Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 20






20 】

Ngay cả ta cũng đến lúc lạnh run cả người, nhìn vào giữa trời mưa to, ta cảm thấy mông lung phía xa lóe lên ánh lửa. Chẳng lẽ, đó là Quỷ Hỏa như Nhị sư huynh thường nói? Cho xin đi, với trí thông minh của ta, đó đúng là ngớ ngẩn -- như vậy, chẳng lẽ có người bên kia đang nổi lửa trại? Chính là, trời đang mưa to thế này, làm sao có thể?

Ngay lúc ta còn đang đắn đo, vô ý lại ngắm sang bên quận chúa, lòng lại thấp thỏm. Sắc mặt của nàng đã muốn chuyển thành trắng bệch. Ta lập tức đưa tay đặt lên trán quận chúa -- Dường như với lò than còn muốn nóng hơn! Luống cuống không biết phải làm sao, nếu ta cứ tiếp tục ở lại đây, hậu quả sẽ thật khó lường.

"Quận chúa? Quận chúa?" Ta cố đánh thức quận chúa dậy, lại không nghĩ rằng nàng đã lâm vào hôn mê lần thứ hai.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Thành Nhược Hề, mau ngẫm lại những điều bình thường sư phụ hay dạy ngươi điì??

Một là tiêm thuốc, hai không châm chọc sư phụ, ba là đừng nghĩ lấy thân nữ tử mà đối kỳ nhân (đối với mọi người), bốn là... Ân... A... Ách...

A a a a, lão tử đầu, mười tám năm ta sống trên đời, ngươi dạy ta cái này đó sao?!

Lúc này ta lại thấy được xa xa ánh lửa lớn hơn -- Không bằng tự mình đi xem nơi đó có gì xảy ra? Nếu là có người thì thật tốt quá. Nếu cứ để quận chúa ở lại chỗ này, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì...

Xem ra chỉ có một con đường.

Lấy tất cả vải có thể sủ dụng, ta đem bao đầu quận chúa lại. Sau đó thì thầm ở bên tai nàng, mặc kệ nàng có nghe được hay không: "Quận chúa, Tấn Ngưng quận chúa, chúng ta cần phải đến nơi đối diện, tới đó chúng ta liền sẽ được cứu, nhưng trời vẫn còn chút mưa, xin ngài chịu đựng." Nói xong dùng tất cả khí lực, ta ôm lấy nàng, cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, vừa mới hôn mê quận chúa cũng tỉnh dậy đáp lời "Ân", sau đó ôm lấy cổ ta. Tay nàng nóng bỏng, khiến thân thể lạnh như băng của ta hoảng sợ. Không thể để lâu hơn nữa, ta cắn răng, theo hướng ánh lửa ở xa chạy tới.

Mưa dày đặc tựa như đá vụn không ngừng quất lên người ta, cảm giác như chẳng thể hô hấp, nhưng ở trên cổ truyền đến nhiệt độ của tay quận chúa, khiến cho ta hoàn toàn thanh tỉnh. Tuyệt đối không được ngã xuống, Thành Nhược Hề!!

Càng lúc mục tiêu càng gần, trời cũng giúp ta, nơi có ánh lửa là một hang động nhỏ! Ta hưng phấn liều lĩnh ôm quận chúa chạy vào trong động.

Quả nhiên là một tiểu lửa trại (đống lửa nhỏ), trong động cũng được dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là có người đã ở nơi đây, nhưng bây giờ, hình như lại chẳng có ai. Mặc kệ, trước tiên đặt quận chúa xuống. Tháo bao trùm đầu của quận chúa ra, thấy chỉ có chút nước mưa là lấm lên mặt nàng, ta nhẹ thở phào -- nhưng thân thể quận chúa lại bị thấm ướt.

Đem quần áo của ta cởi ra cho quận chúa mặc vậy... Nghĩ vậy ta cúi đầu nhìn, thấy y phục của mình lại càng ướt hơn.

"Ta đây có chút quần áo, cầm lấy cho nương tử của ngươi mặc đi." Thanh âm của một lão nhân đột ngột vang lên phía sau lưng ta, khiến ta sợ đến cả người giật bắn. Người này chân làm bằng đậu hủ hay sao, mà một chút thanh âm cũng đều không có!

Quay đầu, nhìn thấy trước mặt ta là một Lão bá bá đầu tóc đen bạc (hắc bạch), cặp mắt rất nhỏ, cùng với Đại sư huynh tựa như giống nhau.

"Thế nào, hù đến ngươi à?" Hắc bạch Hồ lão nhân* cười cười, bộ dạng trông thật hiền lành. (*: lão nhân có đầu hoa râm - đen bạc)

"Nàng... Nàng không phải nương tử của ta." Ta lạnh tới toàn thân đều run rẩy nói.

"Vậy là người thương của ngươi, đây, cầm lấy một bộ cho nàng thay đi." Hắc bạch Hồ lão nhân đưa qua một bộ quần áo khô ráo.

"Ách... Cũng không phải người thương của ta." Ta tiếp nhận quần áo, một bên sửa hắn một bên cảm ơn.

"Nhanh lên! Nếu không đổi, thân mình kia có thể chịu không được!" Lại không nghĩ rằng Hắc bạch Hồ lão nhân trừng mắt nhìn ta.

"Dạ!" Không hiểu vì sao lại đối với hắn cung kính.

"Nương tử ngươi bộ dạng không tồi." Hắc bạch Hồ lão nhân vẫn cứ thế thuyết.

Ngươi rốt cuộc nghe hay không vậy, hơn nữa còn dùng ngữ khí của kẻ lưu manh nói chuyện! Ta hướng hắn liếc mắt. Nhìn thấy Hắc bạch Hồ lão nhân vẫn đang chăm chú quan sát dung mạo quận chúa, còn đặc biệt chú ý đến quần áo của nàng, tựa như muốn bảo ta hãy tránh ra để cho hắn giúp quận chúa thay đồ.

Ai ngờ thế nhưng hắn lại nói: "Quần áo này thực sạch sẽ." (ý ở đây là tươm tất)

Đây không phải trọng điểm được không!

"Ta muốn... Giúp nàng thay quần áo." Ta chỉ còn cách nói ra rõ ràng.

"A! Hiểu được, hiểu được..." Hắc bạch Hồ lão nhân sau khi tỉnh ngộ, một bên vừa cười vừa quay đầu hướng trong động đi vào. Nghiêm trọng cảm thấy hắn là loại người mê hương thích sắc lắm.

"Quận chúa, đắc tội, ta phải giúp ngài thay quần áo." Ta vừa thì thầm bên tai quận chúa, vừa lại hi vọng nàng không nghe được. May mắn quận chúa dường như đã lâm vào độ hôn mê sâu -- Di, ta nói những lời này liệu có hay không bị Thiên Lôi đánh? Hai tay run rẩy đưa lên cổ áo quận chúa, ta trong lòng thầm nhủ mình cũng là nữ nên chắc không sao, nhưng lại không hiểu vì sao cảm giác vô cùng hồi hộp. Nín thở ta đem quần áo ướt sũng trên người quận chúa cởi ra, tuy rằng không biết vì sao phải nín thở, chỉ là không tự chủ mà làm như vậy. "Cái gì không được nhìn thì không được nhìn", một bên trong đầu liên tục mặc niệm, một bên ta dùng khăn lau khô thân mình quận chúa, rồi cực kỳ nhanh mặc lại quần áo cho nàng.

Sau khi tất cả chuyện đó hoàn thành, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Không phải là bởi vừa thấy thân thể quận chúa mà khiến ta muốn chảy máu mũi, mà là, ta phát hiện đồ quận chúa thay, không ngờ là một bộ y phục nữ nhân -- đưa ta bộ quần áo này rõ ràng là một lão đầu, như thế nào lại là y phục nữ nhân đây, trong cái động này tựa hồ cũng không có nữ nhân khác. Chẳng lẽ, lão đầu này giống sư phụ ta đều là biến thái, có sở thích cải trang nữ tử hay là tới thôn trang phụ cận trộm đồ nữ y? Cảm giác sợ hãi dâng lên mãnh mẽ, lặng lẽ quay đầu ta nhìn Hắc bạch Hồ lão nhân vẫn đang đưa lưng về phía chúng ta.