Nửa nén hương qua đi, Thừa Nguyên Quân đã có hơn nửa ra khỏi sân mà đội hình Định Bắc Quân vẫn còn rất khỏe mạnh, chỉ ít đi một vòng ngoài cùng, đã như thế thì thắng bại đã định. Thừa Bình Đế thấy thế, đứng dậy vỗ tay cười to, quay sang Từ Nguyên Thú nói: "Ngươi giáo thuộc hạ rất tốt! Không hổ là Trấn Bắc Tướng quân của trẫm, quả nhiên túc trí đa mưu, ha ha ha!"
Từ Nguyên Thú thấy thắng cũng cười ha ha nói: "Bệ hạ quá khen, là Vô Định tự mình thông tuệ, rất nhiều điểm quan trọng thần cũng là theo không kịp."
"Ha ha, đúng là không tệ! Anh hùng xuất thiếu niên!" Thừa Bình Đế rất thoả mãn hướng Tiêu Vô Định gật đầu, đối với Đoạn Nguyên Kỳ ở một ben đang gượng cười nói: "Hiền đệ, xem ra nên quan tâm người trẻ tuổi trong quân kỹ càng chút aa, ha ha."
Đoạn Nguyên Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười,chắp tay nói: "Tiêu Tướng quân kỳ tài ngút trời,việc phá Hung Nô Vương thần cũng có nghe thấy, thiếu niên anh tài như vậy thật hiếm thấy, thần thật không có phúc khí như bệ hạ ."
Thừa Bình Đế hài lòng gật gù, về chỗ ngồi phân phó trận luận võ thứ hai bắt đầu.
Trận thứ hai là Tướng quân luận võ, tất nhiên là do Lưu Lập cùng Tiêu Vô Định đối kháng. Hai người lên đài liền phân chia hai bên, Lưu Lập cầm trong tay Cửu Hoàn Cương Đao sát khí bức người, thấy Tiêu Vô Định cầm một thanh trường kiếm, bên hông có đoản kiếm, trên cổ lại vẫn quàng khăn lông cáo, lúc nãy thua trong lòng còn có tích tụ vào lúc này lại thấy nàng có dáng dấp kia, không nhịn được nói châm chọc: " kinh thành này gió lạnh thấu xương đến vậy sao? Ta còn tưởng rằng Tiêu Tướng quân ở Mạc Bắc quen rồi, làm sao chỉ chút gió vậy liền muốn dùng khăn quàng?"
Tiêu Vô Định mỉm cười, nói: " Tâm ý giai nhân há có thể phụ lòng? mùa đông đến mà Lưu phu nhân không chuẩn bị đồ cho Lưu Tướng quân sao?" Lời này vừa nói xong,các tướng sĩ Định Bắc Quân liền cười phá lên, xác thực, phàm là trong nhà có tức phụ hay mẫu thân, đều sẽ vì nhi tử chuẩn bị đồ mùa đông, những đồ này ai mà không có vài món?
Tiêu Vô Định tiện tay lấy khăn xuống, liền có sĩ quan phụ tá tiến lên tiếp nhận, nàng còn dặn bảo quản sau đó mới hướng Lưu Lập cười nói: "Đa tạ Lưu Tướng quân nhắc nhở, bằng không nếu ta làm tổn hại thì liền là tội lỗi của ta." Nàng khóe miệng khẽ nhếch, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, ánh mắt theo dõi hắn ác liệt phi thường, nhìn chằm chằm giống như một con báo đen nhìn con mồi : "Lưu Tướng quân, xin mời!"
Lưu Lập tức giận đến lỗ mũi phập phồng, từ trong cổ họng phát ra tiếng hừ, nhấc lên đại đao hướng về Tiêu Vô Định chạy đi.
Chu Cẩm Hà cẩn thận chú ý động tĩnh trên sân, thấy Tiêu Vô Định cẩn thận bảo vệ khăn kia thì trong lòng suиɠ sướиɠ cực kì, quyết định lát nữa mời nàng hồi phủ dùng bữa tối cải thiện thức ăn, phải đưa nàng dưỡng mập lên chút mới được.
Lúc trước thấy Tiêu Vô Định cùng Dương Dũng đối chiến, đồng dạng là ngũ đại tam thô hán tử khỏe mạnh Tiêu Vô Định cũng không có chuyện gì, vào lúc này Chu Cẩm Hà ngược lại cũng không quá lo lắng, hơn nữa phụ hoàng nói chỉ cần chạm đến là ngừng, thêm nữa trước đó vài ngày đã có cảnh cáo của mình. Tiêu Vô Định cũng sẽ không để sảy ra sự tình như lần trước chứ? (giữ chồng quá đi công chúa aa)
Lưu Lập nhấc cây đại đao tỏ ra uy thế hừng hực mười phần, khiến người xem một chút cũng không nghi ngờ hắn có thể một đao liền đem người chặn ngang chặt đứt, hắn là một trong hai cao thủ của Thừa Nguyên Quân , có thể ở trên tay hắn trải qua năm mươi hiệp đều là không dễ. Tuy là như vậy, Tiêu Vô Định thân hình linh xảo, thanh trường kiếm lộ ra hàn quang cùng quyết đóan, để Lưu Lập không dám khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn bất phân cao thấp, hai người đấu qua lại đã hơn trăm hiệp. Thấy giằng co như vậy, Tiêu Vô Định suy nghĩ, trên đài tuy có ấm lô nhưng đến cùng là có gió thổi, điện hạ ngồi lâu khó tránh khỏi thân thể không tốt, đáng tiếc, nàng căn bản không nghĩ là nhanh như thế liền phải dùng đến chiêu này, chỉ là bây giờ xem ra vẫn là nên sớm kết thúc tỷ thí đi. Nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm Lưu Lập, mở miệng hô: "Lão tề!"
"Vâng!" Lão tề theo tiếng bận bịu trình diện một bên, liền thấy Tiêu Vô Định đem vỏ kiếm của mình ném tới, hắn chuẩn xác tiếp được, lập tức trở về vị trí lúc nãy, trong lòng cười thầm: Tướng quân cũng quá bảo quản kiếm này a, người khác thì vỏ kiếm đều có thể đem ra làm đao,nhưng hắn lại không nỡ lòng ,nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng là Công chúa điện hạ tặng cho mà.
Trên sân Tiêu Vô Định bỏ vỏ kiếm, lập tức rút đoản kiếm bên người ra, Lưu Lập không nghĩ tới nàng còn có một chiêu này, suýt chút nữa bị trúng chiêu,hắn bận bịu lùi về sau để kéo dài khoảng cách. Tiêu Vô Định đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, nhanh chóng tiến về phía trước tấn công. Cây đoản kiếm này chính là xuất kỳ bất ý, giống như lần trước Cố Dật đối với nàng. Lưu Lập một bên đề phòng trường kiếm dĩ nhiên không dễ. Tiêu Vô Định hiểu được hắn nghênh ngang tránh ngắn nên cũng không cùng hắn cứng đối cứng, nàng dùng xảo kình hóa giải thế công của hắn, còn khắp nơi áp sát thân thể hắn. Lưu Lập bị làm cho vô cùng bị động, chỉ có thể chật vật phòng thủ, cuối cùng không cẩn thận bị Tiêu Vô Định dùng đoản kiếm vạch một đường sát gáy, đoản kiếm kia sắc bén cực kì, chỉ hơi chạm đến liền có một vết máu. Tiêu Vô Định thấy thế, một bên khóe miệng nhếch lên, lui lại mấy bước kéo dài khoảng cách, đem đoản kiếm vào vỏ, một bộ áy náy nói: "Lưu Tướng quân, xin lỗi, kiếm này quá sắc bén, nếu ngài có một cái khăn quàng liền có thể tránh tổn thương này rồi."
"Ngươi!" Lưu Lập giận sôi lên, nhưng nhiều người nhìn như vậy. Thừa Bình Đế lúc trước nói chạm đến là thôi, hắn lúc nãy chính là thua, chỉ có thể oán hận trừng nàng rồi xoay người đi xuống đài.
Định Bắc Quân thấy Tướng quân thắng liền hoan hô nhảy nhót, có người tiến lên trước đem vỏ kiếm cùng khăn quàng đều đưa cho nàng. Tiêu Vô Định đem kiếm vào vỏ, lại lần nữa quàng lên khăn trắng như tuyết kia. Nàng một tay cầm kiếm yên tĩnh đứng ở đó khóe miệng cười mỉm, không có chút rung động nào. Một thân huyền giáp trang bị một bộ da cáo ,một thân trắng muốt cũng không có vẻ đột ngột, trái lại làm cho nàng cùng tình cảnh này càng thêm phối hợp. Chu Cẩm Hà cười nhìn nàng, đem nhất cử nhất động của nàng thu hết vào mắt, lần trước cùng Lục Bỉnh Văn luận võ thì nàng liền thấy bản lĩnh của Tiêu Tướng quân làm người ta tức chết , hôm nay vẫn là như vậy. Người ta chỉ nói nàng một câu, nàng mới đầu trả lời vẫn không tính nhưng cuối cùng còn phải nhục nhã người ta một phen, nào còn có nửa điểm của lúc trước ở trước mặt Dương Dũng kia? Chỉ là không thể không nói, nàng như vậy thật sự có chút đáng yêu. Công chúa ở trong lòng "Quở trách" nàng một phen, cười tủm tỉm quyết định đợi lát nữa cho Tiêu Tướng quân thêm mấy vò rượu ngon.
Thắng liền hai trận, Thừa Bình Đế vô cùng vui vẻ, lúc này liền vỗ tay cười to, nói: "Ha ha ha, được! Người đến, thưởng Trấn Bắc Tướng quân ngàn lạng hoàng kim!"
Tiêu Vô Định tiến lên vài bước quỳ xuống hành lễ tạ ân: "Tạ bệ hạ long ân, chỉ là mạt tướng muốn cầu bệ hạ một ân điển."
"Ồ? Khanh có chuyện gì? Nói nghe một chút?"
Tiêu Vô Định quỳ một chân trên đất ôm quyền, đúng mực nói: "Thắng lợi cũng không phải là công lao của một mình mạt tướng , mạt tướng mong bệ hạ ân chuẩn, đem thưởng cho tướng sĩ Định Bắc Quân ."
Nghe vậy, Thừa Bình Đế sững sờ, lập tức cười ha ha, nói: "Không tệ, biết cùng tướng sĩ vinh nhục cùng hưởng, vậy liền y khanh nói, đem thiên kim thưởng cho tướng sĩ Định Bắc Quân , phân chia như thế nào liền do khanh cùng Đại Tướng quân quyết định đi."
"Tạ bệ hạ long ân!"
Tiêu Vô Định cùng một đám tướng sĩ Định Bắc Quân phía sau cũng theo nàng quỳ xuống hướng Thừa Bình Đế hành lễ, cùng hô nói: "Tạ bệ hạ long ân!" Tiếng hô vang vọng trời đất.
Sau khi mang binh thực chiến, Tiêu Vô Định cũng lấy ưu thế thắng lợi, thắng liên tiếp ba trận Thừa Bình Đế càng vui vô cùng, lúc này liền thưởng Định Bắc Quân không ít đồ vật, đương nhiên Thừa Nguyên Quân bên kia cũng có ban thưởng, dù sao cũng phải động viên lòng người. Từ Nguyên Thú cảm khái không thôi, đến bên cạnh Tiêu Vô Định vỗ vỗ vai nàng, ánh mắt vui mừng,nói: "Được lắm!"
Nơi này nhiều người,nhiều tai mắt. Từ Nguyên Thú cũng không thể nhiều lời, Tiêu Vô Định cũng biết ý của hắn, chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Còn chưa đủ, sẽ có một ngày làm cho toàn quân của hắn tan tác mới được." Nghe vậy, Từ Nguyên Thú vui mừng nở nụ cười, than thở: "Ngươi lớn rồi!" Vương gia ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.
Luận võ kết thúc, Thừa Bình Đế đương nhiên phải dẹp đường hồi cung, Chu Cẩm Hà cũng đi theo bên cạnh hắn hướng về bên ngoài quân doanh đi, nàng cùng Phi Nhi thì thầm một phen, Phi Nhi liền lùi về sau đến bên cạnh Tiêu Vô Định nói nhỏ: "Tướng quân, điện hạ mời ngài đêm nay cùng dùng bữa tối."
Tiêu Vô Định mỉm cười, khẽ gật đầu: "Được, ta biết rồi."
Sau khi sắp xếp thỏa đáng ở quân doanh Tiêu Vô Định liền trở về phủ, thay đổi thường phục,nàng vẫn mang theo gang tay cùng khăn Chu Cẩm Hà đưa , cưỡi Tuyệt Địa hướng về phía phủ Công đi. Ngày đông thì trời thường tối sớm,lúc Tiêu Vô Định đến phủ Công chúa thì sắc trời đã tối mịt, Chu Cẩm Hà đang ở nhà ăn chờ nàng, thấy nàng đến liền cười tủm tỉm hướng nàng ngoắc ngoắc tay để cho nàng ngồi xuống,lại đưa trà nóng cho nàng. Tiêu Vô Định chỉ kịp đưa đồ trong tay thả xuống, bận bịu tiếp nhận trà nóng nhẹ nhấp một miếng, thoáng chốc ấm áp liền truyền khắp toàn thân, xua tan hàn ý theo một đường đến đây. Chu Cẩm Hà thấy nàng mặt có chút ửng đỏ, không biết là do lạnh hay là bởi vì cưỡi ngựa có chút nóng, liền đưa tay sờ sờ. Tiêu Vô Định theo bản năng lui về sau, nhưng có thể trốn đến chỗ nào chứ?bàn tay Chu Cẩm Hà vẫn vững vàng sờ mặt nàng, chỉ cảm thấy trên tay một trận lạnh, bất mãn sẵng giọng: "Làm sao không mang theo mặt nạ?"
"Đường không dài, không có chuyện gì." Tiêu Vô Định bất đắc dĩ, chỉ có thể cười đem bàn tay trắng muốt thon dài của giai nhân từ trên mặt mình hạ xuống nắm trong tay, nói: "Thật vất vả mới ấm, đừng để lạnh ." (thấy ngta yêu nhau mà ham..hahaa)
Chu Cẩm Hà không có cách nào với nàng, liền vỗ vỗ tay của nàng rồi đem tay mình rút ra, đưa tay thay nàng tháo khăn quàng xuống, đưa cho Phi Nhi đang ở một bên, phân phó: "Mang món ăn lên đi."
"Vâng." Phi Nhi đem khăn để cẩn thận rồi phân phó người truyền món ăn, chỉ chốc lát sau trên bàn liền xếp đầy các món ăn ngon, hơn một nửa đều là món Tiêu Vô Định thích ăn, nhìn thấy nàng thèm ăn đến nhỏ dãi. Chu Cẩm Hà thấy dáng vẻ của nàng như bị đói bụng mấy ngày vậy,nàng xì cười ra tiếng, cầm bầu rượu lên thay nàng rót một chén, mỉm cười nói: "Tiêu Tướng quân hôm nay thắng lợi nhưng vẫn chưa làm mình bị thương,rất có tiến bộ nên được thưởng."
Tiêu Vô Định tiếp nhận chén rượu ngửi một cái, biết là nữ nhi hồng tốt nhất, cùng Chu Cẩm Hà đụng chén liền uống một hơi cạn sạch, hiếm thấy có chút nghịch ngợm nói: "Ta lúc nào cũng hết sức ngoan ngoãn."
Thôi đi. Chu Cẩm Hà tao nhã trừng nàng một chút, nói: "Hôm nay đối với Lưu Lập, Tiêu Tướng quân miệng lưỡi rất là lưu loát, làm sao ngày thường không có phát hiện đây aa."
Tiêu Vô Định mắt không để ý,nói : "Ta yêu thích quàng khăn, hắn quản được sao." khăn là điện hạ đưa, nàng hận là không thể lúc nào cũng mang theo, nào cho phép hắn phí lời.
"Này còn tạm được." Chu Cẩm Hà nhấp một ngụm rượu, hài lòng vì Tiêu Tướng quân trân ái đồ vật nàng tặng cho như vậy.
Thấy Cẩm Hà tâm tình đang tốt, Tiêu Vô Định chuyển động con ngươi quyết tâm tận dụng mọi thời cơ,ánh mắt chờ mong nhìn cặp mắt óng ánh kia, hỏi: "Nguyên tiêu sắp tới, điện hạ có hứng thú cùng ta đi Tây thị thưởng ngắm hoa đăng không?