Võ Đạo Đan Tôn

Chương 147: Ngang ngược càn rỡ




Chương 147: Ngang ngược càn rỡ.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết, có tin hay không hiện tại lão tử liền phế ngươi, con mẹ nó, cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ, hiện tại lão tử liền để cho ngươi biết điều một chút đem Tinh Thiết đan lô đưa ra.

Thanh niên mắt tam giác cũng không nhịn được nữa, chửi ầm lên, bước nhanh xông về phía Lâm Tiêu, liền muốn xuất thủ.

- Mã Binh, nơi này là giao dịch đại điện.

Một tay của Ô Hạo nắm lấy thanh niên mắt tam giác đang điên cuồng, trong con mắt nhìn Lâm Tiêu đều là âm lãnh, ở bên cạnh hắn, hai gã thanh niên khác đều là vẻ mặt dữ tợn.

Kể từ khi đi theo sau Ô Hạo, bọn họ ở Tân Vệ thành hoành hành ngang ngược, ai cũng cho bọn họ hai phần mặt mũi, không nghĩ tới thiếu niên này lại chẳng thức thời như thế, tức đến mấy người thiếu chút nữa hộc máu, song quyền nắm chặt, từng sợi gân xanh nổi lên.

Trong đám người, Lâm Tiêu đem ngoan thoại của Mã Binh xem thành hư vô, chậm rãi bước ra bên ngoài đại điện, nơi này là đại điện giao dịch, chính là địa phương nghiêm khắc nhất của Tân Vệ thành, nghiêm cấm bất kỳ chiến đấu cùng chém giết nào, Lâm Tiêu căn bản là không sợ bọn họ sẽ xuất thủ.

Nhìn bóng lưng của Lâm Tiêu, mọi người khiếp sợ.

- Tiểu tử này là người nào, dám nói như vậy với Ô Hạo.

- Thật can đảm, Ô Hạo thân là đệ nhất thiên tài trong thế hệ thanh niên của Đan các, ta xem ra hắn còn là lần đầu tiên bị một thiếu niên cự tuyệt như vậy đi?

- Ô Hạo ném mất một cái mặt mũi như vậy, tiểu tử kia sợ rằng nguy hiểm rồi.

- Nguy hiểm cái gì, nơi này chính là đại điện giao dịch, chẳng lẽ bọn họ còn dám động thủ? Đừng nói là Ô Hạo hắn, coi như là trưởng lão của Đan các cũng không dám xuất thủ ở trong đại điện giao dịch này, nếu không ai dám tới nơi này mua bán đồ vật.

- Hừ, ngươi biết cái gì, ở trong đại điện giao dịch thì đám người Ô Hạo sẽ không xuất thủ, nhưng ra khỏi đại điện giao dịch lại khác rồi, mặc dù Võ Linh đế quốc chúng ta nghiêm cấm võ giả công khai chiếm giết ở trong thành trì, nhưng cho đối phương một bài học, lấy thân phận của đám người Ô Hạo vẫn là không có gì đáng ngại.

Mọi người rối rít nghị luận, hiển nhiên là bị hành động của Lâm Tiêu chấn nhiếp rồi.

Đúng lúc mọi người đang nghị luận với nhau, ba tên thanh niên vây quanh Ô Hạo, từng người sắc mặt xanh mét.

- Ô Hạo, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy? Tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi, thậm chí ngay cả mặt mũi của chúng ta cũng không cho, quả thực là muốn chết.

Sát ý trong con ngươi của Mã Binh sôi trào, hai gã thanh niên ở một bên cũng là lạnh lùng gật đầu.

Bọn họ mặc dù giống như là người hầu đi theo Ô Hạo, lại cũng không phải là đệ tử của Đan các, mà là xuất thân từ mấy cái thế lực khác nhau, như Mã Binh là đến từ Nguyên Vũ thánh địa, năm nay mới mười tám tuổi đã là một gã Chân vũ giả nhị chuyển, ở Nguyên Vũ thánh địa có danh khí không thấp, chẳng qua là quang mang trên người Ô Hạo quá thịnh mới đem quang mang của hắn che lại.

- Cứ bỏ qua như vậy? Dĩ nhiên là không phải rồi!
Ánh mắt của Ô Hạo lạnh lùng, tản mát ra quang mang u lãnh:

- Ô Hạo ta từ trước đến giờ chưa có người nào dám nói chuyện với ta như vậy, tiểu tử này xuất thủ rộng rãi, đoán chừng cũng là đệ tử của một gia tộc võ giả nào đó, bất quá dám đắc tội với Ô Hạo ta, sẽ phải có giác ngộ bị dạy dỗ.

Ô Hạo lạnh lùng cười một tiếng:

- Ở trong đại điện giao dịch này chúng ta không thể xuất thủ, bất quá ra khỏi đại điện giao dịch lại không giống rồi.

Ánh mắt của Mã Binh ở một bên nhất thời sáng lên.

Trong đại điện giao dịch, Lâm Tiêu tiếp tục đi dạo.

Hắn chiếm được Tinh Thiết đan lô, tâm tình rất tốt, ở trong đại điện giao dịch lại đi dạo gần nửa canh giờ, lúc này mới rời đi khỏi nơi này.

Bên ngoài đại điện giao dịch, dòng người như dệt, Lâm Tiêu mới vừa đi ra khỏi đại điện chưa đầy trăm bước đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức lăng lệ trong nháy mắt bao phủ chính mình, đồng thời một đạo bóng dáng màu đen giống như là lưu quang từ một bên nhanh chóng vọt tới, mang theo tiếng ông ông oanh minh, trực tiếp tấn công mà đến, một cỗ cảm giác nguy cơ kịch liệt ở đáy lòng Lâm Tiêu dâng lên nhanh như tia chớp.

- Tiểu tử, muốn chết!
Bên ngoài đại điện giao dịch, tiếng quát như sấm, Mã Binh đã sớm chờ Lâm Tiêu ngang nhiên xuất thủ, thanh thế rất mạnh, hiển nhiên là muốn thừa dịp Lâm Tiêu không chú ý mà tập kích đối phương như lôi đình.

- Người nào?

Cảm nhận được khí tức lăng lệ, thân hình của Lâm Tiêu chợt nhoáng lên một cái, Vô Ảnh Phiêu Hồng quyết lặng lẽ thi triển, nhẹ nhàng hóa thành một đạo thân ảnh, tự nhiên thi triển lĩnh ngộ trước đó ở trong Võ điện đối với Vô Ảnh Phiêu Hồng quyết, tránh được công kích của đối phương.

- Oanh!

Một đạo quyền phong ẩn chứa kình khí cường đại trực tiếp lướt qua thân thể của Lâm Tiêu oanh trên mặt đất, phát ra tiếng nổ vang khổng lồ.

Né qua công kích của đối phương, ánh mắt của Lâm Tiêu lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú hướng đạo hắc ảnh ra tay với chính mình.

- Là ngươi?

Ánh mắt của Lâm Tiêu không khỏi ngưng tụ, đồng thời trong lòng không nhịn được mà dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt.

Lúc trước mấy người Ô Hạo năm lần bảy lượt khiêu khích mình, mặc dù Lâm Tiêu hơi có chút tức giận, bất quá lại cũng không để ý lắm, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới đám người Mã Binh không ngờ ngang ngược càn rỡ, mạnh mẽ mua đồ vật không được, thế nhưng mai phục ở bên ngoài đại điện giao dịch xuất thủ đánh lén chính mình, điều này khiến cho Lâm Tiêu hoàn toàn khó có thể dễ dàng tha thứ. Lúc trước nếu như không phải là hắn né tránh nhanh mà nói, hiện tại sự rằng đã bị một quyền kia của Mã Binh đánh trúng, bị thương hộc máu.

- Ân?

Một quyền của Mã Binh đánh không trúng, trong con ngươi cũng là toát ra một tia kinh ngạc.

Hắn tiến vào Chân vũ giả nhị chuyển đã một thời gian ngắn rồi, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ nhị chuyển đỉnh phong nhưng cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, Lâm Tiêu thoạt nhìn chỉ có 15, 16 tuổi, ở trong mắt Mã Binh, tối đã cũng chính là Chân vũ giả nhất chuyển, ở dưới đánh lén của hắn căn bản khó có thể né tránh, một chiêu là có thể khiến cho Lâm Tiêu trọng thương, lại không nghĩ rằng đối phương lại dễ dàng né tránh công kích của mình như thế, khiến cho hắn không khỏi sửng sốt.

- Tiểu tử thúi, mới vừa rồi bảo ngươi đem Tinh Thiết đan lô giao ra mà ngươi không chịu nghe, hiện tại lão tử liền để cho ngươi biết kể quả đắc tội Mã Binh ta.

Trong lòng mặc dù giật mình nhưng vẻ mặt của Mã Binh không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng cười lạnh một tiếng, lần nữa xông về phía Lâm Tiêu.

Ở trong mắt hắn lúc trước Lâm Tiêu sở dĩ có thể né tránh công kích của mình, thuần túy là một chuyện ngoài ý muốn.

- Oanh!
Khí tức của Chân vũ giả nhị chuyển giống như sóng biển tịch quyển mà ra, cả người Mã Binh giống như một đạo cuồng phong quét về phía Lâm Tiêu, thiết quyền ẩn chứa một kích toàn lực của hắn cuồng mãnh oanh về bộ mặt của Lâm Tiêu.