Liễu Anh Niên thiếu chút nữa đã vứt tay Phàn Tỉnh ra, nhưng không ngờ những xúc tu bên trong miệng vết thương lại quấn lấy ngón tay cậu ta, còn có xu hướng ngày càng dài ra.
Lúc này, tình cờ người đội mũ vào nhà tìm thức ăn, thấy vậy, anh ta lập tức chộp lấy con dao bấm trên quầy. Ra tay vừa nhanh vừa chuẩn xác, mũi dao đâm đâm chọt chọt bên trong vết thương, lập tức một đám rễ cây màu trắng xám bị lôi ra ngoài.
Sợi rễ nằm trên mũi đao đang không ngừng giương nanh múa vuốt, rất nhanh liền triệt để khô héo, hóa thành tro bụi.
Sắc mặt Phó Vân Thông không tốt mấy: "Đây là cái gì?"
Dư Châu cùng cá khô đã nhận ra: Đây là rễ dây leo bên trong "Lồng chim" trước, hơn nữa còn là rễ của hoa tường vi xám nhạt kia, dây leo hơi phát ra ánh sáng trắng.
Phàn Tỉnh vẫn chưa mở mắt, cá khô đã nhào tới trên mặt hắn oa oa khóc lớn, chỉ nghe được âm thanh, không có một giọt nước mắt nào.
Người đội mũ đi rửa sạch dao, Khương Tiếu cùng Liễu Anh Niên một người nhấc cá khô lên, một người đút nước cho Phàn Tỉnh uống. Ai cũng không biết nếu bị dây leo xuyên vào da thịt thì phải làm cách nào để chữa trị, nhưng uống thêm nhiều nước nóng, nhất định không sai.
Phó Vân Thông nói với Dư Châu đứng bên cạnh: "Điều này thật bất thường."
Dư Châu: "Dây leo?"
"Đúng." Phó Vân Thông nói, " Những vật được chủ lồng tạo ra bên trong 'Lồng chim' không thể nào rời đi cùng với nhà thám hiểm. Thứ có thể theo cùng nhà thám hiểm trong các 'Lồng chim' khác nhau chỉ có duy nhất đồ vật mang từ thế giới bên ngoài vào, tỷ như đồ ăn, quần áo, sách vở... Chắn chắn không phải là loại dây leo kì lạ này."
Dư Châu hiểu ý của cậu ta: "Đồ vật do chủ lồng chế tạo chỉ có tác dụng khi ở bên trong 'Lồng chim' đó."
Phó Vân Thông: "Giống như chơi game vậy. Tiền bạc, đạo cụ mà cậu lấy được bên trong game không thể mang về thế giới hiện thực. Trừ phi..."
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Phó Vân Thông không hề nói tiếp, Dư Châu cũng không hỏi thêm.
Nhưng cả hai đều đã rõ ràng: Trừ phi dây leo này không phải là vật do chủ lồng tạo ra.
Nó thuộc về một loại ý chí nào đó bên ngoài "Lồng chim". Cho nên mới có thể tự do qua lại giữa các "Lồng chim".
Dư Châu nhớ tới khoảnh khắc trước khi rời khỏi vương quốc của Algar, cậu đã nhìn thấy cái bóng của một bàn tay khổng lồ trên bầu trời.
Vậy đây tuyệt đối không phải ảo giác của cậu.
Cũng giống như vậy, cá khô mà cậu đã đánh thức từ dưới đáy biển của trấn Vụ Giác cũng có thể theo bọn họ đến "Lồng chim" giống như đám dây leo này, cũng là một loại sức mạnh nào đó bên ngoài " Lồng chim".
Bởi vì có một bệnh nhân ở chỗ này, Phó Vân Thông cũng không nán lại lâu, chỉ nói rõ ngày mai sẽ tới dẫn nhóm bọn họ cùng đi xem nơi Hồng Thi Vũ xảy ra tai nạn.
Người đội mũ lấy một chút thức ăn rồi rời đi, Khương Tiếu biểu diễn và giải thích kỹ năng pha chế rượu cho Liễu Anh Niên. Phàn Tỉnh một mình nằm trên ghế sofa, hé mở một con mắt.
Dư Châu không có ở đây, bên cạnh hắn chỉ có cá khô.
"An Lưu." Phàn Tỉnh nhẹ giọng mở miệng, "Vẫn chưa sạch sẽ, giúp ta một chút."
Hắn mở lòng bàn tay ra.
Cá khô do dự lề mề, từng bước từng bước mà tới gần. Vết thương trông có vẻ đã sạch sẽ, nhưng khi vây cá khẽ đặt lên trên, có thể cảm nhận được sự chuyển động nhẹ bên dưới lớp da.
"... Đến cùng có bao nhiêu cái đã đi vào?" Cá khô tặc lưỡi, "Thật buồn nôn."
"Dư Châu ép tay ta chạm vào dây leo. Không biết chúng đã vào được bao nhiêu..." Phàn Tinh khẽ cau mày, cá khô dùng vây của mình lục lọi trong vết thương để tìm bóng dáng rễ cây, "Thứ này dính phải máu mà lớn lên, thực sự rất phiền toái."
"Không phải nó sợ máu của ngươi à?"
"Ừm, cho nên khi hạt giống tiến vào bên trong thịt của ta, chúng sẽ chui loạn khắp nơi." Phàn Tỉnh nhịn đau, tức giận mà quát lên, "Ta sắp không chịu đựng nổi nữa."
Cá khô câu ra mấy vật to bằng con kiến, mấy thứ kỳ lạ đó rất nhanh liền khô héo giống như những sợi rễ.
"Lúc đó sao ngươi không đẩy Dư Châu ra?" Cá khô nói thầm.
"Hiếm khi nhìn thấy cậu ấy phản kháng lại ta một lần, nhìn rất thú vị." Phàn Tỉnh cười nói, "Vừa vặn nhân cơ hội này tỏ vẻ đáng thương..."
Dư Châu đẩy cửa đi tới, Phàn Tỉnh lập tức ngậm miệng, cá khô lập tức rút vây cá lại, một tên giả bộ ngủ, một tên giả vờ khóc.
Dư Châu: "Đừng giả bộ nữa, anh ta cũng không có chết, mi khóc cái gì."
Cá khô ngừng lại tiếng khóc: "Dầu gì cũng là anh em đồng sinh cộng tử, cậu thật là lạnh lùng nha."
Dư Châu: "Cậu không thấy anh ta đã làm gì với tôi à? Lúc đó cậu còn bị chọc giận muốn nổ tung... Sao bây giờ lại thương cảm cho anh ta rồi?" Nói xong cậu nhìn cá khô, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Hai ngươi có phải cùng một hội hay không?"
Cá khô nhảy cẫng lên, lơ lửng giữa không trung: "Sao cậu lại mắng tôi! Không thèm chơi với cậu nữa!"
Nói xong nó vẫy đuôi bơi tới bên cạnh Khương Tiếu và Liễu Anh Niên.
Dư Châu: "... Cậu chột dạ cái gì?"
Phàn Tỉnh dỏng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Dư Châu ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của hắn.
Trong mấy năm chăm sóc Cửu Cửu, Dư Châu đã phải chịu đựng bao vất vả những lúc em gái ngã bệnh, chỉ cần chạm vào là có thể ước tính được nhiệt độ cơ thể của Phàn Tinh. Cậu đặt một túi đá lên trán Phàn Tỉnh mà không nói một lời.
Phàn Tỉnh mở mắt ra, nhìn thấy Dư Châu đang lấy ghi chép từ trong ba lô của Liễu Anh Niên ra.
Trên ghi chép vẫn không có chữ viết hay bức họa gì mới.
Sau khi đem ghi chép cất lại cẩn thận, cậu liền móc ra quả tim tròn vo cứng cáp kia.
Cá khô bên quầy bar toàn bộ xương cốt đều run lên: "Dư Châu!!!"
Nó lao đến bên cạnh Khương Tiếu, lẻn trốn vào quần áo của cô, Khương Tiếu mạnh mẽ đem nó kéo ra rồi ném xuống đất. Nó liền dứt khoát trốn dưới gầm của quầy bar: "Đừng lấy nó ra!"
Dư Châu: "Tôi chỉ xem thử có thể mở nó ra hay không?"
Âm thanh cá khô phảng phất sắc bén như tiếng còi hơi: "Cậu thay đổi rồi!!! Cậu không còn yêu tôi nữa rồi!!!"
Khương Tiếu nhặt cá khô lên, đập mạnh nó vào tấm thớt rồi cắm phập một con dao lên trên thớt. Cá khô lập tức im miệng, triệt để giả dạng làm một con cá chết. Khương Tiếu lời ít mà ý nhiều, nhấc nhấc cằm với Dư Châu: "Làm đi."
Sau mười phút, công tác 'khoét tim' kết thúc trong sự thất bại.
Sau khi dùng cả dao và búa, Khương Tiếu cuối cùng đã mang quả cầu lên mái nhà tầng ba và ném nó xuống, trên mặt đất đã bị đập thành một cái hố, nhưng vỏ quả cầu đến một vết nứt cũng không có.
Cá khô vừa sợ vừa cảm thấy tự hào: "Không hổ là trái tim của ta."
Dư Châu cất dụng cụ lại cẩn thận, phát hiện Phàn Tỉnh đang nằm trên ghế sofa không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn mình chằm chằm.
"Nhìn cái gì?" Cậu tức giận nói, "Anh lo mà ngủ đi."
Tiếng cười Phàn Tỉnh đầy suy yếu, như từ lồng ngực cộng hưởng mà phát ra, không có cách nào nhận biết là thật tâm hay giả ý.
"Cậu so với tôi còn phức tạp hơn", Hắn nói với Dư Châu, "Luôn nằm ngoài dự doán của tôi."
Cá khô rất tức giận vì Dư Châu không để ý tới mong muốn của nó, cố gắng cưỡng ép mở "trái tim" của nó ra. Nó tức giận đến mức không chịu nói chuyện với Dư Châu cho đến ngày hôm sau.
Dư Châu đã nói lời xin lỗi với nó. Đêm qua khi đưa Phó Vân Thông đi, Phó Vân Thông đã hỏi về nguồn gốc của cá khô.
Sau khi xem xét lại vấn đề cá khô ngay từ đầu, Dư Châu đã sinh ra nghi ngờ về "Tim".
"Vỏ ngoài của 'Tim' có vẻ rất kiên cố, bình thường chỉ có hai nguyên nhân", Dư Châu nói, "Một là vì bảo vệ đồ vật bên trong."
Cá khô nói với Khương Tiếu: "Trái tim của tôi rất quý giá! Tuy rằng tôi... Tôi không thích nó."
Dư Châu lại nói: "Hai là vì muốn phong ấn đồ vật bên trong."
Cá khô không lên tiếng.
Một lát sau, nó mới mở miệng: "Chân thân của tôi rất mạnh, rất đẹp."
Dư Châu: "Ừm."
Đêm qua khi đưa Phó Vân Thông đi, Phó Vân Thông đã trực tiếp hỏi Dư Châu, con cá khô chỉ còn lại bộ xương đó là thứ gì.
Hình dáng của cá khô khiến Phó Vân Thông nhớ lại ngày đầu tiên cậu ta đến "lồng chim" này. Trong "Lồng chim" không có gì cả, nó hoàn toàn là một khoảng mênh mông trắng xóa, đây là chiếc lồng chim chưa từng có ai đặt chân đến, cũng không có ai để lại bất kỳ dấu vết gì. Cũng có thể có dấu vết nhưng chắc đã bị xóa bỏ từ lâu.
Phó Vân Thông nhìn thấy trên trời cao một con cá lớn kỳ lạ. Da nó tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh, bầu trời giống như một cái bong bóng xà phòng khổng lồ, biến thành những dải ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc, nó kéo bốn chiếc vây dài bay qua lại giữa các màu sắc.
Bất kể ai đã từng thấy qua con cá kia cũng sẽ không thể nào quên đi dáng dấp đẹp đẽ của nó.
Nó là một cái bóng không thể xuất hiện trên trần thế, nó có thân hình to lớn, cái đuôi dài mềm mại, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng phát sáng, tư thế đó chẳng khác nào con vật được thần linh gửi xuống nhân gian.
"Sau này tôi nghe những nhà thám hiểm khác nói rằng nếu may mắn, bạn có thể nhìn thấy nó trong 'lồng chim'." Phó Vân Thông ngước nhìn bầu trời tối đen, "Có người nói nó đã chết, có người nói nó đã bị mắc kẹt trong một " lồng chim" nào đó, tóm lại nó là một ảo ảnh, không phải là thực thể."
Thông qua miêu tả của Phó Vân Thông, thật sự khiến Dư Châu nhớ tới hình dáng của cá khô lúc nó biến thành bộ xương của quái ngư.
"Nó tên là An Lưu." Phó Vân Thông nói, "Đáng tiếc không ai biết nhà thám hiểm nào mới là người đầu tên nói ra cái tên này."
An Lưu —— Dư Châu muốn thử xưng hô như vậy với cá khô.
Cái tên này thuộc về nó sao? Nó sẽ giật mình sao? Hay vẫn cứ như vậy cái gì cũng cũng không nhớ ra được?
Điều gì đã xảy ra khiến cho nó bị mắc kẹt ở nơi đáy biển trong hình dạng một bộ xương?
Cậu quay đầu lại đi tìm cá khô.
Nhóm người bọn họ đang đi dưới mưa, theo Phó Vân Thông đến con đường xảy ra tai nạn của Hồng Thi Vũ. Phàn Tỉnh bị bỏ lại cuối cùng, cá khô nằm trên vai Phàn Tỉnh, một người một cá đều trông có vẻ uể oải.
"Ngươi tỉnh táo chút đi." Phàn Tỉnh nhỏ giọng nói, "Đừng nằm úp sấp trên người ta."
Cá khô không nghe theo: "Ta cãi nhau với Dư Châu."
Phàn Tỉnh: "Trùng hợp vậy, ta cũng cãi nhau với cậu ấy."
Liễu Anh Niên liên tiếp quay đầu nhìn lại, rốt cục chạy tới: "Phàn Tỉnh, nếu anh không đi nổi thì để tôi đỡ anh nhé?"
Phàn Tỉnh đương nhiên rất tình nguyện để người khác chăm sóc. Sau khi hắn được làm qua một đứa nhỏ liền hiểu được cảm giác ỷ lại vào người khác sẽ thoải mái như thế nào, Liễu Anh Niên còn chưa dứt lời hắn đã lập tức vòng qua vai cậu ta, thở ra một hơi: "Được."
Khương Tiếu nói với Dư Châu: "Bây giờ anh ta cũng không phải là đứa nhỏ, anh không cần đi một bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần đâu."
Dư Châu đương nhiên biết Phàn Tỉnh hiện tại không còn là đứa nhỏ cần mình quan tâm, chăm sóc nữa. Nhưng thói quen này đã được hình thành, bất cứ lúc nào hay ở bất cứ đâu, cậu đều không tự chủ được sẽ chú ý đến Phàn Tỉnh.
Đã từng ôm lấy hắn, dắt lấy đôi tay nhỏ mềm mại của hắn, xem hắn như Cửu Cửu mà bảo vệ, Dư Châu nhất thời vẫn không thể hoàn toàn thích ứng.
Mặc dù việc người này làm đã khiến Dư Châu phẫn nộ, nhưng đêm qua nhìn thấy hắn nằm trên sofa bộ dáng sống dở chết dở, Dư Châu lại như nhìn thấy bóng dáng đứa em gái Cửu Cửu bệnh tật triền miênkia của mình.
Cậu vẫn chưa kịp trả lời, Khương Tiếu: "Anh xong rồi."
Dư Châu lại quay đầu nhìn, Phàn Tỉnh đã dựa lên vai Liễu Anh Niên, cá khô cũng nằm úp sấp trên đỉnh đầu Liễu Anh Niên. Liễu Anh Niên bị dính lấy đến việc bước đi cũng trở nên khó khăn, đi một bước lại thở một cái.
Dư Châu: "... Tôi chưa hề coi anh ta là Cửu Cửu. Anh ta chẳng qua chỉ là một tên khốn muốn dính lấy người mà anh ta cảm thấy mềm yếu dễ bắt nạt mà thôi."
Khương Tiếu: "Ồ".
Biển báo nằm trên đường Giang Diện đang ở ngay trước mắt. Đây là nơi Khương Tiếu rất quen thuộc, là lối vào trường học của cô.
Đường Giang Diện nối dài qua cổng trường trung học cơ sở Lâm Giang từ tây sang đông. Chếch một chút ở phía đối diện với cổng trường là khu thương mại, gần cổng vào có một sạp bán báo.
Đứng dưới biển báo, trời nhanh chóng tối sầm lại. Phó Vân Thông cầm chiếc ô màu đen, nhìn chằm chằm về phía cổng trường.
Thành phố vẫn đang bị mưa lớn bao phủ, nhưng khu vực xung quanh bọn họ lại rất khô ráo. Trong đêm khuya vắng vẻ này, các học sinh trường trung học cơ sở Lâm Giang đã kết thúc buổi tự học buổi tối đang lũ lượt rời khỏi trường.
Trong đám đông mờ mịt, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước đi nhẹ nhàng nhanh chóng xuất hiện.
Cô nhìn trái nhìn phải hai bên đường, chầm chậm băng qua đường cái, đi đến trước sạp báo.
"Chính là cô ấy." Phó Vân Thông nói, "Hồng Thi Vũ."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Châu: Hắn chẳng qua là một tên khốn muốn dính lấy người mà hắn cảm thấy mềm yếu dễ bắt nạt.
Cá khô: Liễu Anh Niên, cậu thật là cường tráng nha! Xuất sắc quá!
Liễu Anh Niên rất vui vẻ, nhưng nội tâm lại đang rối bời: Thế nào cũng được, nhưng mà Phàn Tỉnh, anh không thể tự mình bước đi sao?