Võ Đạo Đan Tôn

Chương 102: Kiểm nghiệm thực lực (1)




- Tốt rồi, hiện giờ ta tuyên bố, Chuẩn Võ giả thực chiến khảo hạch đợt thứ hai dã ngoại khảo thí lần này, hiện giờ bắt đầu!

Theo một tiếng hét to của Chúc Sơn, chúng đệ tử tham gia khảo hạch liền tốp năm tốp ba, nhao nhao lướt vào trong rừng như thiểm điện.

Ào ào!

Núi rừng rậm rạp, ánh mặt trời nóng rát từ trên bầu trời trút xuống, chưng nướng đại địa, một trận gió thổi qua, lá cây rầm rầm rung động, như sóng biển đang bắt đầu khởi động vậy.

Núi rừng hoang vu cằn cỗi, cơ hồ tất cả thiếu niên đều là lần đầu tiên ra khỏi Tân Vệ Thành từ bé đến giờ, trong nội tâm đều vô cùng cảnh giác, chậm rãi tản ra.

Lâm Tiêu ở trong đám người, không vội không chậm đi lên núi, quay đầu lại nhìn xem chân núi, Lâm Tiêu có thể nhìn thấy chân núi cả tòa sơn lĩnh cách một khoảng cách lại có một binh sĩ tuần tra, hiển nhiên là sợ ngoại giới lại có yêu thú cường đại tiến vào khu vực khảo hạch.

Lâm Tiêu dọc theo sơn đạo tiến về trước, ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy đại đa số Chuẩn Võ giả đều lựa chọn hai ba người một tổ, kết bè kết đảng lên núi, dù sao đối với những người còn chưa mở Nguyên Trì như bọn hắn mà nói, một người đối phó một đầu nhất tinh yêu thú độ khó quả thật hơi lớn.

Vài tên thiếu niêm cùng tham gia khảo hạch với Lâm Tiêu, lại không tìm được đồng bạn đi đến phụ cận Lâm Tiêu, nhìn qua thần sắc Lâm Tiêu do dự, tựa hồ muốn nói gì đó với hắn vậy.

Đột nhiên, Lâm Tiêu cảm giác được một đôi mắt lăng lệ ác liệt trông lại.

- Vu Dịch Văn.

Lâm Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Vu Dịch Văn một thân trang phục đang đứng ở cách đó không xa, ánh mắt sắc bén nhìn qua Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu, dã ngoại khảo hạch lần này, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi đâu.

Vu Dịch Văn lạnh lùng lên tiếng, chợt quay người rất nhanh tiến nhập vào núi rừng.

Lâm Tiêu tức cười cười cười, nhưng lại không trả lời, hắn đã sớm tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển căn bản không hề để Vu Dịch Văn ở trong lòng, trong mắt người khác thì Vu Dịch Văn kia là thiếu niên thiên tài có thiên tư trác tuyệt, bất quá theo Lâm Tiêu thấy thì đối phương cái gì cũng không phải, hơn nữa Lâm Tiêu cũng không rãnh rỗi đi tranh giành gì đó với hắn.

Một hồi mùi thơm nữ tử truyền đến.

Lâm Tiêu trong nội tâm rùng mình, quay đầu nhìn lại một bên, một thiếu nữ thân mặc bạch y lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn.

Lâm Tiêu khẽ giật mình, lại là Lữ Tuyết.

Lữ Tuyết khóe miệng mang cười, trên gương mặt trắng nõn treo lấy hai má lúm đồng tiền, nhìn như tùy ý cười nói:

- Lâm Tiêu, ngươi không phải là muốn một mình lên núi đấy chứ? Không bằng chúng ta kết bạn mà đi có được không?

Mấy thiếu niên ở bên đều choáng váng, thật không ngờ Lữ Tuyết như là tiên nữ trong mắt bọn hắn vậy mà lại chủ động muốn kết bạn cùng đi với Lâm Tiêu, nguyên một đám trong lòng cực kỳ ghen ghét hâm mộ, hận không thể đổi chỗ mình cho Lâm Tiêu.

- Thật có lỗi, không có hứng thú.

Câu trả lời của Lâm Tiêu lại khiến mấy thiếu niên này mở rộng tầm mắt, nói xong lời này, tốc độ Lâm Tiêu lại đột nhiên tăng vọt, thấp thoáng vài cái đã biến mất giữa núi rừng.

Trên mặt Lữ Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc, chợt hàm răng khẽ cắn, hiển nhiên cũng không ngờ rằng Lâm Tiêu vậy mà lại cự tuyệt lời mời của mình một cách dứt khoát như vậy.

- Hừ!

Lữ Tuyết hừ một tiếng, ánh mắt oán hận, mũi hấp khẻ nhếch, giống như vật yêu thích của tiểu nữ hài bị đoạt mất vậy.

- Lữ Tuyết, trong núi rừng này quá nguy hiểm, không bằng mấy người chúng ta kết bạn mà đi đi, đến lúc đó con yêu thú đầu tiên đánh chết coi như thuộc về ngươi.

Vài tên thiếu niên đi lên nói.

- Không có hứng thú!

Lữ Tuyết lạnh lùng lên tiếng, biểu lộ khôi phục bình tĩnh, không thèm liếc lấy mấy người kia, thân hình phiêu nhiên biến mất vô tung ảnh, chỉ để lại mấy thiếu niên tâm linh bị tổn thương.

Hơn bốn mươi tên Chuẩn Võ giả khảo hạch như chim bay nhao nhao tiến nhập vào núi rừng, thật giống như trên mặt hồ hơi dấy lên gợn sóng, trong nháy mắt đã không còn chút bóng dáng nào nữa.

Lâm Tiêu cẩn thận tiến về trước trong núi rừng, thời khắc chú ý đến động tĩnh bốn phía.

- Dã ngoại khảo hạch lấn này không chỉ là một lần khảo hạch đơn giản, càng là một lần khảo nghiệm đối với đảm lượng, trong cả tòa núi rừng chỉ có nhất tinh yêu thú, về sau nào có cơ hội rèn luyện nào tốt như vậy nữa.

Đối với Chuẩn Võ giả còn lại mà nói đây là khảo hạch gian nan, nhưng đối với Lâm Tiêu mà nói lại là một cơ hội tu luyện khó được, cho nên Lâm Tiêu mới không muốn kết bạn đi cùng với những người khác.

BA~!

Xa xa, một đạo lưu quang hỏa hồng sắc phóng lên trời, ở trên bầu trời tách ra một vòng pháo hoa sáng lạn.

- Đây là đạn tín hiệu thứ hai được phóng ra rồi.

Lâm Tiêu lắc đầu, không đi chú ý động tĩnh ở xa xa nữa, mà dồn lực chú ý vào bốn phía.

- Ân?

Trong khi chậm rãi tiềm hành, Lâm Tiêu đột nhiên nghe được một tiếng vang rất nhỏ trong bụi cỏ, lộ ra đặc biệt rõ ràng.

Lâm Tiêu liền ngẩng đầu nhìn lại, liền trông thấy một đầu chó săn khổng lồ cao ước chừng một mét năm, toàn thân hiện đầy gai ngược từ trong bụi cỏ chui ra.

- Ám Ảnh Liệp Khuyển.

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, trong hai mắt tách ra hào quang:

- Con mồi đầu tiên của ta chính là ngươi rồi, thuận tiện thí nghiêm xem một chút thực lực của ta hiện giờ đến cùng mạnh bao nhiêu.

Lâm Tiêu từ phía sau nham thạch lộ ra thân hình, đứng trước mặt đầu liệp khuyển kia.

Rống!

Đôi đồng tử bảo ngược của Ám Ảnh Liệp Khuyển gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu cách đó không xa, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, tứ chi đạp mạnh trên mặt đất, bụi mù tung bay, Ám Ảnh Liệp Khuyển hóa thành một đạo lưu quang màu đen như thiểm điện phóng tới Lâm Tiêu.

- Thật nhanh!

Hai đồng tử Lâm Tiêu co rút lại như tiêm, cơ bắp toàn thân căng cứng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong không khí chiến đấu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh Liệp Khuyển đang hăng hái lướt tới, trong cơ thể Nguyên Trì xoay tròn, một tia nguyên lực từ đó lan tràn đến tứ chi bách hài Lâm Tiêu.

Vèo!

Ám Ảnh Liệp Khuyển trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Lâm Tiêu, trong tiếng gầm gú, chân sau dùng sức đạp một cái, thân hình mạnh mẽ nhảy lên, vậy mà tốc độ lại tăng lên thêm gần một nửa, giống như mũi tên rời cung đánh về phía Lâm Tiêu, mắt của nó con mắt điên cuồng, răng nhọn dữ tợn nhe ra, liều lĩnh cắn xé tới cổ họng Lâm Tiêu.

- Hô!

Trong nháy mắt nó vọt tới, thân hình Lâm Tiêu khẽ tránh, Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết lặng yên thi triển, như một đám khói xanh giống như vọt đến bên cạnh Ám Ảnh Liệp Khuyển, Ám Ảnh Liệp Khuyển trong khi tấn công không thể thay đổi thân hình, chỉ có thể hung hăng vọt qua bên cạnh người Lâm Tiêu.

Trong nháy mắt như tốc độ ánh sáng này, trong mắt Lâm Tiêu bỗng dưng toát một đoàn hàn mang, tay phải kìm trên vỏ đao bỗng nhiên rút đao ra khỏi vỏ.

Tà Nguyệt Trảm!

BOANG...!

Một đạo hàn quang thất luyện từ trong tay phải Lâm Tiêu bạo tuôn ra, như thiểm điện cắt qua cái cổ Ám Ảnh Liệp Khuyển.