[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 7: 7: Biệt Thự Cổ Cũ Kỹ 7




Sau một tiếng bò lết cuối cùng, trong phòng một lần nữa trở về yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người Tạ Kim Tịch và Lâm Văn.

Nhiệt độ vẫn đang giảm xuống không ngừng, Tạ Kim Tịch cảm giác được trong hô hấp mình toàn là hơi thở âm hàn lạnh buốt, cả người như thể từ đầu hạ bị ném thẳng vào trong hầm băng mùa đông khắc nghiệt.

Song không có tiếng động nào nữa.

Tạ Kim Tịch không dám mở mắt cũng không dám cử động, bọc tấm thảm dày, cảm thấy ý thức đã sắp bị đóng băng.

Vào ngay thời điểm anh không chịu được nữa, mơ hồ sắp đi vào giấc ngủ nông, ván giường bất chợt chấn động.

?

Tạ Kim Tịch tức khắc tỉnh lại liền.

Thấp tha thấp thỏm cảnh giác cả buổi, vậy mà sau đó không có động tĩnh nào nữa, nhiệt độ xung quanh ở trong cảm giác của anh cũng không có lạnh như trước, hình như luồng hơi lạnh lẽo kia đã biến mất rồi.

Kết thúc rồi? Đi rồi?

Tạ Kim Tịch vẫn không dám lơi lỏng, vừa rồi sau khi không có tiếng động, ván giường bỗng dưng lại rung lên một cái, ai biết rốt cuộc con quỷ đó đã đi hay chưa?

Nhưng Tạ Kim Tịch không chống lại được bản năng con người, thần kinh căng thẳng rất lâu từ từ buông xuống, anh lại tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Có điều lần này đỡ hơn một chút, thẳng đến tận trời hửng sáng không có xảy ra chuyện khác.

Sau khi trời sáng Tạ Kim Tịch bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ điện thoại của mình, ánh mặt trời ấm áp xán lạn rắc trên mí mắt anh, xác nhận chính xác rằng trời đã sáng choang, Tạ Kim Tịch mới dám mở mắt ngồi dậy.

Nhưng không ngờ rằng vừa mở mắt đã đối diện với cặp mắt của Lâm Văn.

Lâm Văn đang đứng ở cạnh giường nhìn anh.

Tạ Kim Tịch bị hù suýt chút nữa tim đã ngừng đập.

Ai mới ngủ dậy mà thấy có một người sống lớn đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào mình, không nhúc nhích tí nào, đều sẽ bị dọa sợ không nhẹ.

Huống chi ban ngày hôm qua Lâm Văn có hành động lạ thường.

“Sao thế? Em thức lúc nào vậy? Sao không kêu anh?” Tạ Kim Tịch cố tỏ ra bình thường, thực ra anh rất muốn hỏi rằng cô sáng sớm đã đứng đây nhìn tôi chằm chằm bộ muốn làm gì sao?

Lâm Văn há miệng, nói: “Mới thức.”

Không nói gì nữa, cũng không trả lời những câu hỏi khác của Tạ Kim Tịch.



Hiện tại trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Tạ Kim Tịch cảm thấy Lâm Văn có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không muốn chọc giận Lâm Văn, chỉ giả vờ như không biết gì, gắng giữ bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta đi xem đám anh Triệu thức chưa đi, chắc là thức rồi.”

Lâm Văn không có phản ứng nào khác, nghe anh nói xong thì quay người đi ra bên ngoài trước.

Cho đến khi mọi người tập hợp ở phòng khách lần nữa, trạng thái của mọi người đều chẳng ra làm sao.

Lý Hưng Sinh xoa huyệt thái dương, miệng lầm bẩm, toàn nói mấy câu ‘Phật Tổ phù hộ’ ‘Bồ Tát phù hộ’ gì gì đó.

Mặt Giang Lưu tái ngắt, tưởng chừng như sắp giống hệt Lâm Văn.

Triệu Cảnh Thước có hơi hấp tấp hỏi là: “Đêm qua mọi người có nghe thấy gì không?”

“Đêm qua! Rốt cuộc đêm qua là con gì vậy hả!” Giang Lưu kích động gào lên, cậu ta quả thật sắp bị hành hạ đến phát điên rồi, biểu hiện cũng càng ngày càng thần kinh.

Tạ Kim Tịch còn nhớ chuyện bàn trà nhỏ ở phòng khách ngày hôm qua, lần này anh đặc biệt nhìn lại một vòng, nhận ra vấn đề càng trở nên lớn hơn.

Rất nhiều dấu vết sinh hoạt đang dần dần biến mất.

Vết sứt mẻ trên bàn trà, vết trầy xước trên sàn gỗ, mặt da bị mòn của sô pha… Tất cả đều đã phục hồi ở mức độ nhất định.

Ngày hôm qua bọn họ vẫn luôn ở phòng khách, cảm nhận về sự thay đổi không đặc biệt rõ ràng, sau một đêm, hình như phòng khách đã trở lại trạng thái trước đây rất lâu.

Thời gian đang trôi ngược? Hay tình trạng biệt thự đang thay đổi?

Lý Hưng Sinh và Triệu Cảnh Thước vẫn còn đang thảo luận chuyện tối qua cuối cùng là cái gì, Tạ Kim Tịch lắng nghe, hóa ra tối qua tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng bò dưới sàn.

Dĩ nhiên sau khi có Tạ Kim Tịch kết luận ra quy tắc đầu tiên ‘không được nhìn’, không ai dám mở mắt ra nhìn xem cuối cùng là có cái gì.

Không biết mới càng đáng sợ.

Tạ Kim Tịch chia sẻ phát hiện của mình: “Mọi người có chú ý tới không, trạng thái tổng thể của căn biệt thự này đang đảo ngược, chúng ta có thể tìm thấy thêm nhiều manh mối hơn, xem liệu có thể biết được thêm quy tắc giết người của ma hay không.”

Triệu Cảnh Thước nghe vậy thì khẽ mắng một tiếng, giống với kinh nghiệm của hắn, càng đến gần thời gian kết thúc mảnh thế giới, ‘Ngài’ mới cho người chơi nhiều manh mối hơn.

‘Ngài’ muốn người chơi sau khi có được hi vọng sẽ rơi sâu thật sâu vào trong tuyệt vọng, ‘Ngài’ muốn thấy dáng vẻ chật vật của người chơi đấu tranh để được sống, ‘Ngài’ không muốn thấy giết chóc nghiêng về một phía.

“Cậu nói đúng, chỉ còn một ban ngày cuối cùng và nửa buổi tối, chúng ta không thể khoanh tay chờ chết.” Triệu Cảnh Thước đứng lên, đảo mắt một vòng, mắt dừng lên trên người Tạ Kim Tịch, “Tôi với Tạ Kim Tịch đi tìm manh mối, ngày đầu tiên cũng là hai chúng tôi đi thăm dò trong biệt thự, cậu ấy cẩn thận hơn có thể chú ý tới manh mối.”

“Còn mọi người,” Triệu Cảnh Thước chân thành khuyên bảo, “Tốt nhất đừng tách ra, tụ ở đây, đợi tụi tôi trở lại.”

Thời gian không còn nhiều, càng về sau thì càng nguy hiểm.

Triệu Cảnh Thước và Tạ Kim Tịch lượn lại tầng một và tầng hai trong biệt thự, rất nhiều dấu vết sinh hoạt tiếp tục biến mất, trạng thái biệt thự dường như đang dần dần lui về mốc thời gian quan trọng nào đó trong quá khứ.

Tạ Kim Tịch cùng Triệu Cảnh Thước đi tới trước cửa chính ở tầng một, một đầu chốt xích của cửa chính tầng một bị đứt gãy, một sợi xích sạch sẽ treo trên cửa, đầu xích đứt gãy kia có hơi biến dạng.

Giống như là… Có người nào đó bạo lực đâm sầm vào cửa, kiên quyết làm bung một đầu chốt xích vậy.

Tạ Kim Tịch chăm chú nhìn dấu vết đó, rồi cúi đầu nhìn sàn nhà, sau đó mắt lại chuyển qua thang gác.

“Anh có thấy vậy không, có lẽ đã từng có người thúc ép xông vào đây.”

Lúc vừa đến biệt thự, Tạ Kim Tịch đã cảm thấy kỳ lạ, cửa chính biệt thự thế mà không có khóa.

Khi ấy anh cũng để ý tới xích cửa, chỉ là trên xích cửa có nhiều vết gỉ sét, thậm chí trên mặt còn có không ít vết nứt, nhìn là biết đã được dùng lâu lắm rồi.

Hiện tại trạng thái biệt thự đang đảo ngược, nên trạng thái xích cửa từng bị ép bung ra rất rõ ràng.

Nói đến chuyện đã từng có người cưỡng chế xông vào…



Tạ Kim Tịch nghĩ tới con quỷ đang lảng vảng bên ngoài biệt thự đầu tiên.

“Có người đã từng xông vào biệt thự, tiếp theo… Giết chủ biệt thự?” Tạ Kim Tịch mạnh dạn suy đoán rằng, “Cái tiếng xuất hiện vào ban đêm, rốt cuộc là phát ra từ người chủ biệt thự bị giết chết, hay là con quỷ bên ngoài bay được vào đây kéo đao hoặc từ những đồ vật khác?”

Triệu Cảnh Thước giễu cợt một tiếng, nói: “Tôi thiên về hướng có hai con quỷ.”

Sau khi đi bộ một vòng, Tạ Kim Tịch phát hiện có mấy dấu vết va chạm trên thang gác tầng hai, trên sàn tầng hai có vết kéo, các dấu vết đều chứng tỏ rằng rất có thể đã từng có người cưỡng chế xông vào biệt thự hành hung.

Một câu hỏi xuất hiện, trạng thái biệt thự đang đảo ngược, Triệu Cảnh Thước nói rằng hạn chế với quỷ sẽ càng ngày càng yếu, vậy khi căn biệt thự trở về đúng giai đoạn đặc biệt đó, liệu có phải sẽ giống như trước con quỷ cưỡng ép xông vào biệt thự… Giết người trong biệt thự không?

Nghĩ tới yêu cầu ‘Ngài’ đặt ra là chờ đến 0 giờ tối ngày thứ ba, 0 giờ tối này, có lẽ nào chính là thời điểm tái diễn cảnh con quỷ xông vào biệt thự không?

Tạ Kim Tịch nhìn mấy dấu vết trên thang gác và trên mặt đất hành lang, nhíu mày một cái, lấy điện thoại ra muốn chụp hình lại để buổi chiều quay lại đây so sánh.

Nhưng vừa mới mở máy, đã nhận được cảnh báo pin yếu.

?

Sao lại thế này?

Tối qua anh cắm sạc nguyên một đêm mà…

Lượng pin yếu không đủ để mở camera, Tạ Kim Tịch cũng bó tay, chỉ có thể từ bỏ ý định chụp ảnh.

Một vòng đi kết thúc lúc trở lại phòng khách đã hơn 12 giờ trưa, Tạ Kim Tịch và Triệu Cảnh Thước chia sẻ ngắn gọn manh mối hai người phát hiện được với bọn họ.

Anh chàng cơ bắp Thường Hạo Tồn cũng suy đoán ra được, nói rằng: “Đi ăn cơm trước đã, càng gần đến khúc cuối, càng cần thể lực.”

Căn cứ vào kinh nghiệm, vài người lập nhóm cùng đến nhà bếp mạnh ai người nấy tự tìm đồ ăn giải quyết bữa trưa.

Tạ Kim Tịch không muốn đun nước để nấu mì gói nữa, nên vẫn như cũ chọn hộp cơm tự sôi.

Lý Hưng Sinh thở dài, nói: “Tôi nhớ tủ lạnh vẫn còn vài lon đồ hộp, lấy ra ăn chút đi, thật sự không có hứng ăn cơm.”

Tử lạnh ở ngay nhà ăn, nằm bên cạnh bàn ăn, nhà bếp cũng là kiểu bếp mở, tất cả mọi người đều ở trong tầm mắt nhau.

Lý Hưng Sinh mở ngăn trên của tủ lạnh ra, tìm được vài lon tức thực phẩm đóng hộp, song cầm lên nhìn một cái thì nhận ra không đúng lắm…

Sao ông ta lại ngửi thấy một mùi tanh vậy?

Ông xoay xoay đầu thân lon, ở nắp lon chỗ mép khe vòng kéo nhìn thấy một… Vết bẩn nâu đen.

Chẳng lẽ lon đồ hộp này không được đóng kín nắp, hư rồi sao?

Nhưng ông thực sự ngửi thấy mùi tanh tưởi rất nghiêm trọng, ông sát lại gần miệng lon ngửi một cái.

Không đúng, không phải từ cái lon này!

Ông nhìn xuống chỗ đường viền cánh cửa tủ ngăn dưới nối liền với tủ lạnh, gioăng* vốn phải là màu trắng, vậy mà lúc này đường viền nối liền đó cũng dính rất nhiều vết bẩn màu nâu đen.

*Gioăng tủ lạnh là miếng cao su nằm bên trong cánh cửa tủ lạnh, có tác dụng ngăn không khí lạnh từ tủ thoát ra.

Trước đó Trịnh Quỳnh Phương có nói rằng tủ lạnh ngăn dưới trống không, Tạ Kim Tịch nói rằng trạng thái biệt thự đang đảo ngược, ông ngửi thấy mùi tanh hôi và vết bẩn nâu đen…

Tay Lý Hưng Sinh cầm lon đồ hộp đang run lên.

Cộp.

Có tiếng bước chân dừng lại sau lưng ông.



… …

Cành cạch!

Lộc cộc lộc cộc…

Tiếng lon rơi xuống đất khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Hưng Sinh theo phản xạ.

“Ông Lý? Ông sao vậy?” Triệu Cảnh Thước hỏi ông ta một tiếng theo bản năng.

Lý Hưng Sinh đứng ở trước tủ lạnh mở ra, không có phản ứng.

“Lý Hưng Sinh?” Triệu Cảnh Thước lại gọi một tiếng nữa, Lý Hưng Sinh vẫn đứng yên ngay tại đó không có bất kỳ phản ứng nào, cửa tủ lạnh mở ra đã chặn đường nhìn của người bên nhà bếp.

Riêng Giang Lưu ngồi ở bàn ăn lại ngẩng đầu lên ngờ ngạc nhìn, từ góc độ này cậu ta vừa khéo có thể thấy được trạng thái hiện tại của Lý Hưng Sinh.

Lần đầu tiên nhìn qua, cậu không thấy có gì bất thường cả, nhưng sau khi Triệu Cảnh Thước gọi hai tiếng mà Lý Hưng Sinh vẫn không phản ứng, Giang Lưu mới phản ứng kịp là Lý Hưng Sinh là lạ ở chỗ nào…

Mặt Lý Hưng Sinh tuy vẫn hướng về tủ lạnh, nhưng toàn thể thân người của ông ta đã chuyển hướng!

Đầu, tứ chi đều cùng một hướng, nhưng thân người thì lại trở hướng khác.

Ngực trở thành lưng, lưng trở thành ngực.

“A… A a a!” Giang Lưu vứt đôi đũa trong tay vừa lăn vừa bò muốn cách xa tủ lạnh.

Triệu Cảnh Thước, Tạ Kim Tịch và Thường Hạo Tồn nghe thấy tiếng vòng qua nhìn thấy tình trạng này, ngay lập tức ý thức được Lý Hưng Sinh tuyệt đối đã chết.

Hơn nữa có thể trở mặt thân người trong chớp mắt, trong tình huống đó mà không có giọt máu nào chảy ra, con người tuyệt đối không làm được.

“Không… Không không… Không không không không!” Mắt Giang Lưu nhìn về phía đám người Triệu Cảnh Thước, nỗi sợ hãi trong mắt chừng như sắp tràn ra ngoài.

“Đừng qua đây… Các người cũng đừng có qua đây!”

“Cút đi!”

“Không… Không! Tôi không thể ở lại đây được!”

“Nó bắt đầu giết người rồi! Nó bắt đầu giết người rồi!”

“Sắp đến giờ rồi, nó bắt đầu giết người rồi!”