Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 34






34 】

Ra khỏi khách điếm, cách đó không xa ta thấy một chiếc xe ngựa, trước xe chính là hòa thượng thân thủ cao cường vừa trong khách điếm lúc nãy. Hắn ngoắc ý bảo chúng ta qua, vì thế ta cùng quận chúa chậm rãi tiến đến trước mặt cổ quái hòa thượng này.

"Đây là..." Ta có chút kinh ngạc hỏi.

"Xe ngựa." Hắn ngắn gọn đáp.

"Ngươi không cần nói ta cũng biết." ta mắt trợn trắng kích động, "Đây là xe ngựa của ngươi?"

"Phải." Hòa thượng lại thản nhiên đáp, miệng vẫn mỉm cười.

"Chính là, các ngươi... là hòa thượng, đi hoá duyên (khất thực) không phải là hành tẩu sao?" Ta quan sát một chút chiếc xe ngựa, thực bình thường, không có bất cứ điểm gì cần để ý.

"Ha ha, thí chủ có thể xếp ta vào loại hòa thượng khác, có thể nói rằng hoá duyên nhất định phải làm đến nơi đến chốn, nhưng đối với bần tăng mà nói, những điều đó là hoàn toàn vô nghĩa. Huống chi ta đi qua nơi này, cũng không phải vì hoá duyên, mà là vì tìm người."

Ta nên sớm để ý hơn mới phải, lúc hắn bắt đầu ăn miếng thịt dê đầu tiên của ta.

"Đại sư muốn tìm người?" Quận chúa hỏi.

"Bần tăng bái kiến quận chúa." Hòa thượng đột nhiên nói, đồng thời hướng quận chúa hành lễ.

"Ngươi..." Quận chúa hoảng sợ, thối lui vài bước về phía sau.

"Ngươi là ai?" Ta cũng lập tức chuyển thân mình chắn trước quận chúa, mặc dù biết làm như vậy cũng là vô dụng.

"Ha ha ha ha, chớ khẩn trương, ta là tới tìm ngươi..." hòa thượng ánh mắt híp lại, nhìn ta rồi gọi danh xưng luôn muốn làm ta phun huyết, "A Thành."

"Làm sao ngươi... Ngươi..." Hòa thượng này biết ta sao? Ta không ngừng nhìn từ trên xuống dưới hắn, không có khả năng, một hòa thượng đặc biệt như vậy, nếu đã gặp mặt, nhất định ta sẽ nhận ra ngay. Vậy làm thế nào hắn biết họ của ta? Hơn nữa còn là danh xưng sư phụ chuyên dùng.

"Nhược Hề, hắn... Ngươi biết hắn?" Quận chúa ở sau lưng ta nhỏ giọng hỏi.

"Hắn không biết ta, nhưng ta biết hắn." hòa thượng với thính lực phi thường tốt lập tức thay ta trả lời, rồi lại nhìn ta, "Là sư phụ ngươi nhờ ta tới, lên xe thôi, có vấn đề gì, về hỏi sư phụ ngươi sẽ biết."

Ta ngẩn người, cố gắng điều hòa suy nghĩ của mình, "Ngươi có gì để chứng minh, ngươi là sư phụ ta phái tới?"

"Sư phụ ngươi nhường ta cho ngươi biết, sau khi trở về bồi hắn một chậu hoa lan."

...

Ta xoay người, ngữ khí vững vàng nói với quận chúa: "Quận chúa, lên xe đi."

Tuy xe ngựa này vốn không lớn như xe Vương gia đã an bài cho chúng ta, nhưng cái chính là vị hòa thượng, hắn lại muốn tự mình làm xa phu, mà còn là một xa phu rất thoải mái, khiến ta một phen xấu hổ. Chỉ có thể nói hắn đúng là một vị hòa thượng kỳ quái. Ta gắng sức tìm mọi đề tài cùng hắn nói chuyện, hy vọng có thể moi chút nguyên nhân vì sao sư phụ để hắn tìm ta, nhưng trừ bỏ biết được pháp danh của hòa thượng này là "Tam Thất", cái gì cũng không biết được.

Tam Thất, sao lại có hòa thượng kêu như vậy nhỉ? Nhưng nhớ lại hành vi của hòa thượng này, ta chẳng buồn thắc mắc nữa.

Bóng đêm dần dần buông, ngoài cửa sổ xe chỉ còn một mảnh hắc ám. Hơi xa xa trên trời ánh sao lấp ló, quận chúa nghiêng người trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

"Quận... Ngưng nhi, ăn một viên mai đi." Ta lấy từ trong bao một viên ô mai vốn đã chuẩn bị sẵn trước khi lên đường, dùng để phòng trừ vì xe xóc nảy mà quận chúa không thoải mái. Về thói quen này, là ta đúc rút được từ lần đi kinh điển xe ngựa sư phụ mướn mà ra.

"Ngươi không ăn sao?" Quận chúa quay đầu, nhìn ta hỏi. Thật sự trong khoảng khắc này, ánh trăng biên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến ta cảm thấy quận chúa tựa như một vị tiên tử, từ trên bầu trời rớt xuống thế gian, trên cõi đời này chắc chắn chưa có một nữ nhân nào chân chính được gọi là đẹp ngoài nàng.

"Ta vừa ăn rồi." Ta lại áp chế chính bản thân mình mau tỉnh mộng dậy, một bên buộc bao bố lại, một bên đưa cho nàng viên mai cuối cùng này. Kỳ thật, mai này ta cũng chưa từng nếm qua, đây vốn là viên duy nhất sót lại. Tất cả cũng tại Nhị sư huynh ngu ngốc, đem tất cả thuốc ta mang ăn sạch như ăn quà vặt, đến khi ta phát hiện thì cũng chỉ có thể nhìn viên mai này mà rơi lệ.

"Đa tạ." Tiếp nhận ô mai, quận chúa chau mày khi vừa mới ngậm.

"Chua phải không? Ngươi nhắm mắt lại nhịn một chút sẽ không chua nữa." Ta nói bừa, chờ quận chúa nghe theo nhắm mắt lại, lập tức lấy ra món đồ đã sớm chuẩn bị nâng lên trước mặt nàng.

"Đây, đây là..." mở mắt ra nhìn thấy ta ở ngay trước mặt, tay đưa lên một tiểu đoàn quang (vòng tròn ánh sáng), quận chúa kinh ngạc nói.

"Ha ha, đẹp không." ta vẻ mặt tự hào, "Đây là ánh sao trên trời ta vừa hái xuống, ngươi muốn xem nhân cơ hội này hảo hảo xem đi, lát nữa ta còn đem nó trả lại."

Không để ý đến ta nói hươu nói vượn, quận chúa như cũ vẫn nét mặt kinh hỉ (vui mừng ngạc nhiên) nhìn chằm chằm đoàn quang vừa xuất hiện kia, sau đó đưa tay nhẹ nhàng chạm tới.

"Đây... rốt cuộc là gì?" Ý thức được vật mình vừa chạm đến, quận chúa nghi hoặc, tò mò hỏi ta.

"Không nghĩ là ánh sao cũng phải mặc quần áo, thật là~" ta bĩu môi.

Quận chúa nghe được, xì một tiếng nở nụ cười, bao nhiêu tâm tư trầm uất nãy giờ dường như đã được quét sạch. Kỳ thật, đây là do là phát hiện được một con đom đóm bay lạc vào xe ngựa, nhân lúc quận chúa không để ý, ta nhẹ nhàng dùng bố vải bọc lại, giả thành một ngôi sao nhỏ.

"Thôi thì, ta nói cho ngươi biết." thấy quận chúa sau khi cười ánh mắt lại càng tò mò, không biết làm sao ta đành nói thật, "Đây là một con đom đóm vừa nãy không cẩn thận bay vào, ta dùng bao vải bọc nó. Nhìn xem, thế này thật giống chiếc đèn phải không?"

"Đom đóm... Ta đã thấy qua, nhưng chưa bao giờ thấy gần như vậy..." Quận chúa nhìn chăm chú đoàn quang ngay trước mắt kia, nhẹ nói.

"Di, ngày xưa ngươi không cùng bằng hữu vào rừng cây bắt hay sao?" Nhớ lại trước đây khi ta còn bé, luôn cùng các bằng hữu cạnh bên thường xuyên chui rúc vào các bụi cây để bắt đom đóm, ta không khỏi hỏi.

Quận chúa giương mắt nhìn ta, rồi hướng tầm mắt nhìn đốm sáng nhỏ kia, thoáng tiếc nuối lắc đầu.

Sao ta lại có thể quên thân phận của quận chúa chứ. Nàng vốn được Vương gia luôn mọi cách che chở, làm sao có thể giống ta kẻ giả nam nhân vào rừng bắt đom đóm?

"Thế này cũng không được a." ta hơi lắc lư đốm sáng nhỏ trong tay, ra vẻ tiếc nuối thở dài, "Không được ngắm đom đóm là tiếc nuối cả đời người, như vậy đi, sau này tới y quán, ta sẽ tìm thời gian đưa ngươi đi bắt."

"Thật chứ?" Quận chúa vội vàng đứng thẳng người dậy nở nụ cười tươi, thậm chí còn có chút con nít, nghi ngờ hướng ta xác nhận.

"Thật không có giả." ta đắc ý hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng đáp ứng nàng, sau đó đưa cho nàng đom đóm, "Ngươi cầm đi."

Quận chúa mím môi, thực cẩn thận đón lấy bao đom đóm trên tay, tựa như nàng đang tiếp nhận một vật thần thánh.

"Đẹp quá." Quận chúa nói, nét mặt càng tươi cười. Đom đóm phát ra ánh sáng ôn nhu chiếu lên khuôn mặt nàng, giờ vẫn đang tràn đầy vẻ con nít, ta cũng thốt lên: "Ân, thật đẹp." Nhưng ta là chỉ cái khác.

"Nếu bắt được nhiều hơn, nó sẽ càng sáng, thậm chí có thể chiếu sáng cả một căn phòng." Ta nói bổ sung, trong đầu không khỏi nhớ đến trước đây từng dùng hơn mười con đom đóm làm thành đèn chiếu, lén đến phòng bếp ăn vụng. Chuyện này thì không cần phải nói cho quận chúa nghe, ta tự nhủ trong lòng.

"Nếu là ngọn nến, sẽ không khiến cho người ta kinh hỉ. Bởi vì đó là vật chết. Nhưng đom đóm, lại là một sinh mệnh." quận chúa chợt nói, đưa mắt nhìn ta, "Trong tay ta đang cầm là một sinh mệnh, cho nên ta cảm thấy được đây là bao nhiêu trân quý."

Ta nghe xong, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Nói rất hay." Đúng là có tri thức so sánh thật thâm sâu a.

"Thả nó đi, để nó ở nơi lớn hơn tỏa sáng." Quận chúa cười, rồi đem sinh mệnh trên tay kia trả lại cho ta.

"Ân..." Ta tiếp nhận, suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh quận chúa, "Chúng ta cùng làm."

Xe ngựa chạy không quá nhanh, ta để quận chúa hơi đưa thân mình ra ngoài cửa sổ, rồi đưa nàng cầm đốm sáng nhỏ kia. Trong lòng thầm may mắn Vương gia không ở bên cạnh nàng, bằng không nếu hắn chứng kiến ta chỉ quận chúa làm cái hành động nguy hiểm này, có lẽ sẽ tức giận đến hộc máu mất... Nhìn quận chúa thật cẩn thận mở bao bố ra, ánh sáng bên trong được phóng thích, rơi vào trời đêm tối mịt, rồi biến mất không còn lại gì.

Ta cùng quận chúa đều không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn mọi việc xảy ra.

"Gió thật mát quá." Một lát sau, quận chúa nhẹ nói. Ta quay đầu, thấy nàng đang hướng nhìn ta, gần ngay trước mặt, khẽ nở nụ cười.

Mặc gió cứ việc ở bên tai ta thổi, ta tựa hồ chẳng thể nghe được tiếng gì ngoài thanh âm quận chúa hít thở thật nhẹ nhàng, mùi hương trên người nàng thoang thoảng như hoa, bao bọc quanh ta. Đôi mắt nàng sâu lắng, dưới ánh trăng thật an tĩnh nhìn ta, khiến cho ta gần như ngạt thở. Thực may mắn giờ là ban đêm, bằng không quận chúa nhất định sẽ thấy được song mặt ta đang dần chuyển đỏ, từ từ cảm thấy mặt mình như càng nhiệt hơn. Nhưng cái khiến ta hoảng hơn chính là, ta tựa hồ còn nghe thấy được cả tiếng trái tim mình đập, "Thịch, thịch, thịch, thịch...", tựa như tiếng trống càng ngày càng lớn, dường như cố ý muốn để quận chúa nghe được.

Ta. Phải. Làm. Sao. Bây. Giờ?

Nhưng, đánh tan cái không khí ngượng ngùng này không phải là ta.

Quận chúa đột nhiên có điểm cuống quít, rất nhanh đem thân mình lùi vào trong xe. Khiến ta cũng sửng sốt, không khỏi đem thân thể mình rụt về phía sau.

"Nhược Hề, bên ngoài gió mát, cẩn thận kẻo lạnh." Quận chúa nói, nhưng vẫn đưa lưng về phía ta.

"Nha..." Ta nghe lời đem thân mình lui lại, không nói gì cùng quận chúa song song ngồi. Trong lòng âm thầm vui mừng quận chúa đã chủ động đánh vỡ không khí xấu hổ kia, nếu quận chúa thật sự nghe được tiếng tim đập của ta thì phải làm sao đây? Hay là... Nàng đã nghe thấy được??

Rất xứng đôi, nếu ngươi đúng là nam tử như thường nói.

Câu nói của Bạch Đái lão nhân đột nhiên hiện lên trong đầu ta, dù chỉ một thoáng, nhưng như khơi dậy trong lòng ta ngàn tầng sóng lớn.

Nếu ngươi đúng là nam tử như thường nói. Nếu, ta đúng là nam tử như thường nói.

Ta chợt hiểu ra tâm mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Như một điều tự nhiên, ta đã yêu quận chúa, dù luôn dối gạt chính mình.

Bạch Đái lão nhân, ngươi sai rồi. Không phải quận chúa đã yêu ta, mà là ta đã yêu quận chúa.

Chẳng lẽ ta thật sự đã quên chính mình là thân nữ nhi? Hay là cảm giác của ta bị sai? Nhưng cái cảm giác tim đập dồn dập này, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông, rồi thiếu chút nữa còn muốn... Mà điều này khi đối mặt với Tiểu Hoa, bạn thanh mai trúc mã của ta chẳng hề phát sinh, thậm chí là đối với cả võ quan Nhị thiếu gia.

So với sự yên tĩnh trong thùng xe lúc này, tiếng động trong nội tâm ta lại cơ hồ như đang gào thét, muốn chấn điếc cả lỗ tai ta.

Rồi bỗng nhiên lại có vật gì được đặt lên bả vai, ta quay đầu nhìn, không ngờ là đầu của quận chúa. Nàng... đang ngủ? Ta tiếp tục hơi cúi đầu, nhìn thấy nàng -- không có ngủ, mắt quận chúa vẫn mở. Trừ phi nàng có thói quen ngủ mở mắt. Ta cảm thụ được nhiệt độ cùng mùi hương trên người quận chúa thật gần bên ta.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nam nữ thụ thụ bất thân a... Nhưng ta là nữ... ôi chao... Nhưng không phải trong mắt quận chúa ta là nam sao? Ta phải làm gì đây? Lén lút chuyển đi? Không được, quận chúa sẽ bị té mất. Mở miệng nhường quận chúa ngồi hảo (ngồi đàng hoàng)? Không được, ta tìm không ra lý do. Giả vờ vươn vai sau đó tránh khỏi quận chúa? Không được, như vậy rõ ràng là cố ý. Nói cho nàng biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân? Không được, nàng làm sao không biết điều này. Nàng sao lại...

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ nàng đối với ta...

Hay là, cổ nàng yếu ớt nên cần cho nó nghỉ ngơi chút?

Cứ như vậy, suy nghĩ của ra phân làm hai mảnh tranh luận với nhau. Bên này nói một câu thì bên kia lại lập tức đáp trả, cứ liên tục quấy nhiễu trong đầu của ta. Ta nghĩ đêm nay chắc mình sẽ phải thức trắng rồi. Thế nhưng, dù ý thức càng ngày càng hỗn độn, giữa những tiếng huyên náo ầm ĩ trong đầu, ta dần dần lại cùng Chu công* đi gặp gỡ. (*: Thần ngủ)

...

Không biết qua bao lâu, đầu óc ta mơ hồ thanh tỉnh, ta cảm thấy mình xê dịch đầu, thậm chí còn chép chép miệng, rồi chốc lát sau, lại cảm thấy xe ngựa như đã dừng lại, ta từ từ mở mắt. Sau khi ý thức đã hoàn toàn hồi tỉnh, bên ngoài trời cũng sáng rõ, ta mới phát hiện mình đang ngủ trên vai quận chúa.

Ta ngủ thiếp đi.

Ta ngủ thiếp đi.

Hơn nữa là gối lên vai quận chúa ngủ!

...

Thành Nhược Hề, ngươi làm cái gì thế này!!

...

"Nhược Hề? Ngươi tỉnh rồi?" Thanh âm của quận chúa trầm ấm gần ở bên tai.

"A... Ân." Ta vội ngồi thẳng người rồi xoay đầu đi, không để quận chúa có thể thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của ta.

"A Thành!" ngoài xe truyền tới tiếng hòa thượng kêu la, hắn dường như cũng rất thích dùng cái danh xưng công nhân bến tàu này gọi ta, "Ta nghĩ ngươi nên đi ra nhìn một chút."

"Nga!" Đột nhiên có lý do thoát thân, ta lập tức đáp ứng, như cũ nghiêng mặt, dùng tư thế kỳ quái quay lưng hướng quận chúa vội vã ra khỏi thùng xe.

Mục đích cuối cùng đã hoàn thành rồi.

Chính là ta lại không cười nổi.

Bởi vì, y quán giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn, tựa như mới bị đốt qua bởi đại hỏa. Không, phải nói 'Đích thực' là bị đốt qua, xung quanh vẫn còn tỏa ra mùi khét. Chiếc biển "Lương Sơn y quán" đã gần cháy sạch, chỉ còn lại mơ hồ hai chữ "Lương Sơn" không nhìn rõ nữa. Nóc nhà cũng đã sớm biến mất, trên mặt đất còn lác đác vài thứ không xác định hình, do ít dược liệu chưa bị thiêu trụi hoàn toàn để lại.

Trong đầu một mảnh trống không.

"Sư phụ!!" Sau khi lấy lại tinh thần, ta một bên hô to một bên chạy vào y quán đã hoàn toàn bị cháy sạch.