Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 34: Được phép có tên họ rồi!






Trái tim Tôn Nhạc bang bang nhảy lên.

Nàng đương nhiên biết, thái độ này của A Phúc đại biểu cho cái gì! Nó có nghĩa chủ ý của nàng đã thành công, còn hàm nghĩa bất kể là Ngũ công tử hay là A Phúc, đều vài phần kính trọng nàng rồi!

Tôn Nhạc đè lại trái tim cấp tốc nhảy lên, cúi đầu, cung kính nói: ” Trước hết mời Phúc đại ca.”

A Phúc thưởng thức nhìn nàng một cái, quay đầu đi thẳng về phía trước, Tôn Nhạc theo sát sau hắn.

Chúng nữ trong Tây viện đã sớm đứng đầy trong viện, hai người đi xuyên qua bên người các nàng, A Phúc không thèm để ý tớii, Tôn Nhạc vẫn không có ngẩng đầu.

A Phúc mang nàng ra cửa Tây viện, đi thẳng tới chỗ rừng trúc hắn mới mở miệng nói: “Thập Bát cơ, ngươi quả thật là một người thông minh.”

Tôn Nhạc vội vàng đáp: “Không dám.”

A Phúc cười cười, “Ngươi ở trước mặt của ta không cần thiết phải khách khí như vậy đâu, gần đây Trần phó quản gia cùng đám người Thất cơ có đi tìm ngươi gây phiền toái nữa không?”

“Không có ạ.” Tôn Nhạc vẫn cúi đầu như trước.

A Phúc thở dài: “Ngươi cũng nên nhịn đi. Trần phó quản gia làm người như thế nào ta biết, hắn tuy rằng làm việc cần cù, vẫn là người bụng dạ hẹp hòi, sau này cho dù không dám làm gì ngươi, trả thù vặt nhất định là có a. Những nữ nhân này gả đến Cơ phủ, Ngũ công tử vẫn luôn áy náy, hắn vẫn cố ý tránh đi những chuyện có liên quan đến Tây viện. Cho nên, những hành vi của bọn họ cùng với Trần phó quản gia, chỉ cần không tạo thành hậu quả gì thì không có ai trông nom cả, chuyện này hi vọng ngươi có thể hiểu. Về phần Thất cơ kia..” Nói tới đây, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, “Thời gian này nàng cùng Thập Cửu Cơ ngày ngày khắc khẩu, vài lần ầm ỹ đến chỗ Ngũ công tử. Mỗi lần đều là bị ta ngăn trở , hiện tại ta vừa nhìn thấy hai nữ nhân này liền phiền muộn.”

A Phúc rủ rỉ mà nói, dường như Tôn Nhạc đứng trước mặt hắn cũng không phải Thập Bát cơ xấu xí tầm thường kia, mà là một người địa vị ngang bằng hắn.

Tôn Nhạc lẳng lặng lắng nghe. Sau khi nghe đến đó nàng khẽ cười nói:“Hai nữ nhân kia đều là người không biết nhường nhịn nhau.”

A Phúc thở dài: “Không chỉ là không biết nhường nhịn đâu? Các nàng là loại người không có lý cũng muốn chiếm ba phần tiện nghi! Hai nữ nhân này mỗi ngày ồn ào không ngừng, ta vốn là muốn đem các nàng tách ra, sau giận quá liền muốn cho các nàng chen chúc trong một phòng, khiến cho các nàng không được yên ổn! Ta đã phân phó xuống dưới về sau phàm là các nàng tìm ta đều nói ta không có ở đây! Ngũ công tử thì càng không cần phải nói .”

Tôn Nhạc nghe đến đó không khỏi phì cười ra tiếng.

Trong khi hai người cười nói chạy tới bên ngoài sân của Ngũ công tử.

Khi Tôn Nhạc nhìn đến mảnh sân đủ loại lan trúc, nhìn đến phòng ốc làm từ gỗ và trúc phiá sau rừng trúc kia không khỏi có điểm hoảng hốt.

Căn phòng này cho dù nàng mệt đến cực điểm cũng sẽ ở trong giấc mộng đêm khuya nhìn thấy! Một lần lại một lần, một hồi lại một hồi! Đây là loại cảm giác thực làm cho người ta cảm thấy vô lực. Có khi, Tôn Nhạc cảm thấy đời người này có rất nhiều chuyện không do mình làm chủ. Giống như trái tim và vận mệnh vốn không thể bị chi phối vậy!

Lắc đầu, Tôn Nhạc nhìn mũi chân mình cười khổ thầm nghĩ: Tôn Nhạc a Tôn Nhạc, ngươi thật đúng là một kẻ không biết đủ!

Hai người đi qua rừng trúc, còn chưa có tới gần phòng của Ngũ công tử thì một trận tiếng cười truyền vào trong tai hai người.

Tiếng cười kia là do vài nam tử trẻ tuổi phát ra, trong đó một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai, như vàng ngọc va nhau, đúng là thanh âm của Ngũ công tử.

Tôn Nhạc nghe đến thanh âm đã lâu chưa nghe, trong lòng không khỏi say mê.

A Phúc lúc này dừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc,“Ngũ công tử đang gặp bằng hữu. Thập Bát cơ, ngươi ở đây chờ một chút, ta đi bẩm báo Ngũ công tử.”

“Vâng.”

Tôn Nhạc nhìn bóng lưng A Phúc rời đi, trong lòng đau khổ; nếu ta diện mạo thanh lệ, thậm chí diện mạo dù bình thường, hắn cũng sẽ đem ta đến trước mặt bằng hữu Ngũ công tử nói chuyện đi?

Tôn Nhạc nghiêng đầu xoa một cây nam trúc bên cạnh, móng tay trên thân trúc kia nhẹ nhàng vạch vạch, nhất thời suy nghĩ lung tung, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cũng không biết qua bao lâu, một trận tiếng bước chân hướng nàng truyền đến.

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngũ công tử cùng A Phúc đi tới chỗ nàng, Ngũ công tử đang mặc quần áo tơ màu xanh, thân ảnh cao to giống như ngọc thụ lâm phong, làm cho người ta vừa thấy liền cảnh đẹp ý vui, tâm trì thần vãng(tâm trí hướng về).

Nàng vừa nhìn liền say mê, lập tức cảnh tỉnh chính mình. Tôn Nhạc vội vàng cúi đầu, tiến lên hai bước.

Ngũ công tử chậm rãi đi đến trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Thập Bát cơ, ngươi rất không tồi. Mưu kế lần trước ngươi nghĩ ra còn nhớ rõ không?“

Tôn Nhạc nhỏ giọng trả lời: “Nhớ rõ”

Khóe miệng Ngũ công tử giương lên, thanh âm có điểm du dương nói: ” Nói thật với ngươi, ái thiếp theo lời ta kia là của ta một tỷ trong gia tộc, nàng nguyên là ái thiếp của Triệu hầu, bất quá bây giờ là chính thê của Triệu hầu.”

Hắn ôn hòa nhìn Tôn Nhạc, “Chính là nhờ cái chủ ý kia khiến nàng thành công. Lần này, Cơ phủ chúng ta ở trước mặt bổn gia thật có thể diện. Hai lần đều là vì chủ ý của ngươi mà thành công, ta rất vui.”

Tôn Nhạc nghe đến đó, trong lòng băn khoăn một chút: có vẻ gia tộc này của Ngũ công tử cũng không đơn giản?

Nàng còn đang suy nghĩ tình thế, nghe thấy Ngũ công tử còn nói thêm:“Ngươi muốn ban thưởng cái gì?”

Muốn ban thưởng cái gì?

Tôn Nhạc trong lòng biến chuyển thật nhanh, sau một lúc lâu nàng nhẹ giọng trả lời: “Ta nghĩ muốn năm lượng vàng, còn muốn tự do xuất nhập trong phủ.”

Khóe miệng Ngũ công tử giương lên, “Năm lượng? Không coi là nhiều! Ta cho ngươi mười lượng đi, về phần tự do xuất nhập trong phủ, ngươi không phải vẫn có sao?”

Tôn Nhạc cả kinh.

Đúng lúc này, A Phúc ở bên cạnh cười nói: “Có lẽ ý của Thập Bát cơ là muốn danh chính ngôn thuận đi.”

Ngũ công tử nói : “Danh chính ngôn thuận? Cái này không thể cho ngươi.”

Khi Tôn Nhạc cảm thấy thất vọng thì Ngũ công tử còn nói thêm: “Vì bồi thường ngươi, ta quyết định để ngươi làm thị tỳ trong thư phòng cho ta. Về sau giờ Tỵ (từ 9 đến 11 giờ sáng)buổi sáng mỗi ngày, buổi chiều một canh giờ ở thư phòng ta, thời gian khác thì tùy ý, Thập Bát cơ, ngươi nguyện ý sao?”

Tôn Nhạc vừa mừng vừa sợ, lòng của nàng bang bang nhảy loạn, gần như muốn nhảy tới cổ họng của nàng!

Chẳng lẽ nói, từ nay về sau mình có thể mỗi ngày đều nhìn thấy hắn?

Việc này chỉ cần nghĩ đến, nàng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cả người như phiêu đãng ở trong tầng mây, hạnh phúc đến nói không ra lời.

Ngay sau đó, lý trí của nàng nói cho nàng biết: cứ như vậy, mình sẽ giống như A Phúc, thành tâm phúc của Ngũ công tử rồi! Mình không còn là người để cho Thất cơ cùng Trần phó quản gia có thể chà đạp nữa! Mình không cần lo áo cơm! Hơn nữa, mình còn có mười lượng vàng! Mười lượng có thể đảm bảo mình cho dù có rời đi Cơ phủ cũng trải qua những ngày tháng an lành!

Tầng tầng lớp lớp suy nghĩ này, chỉ là thoáng qua một cái trong đầu. Tôn Nhạc đè lại tâm tình kích động, mỉm cười vái chào, “Vâng.”

Ngũ công tử nhận được lời hứa của nàng, có vẻ hết sức hài lòng, hắn hướng về phía nàng gật gật đầu, “Vậy tên ngươi cũng phải sửa lại, ngươi muốn lấy tên gì không?”

Sửa tên một chút?

Tôn Nhạc lập tức hiểu được, về sau chính mình đứng ở trong thư phòng Ngũ công tử, tất nhiên sẽ gặp những người có địa vị tương đương hắn, hắn đây là không muốn để cho người khác biết mình là cơ thiếp của hắn, dù sao cơ thiếp mình xấu xí sẽ trở thành trò cười cho người khác.

Tôn Nhạc trong lòng có điểm khổ sở, nàng nhanh chóng đè xuống, thấp giọng nói: “Ngũ công tử, gọi ta Tôn Nhạc đi”

“Tôn Nhạc? Ta nhớ kỹ rồi. Vậy ngươi đi xuống trước đi, giờ Thìn (từ 7 đến 9 h sáng)ngày mai lại đến.”

“Vâng.”