Chương 24
Đông có Lam Cảnh Nghi, Vương có Vương Uy Quân, đều có một điểm chung là con rơi bên ngoài, đều bày mưu tính kế, chưa kể đều làm cho quốc gia triều chính phải đảo lộn.
Lam Minh cùng với Vương Tử Minh, cả hai vốn không có lỗi nào, chỉ có thể nói là bản tính quá đỗi ngây thơ hiền lành, vì lẽ đó nên đã dễ dàng bị thời cuộc xoay chuyển vùi dập.
--
Kế hoạch của Lam Cảnh Nghi ban đầu tiến hành rất thuận lợi, nhưng mỗi khi sắp đến điểm đích, tình thế vốn trên cơ lại bị đảo ngược.
Kì thực mọi thứ xuất phát đều do Viên Lan quốc, kết quả an bài cũng là Viên Lan quốc.
Vào ngày trở về, Lam Cảnh Nghi mang theo tâm trạng tồi tệ vô hạn, hắn biết tin Lam quốc công đã tức giận đến mức sắp lâm bệnh, có lo sợ cha hắn chửi mắng dạy dỗ đi nữa cũng vô ích.
Từ lúc bại trận lặp lại, Lam Cảnh Nghi tự cảm thấy có lỗi với cha hắn, mặc dù có thể xem là muộn màng. Nhưng chuyện đã đến mức này, hắn sợ có lui tới gặp mặt quốc công sẽ chỉ khiến chọc ông ấy lên cơn đau tim, dù có hối hận cũng không dám gặp mặt hay mở miệng.
Ngày tháng sau đó êm đềm, suốt hơn một tháng, Lam Cảnh Nghi chỉ luôn lủi thủi trong căn phòng mình, có lẽ vì tự thấy hổ thẹn nên hắn không buồn ra ngoài.
Thời điểm ấy, bên cạnh hắn còn có thêm một người khác là Diệp Nhi, sau khi hắn đưa cô về cùng, cô lại bất đắc dĩ trở thành người hầu hạ của hắn. Mỗi một ngày Diệp Nhi đều an phận làm những việc nhặt giúp hắn như dọn dẹp, bưng nước, hầu hạ thế tử.
Trước đó Diệp Nhi vốn là cung nhân bên cạnh Vương Anh công chúa, cô đối với chuyện hầu hạ không phải lạ lẫm, chỉ có lạ một chỗ chính là chuyển từ công chúa sang một người con trai khó quen.
Lúc đầu dĩ nhiên cô có lo ngại, đến khi trải qua một thời gian ở cùng Lam Cảnh Nghi, mọi việc có vẻ đều thuận lợi, cô cảm thấy có thể thích ứng được với chuyện này. Lam Cảnh Nghi ít ra vẫn cho thấy hắn tử tế với nữ nhi, không ỷ lại địa vị để làm ra những chuyện mất mặt trong mắt kẻ hầu người hạ.
"Lam Cảnh Nghi, Lam Cảnh Nghi."
Ai đó la hét làm loạn trước căn phòng, âm thanh ồn ào đó lọt vào tai Lam Cảnh Nghi, hắn lật đật đi ra.
Cánh cửa vừa mới mở, cổ áo của Lam Cảnh Nghi lập tức bị nắm lên.
"Lam Cảnh Nghi, giờ mày đã hối hận chưa?"
Tiếng ồn ào kia hóa ra là từ La Trí Phong, trong khi Lam Cảnh Nghi chưa thể định thần chuyện gì, Trí Phong đã bất ngờ túm lấy cổ áo của hắn, ánh nhìn trông giống như sắp giết người đến nơi.
"Anh làm gì vậy?"
Lam Cảnh Nghi bỗng khó hiểu trước thái độ nóng giận của La Trí Phong, lại thấy con người La Trí Phong lúc này quá cộc cằn lỗ mãng. Hắn tự hỏi vì sao tên này lại ở đây muốn làm loạn.
"Buông áo tôi!"
Hắn vùng vằng thân mình, dùng sức cố đẩy cánh tay từ Trí Phong ra khỏi người.
La Trí Phong siết tay, trừng ánh mắt căm hận: "Tịnh Nhiên hi sinh rồi, mày có biết không hả?"
Vài giây im lặng lướt qua, khuôn mặt của Lam Cảnh Nghi tối sầm đi, hắn đột nhiên thấy rùng mình, toàn thân bỗng lạnh ngắt.
Lời nói vừa rồi phát ra nhẹ bẫng, lại khiến cho hắn lặng người.
Lam Cảnh Nghi dời tầm nhìn xuống thấp, khóe miệng hắn run nhẹ: "Cô ấy..."
La Trí Phong giật mạnh cổ áo Lam Cảnh Nghi về phía mình, thanh âm to đột ngột như xé toạc bên tai hắn:
"Mọi chuyện đến mức này là do mày, cô ấy hi sinh cũng là do mày, tên khốn!"
Lam Cảnh Nghi chầm chậm ngẩng đầu, nuốt một tiếng vào trong cổ họng, tay chân nhất thời lạnh cứng, hắn có thể cảm nhận có một thứ gì đó đang đè nặng...
Năm ấy, Lam Cảnh Nghi tiếp nhận một lúc nhiều tin dữ, ngoại trừ Trí Phong ra, những người bạn năm xưa của hắn trải qua chiến loạn đã không còn người nào.
Tâm trạng Lam Cảnh Nghi lúc đó dường như tệ càng thêm tệ, hắn nghĩ về chuyện của La Trí Phong vào ba ngày trước, cảm thấy đời người quả thật là vô thường, mà lạ thay, hắn vì cái gì đó lại cảm giác rất cô độc, trống rỗng.
Trở vào phòng, Lam Cảnh Nghi tiến thẳng đến chiếc giường. Bước chân đang di chuyển của hắn đột nhiên dừng hẳn, hai tròng mắt chăm chăm bắt lấy hình ảnh Diệp Nhi đang đứng sững trước mặt, trên tay cô còn tự tiện cầm lấy đồ của hắn.
"Cô có biết tự ý lấy đồ của ta là đáng tội chết không?" - Âm giọng của Lam Cảnh Nghi bật ra, không có mấy dễ chịu.
Diệp Nhi đứng ngây người, vừa nghe thấy tiếng nói phía sau lưng truyền đến nên bị giật mình, cô vội vàng buông thứ trên tay trở xuống.
Trong một thoáng, hình ảnh của Diệp Nhi vừa lúc lọt vào mắt, trên gương mặt Lam Cảnh Nghi chợt lộ ra tia phức tạp.
"Cô biết thứ cô đang cầm vừa rồi là của ai không?"
"Thưa, không..."
Diệp Nhi liên tục lắc đầu, cảm thấy một chút gì đó kì lạ, cô chăm chú nhìn biểu hiện trầm tư của Lam Cảnh Nghi, lát sau không ngăn được thắc mắc trong lòng, hỏi:
"Nhưng sao ở đây lại có đồ dùng của nữ?"
Lúc dọn dẹp lại phòng, Diệp Nhi đã phát hiện được cái trâm bị gãy làm hai kia, hiển nhiên cô nảy sinh tò mò vì sao lại có thứ này trong phòng hắn, chưa kể đây còn là đồ của nữ nhi.
Lam Cảnh Nghi ngập ngừng hồi lâu, bước đến lấy lại cái trâm cài tóc của em gái hắn, thoạt nhìn có thể thấy hắn trân trọng vô cùng: "Nó là của em gái ta."
Một vài giây ngạc nhiên, lần đầu nghe đến Lam Cảnh Nghi có em gái, Diệp Nhi dĩ nhiên vô cùng bất ngờ, trước giờ bởi cô chưa từng biết rõ về con người hắn.
"Sao lâu nay lại không thấy cô ấy?"
Nghe Diệp Nhi hỏi, nét mặt Lam Cảnh Nghi hiện rõ một tầng u ám, trong ánh mắt thoáng buồn, hắn chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu im lặng chần chừ, cuối cùng cũng chịu đáp lại sự hiếu kì của cô:
"Là vì bọn ta bị lạc mất nhau từ nhỏ."
Lần này, Diệp Nhi lại càng thêm ngạc nhiên: "Lạc nhau ư?"
Lam Cảnh Nghi không đáp, chỉ nhẹ gật đầu thay cho lời xác thực, trên khuôn mặt vẫn đọng lại vẻ trầm tư đó.
Đương nhiên Diệp Nhi không thể chỉ nghe một phần đầu câu chuyện rồi dừng, cô muốn lắng nghe thêm, biểu hiện thắc mắc sắp tràn ra:
"Rốt cuộc vì sao hai người lại lạc nhau?"
Lam Cảnh Nghi nhìn Diệp Nhi đang ngạc nhiên, biết rõ cô bây giờ đang rất tò mò, dù sao đi nữa cũng đã cho Diệp Nhi nghe một chút rồi, hắn nghĩ nếu không tiếp tục kể ra, chắc hẳn cô gái này sẽ bứt rứt vì tò mò mất.
"Năm xưa trong lúc chạy trốn quân Vương Anh, ta đã sơ suất không chú ý tới con bé, khiến em gái ta bị bỏ rơi trên đường."
"Năm xưa... nghe có vẻ cũng khá lâu..."
"Đến nay cũng là mười một năm rồi."
Nghe Lam Cảnh Nghi giải bày rõ nguyên do, Diệp Nhi chậm rãi chớp mắt, tâm tình bỗng trở nên phức tạp lẫn lộn.
Trong bầu không khí trầm lặng đè nặng, tầm mắt Lam Cảnh Nghi dời sang khuôn mặt Diệp Nhi, ánh nhìn hiện tại không còn quá xa lạ, có chút gì đó gần gũi.
"Phải rồi, em gái ta cũng tên là Nhi."
Đây có thể xem là một sự trùng hợp.
Diệp Nhi thoáng bất ngờ, sắc mặt sau đó liền ngưng đọng.
Phản ứng từ Diệp Nhi thu hết vào mắt, Lam Cảnh Nghi tập trung để ý, kì thực đến bây giờ hắn mới cảm thấy Diệp Nhi có nhiều điểm tương đồng với Ân Nhi:
"Em gái ta cũng trạc tuổi cô, nếu như bây giờ con bé trưởng thành, có lẽ đã là một thiếu nữ, cũng xinh đẹp giống như cô vậy."
Tâm tình của Lam Cảnh Nghi bỗng thoải mái, hắn không có nửa ngượng ngùng khi nói ra những lời thế này. Diệp Nhi ngồi cạnh, có vẻ vẫn đang chịu khó ngẫm nghĩ hoặc cố tiếp thu lời khen trơn tru vừa rồi.
Lam Cảnh Nghi vốn dĩ luôn bị thu hút bởi diện mạo người khác, trước đây Diệp Nhi luôn đi cùng Tử Minh, bằng một cách nào đó, sự chú ý của hắn gần như không đặt ở chỗ Diệp Nhi, dù chỉ là một chút.
Trong mắt Lam Cảnh Nghi hiện giờ, Diệp Nhi thật tình mang lại chút hình ảnh của Ân Nhi năm xưa, ít nhất đó là thứ hắn tự viển vông cảm nhận.
Sau một lúc trầm lặng, Diệp Nhi đã có phần động tĩnh, cô nhìn xuống chiếc trâm Lam Cảnh Nghi đang cầm trên tay, nó chỉ là một loại trâm cài bằng gỗ rất thô sơ, không hề được trang trí tỉ mỉ một chi tiết nào, cô có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh trước kia của Lam Cảnh Nghi.
"Cái này được làm từ gỗ... có vẻ như nó còn làm bằng tay?"
"Là do chính tay ta tự làm để tặng em gái mình." - Lam Cảnh Nghi kín đáo thở nhẹ nhõm, bỗng nhiên có hơi ngại - "Mặc dù là thành ý của người anh trai này, cơ mà nhìn nó thật có hơi buồn cười..."
Diệp Nhi lại bận ngẫm, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại cái gì đó, nhưng lần này không quá lâu, cánh môi cô khẽ động đậy, bỗng nhiên hỏi tiếp: "Có phải trong lúc đang làm, đứa em đó đã đùa giỡn, lỡ làm cho anh nó sơ suất bị rạch trúng tay, cuối cùng để lại một vết sẹo trên tay phải không?"
Câu nói vừa rồi tuôn ra một cách dồn dập, Lam Cảnh Nghi nghe không sót một chữ nào, vẻ mặt kinh ngạc thấy rõ, tự hỏi vì sao Diệp Nhi lại biết được những chuyện này, trong khi hắn chưa từng nói với bất kì ai.
Trong lúc Lam Cảnh Nghi đang nghệt mặt vì khó hiểu, Diệp Nhi liền nghiêng người bắt lấy cánh tay hắn, đem tay áo hắn vạch lên xem, không ngờ sự thật lại giống y như cô nghĩ, trên cổ tay trái của Lam Cảnh Nghi đúng là có tồn tại một vết sẹo rất quen mắt.
Diệp Nhi ngẩng mặt, tâm trí bối rối.
Có một sự lúng túng bao trùm.
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên đến mức kéo dài nửa ngày, trong đầu đều đồng thời lóe lên một tia sáng.
Lam Cảnh Nghi dường như đã ngờ ngợ thấu ra, hắn mở to mắt nhìn trân trân Diệp Nhi ở trước mặt, đôi mày khẽ nhíu lại, mất rất lâu để hình dung hết sự thật, khóe môi lúc này mấp máy gọi: "Nhi..."
Giây phút Lam Cảnh Nghi cố bật ra cái tên gần gũi đó, Diệp Nhi đã hoàn toàn ngẩn người.
Sự thật trên đời lúc nào cũng trêu ngươi, giống như một vòng lặp đã sắp đặt từ trước.