Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 21: 21: Tặng Quan Tài 5




Thật sự đi ra khỏi ‘mê cung’, Bạch Mạt Lị cảm thấy với khả năng định hướng khá tốt của mình, không đến nỗi bị kẹt trong này nửa tiếng đồng hồ.



Hơn nữa, lúc dân trong trấn đưa cô ra ngoài, trên đường cũng gặp không ít người… già có, trẻ có, con nít cũng có.



Giống như tình huống nửa tiếng trôi qua lúc nãy mà không gặp ai cả, thật sự chỉ có thể dùng ‘Quỷ Đả Tường’ * để giải thích.

*Lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được

Đan Tiểu Dã chưa hỏi cô có quay về tìm Tôn Học Chính hay không, điều này không cần thiết, mà là nói về thu hoạch của bản thân.

“Nhà họ La có bốn người.



Sếp La Kim, em trai La Ngân, mẹ La Thẩm, ba La lão đại.



Ông ta rất thích nuôi chó, trong nhà nuôi chín con chó to và hung dữ.



Ai dám tới nhà ông ta gây chuyện, ông ta thả chó cắn người.



Thuốc lá, rượu, muối, dầu và những thứ cần thiết hàng ngày, toàn bộ đều do La Kim độc quyền kinh doanh.



Người trong trấn đều rất sợ La lão đại, không dám phản kháng.”

Nhuế Nhất Hòa vừa nghe vừa phân tâm khi nghĩ về chuyện của Tôn Học Chính.



Anh ta chưa quay về… biến mất trong phó bản, lành ít dữ nhiều.

Chuyện hai người gặp ma, Bạch Mạt Lị chỉ bị doạ sợ, giống như bị Tôn Học Chính liên luỵ.



Cô ta vừa rời khỏi Tôn Học Chính thì ‘Quỷ Đả Tường’ biến mất.

Tôn Học Chính lại là gì đây? Đằng sau cái chết của mỗi game thủ đều ẩn giấu quy tắc của phó bản.

“Kẽo kẹt!”

La Thẩm đá tung cánh cửa, dọn bát đũa trên bàn đi vào nhà bếp.



Nhuế Nhất Hòa thấy bà ta dùng tay khuấy nước cơm vài lần, rồi tóm lấy mái tóc bóng dầu thì thở dài.



Bữa trưa chắc chắn rất tồi tệ, không cần mong đợi.

Lúc này, cô rất nhớ Sứ giả dẫn đường của phó bản trước.



Vị quản gia rất tốt bụng.



Cũng chẳng phải là cô không nghĩ đến diễn lại trò cũ nhưng sau khi vị Sứ giả dẫn đường này biến mất từ chạng vạng tối hôm qua thì cũng không xuất hiện lần nữa.

Cô không thể bắt ai cả.



Nhưng cũng không thể để bụng đói mãi, lát nữa ra ngoài ăn là được.



Trừ quầy hàng gạt người ra, giá cả trong thị trấn nhỏ cũng tương tự như trong thế giới thực.





Nếu không mua đặc sản giá quá cao, một ngày ba bữa ăn bên ngoài, tiền còn lại cũng đủ tiêu.

Tiền… một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô lại không thể nắm bắt.

Đan Tiểu Dã hỏi: “Sếp Nhuế, còn chị?”

“Trấn Vong Sơn và một số thị trấn xung quanh vẫn giữ được tính kế thừa của na hí, biểu diễn trong các lễ hội lớn.



Có một bệnh hai đau nhức, ba tai hoạ sáu khó khăn cũng sẽ mời gánh hát sân khấu làm lễ cúng bái.



Trong trấn có một vị Na Bà chuyên dùng mặt nạ điêu khắc.



Người trong này xem na hí từ nhỏ đến lớn, cảm thấy mặt nạ bà ta làm còn linh nghiệm hơn cả thần nữa.”

** trò vui đuổi quỷ dịch, trong đó người diễn đều đeo mặt nạ gỗ và diễn lại tích truyện mời thần xua tà, ban phúc

Na hí, hay còn gọi là kịch ma quỷ, là hí kịch rất cổ xưa, lúc biểu diễn phải đeo nhiều loại mặt nạ khác nhau.

Đan Tiểu Dã: “Vậy mặt nạ mà La Thẩm đập sáng sớm…”



“Ừm, chính là mặt nạ dùng biểu diễn na hí.”

Onibaba trong miệng của La Thẩm chính là Na Bà.



Người tôn trọng bà ta thì gọi một tiếng Na Bà, cách gọi không tôn trọng chính là Onibaba.

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi viện cớ đi mua mặt nạ, nhờ họ dẫn đi gặp Na Bà nhưng ai cũng nói dạo này Na Bà không đón bất kỳ ai vào nhà nên không chịu dẫn đường cho tôi.”

Nhưng cô chắc chắn là muốn gặp mặt Na Bà.



Game thủ lần lượt trở về.



Thời gian gần đến mười hai giờ, có tổng cộng chín game thủ trong sân, người chưa về là Tôn Học Chính, cậu ấm Trịnh Tiểu Tùng và Phó Huy.



Những người chưa trở lại, chắc hẳn đã xảy ra chuyện.

Bạch Mạt Lị một lần nữa kể về việc Tôn Học Chính mất tích, lần thứ hai thuật lại cùng một câu chuyện, khiến cô ta tiến bộ trong việc chọn từ đặt câu, nói đến mức các game thủ đều nổi cả da gà, cứ cảm thấy xung quanh âm u ma quái.

Mạnh Tư Lộ là người đi chung với Trịnh Tiểu Tùng, phong cách anh ta kể chuyện hoàn toàn khác hẳn với Bạch Mạt Lị.



Tường thuật mộc mạc, giọng điệu không hề lên xuống.

“Chúng tôi cũng vào trại phòng… Người trong trấn nói, trại phòng là tên gọi chung để chỉ những ngôi nhà phía sau, kiến trúc cổ được xây dựng để chặn bọn cướp ngày trước.



Cửa hàng trên ba con phố và nhà cửa bên đường đều mới sửa, được xây cách đây ba mươi mấy năm.



Chúng tôi đi vào khoảng bảy tám phút, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang gội đầu trong sân.



Trịnh Tiểu Tùng đi vào nghe ngóng tin tức, người phụ nữ chưa nói được mấy câu thì chui vào lòng anh ta.”

Mấy người đàn ông đều hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mạnh Tư Lộ: “Trịnh Tiểu Tùng hôn người phụ nữ một cái, lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho cô ta, sau đó đi tới đóng cửa lại.”

Lý Lãng: “Chắc chắn anh ta trúng kế rồi.”

Phó bản nguy hiểm như vậy, so với việc Trịnh Tiểu Tùng bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, đám đông càng tin anh ta bị thứ gì đó làm mụ mị.”



Mạnh Tư Lộ: “Người phụ nữ đó còn đẹp hơn Tô An Dao.”

Đám đàn ông chậm rãi gật đầu, bày tỏ cô ta quả thật rất xinh đẹp!

Họ lập tức tin Trịnh Tiểu Tùng bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí.

Tô An Dao: “…”

Bạch Mạt Lị: “Mấy người xấu xa thật đấy!”

Nguỵ Ngọc Cầm: “Đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì.”

Nhuế Nhất Hòa giương khoé miệng và không nói gì.



Chỉ có Lý Lãng mờ mịt không hiểu mà trừng to mắt.

Ông cụ Lâm Chấn Bang ôn hòa nói với anh ấy: “Lãng Lãng, cháu đi xem thử cơm trưa nấu xong chưa.



Ông có hơi đói rồi.”

Lý Lãng đứng dậy: “Dạ!”

“Đối với mấy cậu bé mười mấy tuổi mà nói, đa số chuyện trên thế giới này đều thú vị hơn chuyện nam nữ.”

Ông cụ Lâm Chấn Bang đợi anh ấy đi rồi, mới nhã nhặn hỏi Mạnh Tư Lộ: “Cháu cứ thế mà đi hả?”

Lỡ như Trịnh Tiểu Tùng thật sự bị mụ mị thì sao?

Mạnh Tư Lộ: “Không, cháu nằm trên tường, nghe thấy âm thanh mờ ám vang lên rồi mới đi.”

Đám đông: “…”

Cuối cùng là Phó Huy, trạng thái của anh ta luôn rất kém, đang trên đà suy sụp.



Tối qua, anh ta ngủ một mình trong phòng, không ai muốn chung phòng với anh ta.

Nhuế Nhất Hòa biết chuyến tàu thiên đường cũng tàn khốc như chuyến tàu địa ngục, bóng ma sẽ xuất hiện khi đi qua đường hầm, ra oai phủ đầu.



Có người sẽ vì mắt thấy cái chết không bình thường mà chịu đả kích một chút cũng không kỳ lạ…

Theo lời của Nguỵ Ngọc Cầm, Tô An Dao và Lữ Địch sau khi rời khỏi khách sạn, lúc họ đi thì Phó Huy còn đang ăn sáng.



Anh ta ăn rất chậm, nhưng mãi không dừng lại.




Còn về chuyện sau đó anh ta đi đâu, xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ chưa quay về, không một ai biết cả.

Cả buổi sáng, không ai gặp Phó Huy bên ngoài.



La Thẩm bưng một cái nồi hầm cách thuỷ đi ra, đánh dấu sự kết thúc của cuộc trò chuyện.

Lý Lãng xụ mặt ngồi xuống, nói La Thẩm đã tráng cái bát mà họ dùng qua hồi sáng trong nồi sắt, sau đó lấy nước rửa bát đi nấu cơm nguội, đổ một bát lớn các thức ăn thừa vào đó rồi khuấy? Cơm canh? Dù sao cũng khiến người ta không có khẩu vị chút nào.

Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy hỗn độn trong nồi, hoàn toàn tin Lý Lãng không hề nói ngoa chút nào.



Không ai muốn nếm thử tay nghề của La Thẩm.

Lúc này, một người đàn ông trẻ mặt đầy mụn đi vào, miệng ngậm cỏ đuôi chó, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Ăn cơm chưa?”



Giọng nói của anh ta cũng không khác gì tiếng vịt kêu, rất chói tai.

Còn có hai con chó lớn đi theo anh ta, một con là chó săn đôi tai dựng đứng, một con là chó săn dáng thấp chắc mọng.



Hai đôi mắt đầy vẻ hoang dại nhìn chòng chọc vào các game thủ, khiến chín người lập tức cảm thấy mình đã trở thành món thịt trong bát cơm của chúng.

Nét mặt của Tô An Dao tái nhợt, cô ta đứng lên, từng thấy quan tài mà cũng chưa thất thố như vậy, rõ ràng là sợ chó.

Người đàn ông nhìn ra cô ta đang sợ, đột nhiên nảy ra ý nghĩ xấu.



Anh ta dùng tay ra hiệu, hai chú chó tru về phía Tô An Dao, há to miệng lộ ra hàm răng sắc bén.



Cô ta sợ đến mức quên phải hét lên như thế nào, đôi mắt trở nên đen láy.



Lý Lãng đập vỡ một bát, hai chú chó to đều yên lặng.

Mặt mày của Tô An Dao tái mét, mỉm cười cảm kích với chàng trai.

Nhuế Nhất Hòa suy đoán, tên lưu manh khiến người ta chán ghét này chính là La Ngân.



Cậu ta vớt bát lên, khuấy muỗng trong bát: “Chà, đây là thức ăn cho heo đúng không?”

‘Đúng, thức ăn cho heo, mẹ cậu nấu cho cậu đấy.’

“Ai bảo con ăn cái này?” La Thẩm bước ra, thấy con trai, trên gương mặt cay nghiệt xuất hiện ý cười, rút chìa khóa trên thắt lưng ném cho cậu ta: “Đi lấy hai trăm trong hộp tiền ra, tới tiệm gà quay ăn một bữa.



Mua giúp chị gái con nửa con, con bé hết sốt rồi chứ?”

“Không còn sốt nữa, chị ấy tự nhốt mình trong phòng, không cho con vào.”

La Thẩm: “Vậy con ở bên ngoài hỏi con bé thử, nếu còn thấy khó chịu thì kêu chú hai của con tới nhà xem con bé thử xem.”

La Ngân gật đầu lia lịa, tìm đúng chìa khoá, mở hộp tiền: “Chà, sao lại có tiền của người chết?”

La Thẩm bị doạ một phen, vội chạy qua xem, phát hiện có một xấp tiền từ người chết dày cộp nằm ngay ngắn bên trong, phía trên có in hình đầu của Diêm La Vương sinh động như thật, giống như muốn trồi ra khỏi tờ giấy vậy.




Vẻ ngoài uy nghiêm khiến người khác phải sợ, đôi mắt có thể nhìn rõ lòng người nhìn thẳng vào bà ta.

La Thẩm hốt hoảng đóng ngăn kéo, hít một hơi thật sâu, lại mở ngăn kéo, lấy tiền trong đó ra vứt xuống đường.



Bà ta chỉ tay về phía hàng xóm và chửi bới, ngay cả người đi đường cũng không cách nào tránh khỏi.

La Ngân nhún vai, lấy một nắm tiền thật trong tủ tiền, lười nhìn mẹ mình nổi điên, chào xong rồi dẫn chó đi.

Nhuế Nhất Hòa đang đếm số vàng mã rơi rải rác dưới đất.



Cô nhớ tối qua La Kim trực tiếp đem tiền bỏ vào tủ tiền, không có mang đi.



Bốn trăm một đêm, sáu phòng ở ba đêm, tổng cộng là bảy nghìn hai trăm tệ.



Hôm qua họ trả tiền cho La Kim có thể đã biến thành tiền âm phủ.

Một cơn gió thổi khiến tiền giấy dưới đất bay loạn khắp trời.



Cô từ bỏ làm chuyện vô ích, hỏi trong tay ai còn tiền.

Kết quả trong tay mọi người đều không còn tiền.



Sau khi trả tiền phòng cho La Kim, chỗ tiền còn lại giao cho Trịnh Tiểu Tùng… Không, trong tay của Tôn Học Chính có lẽ cũng còn một ít, hai người sáng sớm cùng nhau ra ngoài mua đồ.


Người có tâm tư nhạy cảm bất chợt sẽ nghĩ, không phải đụng đến tiền sẽ xảy ra chuyện chứ…

Hơn nữa, La Thẩm mắng người bên ngoài co đầu rụt cổ lại mà vẫn chưa nguôi giận, thấy game thủ trong sân cũng không biết đang trò chuyện gì mà chưa động chén đũa, bà ta chống nạnh liền muốn mắng.

“La Thẩm…”

Trước khi bà ta chửi tục thì Nhuế Nhất Hòa chỉ vào mặt tường bên nhà vệ sinh và hỏi: “Bà thấy cái đó là gì không?”

Đó là một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ xấu xí với cái miệng méo xệch.



La Thẩm vừa ngạc nhiên vừa sợ, mặt tái mét rồi lại đỏ, lớn tiếng chửi: “Lão bất tử, giả thần giả quỷ.”

Bà ta nói xong, giống như con trâu bị chọc giận, trừng to mắt rồi xông ra ngoài.



Nhuế Nhất Hòa đi theo.

La Thẩm chạy vào trại phòng, rẽ trái quẹo phải, cuối cùng dừng lại bên ngoài một bức tường cao, chỉ còn lại Nhuế Nhất Hòa, Đan Tiểu Dã và Nguỵ Ngọc Cầm vẫn có thể đi theo bà ta.



Những người khác chậm vài bước, không biết đã bị bỏ lại ở đường hầm nào rồi.

Đan Tiểu Dã: “Sếp Nhuế, chị treo mặt nạ ở đó hả?” Cậu ta để ý thấy bữa trưa được mang lên, Nhuế Nhất Hòa từng đi vệ sinh một lần.

Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Ừm, nếu bà ta nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, mặt nạ được làm rất cẩu thả.”

Vì đó là lúc cô mới bắt đầu học khắc gỗ chưa lâu, tạm thời làm ra cho đủ số.



Mục đích là để cho La Thẩm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đè nén nỗi sợ Onibaba mà đến tận cửa lý luận.

Với tính hống hách và ngang ngược của La Thẩm, sẽ làm như vậy thì cũng không hề lạ chút nào.

Căn phòng mà Na Bà ở cũng không có gì nổi bật, là một hộ rất bình thường trong trại phòng.

La Thẩm giơ chân lên muốn đạp cửa, nhưng lúc chạm đến cánh cửa thì đột nhiên thay đổi ý định, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.



Mang theo ý thăm dò, khi thấy tình hình bên trong, bà ta lại bắt đầu lùi lại… Một câu chất vấn cũng không nói ra miệng.



Bà ta giống như quả bóng bị thủng một lỗ, cơn giận nhanh chóng trút ra ngoài.

Trong sân có tiếng thanh la và nhịp trống nhẹ truyền đến, sau khi La Thẩm bỏ chạy như nhìn thấy ma, cuối cùng ba người bên ngoài cũng thấy được tình hình bên trong.

Ngoài cửa có một chậu than, bên trong có giấy vàng chưa đốt sạch.



Hai chiếc đèn lồng trắng được treo dưới xà nhà.

Xung quanh sân nhỏ có bảy tám cái giá gỗ cao dựng lên, những chiếc mặt nạ cũng được treo kín, có một số đã hoàn thành, có một số mới làm phần thô nên chưa sơn màu lên, có một số được khắc theo hình dáng của mặt nạ.

Một bà cụ còng lưng đứng giữa sân, đầu tóc bạc phơ, tay trái cầm xấp giấy vàng, tay phải cầm bút viết, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ vô cùng uy nghiêm.



Lông mày dựng thẳng, mũ quan đen, mắt như chuông đồng, lỗ mũi cực to, vẻ mặt hung ác đáng sợ.

Bà cụ kiễng chân, khóe miệng tràn ra một tia kỳ quái.



Giống như lời bài hát, lại giống như đang ậm ừ chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Tôi là phán quan hung thần ác nghiệt nhưng trong lòng lương thiện…”

Người lên tiếng là Ngụy Ngọc Cầm.

Nhuế Nhất Hòa: “Bà có thể nghe hiểu hả?”

Ngụy Ngọc Cầm nói: “Haiz, nghe hiểu chút chút, có thể đoán được…”

Nhuế Nhất Hòa gật đầu.

Bà cụ hát một câu, Ngụy Ngọc Cầm giải thích một câu.

“Kiểm soát sinh tử luân hồi, hướng thiện phạt ác.”

Bà cụ rùng mình một cái, đầu thẳng, trên mặt đeo mặt nạ nhìn ra ngoài cửa.



Nhịp trống trở nên gấp gáp, thanh la vang lên đúng điệu.

“Bắt tiểu quỷ phán sống chết…”

Ngụy Ngọc Cầm dừng lại, giọng run lên: “Đoạn này có hơi gấp, tôi không nghe rõ.”

Nhuế Nhất Hòa: “Không sao, bà đừng vội, nghiêm túc nghe đi.”

Bà cụ dừng lại vài giây, tiếp tục đọc từ, hát ca khúc, vậy mà Nhuế Nhất Hòa cũng nghe hiểu.

Bà ấy đang hát: “Lợi miệng, há miệng nôn, tiểu quỷ không có lưỡi đỏ.”

“Nuôi chó lớn, dáng vẻ xấu xí, tiểu quỷ không dám ra đường…”.