[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 52





"Phong bì trắng?" Thông thường không phải là phong bì đỏ sao? Những người khác có chút khó hiểu."Đúng vậy, là phong bì trắng, cháu trai trưởng làng chúng tôi đã đi xa ba năm cuối cùng cũng cưới được một cô vợ, hôm nay trưởng thôn rất vui vẻ." Bà chủ cũng vô cùng hưng phấn, trở lại quầy, lấy ra một cái phong bì trắng to lớn từ trong ngăn kéo: “Tôi nhìn đứa nhỏ kia lớn lên và tự tay tiễn đưa, nó có thể chọn, nhưng cô gái bình thường nó lại không muốn, giờ thì tốt rồi, nghe nói người nó lấy một sinh viên đại học, ảnh chụp cũng xinh lắm, nó nhất định rất vui.”"À đúng rồi, các cậu vừa mới từ bên ngoài tới nhất định không có chuẩn bị bao lì xì trắng đúng chứ? Không sao, tôi có thể đưa cho.”Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Thẩm Na vẫn là người đầu tiên nhận lấy, cô ta nói: “Vậy thì cảm ơn dì, ngày mai chúng tôi sẽ đến xin một ly rượu mừng.”Thấy Thẩm Na cằm lấy, bà chủ cười càng thật lòng hơn, bà ta nhìn những người khác, nghi hoặc hỏi: “Các cô cậu có muốn không? ”"Hay là...!không muốn à? ”Không biết có phải ảo giác hay không, khi bà ta hỏi nửa câu sau, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống vài phần.“Đi, tất nhiên phải đi!” Mấy người không cầm liền run lên, vội vàng nhận lấy bao trắng.Chỉ khi cầm trong tay mới thấy được, xúc cảm của chiếc bao này có chút thô ráp, không khác gì tiền giấy dùng để đốt bình thường."Vậy thì rồi." Bà chủ ý vị thâm trường cười cười: “Nhận bao trắng...!nhất định phải đến uống rượu, nhưng ngàn vạn lần đừng làm mất.”"Còn nữa, vào làng Hồng Hà chúng tôi nhất định phải tuân thủ quy củ ở làng chúng tôi.

Hôm qua mọi người đến muộn quá nên tôi chưa nói, ngày hôm đó đến uống rượu trưởng thôn sẽ nói cho mọi người biết.


”Quả thực có thể nói trở mặt liền không nhận người, nhưng trên môi bà ta vẫn nở nụ cười tủm tỉm, không ai có thể nói thái độ của bà ta không tốt.Không phải tất cả người chơi đều ở tầng một, lúc này có một người chơi trẻ tuổi vừa mới rời giường xuống lầu, thấy tất cả mọi người tụ tập cùng nhau, một người trong đó nhỏ giọng nói với anh ta sự việc vừa nãy, bảo anh ta đến gặp bà chủ lấy một cái bao trắng.Nhưng điều kỳ quái chính là, bà chủ có thái độ rất tệ với anh ta, ánh mắt đặc biệt căm hận: “Trễ như vậy mới chịu thức dậy...!Loại người như cậu ở làng Hồng Hà của chúng tôi sẽ không được chào đón.

”Thậm chí bao lì xì trắng cũng không đưa cho anh ta.Người thanh niên nổi giận, không dám nói thêm lời nào, nhưng vẫn không nhịn được thấp giọng oán giận một câu: “Không cho thì thôi.”Dứt lời, anh ta không vui đứng sang một bên.Sắc mặt bà chủ càng thêm âm trầm, nghiến ra từ kẽ răng vài câu nham hiểm: “Không kính già yêu trẻ, không biết biết phép tắc thế này, cậu không được ở lại làng Hồng Hà.”Chàng trai trẻ tên Diêu Văn Đống, hắn cũng là thật can đảm làm bậy, lúc này thấy sắc mặt bà chủ xanh mét, trong lòng khiếp đảm dám nói chuyện.


Không bao lâu sau, có vài người ngủ muộn xuống lầu, sắc mặt bà chủ càng thêm âm trầm, hung tợn trừng mắt nhìn mấy người kia, như thể bọn họ đã phạm phải tội ác tài trời nào đó.Không được phát bao lì xì, ngay cả bữa sáng cũng không có mà ăn, ai dậy muộn cũng tiếc hùi hụi nhưng không có cách nào khác.

Chờ mọi người tập trung đông đủ, đoàn người hướng về phía tây làng Hồng Hà mà đi..