Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 41: Biến hóa






Cửa phòng vừa mở, mùi thơm của thịt lan tỏa bốn phía, thị nữ kia kìm lòng không đậu nuốt một chút nước miếng. Nàng nhìn thấy Tôn Nhạc nghiêm mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Là như thế này, ta vừa rồi ở bên ngoài ngửi được ở đây truyền đến từng trận mùi thơm đồ ăn nồng đậm, hết sức mê người, ta muốn hỏi ngươi vừa rồi đang làm cái gì? Có thể mua một ít không?”



Tôn Nhạc từ lúc nghe được hai chủ tớ nói chuyện thì vẫn đang tự hỏi vấn đề này, có muốn lại đi xào một phần bán cho các nàng hay không? Đây chính là địa chủ có tiền a!

Tôn Nhạc còn đang do dự, Nhược nhi đã đi đến phía sau nàng nói: “Đó là ta một loại kỹ thuật tổ truyền của nhà ta, không thể bán.”



Tôn Nhạc căn bản không nghĩ đến Nhược nhi sẽ trả lời như vậy, nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.



Thị nữ kia cũng không nghĩ đến cái đáp án này, nàng giật mình ngay tại chỗ nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.



Thập Cửu cơ đến, nàng vốn đứng ở ngoài cửa, lập tức hừng hực lao vào, cằm nhấc lên ngạo mạn nói: “Tiểu tử, đừng có mà không biết xấu hổ!”



Tôn Nhạc vốn đang có điểm trách cứ Nhược nhi tự chủ trương, vừa nghe những lời này của Thập Cửu cơ, không khỏi mặt trầm xuống, thản nhiên nói: “Hai vị mời trở về đi.” dứt lời, nàng vươn tay liền muốn đóng cửa.



Thập cửu cơ tức giận đến gương mặt diễm lệ đỏ bừng, nàng vươn tay chỉ vào Tôn Nhạc, kêu lên: “Ngươi đồ xấu xí này! Ngươi đừng tưởng rằng mình làm thị tỳ bên người Ngũ công tử thì hay ho lắm!” Nàng còn định mắng tiếp, thị nữ bên cạnh kia đã cất giọng đánh gãy lời quát mắng của nàng, “Tiểu thư, tiểu thư, đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Kéo tay nàng đi ra ngoài.



Hai người vừa ra khỏi cửa Tôn Nhạc liền đem cửa phòng gắt gao đóng lại. Nàng cùng Nhược nhi đi trở về chỗ bàn đá thì bên ngoài còn thường thường truyền đến tiếng mắng, tiếng khuyên bảo của hai chủ tớ.



Nhược nhi nghe nghe, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, hai mắt sáng trong suốt nói: “Tỷ tỷ, ta phát hiện tỷ mạnh mẽ lên một chút nha.”



Tôn Nhạc cười cười, thấp giọng trả lời: ” Tình huống bây giờ không như trước rồi, ta không cần chịu loại uất ức của cơ thiếp này nữa.” Nói tới đây, nàng nghiêng hướng Nhược nhi, không hiểu hỏi, “Nhược nhi, đệ vì sao không cho ta bán? Đệcó biết, có lẽ nó có thể đổi lấy rất nhiều vàng bạc đó.”



Khi Tôn Nhạc nói đến vàng bạc hai mắt không khỏi sáng lên.



Nhược nhi hừ nhẹ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới nàng.



Tôn Nhạc kêu lên: “Nhược nhi nhược nhi nói nha?”



Nhược nhi xoay lưng qua chỗ khác không để ý tới nàng.



Tôn Nhạc thực muốn hồ đồ rồi, nàng từ sau lưng hắn vươn đầu xem xét sắc mặt Nhược nhi. Thực bình thường a, không giống như là tức giận, vậy hắn đây là có ý gì?



Tôn Nhạc nghĩ một lát lại bảo nói : “Nhược nhi vì sao không giải thích một câu? Giải thích một câu đi!”



Nhược nhi phủi đất đứng dậy, vọt tới trên giường của mình nằm xuống, còn đem da thú trùm lên trên mặt.



Tôn Nhạc thấy vậy không khỏi có điểm buồn cười, nàng lắc lắc đầu liền không truy vấn nữa



Thời gian bình tĩnh chậm rãi trôi qua, quả nhiên vào một buổi tối Trần phó quản gia cho người đưa tới một sạp đồ dùng trong nhà, như ghế và bàn nhỏ, còn có chăn, còn cấp Nhược nhi và nàng một ít quần áo cùng giầy. Hiện tại thời tiết lạnh thấu xương, có mấy thứ này là có thể không sợ rét lạnh, Tôn Nhạc vội vàng tới chỗ hắn bái phỏng, tỏ ý cảm tạ.



Tôn Nhạc mỗi ngày vẫn đi đến thư viện của Ngũ công tử hai lần như trước, bất quá nàng vẫn không gặp Ngũ công tử, cũng không biết hắn đi đâu rồi. Tôn Nhạc cứ thế tự đến, lúc ở thư phòng liền vội vàng phân loại, bận bịu đọc nội dung trên thẻ trúc.



Về phần thời gian ở nhà, nàng trừ bỏ mỗi ngày làm một chút cơm xào rau ra, đó là vội vàng luyện tập Thái Cực quyền. Nàng cho tới bây giờ, luyện tập Thái Cực quyền đã trở thành thói quen, chỉ cần một ngày luyện thiếu nửa canh giờ, trong lòng của nàng liền hoảng hốt, cảm thấy giống như mình có chuyện trọng đại gì chưa hoàn thành.



Ngũ công tử chừng hai ba tháng không có trở về, trong nháy mắt mùa xuân đã đến, trời đất một mảnh màu xanh tươi mới mà lúc này đây, Tôn Nhạc đã đem nội dung chính của toàn bộ thẻ tre trong thư phòng hắn thuộc nằm lòng.

Tôn Nhạc cùng Nhược nhi hai người đứng ở vách tường nhà gỗ đo chiều cao, Tôn Nhạc tươi cười rạng rỡ nói: “Nhược nhi, Đệ cao lên rất nhiều nha” quả thật, mỗi ngày ăn thịt như vậy, hiện tại Nhược nhi đã khôi phục thể trạng của nam hài tử mười một tuổi, còn có vẻ hơi tráng kiện.



Nhược nhi hai gò má ửng hồng tươi cười rạng rỡ, Tôn Nhạc thấy hắn cười đến vui mừng, liền xoay người chạy tới phòng ngủ.



Nàng vẫn đến bên giường, quỳ xuống chui dưới gầm lần mò tìm kiếm.



Nhược nhi rất tò mò, hắn chạy chậm theo sau Tôn Nhạc, cũng quỳ rạp trên mặt đất nhìn nàng.



Chỉ thấy Tôn Nhạc tìm một hồi lâu dưới đáy giường tối thui, rốt cục xuất ra một cái bọc nhỏ cột rất chặt chẽ.



Tôn Nhạc phủi bụi trên mặt vừa chui ra, liền thấy Nhược nhi nằm đối diện mình, không khỏi cười, “Nhược nhi, đệ làm gì vậy?”



Nhược nhi vội vàng đứng dậy, nhảy đến bên người nàng đoạt bọc nhỏ kia.



Tôn Nhạc giơ tay lên, đem bọc nhỏ giơ lên cao cao nói: “Đây là đồ dễ vỡ, đừng giành.” dứt lời, nàng xoay người vọt tới phía trước.



Đem bao đặt ở trên bàn, Tôn Nhạc vươn tay cởi bọc nhỏ kia, tay có chút run run, nàng không để ý tới Nhược nhi bên cạnh tò mò mà buồn bực, cắn răng tự nhủ: “Không được, vẫn nên rửa mặt một phen rồi nói sau.”



Nàng nghĩ đến đây, liền buông bọc nhỏ, người như một trận gió cuốn ra khỏi phòng.



Nhược nhi thấy nàng vừa đi, liền chạy đến khẩn cấp mở bọc nhỏ ra.



Tôn Nhạc vừa chạy đến ven nước giếng, liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng cười dữ dội của Nhược nhi, “Oa ha ha ha, bất quá là một cái gương đồng Tỷ tỷ cư nhiên đem nó trở thành bảo bối cơ đấy!”



Tiếng cười của hắn thật sự rất vang dội, làm cho Tôn Nhạc có điểm xấu hổ, nàng đỏ mặt hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác chuyên tâm rửa mặt.



Nhược nhi lăn qua lộn lại gương đồng nhìn trong tay, thanh âm phóng rất là thấp không hiểu mà than thở , “Soi gương cũng không phải chuyện gì xấu, tỷ tỷ phải để ý tới như vậy, khẩn trương như vậy sao?”



Tôn Nhạc lúc này đã đi tới ngoài cửa, nghe được tiếng Nhược nhi tự thầm thì, miệng nàng dẩu lên, thầm nghĩ: tiểu hài tử xấu xa như ngươi này làm sao có thể hiểu được tâm tình của nữ hài tử?



Nàng thấy Nhược nhi để gương đồng xuống, hít sâu một hơi, mới bước đến gần nó.



Chậm rãi đi đến gần gương đồng, Tôn Nhạc hít sâu một hơi, vươn tay kiên định mà thong thả đem gương đồng nâng lên, quay về phía mặt mình.



Gương mặt một cô gái xuất hiện trong gương!



Cô gái mặt đỏ hồng, hai mắt sáng ngời, tóc khô vàng nhưng không hề thưa thớt.



Trên mặt của nàng, những chỗ gồ ghề vẫn còn, bất quá màu xanh tím gần như màu đen kia đã hầu như bình phục! Thoạt nhìn qua so với da tay không khác nhau bao nhiêu.



Chỉ là như vậy, mắt Tôn Nhạc đã đỏ lên, hai hàng nước mắt chậm rãi theo gò má chảy ra.



Rốt cục, mặt nàng thoạt nhìn không hề xấu rồi, không hề xấu đến làm cho người ta nhìn thì muốn ói rồi!



Bộ dạng nàng hiện tại, đi ở thị trấn bần cùng thì so với nữ hài tử xuất thân cùng khổ , vừa đen lại vừa gầykia không còn xấu hơn nữa chứ?



Tôn Nhạc, cố lên! Cố gắng một phen nữa, ngươi sẽ không kém nha đầu bình thường trong phủ! Chỉ cần cố gắng một chút nữa, tốt thêm một chút, sẽ không có ai chửi ngươi là nha đầu xấu xí rồi!