ chẳng lẽ muốn múa?”



Văn Khương nói:



“Tỷ tỷ so với những người này còn múa đẹp hơn nhiều, ngươi xem.”



Nàng nói xong, thật sự đứng lên, gót sen nhẹ nhàng hướng đến giữa đại điện, còn hướng Ngô Củ vứt cái mị nhãn.



Ngô Củ tiêu thụ không nổi, nhanh cúi đầu làm bộ uống rượu, liền thấy bên cạnh vạt áo màu đen nhoáng lên. Tề Hầu thế nhưng đã ngồi xuống ghế bên cạnh. Ngô Củ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên Tề Hầu ngồi xuống, còn cười tủm tỉm nói:



“Nhị ca đừng chỉ lo xem mỹ nhân uống rượu, tốt xấu gì cũng ăn vài thứ lót dạ mới được.”



Ngô Củ cung kính nói:



“Dạ, Quân thượng giáo huấn chính phải.”



Tề Hầu cười, nói:



“Như thế nào là giáo huấn? Cô mới vừa rồi thấy nhị ca cùng Văn Khương tỷ tỷ trò chuyện với nhau thật vui không thể sao? Khi Cô ngồi ở chỗ này liền biến thành giáo huấn? Cớ gì cùng Cô khách khí như thế?”



Ngô Củ không có nói tiếp, lúc này trên sân khấu vũ nữ đã bị cho lui đi. Văn Khương chậm rãi đứng ở trên sân khấu. Nhạc vang lên, cứ như vậy biến thành Văn Khương độc diễn.



Văn Khương ăn mặc hoa lệ, đứng ở trên sân khấu tản ra hơi thở vũ mị. Mới vừa rồi có uống rượu liền càng là vũ mị hoa lệ. Đàn sáo vang lên, Văn Khương hướng về phía dưới đài vứt mị nhãn. Ngô Củ nhanh cúi đầu, làm bộ không phát hiện.



Tề Hầu lại là từ đầu đến cuối ngẩng đầu xem, cười tủm tỉm nhìn trên đài ca vũ, còn sẽ vỗ tay tán thưởng.



Văn Khương kết thúc bài múa, thực mau lại đi xuống, cười nói:



"Nhị ca, muội muội nhảy tốt không?”



Ngô Củ còn chưa nói lời nào, Tề Hầu nửa thật nửa giả nói:



“Tỷ tỷ liền bất công, sao chỉ hỏi nhị ca? Cũng không hỏi Cô?”



Văn Khương vũ mị cười, nói:



“Quân thượng, Văn Khương nhảy tốt không?”



Tề Hầu cười nói:



“Phong tư trác tuyệt, chỉ sợ không ai có thể vượt qua tỷ tỷ.”



Văn Khương cười nói:




“Mấy năm không gặp, miệng lưỡi đệ đệ cũng càng thêm ngọt ngào?”



Ngô Củ thấy Tề Hầu cùng Văn Khương trao đổi, liền yên lặng coi như cái gì cũng không biết, ngồi ở một bên ăn. Bởi vì Tề Hầu ngồi ở vị trí của Văn Khương, Văn Khương cũng không thể đuổi Tề Hầu đứng dậy, đành phải đến bên cạnh ngồi trong chốc lát.



Nàng ngồi trong chốc lát, cũng không thấy Tề Hầu đứng dậy, cũng không biết Tề Hầu cùng Công tử Củ nói cái gì. Dù sao vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, Văn Khương chờ không kiên nhẫn.



Liền ở ngay lúc này, một người đi tới, bưng ly rượu, cười nói:



“Văn Khương cô cô, tiểu chất có lễ.”



Văn Khương quay đầu thấy Công tử Nguyên. Lần gặp trước của Văn Khương và Công tử Nguyên là mấy năm, khi đó Công tử Nguyên còn chưa có lớn. Hiện giờ Công tử Nguyên đã mười bốn tuổi, bộ dạng cũng nẩy nở một ít, dáng người xem như cao nhất trong ba huynh đệ. Tuy rằng dáng vẻ hắn không thanh tú bằng Công tử Vô Khuy, mặt mày không đáng yêu bằng Công tử Chiêu, nhưng cũng miễn cưỡng xem như tuấn tú.



Công tử Nguyên cười tủm tỉm nhìn Văn Khương. Văn Khương trên dưới đánh giá hắn, tức khắc nhìn ra tâm tư. Không phải Văn Khương thổi phồng, mà với dung mạo này của nàng, chỉ sợ hiếm có nam nhân không quỳ gối ở dưới váy.



Ánh mắt Công tử Nguyên thực rõ ràng, Văn Khương, cười nói:



“U, đây không phải Nguyên Nhi sao? Lớn như vậy, cũng anh tuấn bất phàm đó.”



Công tử Nguyên được người khích lệ, cũng không biết Văn Khương là thiệt tình hay là giả ý, tóm lại thực hưởng thụ, cười nói:



“Văn Khương cô cô, tiểu chất kính người một ly.”



Văn Khương cười tủm tỉm uống rượu. Công tử Nguyên lại rót rượu cho nàng, nói:



“Cô cô, lại uống một ly.”



Liên tiếp uống mấy ly, ánh mắt Văn Khương mờ mịt sương mù, vũ mị cười nói:



“Làm cái gì? Muốn đem cô cô chuốc say sao? Tên tiểu tử thúi này.”



Công tử Nguyên bị Văn Khương hờn dỗi, tức khắc cả người đều mềm nhũn, cười nói:



“Nhìn cô cô kìa, tiểu chất làm sao dám? Tiểu chất chỉ là muốn cùng cô cô phân ưu.”



Văn Khương cười nói:



“Phân cái gì ưu?”



Công tử Nguyên nhẹ giọng nói:



“Tiểu chất vừa thấy liền biết cô cô đối với nhị bá có ý……”



Văn Khương hờn dỗi, nói:



“Nói bậy, nói bừa cái gì?”



Công tử Nguyên cười khẽ nói:



“Cô cô chớ lo lắng, tiểu chất sẽ không nói bừa, chỉ là muốn phân ưu cho cô cô. Cô cô cũng không biết, không lâu trước đây, nhị bá đi sứ Cử quốc. Cử quốc kia là địa phương mỹ nữ như mây, chỉ sợ là tầm mắt nhị bá biến cao……”



Văn Khương vừa nghe, híp mắt nói:



“Thực sự có việc này?”



“Có thể không có việc này? Nhị bá còn thay Quân phụ chắn một mũi tên bắn lén. Cô cô cũng nhìn ra được hiện giờ nhị bá đang được vinh sủng nhất, sao có thể không có mỹ nữ tuổi trẻ chứ?”



Văn Khương không nói, híp mắt, liếc nhìn qua Công tử Củ, trong lòng có chút ghen tuông. Cũng không phải nàng thích Công tử Củ, mà là Văn Khương luôn tự phụ về dung mạo. Nhưng là người có tuổi, nàng cũng có chỗ đau. Thời đại này nam tử ba mươi tuổi là tuổi đỉnh cao, không tính trễ để đón dâu, mà cô nương mười ba mười bốn đã có thể xuất giá, tới ba mươi tuổi chính là bà lão.



Văn Khương bảo dưỡng tốt, nhưng cũng ghi hận người khác dùng tuổi trẻ cùng mình so sánh. Cứ như vậy, trong lòng ghen tuông hừng hực.



Ngô Củ chính bớt thời giờ ăn vài thứ, còn phải ứng phó Tề Hầu. Đột nhiên cảm giác bị một ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm, Ngô Củ quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Văn Khương đang nhìn mình, vội vàng quay lại coi như không phát hiện.



Công tử Nguyên nhìn thấy biểu tình của Văn Khương, liền nói:



“Tiểu chất biết cô cô có một mảnh thâm tình, thiên địa chứng giám, tiểu chất cũng thật là cảm động. Không bằng như vậy đi, tiểu chất tác hợp nhị bá cùng cô cô?”



Văn Khương liếc mắt đánh giá hắn, nói:



“Tác hợp như thế nào?”



Công tử Nguyên cười nói:



“Tiểu chất nơi này có một ít rượu ngon, là chuyên môn dùng cho vui vẻ trên giường, trong chốc lát để Nữ Tửu cho nhị bá dùng. Chuyện còn lại là dựa vào Văn Khương cô cô?”



Văn Khương cười, nói:



“Tiểu tử này, rốt cuộc muốn từ cô cô có cái gì?”



Công tử Nguyên lúc này vói tay qua, bao trùm mu bàn tay Văn Khương, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, cười nói:



“Chỉ cần Văn Khương cô cô ngày sau đừng quên tiểu chất tốt là được.”



Văn Khương cũng hướng về phía Công tử Nguyên vứt cái mị nhãn, ôn nhu cười nói:



“Không nghĩ tới Nguyên Nhi cũng là người si tình đó?”



Công tử Nguyên nghe Văn Khương đồng ý, trong lòng lại đắc ý. Kỳ thật hắn còn có một tâm tư khác. Đó chính là thừa dịp Công tử Củ cùng Văn Khương hoan hảo, liền làm bộ phá vỡ gian tình, sau đó làm ồn ào cho thế nhân đều biết. Như vậy hắn không tin Công tử Củ còn có thể kiêu ngạo.



Tuy rằng lần này vai chính là Văn Khương, nhưng bận rộn nhất lại là Tề Hầu. Văn Khương hiến vũ xong, ba vị thiếp phu nhân đều không cam lòng yếu thế, rốt cuộc có cơ hội phô diễn liền tranh thủ.



Thiếu Vệ cơ thân mình thon thả thướt tha, am hiểu vũ đạo nhất, lập tức e thẹn đi tới, cười nói:



“Vệ cơ xin bêu xấu.”



Thiếu Vệ cơ muốn biểu diễn. Tuổi của nàng cũng sàn sàn Văn Khương chỉ là nhỏ hơn một ít mà thôi. Trưởng Vệ cơ lại ngồi ở một bên, rất cao ngạo nói:



“Giống bộ dáng gì, phảng phất như một ca kỹ.”



Trưởng Vệ cơ đanh đá thanh cao. Thiếu Vệ cơ bởi vì là xuất thân cung nữ sẽ biết lấy lòng người. Mà Trịnh cơ lại là tiêu chuẩn bạch liên hoa. Trưởng Vệ cơ đang tức giận vì Thiếu Vệ cơ muốn múa, Trịnh cơ nhỏ giọng nói:



“Tỷ tỷ không cần giận, Thiếu Vệ cơ cũng là vì làm quân thượng vui. Tỷ tỷ xem, Quân thượng rất thích dáng múa của Thiếu Vệ cơ.”




Trưởng Vệ cơ vừa nghe, thiếu chút nữa bạo phát.



Tề Hầu bản thân ngồi ở chủ tọa, hiện tại chạy đến bên cạnh Công tử Củ, ba vị thiếp phu nhân cũng chạy tới vây quanh ở bên cạnh.



Ngô Củ nghe bọn họ ríu rít, thay phiên a dua, đấu trí đấu dũng, cảm giác đầu cũng trướng lớn. Ngô Củ vốn tưởng rằng đời trước gia đình mình lục đục với nhau đã đủ mệt. Hiện tại vừa thấy, còn không đẳng cấp bằng hậu cung Tề Hầu.



Thiếu Vệ cơ hiến vũ, Trưởng Vệ cơ cũng không cam lòng yếu thế, muốn biểu diễn đàn. Hai người ở trên đài tranh kỳ khoe sắc. Trịnh cơ liền nhân cơ hội rúc vào bên người Tề Hầu, nhẹ giọng thẹn thùng nói:



“Quân thượng, đêm nay tới chỗ Trịnh cơ được không?”



Ngô Củ yên lặng cúi đầu nhìn ly rượu trước mắt, đành phải bưng ly lên uống rượu, làm bộ không nghe thấy.



Ngô Củ không thể chen vào loại thời điểm nam nữ tâm tình này. Bất quá Tề Hầu cũng thật là nhân tài, bị nhiều nữ nhân vây quanh, lại không có chút nào hoảng loạn, mà là cười nhẹ nhàng vén tóc Trịnh cơ, đem ra sau tai, nói:



“Cô hôm nay uống rượu, không tiện đi đâu, một lát liền về tẩm cung. Trịnh cơ nếu có rảnh, quan tâm chiếu cố Chiêu Nhi đi.”



Trịnh cơ vừa nghe, trong lòng không cao hứng, nhưng trên mặt lại làm bộ dịu ngoan nói:



“Dạ, Trịnh cơ biết, Chiêu Nhi gần trưởng thành, cũng càng thêm nghe lời hiểu chuyện.”



Trịnh cơ ngay sau đó lại cùng Tề Hầu nói về Công tử Chiêu.



Ngô Củ ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng cảm khái.



Vẫn là bạch liên hoa tốt hơn, Trưởng Vệ cơ cùng Thiếu Vệ cơ đều không thể xem!



Bất quá Ngô Củ trong lòng thấy có chút kỳ quái.



Vì sao động tác vén tóc cho nữ nhân của Tề Hầu quen mắt như thế?



Rất nhiều người lại đây kính rượu, còn có ba vị Công tử. Tề Hầu liền tạm thời rời đi. Tề Hầu vừa bỏ đi, Văn Khương lập tức đã trở lại, cười ngồi ở bên cạnh, vẫy tay nói:



“Nữ Tửu, ly của Nhị ca ta trống không, sao không nhãn lực gì hết?”



Nữ Tửu chạy nhanh đem vò rượu lại, rót đầy ly của Ngô Củ. Kỳ thật Ngô Củ đã không muốn uống nữa, định ăn vài thứ chờ tan tiệc.



Nữ Tửu rót rượu, Văn Khương cười tủm tỉm giơ cái ly, nói:



“Nhị ca, Văn Khương đã lâu không gặp Nhị ca, hôm nay vừa thấy trong lòng vui sướng, không bằng uống thêm hai ly?”



Ngô Củ thật sự thoái thác không được, đành phải bưng cái ly uống.



Văn Khương thấy Công tử Củ uống rượu, tức khắc trên mặt lộ ra vui sướng, giọng càng thêm ôn nhu vũ mị nói:



“Nhị ca thật tốt, lại uống thêm.”



Đâu chỉ uống hai ly, Ngô Củ bị rót ước chừng năm ly mới dừng lại, cảm giác uống căng bụng sắp chết.



Văn Khương vui sướng nói:



“Nhị ca, ăn một chút.”




Ngô Củ cảm thấy mình như là vịt bị nhồi cho ăn, uống rượu đã no, càng đừng nói ăn cái gì, đã uống đến mức có chút muốn nôn.



Bên kia, Công tử Nguyên nhìn thấy Công tử Củ uống rượu, còn liên tiếp uống vài ly, tức khắc cười trộm không thôi.



Hôm nay Công tử Củ bị bêu xấu xem còn dám ở trước mặt ta kiêu ngạo nữa không?



Ngô Củ không biết có phải mình uống nhiều rượu hay không. Tóm lại vốn dĩ là người ngày hè cũng không cảm thấy nóng, không ra mồ hôi, đột nhiên cảm thấy thực nóng, nóng hôi hổi, giống như ngồi ở trong lồng hấp. Mồ hôi nóng từ trên trán lăn xuống, thật sự khó chịu, gương mặt cũng nóng đỏ rực.



Văn Khương thấy người bên cạnh có chút xao động, càng thêm bất an, nghĩ thầm thứ kia đã phát tác, vì thế càng thêm ra sức cười nói:



“Nhị ca, lại uống một ly?”



Ngô Củ thật sự uống không nổi, cảm giác thực nóng, hơn nữa dạ dày không quá thoải mái, vội vàng nói:



“Văn Khương muội muội tửu lượng tốt. Củ thật sự không thể uống.”



Văn Khương cũng không cưỡng cầu, nói:



“Nhị ca là say rồi, ra mồ hôi nhiều quá, muội muội giúp ngươi lau.”



Văn Khương nói xong nâng tay tới. Ngô Củ nhanh lui về phía sau một ít, vội vàng rời bữa tiệc, nói:



“Văn Khương muội muội tận hứng. Tửu lượng Củ không tốt, xin đi trước.”



Ngô Củ nói, vội vàng đi ra khỏi đại điện, vừa đi vừa hít một ngụm không khí mới mẻ. Nhưng ngày mùa hè gió đêm cũng không mát mẻ, hít vào ngực hoàn toàn không có giảm bớt cảm giác khô nóng.



Ngô Củ nóng ra mồ hôi, duỗi tay lau lau trán. Thế nhưng ra nhiều mồ hôi nóng, cảm giác cái trán nóng lợi hại, khiến Ngô Củ giật mình.



Ngô Củ dùng tay áo rộng phẩy phẩy tạo gió. Phía sau là ca vũ yến hội, âm thanh vui cười cùng mời rượu làm cho Ngô Củ càng đau đầu, vì thế đi mau vài bước. Đi xa một chút, lúc này Ngô Củ mới dừng lại, đứng ở bên hồ nước, cảm thụ được gió thổi tới nhè nhẹ, mang theo hơi khô nóng……



Văn Khương vừa thấy Công tử Củ đi ra ngoài, lập tức cười một tiếng, cũng đứng lên đuổi theo, đi ra ngoài.



Tề Hầu ngồi ở vị trí chủ tọa, Trịnh cơ đang lôi kéo Công tử Chiêu kính rượu cho hắn. Nhìn thấy Công tử Củ đi ra ngoài, mà Văn Khương cũng đi ra ngoài. Hai người cơ hồ là một trước một sau, hơn nữa cùng một phương hướng. Sắc mặt Tề Hầu nháy mắt liền u ám.



Trịnh cơ mới vừa tìm được đề tài mà Tề Hầu nguyện ý nói, bắt lấy con trai đi lấy lòng Tề Hầu. Kết quả đột nhiên thấy Quân thượng biểu tình thay đổi, trong nháy mắt trở nên đáng sợ, cũng không biết mình nói sai cái gì.



Văn Khương cùng Công tử Củ trước sau đi ra ngoài. Hơn nữa bản thân hai người này đều có tai tiếng. Trước khi khai tiệc, Tề Hầu còn ở cửa gặp Văn Khương cùng Công tử Củ nói cái gì mà sau khi tan tiệc làm gì đó. Hiện giờ còn chưa tan tiệc, hai người thế nhưng gấp không thể đợi chạy đi, Tề Hầu khó tránh khỏi liền hiểu sai.



Tề Hầu sắc mặt âm u, chậm rãi đứng lên, nói:



“Cô có chút say, đi ra ngoài một chút.”



Trịnh cơ vội vàng nói:



“Thiếp cùng Quân thượng.”



Tề Hầu lại lạnh lùng nói:



“Không cần.”



Trịnh cơ hoảng sợ, bị giọng nói lành lạnh kia làm sợ tới mức không dám theo, nhìn Tề Hầu đi ra khỏi đại điện.



Ngô Củ đứng ở bên hồ. Nơi này thực thanh tịnh, không có bất luận tự nhân hay cung nữ, tất cả đều ở cách đó không xa bận rộn.



Ngô Củ một mình đứng hít thở gió đêm, cảm giác vẫn là nóng cực kỳ, thật hận không thể nhảy vào trong nước một phen. Bất quá Ngô Củ cũng không biết bơi, nhảy xuống nước không được, vẫn là từ bỏ.



Ngô Củ đang đứng, thình lình nghe sau lưng có tiếng bước chân, ngay sau đó còn chưa có kịp quay đầu lại, Văn Khương đã theo kịp nhảy lên người Ngô Củ, thân mật cười nói:



“Nhị ca, ngươi đang đợi muội muội sao?”



Ngô Củ phía sau lưng có thương tích, tuy rằng đã lành, nhưng cũng nhịn không được đau khi bị hung hăng va chạm. Bị đau đến giật mình, suýt nữa tỉnh rượu.



Văn Khương cười, âm thanh uyển chuyển thân mật nói:



“Nhị ca, sao chạy đến nơi đây? Làm Văn Khương tìm, chúng ta đi về phòng……”



Ngô Củ hoảng sợ, vội vàng đem Văn Khương từ trên lưng kéo xuống dưới, nói:



“Đi về phòng?”



Văn Khương che miệng cười nói:



“Không đi về phòng chẳng lẽ màn trời chiếu đất? Nhị ca thật là đáng ghét.”



Văn Khương nói, lại từ chính diện ôm lấy Ngô Củ, làm nũng.



Ngô Củ lại giật mình, đột nhiên cảm giác được nóng càng thêm rõ ràng. Mồ hôi nóng từ trên trán lăn xuống, rớt ở trên vai, kéo dài đến đai lưng thượng. Bước chân có chút thất tha thất thểu, bị Văn Khương túm lấy vẫn không chờ nổi cố đi về phía trước.



Ngô Củ hô hấp có chút dồn dập.



Ngô Củ ném tay Văn Khương ra. Văn Khương hoảng sợ, kinh ngạc nói:



“Nhị ca, ngươi làm sao vậy?”



Ngô Củ lúc này đã nói không ra lời, cố há miệng hô hấp. Tiếng hít thở cũng thô lợi hại, tròng mắt có chút phiếm hồng, tràn ngập tơ máu, giống như sói đói muốn ăn thịt người.



Văn Khương vừa thấy còn giống bị biểu tình kia lây nhiễm, dồn dập nói:



“Nhị ca, đi theo ta nha!”



Ngô Củ không để ý tới nàng, ngược lại lui về phía sau vài bước, suýt nữa rơi vào trong hồ, vội vàng lảo đảo chạy đi. Văn Khương thấy đối phương chạy, lắp bắp kinh hãi, nói:



“Nhị ca, ngươi đi đâu?”



Ngô Củ không nói lời nào, nhanh chóng lui lại mấy bước, cũng không dám trở lại điện, đành phải chạy đến nơi không có ai. Văn Khương đuổi theo vài bước, vừa đuổi vừa kêu, nhưng cũng không dám dùng sức kêu, sợ có người lại đây hỏi. Cuối cùng nàng không có đuổi kịp Ngô Củ.



Ngô Củ đời này cũng chưa chạy nhanh như vậy, vừa chạy vừa lau mồ hôi, cuối cùng mệt đến không thở được, suýt nữa chúi đầu trên mặt đất.



Một tay Ngô Củ đỡ lan can tiểu lâu, một tay đỡ cổ, dùng sức nôn khan, lại không phun ra cái gì, chỉ là cảm thấy luồng khí nóng dâng cao, thật giống như uống canh nóng, còn cuồn cuộn.



Ngô Củ thở hổn hển, nằm ở trên mặt đất dùng sức nôn khan, thiếu chút dùng tay moi cổ họng. Không nghĩ tới thế nhưng làm ra một thân mồ hôi nhưng không có hiệu quả gì.



Ngô Củ lau mồ hôi trên mặt, sợ có người đến nơi này, nhanh lảo đảo bò dậy, chuẩn bị đi về phòng mình.



Ngô Củ cúi đầu đi mau, hô hấp càng ngày càng thô.



“Bịch!”



Không chú ý, vừa lúc đối diện có người đi tới nên đụng phải. Va chạm làm thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.



Tề Hầu tìm một vòng, cũng không thấy Công tử Củ cùng Văn Khương, cuối cùng đành phải đi đến phòng xem. Cũng không có gặp ai, hắn nổi giận đùng đùng trở về. Kết quả liền thấy được Công tử Củ không thấy hắn, đâm đầu vào người hắn còn trực tiếp ngã xuống, giống như ngất xỉu.



Tề Hầu hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống, duỗi tay nâng người dậy, hỏi.



“Nhị ca?”



Ngô Củ vừa rồi nôn khan kiệt sức, mồ hôi từ trên má chảy xuống làm hốc mắt đều là mồ hôi trong suốt, vẻ mặt tiều tụy.



Tề Hầu càng giật mình, nói:



“Ngươi đây là……”



Ngô Củ bị choáng váng, đầu có chút ngốc, liền nghe được có tiếng bước chân hướng bên này tới. Là mấy tự nhân vừa nói chuyện vừa đi lại gần. Ngô Củ lo sợ bộ dáng này thật sự bất kham, nếu bị người khác thấy thật sự không mặt mũi gặp người.



Tề Hầu nhìn chằm chằm Công tử Củ vài lần, nheo nheo mắt, đột nhiên duỗi tay ôm người, đem từ trên mặt đất chặn ngang bế lên. Sau đó hắn liền đi.



Ngô Củ hoảng sợ, giãy giụa, Tề Hầu còn lạnh lùng nói:



“Thành thật chút đi.”



Ngô Củ thần trí có chút không rõ ràng lắm, nghe Tề Hầu nói thế thật sự thành thật, đã bị Tề Hầu bế mang đi.



Tề Hầu mang theo Ngô Củ, dùng áo ngoài phủ trên người Ngô Củ, nhanh chóng vào tẩm điện của mình.



Tẩm điện của Tề Hầu cung nhân tuy rằng nhiều, nhưng không ai dám hỏi nhiều.



Tề Hầu đi vào xong, lập tức nói:



“Đều đi ra ngoài.”



Tự nhân cùng cung nữ lập tức đáp ứng rồi tất cả đều nhanh chóng lui ra ngoài, đem của tẩm điện đóng lại. Tề Hầu lúc này mới đem Ngô Củ đặt ở trên giường.



Mặt Ngô Củ trở nên đỏ bừng, muốn đỏ hơn cả xiêm y, mồ hôi đầy đầu, tóc mái cũng dán vào thái dương, hốc mắt đỏ bừng, một đôi con ngươi cũng đỏ bừng dọa người.



Tề Hầu buông người xuống, liền đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn. Ánh mắt kia lạnh như băng, không có gợn sóng, lại phảng phất cất giấu sóng to gió lớn, còn có một loại đoạt lấy dã man.



Tề Hầu không nói lời nào, đôi mắt hổ chỉ là nhìn chằm chằm.



Ngô Củ thật sự không chịu được loại ánh mắt đáng sợ này, phảng phất sắp bị ăn tươi nuốt sống, giọng khàn khàn nói:



“Đừng nhìn ta.”