Vô Hoa Quả

Vô Hoa Quả - Chương 40




Tuy không có bằng chứng xác thực nhưng Niệm Nghiễn tin rằng nhất định vào ngày mười tám tháng giêng, giang hồ sẽ lại nổi sóng thêm một lần nữa. Niệm Nghiễn đã quyết định phải ở lại Hồi An thành cho tới ngày đó, dù sao thì đối với y bây giờ bốn biển đều là nhà, ở đâu cũng vậy – Niệm Nghiễn không quan trọng chuyện này.

Nếu tới Hồi An rồi, nhất định phải hảo hảo mà thưởng thức cảnh sắc sơn thủy hữu tình của nơi này một chút. Cảnh đẹp nổi tiếng nhất của Hồi An chính là núi Tô Ninh – phía ngoài thành khoảng mười dặm. Hồi An thành nằm ở miền trung Đại Vũ, có thể nói là tập hợp đủ loại cảnh trí khắp nam bắc. Tỷ dụ như núi Tô Minh này, vừa có suối nước trong xanh bên cạnh như phong cảnh vùng Giang Nam lại có độ cao vời vợi của rừng núi xứ bắc.



Thời gian này trong năm chính là lúc thích hợp nhất để vãn cảnh trên núi. Sắp lập đông, đa số cây cối đều trụi lá – lộ ra những cành cong cong, khẳng khiu; vậy mà cây tùng, cây trúc vẫn xanh tươi um tùm; từng mảng màu sắc phối hợp hài hòa với nhau khiến cho Tô Ninh thật sự xứng danh với hai chữ “Tiên Sơn”.

Nhìn từ xa quả thật rất đẹp, nhưng vừa bước tới sườn núi, trong lòng Niệm Nghiễn bỗng nhiên trĩu nặng. Những đám lá khô xào xạc phủ đầy sườn núi một màu vàng nâu nao lòng – lá khô rơi xuống, sang xuân là có thể đâm chồi nảy lộc, xanh tươi mơn mởn trở lại; đời người có thể nào cũng như vậy? Một lần lầm lỡ có thể có cơ hội mà làm lại một lần nữa hay không?

Niệm Nghiễn đang tức cảnh sinh tình, thì một tiếng kêu thất thanh vang lên ——

“Cứu mạng a!”

—— Sườn núi vốn rất thưa thớt, du khách ngắm cảnh đa số đều chọn lựa đứng ở chân núi xa xa mà ngắm nhìn, không biết từ đâu lại vang lên tiếng la thất thanh cứu mạng.

“Hắc hắc, Tiểu cô nương, trên núi bây giờ làm gì có ai, ai có thể cứu ngươi a, không bằng cứ qua đây với chúng ta.”

“Đúng vậy, tiểu mỹ nhân, theo bọn ta đi, các ca ca sẽ không đối xử tệ với ngươi!”

—— Hóa ra là ức hiếp con gái nhà lành, những chuyện như vậy Niệm Nghiễn cũng từng gặp qua, những lần trước y để nhảy bổ ra mà cho đám tiện nhân kia một bài học, trả lại công đạo cho vị nữ tử không may – lần này Niệm Nghiễn cũng đang suy tính xem nên dùng cách nào để giáo huấn đám tiểu tặc to gan này.

Vừa định ra tay, lại có người đi trước y một bước ——

“Dừng tay, giữa ban ngày ban mặt mà dám dở trò đồi bại với dân nữ, đúng là lớn mật, không coi vương pháp ra gì!” câu này giống hệt như trong kinh kịch người ta hay diễn. Bình thường Niệm Nghiễn rất ít khi nói ra những lời thế này vì không muốn chứng tỏ mình là chính minh quân tử; hơn nữa những lời như thế dễ khiến vị nữ tử đang lâm nạn kia sinh lòng ngưỡng mộ, sau đó thì. . . .hậu hoạn khôn lường!——Ai, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Niệm Nghiễn ngước nhìn nam tử vừa mới lên tiếng, hình dáng có thể nói là tạc đúng theo hình mẫu công tử thế gia – ngũ quan tuấn lãng, cả người toát lên vẻ chính nghĩa, đường hoàng. Căn cứ vào kinh nghiệm, Niệm Nghiễn cho rằng những người như vậy thương có thân thế không hề tầm thường, lại có nhiều tham vọng – thích hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu —— đó là tất cả ấn tượng đầu tiên của Niệm Nghiễn đối với người thanh niên này.

Không đợi hai tên tiểu tặc lên tiếng, người thanh niên đã ra tay thu phục khiến cho bọn chúng ngã chỏng chơ xuống đất. Hắn còn uy hiếp bọn họ nếu lần sau tái phạm tuyệt đối sẽ không dung tha; đợi hai kẻ kia chạy đi, hắn còn an ủi cô nương kia một hồi. Niệm Nghiễn chỉ nghe phong phanh là nàng kia đang đi bái tế mộ phần của mẫu thân, nếu không thì nàng cũng chẳng lên núi một mình làm gì, không ngờ lại gặp phải quân cường đạo bất lương, suýt nữa thì. . . ., may mà được công tử ra tay trượng nghĩa. . . . Chẳng cần hỏi cũng biết cô nương này đã có loại tình cảm ái mộ như mối tình đầu với người thanh niên kia. . . . .

Nữ tử thao thao bất tuyệt nói lên lòng cảm kích của mình – vốn dĩ đó là những lời mà một người thích diệt bạo trừ gian thích nghe. Nhưng cứ nói đi nói lại những lời sáo rỗng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Cứ nhìn mặt người thanh niên kia là biết, ban đầu còn có chút hí hửng, đến giờ thì sắc mặt chẳng còn hăng hái, không biết phải làm sao với kẻ mà mình vừa cứu giúp.

Niệm Nghiễn thầm nghĩ, tiếp theo, có lẽ sẽ có thêm một màn “trao thân gửi phận”. Quả nhiên, sau khi nữ tử nói xong câu chuyện về hoàn cảnh, thân thế đáng thương của mình, nàng nói nàng hy vọng ân nhân sẽ thu nhận nàng, nàng nguyện làm trâu ngựa cũng không oán thán, chỉ cần có thể báo đáp được đại ân đại đức này.

Người thanh niên lại càng thêm lúng túng, cự tuyệt thì sợ làm tổn thương tình cảm của cô nương nàng, nhưng hắn thật sự không thể thu nhận nàng được. Nhất thời, mặt hắn đỏ cả lên, luống cuống không biết nên làm gì cho phải?

Niệm Nghiễn cảm thấy người thanh niên này có chút đáng yêu, hơn nữa những người trọng nghĩa khí như vậy trên giang hồ càng ngày càng hiếm; xem ra ta nên giúp hắn thoát khỏi cảnh khốn khổ này một lần vậy.

“Vương huynh, tại sao ngươi lại ở đây a? Ta tìm ngươi khắp nơi, không phải có hẹn nửa canh giờ sau sẽ gặp mặt tại đỉnh núi sao? Mau đi thôi, nếu không không kịp bây giờ!” Giả dạng làm bằng hữu của người thanh niên, Niệm Nghiễn vẽ ra một vài lời không có thật.

“A?”

“A?”

Hai tiếng nói đầy nghi ngờ, nữ tử tròn mắt nhìn, nam tử ngây ngô mà há cả miệng. . . .

Thừa dịp hắn đang ngẩn người, Niệm Nghiễn kéo kéo tay áo hắn “Hóa ra là nhìn thấy cô nương người ta xinh đẹp, trách không được ngươi lại ở đây lâu như thế, đi mau lên, Trương huynh còn đang đợi trên đỉnh núi đó.” Niệm Nghiễn lại kéo áo kẻ đang cứng ngắc như một khúc gỗ mà lôi đi.

Nữ tử còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì Niệm Nghiễn đã lôi người thanh niên kia được hơn chục bước, rồi lại kéo hắn đi như kéo một xác chết đến khi hai người cách thật xa nữ tử kia.

“Ngươi, ngươi?” Thanh niên như chìm trong mộng, miệng há to, miệng trợn tròn như mắt ếch.

“Ha ha, đồ ngốc, ta đang cứu ngươi một ải đó, biết không?” Niệm Nghiễn nhìn biểu hiện của người trước mặt, khẽ nhoẻn miệng cười.

“A?”

“Nếu không có ta, chắc chắn lúc này ngươi còn đang dây dưa chưa dứt với cô nương kia a.” Nói như vậy, có lẽ hắn sẽ hiểu.

“Ngươi? A, ta đã hiểu, ngươi muốn giúp ta a, ha ha, tiểu đệ ngu dốt, tiểu đệ ngu dốt a!” Thanh niên như bừng tỉnh đại ngộ, cười ha hả, tiếng cười sang sảng “Ta rất muốn đa tạ vị đại ca này, vừa rồi có chút bất ngờ nên ta chưa kịp suy xét.” Người thanh niên sờ sờ đầu mình, hai mắt khẽ nhắm lại, ánh tà dương càng tôn thêm vẻ khỏe mạnh của làn da lúa mạch, khiến người khác dễ có cảm tình.

“Ha hả, không cần khách khí, nếu như ngươi không ra tay trước , chỉ sợ người gặp phiền toái bây giờ sẽ là ta .”

“Hóa ra ngươi cũng muốn ra tay tương trợ nàng ta? Chúng ta quả thật là có duyên với nhau a. Tại hạ là Liễu Thành Thành, người Phú Xuyên, hân hạnh ra mắt vị huynh đệ.”

“Tại hạ Bạch Vô Ức, đến từ Liễu châu.” Liễu châu chính là quê hương của mẫu thân Niệm Nghiễn.

“A, ta họ Liễu ngươi lại là người Liễu châu, quả thật là có duyên a.”

Hai người đều cảm thấy quý mến đối phương, mới gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu, liền kết bạn, cùng nhau du sơn ngoạn thủy. Suốt dọc đường đi, hai người huyên thuyên rất nhiều chuyện. Niệm Nghiễn nghe Liễu Thành Thành nói hắn là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Phú Xuyên, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, tâm nguyện khi lớn lên là muốn được hành tẩu giang hồ, bênh vực kẻ yếu, thấy chuyện bất bình chẳng tha – làm một đại hiệp được người người ngưỡng mộ. Vì thế, hắn rời bỏ cuộc sống nhung gấm nơi Phú Xuyên, một mình ngao du sơn thủy. Lần này đến Hồi An thành là vì tháng trước đã biết tin tức về võ lâm đại hội, thuận đường ghé thăm Tô Ninh sơn một chuyến.

Liễu Thành Thành rất thích nói chuyện, giọng nói thì sang sảng như chuông đồng, cử chỉ lại sinh động, hoạt bát – lúc hắn miêu tả cái gì thì thường xuyên khoa tay múa chân mà huyên náo một phen – Niệm Nghiễn vì vậy

Nói thực, đã bao lâu rồi mình không vui vẻ như vậy? Thật muốn cảm tạ Liễu Thành Thành —— người thanh niên đơn thuần, nhiệt tình này. Đã nhiều năm rồi, bên người Niệm Nghiễn mới có một người vừa hiểu chuyện vừa khôi hài như vậy. Những khi ở cạnh hắn, Niệm Nghiễn đều rất sảng khoái. Niệm Nghiễn đang cố gắng tận hưởng niềm an ủi này —— y luôn sống một mình, làm bạn với cô đơn. Niệm Nghiễn rất mong muốn có một người bằng hữu theo đúng nghĩa – người có thể không quan tâm đến quá khứ của y, có thể cùng y chia sẻ ngọt bùi với nhau như hai người thân thích.

Cứ như vậy, hai người không biết từ lúc nào đã đi lên đỉnh núi, rồi lại từ đỉnh núi quay về Hồi An thành, đường đi dường như đã ngắn hơn từ khi có Liễu Thành Thành. Hắn cứ nói luôn miệng, Niệm Nghiễn lại thích lắng nghe – y không phải kẻ nhiều lời, lại càng khôn muốn nói đến chuyện của bản thân, ở chung với người thanh niên này – Niệm Nghiễn không hề cảm thấy có chút áp lực nào

Liễu Thành Thành cũng rất thích người huynh đệ hơn mình bốn tuổi mới gặp này, cảm thấy hai người tâm đầu ý hợp vô cùng. Thấy khách *** của Niệm Nghiễn cũng gần nơi mình trọ lại, Liễu Thành Thành đề nghị Niệm Nghiễn chuyển tới chỗ của hắn. Phòng Liễu Thành Thành ở vốn có một người nữa ở chung, nay người này có việc đi trước – Niệm Nghiễn đến đó ở rất thuận tiện, hai người lại có thể thường xuyên gặp gỡ, hàn huyên với nhau, cùng chờ cho tới ngày diễn ra võ lâm đại hội.

Niệm Nghiễn mới đầu cảm thấy mình với Liễu Thành Thành tuy có chút thiện cảm với nhau nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp, không nên thân thiết quá, cũng không nên lợi dụng lòng tốt của người khác như vậy. Nhưng cuối cùng, Niệm Nghiễn đành từ bỏ ý định từ chối vì không ngăn cản được Liễu Thành Thành. Hắn giở trò làm nũng lại còn tự ý thu xếp đồ đạc của Niệm Nghiễn chuyển tới nơi ở của mình.

Hai người cùng ở một phòng, thời gian có thể tâm sự với nhau tăng lên rất nhiều. Mới qua vài ngày, tình cảm của hai người phát triển rất tốt. Liễu Thành Thành bội phục sát đất sự uyên thâm của Niệm Nghiễn; Niệm Nghiễn cũng rất ngưỡng mộ tính cách hào sảng, khoáng đạt của người thanh niên trẻ tuổi này. Hai người cùng ở một nơi, cùng nhau đi du ngoạn, gặp chuyện bất bình còn cùng nhau ra tay tương trợ, không biết từ lúc nào hai người đã trở nên gắn bó, thân thiết với nhau.

Ở chung lâu ngày, Niệm Nghiễn phát hiện Liễu Thành Thành không mắc bệnh công tử như một số kẻ khác, hắn vốn là người có nhiều khát vọng, muốn được đi nhiều nơi, muốn kết giao cùng nhiều người. Nhìn vào đôi mắt kiên nghị của Liễu Thành Thành – Niệm Nghiễn như thấy hình ảnh chính mình năm xưa, một giáo chủ Mặc giáo lãnh đạo giáo chúng đối kháng với triều đình, tràn ngập hùng tâm, tráng trí . . . . Niệm Nghiễn cực kỳ ngưỡng mộ thậm chí có phần ghanh tỵ với người thanh niên đang đứng trước mặt. Nếu như không có những chuyện đã xảy ra—— nếu vậy thì thật tốt.