Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 4: 4: Lễ Tang La Tiểu Thư 3




Tác giả: Điền Văn Hoa Bình

Editor: Lữ Khách Hoa Dạ

Lò sưởi trong đại sảnh đang cháy, những cây củi bị đốt phát ra tiếng kêu răng rắc.



Chỉ có một thiếu niên trên người mang theo khí chất học sinh không có lập tức trở mặt tránh ra, nhìn ra cậu nhóc này tuổi tác không có qua 18 tuổi.



Đại khái là da mặt mỏng, mãi cũng không cử động chân.

Người phụ nữ mang dao vừa chạy tới cổng lớn quay đầu lại thấy một màn như vậy, liền dùng giọng điệu ôn nhu như nước nói với cậu bé: "Tiểu Mạnh, vậy việc dạy học liền giao cho nhóc.



Coi như là làm người tốt chuyện tốt, biết đâu sẽ được phần thưởng xứng đáng!"

Trước khi rời đi, cô còn cười khích lệ với cậu bé, bỏ thêm một câu: "Đừng lãng phí quá nhiều thời gian."

"Được rồi ạ, chị Kỷ."

Nghiêm Tuấn bảo Tiểu Mạnh ngồi xuống.



Anh ta biết rằng, cậu nhóc sẽ kết thúc với vài câu khi đứng.



Một khi ngồi xuống, liền sẽ không tự giác sinh ra tâm lý đề nghị trò chuyện thêm một lúc .

Tiểu Mạnh hoàn toàn không để ý âm mưu nhỏ của anh ta, ghét bỏ nhìn thoáng qua ghế, nhưng cũng không có cự tuyệt ngồi xuống nói: "Nơi chúng ta đang ở gọi là Linh giới, là địa phương mọi người sẽ đến sau khi chết.



À, tất cả mọi người ở đây đều gọi thế giới chúng ta đã sống là —— trần gian."

Nhuế Nhất Hòa chú ý tới Tiểu Mạnh mang một đôi găng tay cao su.



Cậu nhóc có thói ở sạch sao?

Đan Tiểu Dã đưa tay lên: "Xin hỏi......"

"Đợi tôi nói xong đã," Tiểu Mạnh liếc nhìn Đan Tiểu Dã, cơ thể hơi nghiêng người về phía trước để ngăn cho lưng không tiếp xúc với chiếc ghế đẩu được kê cao.



"Có hai loại tàu chạy trong Linh giới.



Thật không may, chúng tôi nằm ở bên trận doanh đối diện, hiện tại tôi không có điểm tích lũy đành tiến hành dạy học để kiếm điểm."

Đan Tiểu Dã câm miệng.

Tiểu Mạnh giải thích: "Bất quá, mọi người không cần hoài nghi tôi sẽ nói dối.



Đây đều là lẽ thường, và sẽ không có khả năng xảy ra dụ đối đầu phe phái ở trong phó bản cấp D này đâu.



Vì tôi đã quyết định ở lại lãng phí thời gian, nên tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc gây mâu thuẫn nội bộ."

Nhuế Nhất Hòa thầm than: Cậu nhóc này rõ ràng là tốt bụng, nhưng lời nói lại khiến người khác vô cùng khó chịu.

Tiểu Mạnh nhìn nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: "Thế giới này không có khoa học, cũng không có chủ nghĩa duy vật.



Người dẫn đường là một tồn tại đặc biệt trong phó bản để giải thích lịch sử bối cảnh cho người, tuyệt đối không nên đắc tội NPC.





Những manh mối được anh ta cung cấp đều là thật và có hiệu quả.



Phó bản rất nguy hiểm, nhưng những thứ đó cũng không phải tùy tiện là có thể đại khai sát giới.



Mục tiêu của người chơi là bằng mọi giá lấy được vật phẩm nhiệm vụ.



Hết thời gian nghĩa là nhiệm vụ thất bại, các người sẽ không muốn biết kết cục của việc đó đâu."

Thấy Tiểu Mạnh chuẩn bị rời đi, Nhuế Nhất Hòa gọi cậu nhóc lại.

"Quý ngài Quản Gia có kể truyện cổ tích cho các người không?"

Tiểu Mạnh:???

Người dẫn đường thực sự cái gì cũng không có nói với người chơi bên đoàn tàu Thiên Đường.

Nhuế Nhất Hòa: "Nhóc biết hối lộ thẻ gỗ không?"

Tiểu Mạnh trừng to mắt, lại thốt lên: "Đoàn tàu trưởng của mọi đã ra tiền vốn đó.



Nó là đạo cụ nhắm vào người dẫn đường, có thể cải thiện độ hảo cảm của người dẫn đường đối với người chơi mới.



Tôi cũng chưa thấy qua, chỉ là nghe chị Kỷ nói qua mà thôi."

......!Quả nhiên là bởi vì hối lộ thẻ gỗ, làm người chơi bên đoàn tàu Địa Ngục trở thành khách quý, người chơi bên đoàn tàu Thiên Đường lại là những vị khách không mời mà đến.

Nhuế Nhất Hòa liền kể cho cậu nhóc nghe câu chuyện "rất lâu, rất lâu về trước" từng chữ một.

Lấy được đến manh mối quan trọng như vật, Tiểu Mạnh mở miệng nói: "Cảm ơn......" khô khốc.



Cậu nhóc am hiểu việc chế giễu người khác, còn nói lời cảm ơn chân thành thì có chút khó khăn.



Nhuế Nhất Hòa: "Không cần cảm ơn, người tốt sẽ được thưởng."

Tiểu Mạnh: "......"

"Cộp, cộp, cộp"

Tiếng đế giày bước lên từ thang lầu truyền đến, đó là âm thanh độc nhất vô nhị từ giày cao gót của La tiểu thư.



Quả nhiên, không bao lâu liền thấy La tiểu thư bước xuống, trong tay ôm một bó hoa đỏ tươi như máu.



Vết thương trên mặt nàng còn chưa được xử lý, thoạt nhìn có chút chật vật.

"Thật sự tốt quá mọi người đều có ở đây," La tiểu thư xách lên làn váy cúi chào, sau đó mới ưu nhã đi đến trước mặt bốn người: "Ta còn tưởng rằng có thể cùng Raymond cùng nhau hoàn thành việc chuẩn bị hôn lễ, kết quả là ta quá đánh giá cao năng lực của chúng ta.




Chúa ở trên cao! May mắn thay có các ngươi ở đây.



Hy vọng các ngươi có thể trước khi mặt trời xuống núi, vì ta thu thập đủ hoa hồng Pori.



Ta cần lá của loại hoa này để làm thuốc trị thương...!Ta nghĩ các ngươi có thể hiểu, không có cô dâu nào nguyện ý mang theo khuôn mặt không hoàn mỹ ở trước mặt Thượng đế tuyên thệ cùng người yêu kết làm vợ chồng.



Đừng vội vứt bỏ hoa đã hái mà hãy đặt tất cả chúng lên bàn lễ vật theo phong tục.





Nếu không, những đóa hoa Pori đỏ tươi rất dễ rụng, nó có thể sẽ đưa tới một vài thứ không tốt...!Ôi! Còn có rất nhiều việc phải làm.



Chỉ có bốn người các ngươi, khẳng định không thể lo liệu nhiều việc."

Tiểu Mạnh nghe hiểu liền triệu tập toàn bộ đồng đội lại đây.

La tiểu thư rất hài lòng, tiếp tục nói: "Các ngươi còn phải ủi những bộ lễ phục ở tầng hai, quét dọn toàn bộ ngóc ngách trong lâu đài trừ tầng ba, phải quét dọn chúng thật sạch sẽ......"

"Lili......Lili......"

Trên lầu vang lên tiếng gọi của Mr.



Raymond, La tiểu thư vội vàng lên lầu.

Vài phút sau, có tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ, tiếng gầm rú của đàn ông, tiếng ghế ngã xuống cùng tiếng thở hỗn hển.



Chỉ cần người chơi dưới lầu không bị điếc, đều có thể nghe thấy La tiểu thư đã bị đánh lần nữa.

Có người chơi líu lưỡi: "Em Sợ chúng ta còn chưa đem hoa đã hái trở về, La tiểu thư đã bị đánh chết."

Chị Kỷ: "Có thời gian rảnh rỗi, thì không bằng nhiều lo cho mạng nhỏ của chính mình đi."

Đối với người chơi, La tiểu thư bị đánh chết tuyệt đối là một chuyện tốt.



Hôn lễ biến thành lễ tang, nhiệm vụ mới có tiến triển.



Bất quá, ở giai đoạn chỉ có thể dựa theo chỉ thị của NPC mà làm việc.



Quan trọng lễ phục không có khả năng giao cho người mới, vì vậy La tiểu thư đã yêu cầu bọn họ quét dọn mọi ngóc ngách, hoặc là đi ra ngoài tìm hoa hồng Pori.

Nhuế Nhất Hòa lựa chọn quét dọn.

Đan Tiểu Dã tích cực dơ tay: "Tôi cũng chọn quét dọn."

Nghiêm Tuấn không nói chuyện, lặng lẽ đi theo Tiểu Mạnh, người được giao nhiệm vụ đi tìm hoa hồng Pori, rời đi lâu đài cổ.

Đan Tiểu Dã quét dọn động tác quá mạnh, làm cho xung quanh bụi bẩn tất cả đều bay hết cả lên.

Nhuế Nhất Hòa yên lặng mà tránh xa cậu ta.


Đan Tiểu Dã không vui, cảm thấy hành vi của Nghiêm Tuấn hành vi là phản bộ hai người bọn họ.



Cậu còn trẻ, là học sinh còn chưa trải qua đòn roi hiểm ác của xã hội, cho rằng ngồi chung một chiếc xe, sống chết có nhau là bạn đồng hành của mình.

Làm ơn hãy thực tế chút đi! Nhìn thế nào đi nữa, lấy sáu người do chị Kỷ cầm đầu đều không phải lần đầu tiên tiến phó bản, đi theo người chơi thâm niên sẽ có cơ hội sống sót, khẳng định so với ba người mới không đầu ruồi bọ giống nhau xông loạn tới đâu liền đánh đại tới đó.

Nhuế Nhất Hòa không làm như vậy là bởi vì cô càng tin tưởng chính mình......!Hơn nữa, không có người chơi cấp cao nào muốn nương tay? Cô cảm thấy chị Kỷ đối với ba người bọn họ không có hứng thú.

Vứt bỏ tạp niệm, cô dọn dẹp sàn nhà đồng thời tháo tất cả các bộ áo giáp ra và kiểm tra từng cái một.



Bất cứ lúc nào, bản thân hiểu biết nhiều về hoàn cảnh xung quanh đều tuyệt đối không sai.

Đây là nơi có dấu vết sinh hoạt của NPC quan trọng La tiểu thư, nhất định có thể tìm ra manh mối hữu dụng.

......!Thoạt nhìn quỷ dị nhất áo giáp dường như cũng không có gì dị thường, ít nhất bên trong chỉ có giá đỡ áo giáp, ngoài ra không có cái gì khác.

Nhưng thật ra có một bức họa trên hành lang khiến cô chú ý.

Cảnh vật chính trong bức họa này là hai ngọn tháp có phần nối ở giữa, trên mỗi đỉnh tháp là một viên ngọc trai lớn tỏa sáng dịu dàng trên bầu trời đêm.





Viên ngọc trai lớn như vậy, còn khảm vỏ sò trên tường, thật quá xinh đẹp.

Nhuế Nhất Hòa nghiêng người lại gần nhìn những chữ nhỏ bên dưới, cô phát hiện chữ bên trong bên trong có thể xem hiểu: "...Kiến trúc Pori, ngọn hải đăng đôi, ngọc trai Pori."

Cô nheo mắt.

Hơn hai giờ trôi qua, lầu một đã được quét dọn gần hết.



Nhuế Nhất Hòa cùng Đan Tiểu Dã đều rất ít khi làm việc nhà, quá trình từ tay chân luống cuống đến thuần thục, đủ để cho cơ thể cùng tinh thần đều rất mệt mỏi.

Đây còn chỉ là việc quét dọn sơ bộ...!

Đan Tiểu Dã: "Làm việc nhà thật không phải việc dễ dàng."

Nhuế Nhất Hòa đỡ cái eo đau nhức, âm thầm đồng ý.

Hai người đi lên lầu hai, ăn ý không có nói đến việc dọn dẹp cầu thang.



Nhuế Nhất Hòa nhìn qua phòng của chị Kỷ phía bên phải cầu thang, chị đang cùng hai người họ hợp lực sử dụng một vật có hình dạng kỳ quái có thể là bàn ủi để xử lý lễ phục nam đang treo

Một người chơi nam đeo kính kính nhìn thấy hai người bọn họ, vênh mặt sai khiến nói: "Nhanh chóng quét xong, liền đi ra ngoài hái hoa."

Nhuế Nhất Hòa một ánh mắt cũng chưa cho hắn, đi về phía bên trái không thèm nhìn ra.



Khi bước vào phòng liền có hơi khó xử, trên tấm thảm cùng ga trải giường đều có máu của Nghiêm Tuấn, cô nên làm thế nào để rửa sạch đây?

Cô ngồi xổm xuống định dùng khăn lau, phát hiện máu đã khô.



Qua khóe mắt, cô nhìn thấy có thứ gì phản chiếu dưới gầm giường, liền đưa tay ra sờ, cô sờ đến sàn nhà trơn trượt và sền sệt, có hơi giống tóc bị bôi dầu xả quá nhiều.



Mắt trái đột nhiên đau đớn, làm Nhuế Nhất Hòa hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.



Cô cố nén ghê tởm cùng đau đớn, nắm lấy thứ trong tay —— nó hẳn là một mặt dây chuyền.

Đứng dậy cách giường một khoảng cách an toàn.



Cô có thể thấy rõ ràng, bên dưới gầm giường chính là tóc đen.

Mái tóc xộc xệch thuộc về người phụ đứng cạnh giường đưa lừng về phía cô.

Lần đầu tiên, cô có cảm giác bỏng rát ở mắt trái, cô thấy được cô bé bên ngoài cửa sổ xe.

Lần thứ hai mắt trái xuất hiện dị thường, bên trong xe liền xuất hiện hơn một trăm bóng ma.

Lần thứ ba, cùng với âm thanh ca ngợi địa ngục trong nhà ga...!Nhưng cũng có thể là một kiểu xem trước cuộc gặp gỡ sắp xảy ra với chủ sạp báo.



Đây là lần thứ tư......!Mắt trái xao động hình như là cảnh báo, nhắc nhở cô phải cẩn thận.

Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn xuống.



Người phụ nữ tóc đen không có chân, phía dưới chiếc váy màu trắng trống không.

"Tại sao muốn giết ta?"

Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào, như thể từ rất xa truyền đến.

Nhuế Nhất Hòa: "Tôi không có giết ngươi."

"Ngươi vì cái gì muốn giết ta?"

Nhuế Nhất Hòa: "Ngươi tìm lầm người rồi."


Cô cẩn thận lui về sau, tránh xa nữ nhân, không giẫm lên mái tóc tên.



Khi đã tới gần cửa, thấy người phụ nữ không có động, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Từ sau lưng Nhuế Nhất Hòa truyền đến âm thanh quen thuộc, trầm thấp, khàn khàn.

Cô phát hiện người phụ nữ mặc váy trắng đứng ở mép giường đã không thấy.





Quay đầu lại một cách khó khăn, cô thấy được nồng đậm tóc đen gần trong gang tấc...!Ẩn sau tóc là một con mắt.



Màu đỏ tươi, vẩn đục, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Nhuế Nhất Hòa cầm công dọn bên cạnh giơ lên: "Đi quét dọn vệ sinh."

Người phụ nữ váy trắng: "......"

"Lộc cộc, lộc cộc."

Từ khe hở của sàn nhà trào ra sề sệt máu tươi.



Những sợi tóc ngập trong máu như những con rắn nước mượt mà, đi khắp nơi.



Nhuế Nhất Hòa: "Xong rồi......"

Giọng nói của người phụ nữ váy trắng không còn trầm thấp, ẩn chứa một chút hưng phấn: "Tại sao ngươi muốn giết ta?"

Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc nhìn cô ta, giận dữ nói: "Cô đừng có làm nữa.



Nếu lại tiếp tục như vậy, căn phòng này thực sự không thể dọn dẹp được."

Người phụ nữ váy trắng: "......"

"Sếp Nhuế, chị đang nói chuyện với ai vậy?"

Đan Tiểu Dã đứng ở cửa nhìn vào trong: "Này này này ——"

Vãi nồi, cả một căn phòng đầy máu, đều sắp tràn ra ngoài.



Vừa thấy có một phụ nữ vừa chạy ra ngoài, thế mà lại...!là sếp Nhuế.

"Chạy mau, sao còn đứng ngây ngốc ở đó rồi?"

Sếp Nhuế vỗ vai của cậu.

Đan Tiểu Dã: "A, chân em mềm rồi, không thể động đậy được."

Nhuế Nhất Hòa: "....À"

Đan Tiểu Dã: "Ô ô ô!"

Cậu thật vô dụng, một người đàn ông to lớn mà lại để phụ nữ lôi kéo chạy.



Việc gì cũng không làm được, chỉ có việc kéo chân sau là đứng đầu mà thôi.

Hai người một hơi chạy đến lầu một, Nhuế Nhất Hòa phát hiện người phụ nữ váy trắng không đuổi theo.



Lúc này cô dựa vào ánh sáng tự nhiên bên ngoài lâu đài cổ để xem vòng cổ trong tay.

Đây là mặt chuyền đá quý màu xanh lam, ở giữa viên đá có một giọt chất lỏng màu đen hình bầu dục, chất lỏng sẽ chảy vào bên trong viên đá quý khi mặt dây chuyền được lắc qua lại.

Mặt sau viên đá quý có khắc hai chữ —— Rodin.

Đan Tiểu Dã nghiêng người qua xem: "Một chiếc vòng cổ đặc biệt...!Khoan đã, cái dây chuyền này trong quen lắm.



Hình như La tiểu thư cũng có một cái thì phải?"

Đúng vậy, La tiểu thư thường mặc lễ phục có cổ áo rất thấp, trên phần cổ xinh đẹp của cô ấy có đeo một chiếc dây chuyền giống hệt với cái này.



Cách đây rất lâu về trước, ở một nơi có tên là Pori, có một cô gái mất đi tất cả người thân....!Những người biết cô gái ấy đều gọi nàng là Ngọc trai Pori đến từ phương đông.

Những bức họa ở lầu một...《 song ngọc Pori 》, ngọc trai Pori có hai viên.

LiLi......!Lily......!Roly?

Rodin?

Nhuế Nhất Hòa như nghĩ đến gì đó..