Vô Hoa Quả

Vô Hoa Quả - Chương 19




Cố gắng của Niệm Nghiễn cuối cùng cũng được đền đáp. Theo một công văn mật được gửi đến cho Thôi Ân Trạch, Niệm Nghiễn biết được triều đình đã sớm giăng bẫy, cử người trải khắp nam bắc, cùng nhau hiệp lực bao vây tấn công Mặc giáo. Nhưng chuyện lớn như vậy, không thể không lưu lại dấu vết, cớ sao trên giang hồ không có một lời bàn tán nào về chuyện này? Có khả năng triều đình đã sớm thiết lập một lực lượng bí mật xung quanh tổng đàn Mặc giáo, thậm chí còn có kẻ trà trộn được vào trong giáo. Như vậy, chỉ cần tìm được bản đồ phân bố quân lực của triều đình . . . . .

“Ngươi lại đang suy nghĩ, tìm cách đối phó ta?” Đột nhiên, Niệm Nghiễn bị hai cánh tay to lớn ôm chặt, sau lưng cảm nhận được một vùng ngực ấm áp, tráng kiện, không cần suy nghĩ cũng biết, loại cầm thú này trên đời chỉ có một – – Thôi Ân Trạch.



“Ngươi lại tới nữa. . . . . .” Niệm Nghiễn biết cho dù bây giờ y có nổi cơn lên mà đấm đá cho kẻ này một trận thì mặt hắn vẫn trơ như đá, không chút lay chuyển. Biết thế, Niệm Nghiễn cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng là được. Chẳng biết tên Thôi Ân Trạch kia gần đây có uống lộn thuốc hay không? Niệm Nghiễn nhiều lúc chỉ muốn dùng một đao mà chém hắn – – đương nhiên y đã thử vài lần, không những đều thất bại mà còn rước họa vào thân, bị Thôi Ân Trạch “trả thù” – cường hôn cho đến khi y sắp ngất xỉu mới chịu buông ra. Vài lần, Niệm Nghiễn đã rút kinh nghiệm, không nên chọc giận tên “đại sắc lang đang thời kỳ động dục” này nữa. Hình tượng Thôi Ân Trạch lãnh khốc vô tình trong lòng Niệm Nghiễn đã sớm sụp đổ, Niệm Nghiễn thà rằng phụ thân mình là một ma đầu giết người không ghê tay còn hơn là một ma đầu ngay chính con ruột của mình mà cũng cưỡng gian!

“Xem ra công văn mật kia của ta cũng ít nhiều giúp ích cho ngươi?” Thật sự là đáng yêu a, mới chỉ xa hắn có một canh giờ mà Thôi Ân Trạch đã muốn lập tức trở lại ngự thư phòng để gặp “Đại Xương”. Xem ra, quyết định tạm thời không diệt trừ tàn quân ma giáo của hắn không sai chút nào.

“Ngươi. . . . . . Ngươi tên hỗn đản này, lại là ngươi. . . . . .”

“Công văn mật kia là thật, để ngươi trộm đi là do ta cố ý, ai bảo ngươi hấp dẫn như vậy? Ta cầm lòng không được!” Một công văn mà đổi được mấy lần hôn đến quên cả đất trời, rất đáng giá a ~~~

“Ngươi . . . . . . , ngươi không sợ ta tiêu diệt sào huyệt của ngươi.”

“Ta nói, chỉ cần ngươi có thể, diệt hay không tùy ngươi.” Nói xong liền nắm lấy tay Niệm Nghiễn đưa lên miệng, cắn nhẹ.

“Ngươi. . . . . .” Thôi, coi như bị chó cắn vậy, cứ dây dưa với hắn như vậy mãi không được, quan trọng là phải tìm được bản đồ đã. Cả người Thôi Ân Trạch gồng lên, ép chắt Niệm Nghiễn vào góc tường khiến y phát cáu. Chết tiệt, nhiều ngày nay, trong cung đã loan truyền tin đồn “Hoàng thượng đang mê luyến thị vệ Đại Xương – không hề tuấn tú, cũng chẳng có gì đặc sắc”. Tin đồng chẳng mấy chốc bay xa, cung nữ, thái giám, mấy tên thị vệ khác đều nhìn y với con mắt như nhìn một kẻ dị hợm. Chưa kể đến đám thâm cung oán phụ kia, mỗi lần Niệm Nghiễn ngang qua hậu cung đều cảm giác như có hàng trăm ánh mắt đằng đằng sát khí dõi theo mình. Thật không hiểu nổi, tại sao Thôi Ân Trạch lại đối với mình như vậy?

“Đừng nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy là được, ta sẽ không làm gì ngươi đâu!.” Vừa muốn giãy dụa, trên đầu lại truyền đến tiếng nói như cảnh cáo, như năn nỉ của người kia.

Mệt mỏi quá a, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác này. Cảm giác muốn níu kéo một thứ gì đó, muốn làm cho “Đại Xương” kia mãi mãi ở cạnh bên mình. Chỉ có thế, tâm trạng Thôi Ân Trạch mới bình tĩnh trở lại, thần kinh đã chết lặng từ lâu của hắn mới có thể có được những rung động đến mê người. Thôi Ân Trạch lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ càng ngày càng không thể rời xa têu tiểu tử kia. Tham lam mà hít trọn hơi thở của nam nhân phía dưới, mùi thơm của cơ thể xông lên mũi khiến hắn hưng phấn không thôi – – – Đột nhiên, Thôi Ân Trạch dừng lại, tựa như đã quyết định được việc gì và muốn thi hành ngay lập tức, hắn buông Niệm Nghiễn ra, không nói một lời, hướng ra ngoài cửa bước đi. . . .

Hoàng cung náo nhiệt nhất chính là lúc tuyển tú nữ cho hoàng đế, lúc đó hậu cung sẽ bổ sung thêm rất nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc. Nhưng lần này, số lượng người được tuyển ít hơn năm trước rất nhiều. Nguyên nhân chính là do hoàng đế không hứng thú, tùy tiện chọn mấy người cho có lệ rồi bỏ đi, chỉ sợ sau này lại có không ít người phải sống đến cuối đời trong nơi lãnh cung kia. Niệm Nghiễn có chút chua xót, thở dài – không nghĩ rằng hành động này sẽ khiến người khác nghi ngờ.

“Người ta sống ở trên đơi, ai cũng có số mệnh riêng mình. Đại thị vệ hà tất phải bận lòng như vậy?” Quay đầu lại, người đằng sau mặc dù khuôn mặt ấm áp, con mắt lại sáng quắc như chim ưng vồ mồi, đầu đội kim quan thái tử —— Thôi Nhân Triết.

“Thuộc hạ tham kiến thái tử.” Thái tử quả nhiên thân thủ phi phàm, hắn đứng bên cạnh từ lúc nào Niệm Nghiễn hoàn toàn không hay biết.

“Đại thị vệ thân phận bây giờ thay đổi rồi chăng? Nhìn thấy thái tử cũng không cần quỳ gối khấu lạy mà chỉ cần cúi đầu như vậy?” Nhân Triết không hiểu nổi tên cù lần này có cái gì mà hấp dẫn phụ hoàng. Nam, nữ bên cạnh phụ hoàng, muốn đẹp cỡ nào liền có cỡ đó, tên Đại Xương này có muốn làm nền cho bọn người kia cũng không xứng đáng. Không lẽ mẫu phi nói đúng? Phụ hoàng gần đây càng lúc càng kỳ quái!

Lời nói của Nhân Triết khiến Niệm Nghiễn sững sờ, khẩu khí trào phúng, không tiếc sỉ nhục người khác —— đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Nhưng dù vậy, trong lòng Niệm Nghiễn, người trước mặt vẫn là Tiểu Tứ đáng yêu của y, là người duy nhất mà Niệm Nghiễn có thể đối xử yêu thương, có thể khoan dung mà tha thứ. . . . .

“Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, không cần hạ mình để ý tới cung nữ, thái giám như thuộc hạ làm gì.” Niệm Nghiễn không kiêu, không nịnh, cố tình cúi người thấp hơn một chút.

“Vậy sao?” Nhân Triết nhíu nhíu mi —— Tên Đại Xương này biến hóa thật nhanh lẹ, vốn dĩ chỉ là dạng tiểu nhân khom lưng cúi người chờ sai bảo, chớp mắt đã thanh một kẻ khí khái cao quý, thanh nhã. Nhân Triết cẩn thận đánh giá lại Đại Xương, vẫn khuôn mặt như lúc trước, vẫn xấu xí như vậy, không có chút gì thay đổi. Chỉ có đôi mắt, cho dù là đang tức giận hay mỉa mai vẫn hiện lên ánh sáng dịu dàng, long lang dịu mát. Ai nha, khó trách phụ hoàng động tâm với người này. Người như vậy, dù bề ngoài không đẹp nhưng lại sở hữu đôi mắt khiến lòng người xúc động – Nhân Triết nhất thời nổi hứng muốn chiếm hữu.

“Ngẩng đầu lên đi, ta không khó dễ ngươi nữa.” Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi tiếp xúc với ánh mắt kia, Nhân Triết trở nên ngơ ngẩn, giống như bị con ngươi sâu hun hút kia hút vào đó, tan chảy trong nó.

“Thái tử điện hạ” Tại sao lại đột nhiên thất thần như vậy, ánh mắt mình chẳng lẽ đáng sợ đến thế sao? Chắc ở chung lâu ngày với tên Thôi Ân Trạch kia nên bản thân đã bị ảnh hưởng?

“A. . . . . . Ta. . . . . .” Phát hiện bản thân đang thất thố, hai má Nhân Triết đỏ bừng lên, thân là thái tử, sao có thể mất mặt như vậy?

Nhìn thấy hai gò má phiếm hồng của Nhân Triết, Niệm Nghiễn cảm thấy người bây giờ mới chính là Tiểu Tứ khả ái của y, chứ không phải là kẻ dưới một người trên vạn người – thái tử Đại Vũ quốc. Niệm Nghiễn khẽ cười, không biết nụ cười đó sẽ đoạt lấy tâm hồn Nhân Triết.

Trời ạ~~~~ Đại Xương khi cười tại sao, tại sao lại . . . . đẹp như vậy. Khuôn mặt vốn bình thường, khi cười tựa như nụ hoa hé nở, tiên tử trên trời bất quá cũng chỉ đến thế này mà thôi. Xong rồi, xong rồi, không lẽ ta cũng giống phụ hoàng? Không thể a. . . . . .

Nhân Triết lại ngẩn người, hơn nữa. . . . . nước miếng chảy cả ra ngoài, bộ dạng háo sắc này . . . . . Niệm Nghiễn thở dài, nghi ngờ không biết mình có phải là người một nhà với hai kẻ này hay không? Nhưng . . . nếu như vậy, có thể hỏi Nhân Triết vài câu xem sao, Thôi Ân Trạch dường như rất tin tưởng vị thái tử này . . . . .

“Thái tử điện hạ, lúc Đại Xương hộ giá bệ hạ xuất hành, trong cung không xảy ra đại sự gì chứ?”

Nhận thấy biểu hiện cực kỳ xấu hổ của mình, Nhân Triết vội vàng quay người, khẽ lau nước miếng còn dính trên miệng “Cũng không có gì quan trọng. Đại thi vệ lo lắng tàn quân ma giáo nhân lúc phụ hoàng vắng mặt mà tấn công hoàng cung ư? Ngươi không phải sợ hãi, phụ hoàng tính toán sâu xa, đã sớm đem người của Lục môn điều về kinh thành, chắc chắn không xảy ra chuyện được”

“Lục môn?” Quả nhiên như y dự đoán, triều đình ngoài binh lực của binh bộ còn thành lập một tổ chức bí mật gọi là Lục môn.

“Thuộc hạ ngu muội, cơ trí của hoàng thượng quả thật khiến người khác phải bội phục.”

“Đương nhiên.” Nếu Thôi Ân Trạch không phải kẻ đa mưu túc trí, Thôi Nhân Triết hắn chắc hẳn đã tạo phản từ lâu .” Mưu lược của phụ hoàng không ai có thể đoán biết được. Trước đây người đã dùng gần như toàn bộ quốc khố để xây dựng tổ chức ngầm này. Đến giờ mới thấy được tầm nhìn xa trông rộng của phụ hoàng. Ma giáo kia muốn đấu với triều đình, đúng là không biết lượng sức mình.” Khuôn mặt Nhân Triết khi nói những lời này đã không còn vẻ ngây thơ của một thiếu niên nữa, thay vào đó là biểu hiện âm ngoan tuyệt tình khiến người khác không rét mà run.

Tiểu Tứ. . . . . . Ngươi đã thay đổi sao? Niệm Nghiễn chua xót, trên đời này, người mà hắn có thể tin tưởng càng ngày càng ít. Tâm trạng vừa rồi có chút hứng khởi, nay đã tan thành bọt nước, nhưng dù sao cũng phải tìm kiếm thêm manh mối “Thái tử điện hạ, Đại Xương phải trở về hầu hạ hoàng thượng, thuộc hạ cáo lui”.

“Đại thị vệ, ta chỉ muốn nói một câu. Ta là thái tử, thiên hạ này sớm hay muộn sẽ là của ta, ngươi nên thức thời một chút mới không chịu thiệt!” Tên Đại Xương này dám vô lễ với ta, nhất định có ngày ta sẽ bắt ngươi phải quỳ dưới chân ta mà cầu xin. . . .

“Thuộc hạ đã hiểu. . . . . .” Người của hoàng thất, ngoài dã tâm và khí thế hơn người ra, chẳng lẽ không còn gì khác?

“Ngươi vừa đi đâu về?”

Niệm Nghiễn chưa hết phũ phàng, quay về ngự thư phòng, đã thấy Thôi Ân Trạch ngồi “một đống” chờ y từ bao giờ.

“Không đi đâu hết.” Phải nhan chóng tìm được bản đồ phân bố binh lực, nhanh chóng rời khỏi hoàng cung tanh hôi này.

“Không đi đâu?” Thôi Ân Trạch nhướn mày, đăm chiêu “Không đi đâu mà sao lại có đóa hoa rớt trên tóc thế kia?” Một tay gỡ bông hoa trắng muốt xuống, tay còn lại dùng sức thật mạnh kéo Niệm Nghiễn ngồi lên đùi mình.

“Ngươi dám nói dối ta?” Thôi Ân Trạch “tức giận” nắm lấy cằm Niệm Nghiễn hôn lấy hôn để .”Ngươi càng lúc càng lớn mật.”

“Ân. . . . . .” Tên hỗn đản này! Niệm Nghiễn muốn trốn tránh nụ hôn cuồng nhiệt của tên sắc lang, vừa muốn tìm cách cho hắn một chưởng cho bõ ghét. Chưa kịp hành động đã thấy mình bị bế bổng lên, cả người tựa vào thứ gì đó mềm mại, ấm áp —— tên biến thái, trời còn sáng mà đã muốn . . . . Niệm Nghiễn dãy dụa trên giường . . . . .

“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì, ta có thể không đánh lại ngươi nhưng nhất định không chịu cho ngươi vũ nhục ta như vậy.” Niệm Nghiễn phẫn hận tới tột cùng, tại sao y lại chịu đựng để phụ thân của mình đối đãi với mình như vậy?

“Muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết. . . . . .”

Khuôn mặt Thôi Ân Trạch ngả ngớn, khí thế chiếm đoạt bá đạo trên mặt khiến Niệm Nghiễn sợ hãi “Ta muốn móc mắt tất cả những kẻ đã nhìn thấy ngươi, làm cho kẻ dám mơ tưởng tới ngươi chết không nơi chôn thây. Sau đó lột sạch quần áo trên người ngươi, dùng dây khóa chắc chắn nhất thế gian này mà khóa ngươi lại ở một nơi không ai có thể tìm thấy. Muốn ngươi mỗi ngày, mỗi đêm nằm trên giường nhận sự sủng ái của ta. Muốn trong đầu ngươi, ngoài ta ra không có thứ gì khác, ngươi hiểu chưa?” Thôi Ân Trạch xiết chặt tay, tựa hồ muốn bóp nát người dưới thân.

Niệm Nghiễn toàn thân cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt. Đôi môi run rẩy, y đang rất muốn nói nhưng không thể phun ra bất cứ câu chữ nào. Bị Thôi Ân Trạch hù dọa, mồ hôi lạnh toát ra khắp người Niệm Nghiễn.

“Ngươi. . . . . . Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?” Đây không lẽ chính là báo ứng. . . . . .

“Ta không hề đùa giỡn. Ta thật tình mà nói với ngươi, vận số của ma giáo đã cạn, trong khoảng thời gian ngươi ở trong cung, ta đã diệt trừ không ít nhân lực của ma giáo. Vốn dĩ không muốn ma giáo diệt vong vì như vậy trên đời này ta không còn đối thủ, như thế chẳng thú vị chút nào. Nhưng ngươi đã ép ta, trong đầu ngươi lúc nào cũng nghĩ tới ma giáo chết tiệt đó, không coi ta ra gì. Ta muốn phá hủy tất cả, không cho ngươi có đường lui, khiến cho ngươi không chốn dung thân, như vậy ngươi mới có thể cam nguyện mà ở lại cạnh ta”. Thôi Ân Trạch đã hoàn toàn điên cuồng, dứt lời liền xé bỏ vạt áo Niệm Nghiễn, hoang dại cuồng hôn khắp da thịt.

“Ngươi. . . . . . Ngươi điên rồi, ngươi hoàn toàn điên rồi, buông ra, ngươi là kẻ điên!” Niệm Nghiễn nổi cơn – y không chịu nổi ý nghĩ chính mình đã làm hại các huynh đệ Mặc giáo.

“Đúng, ta điên rồi, ta điên rồi nên mới yêu ngươi như vậy, ta điên rồi nên mới muốn chiếm đoạt ngươi.” Không hề dịu dàng, Thôi Ân Trạch lột bỏ mặt nạ của Niệm Nghiễn, nhanh chóng tháo bỏ y phục còn lại trên người.

Thôi Ân Trạch như dã thú làm cho Niệm Nghiễn đau đớn, nhưng đáng sợ hơn chính là ý định biến thái trong đầu hắn. Niệm Nghiễn không thể phản kháng lại kẻ đang cuồng loạn kia, cảm thấy bản thân sắp bị phụ thân xâm chiếm, Niệm Nghiễn khóc thảm “Không được, ngươi còn không bằng cầm thú, ngươi có biết ta chính là con ngươi? Ta chính là con ruột của ngươi!” Bí mật Niệm Nghiễn chôn chặt trong lòng bấy lâu nay đã bị vạch trần. Phụ tử loạn luân, nhân thần đều phẫn nộ . . . . .