Vô Hoa Quả

Vô Hoa Quả - Chương 74




“Ngươi? Tại sao ngươi lại ở đây?” Niệm Nghiễn hoảng hốt, hành động thất thố, có nằm mơ thì y cũng không nghĩ rằng Liễu Thành Thành lại dám xuất hiện ở đây một lần nữa.

Liễu Thành Thành không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn Niệm Nghiễn, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, trầm lặng, không có một chút điên cuồng nào như cái đêm trước đó.

Liễu Thành Thành đột nhiên ngồi xuống đám cỏ bên cạnh Niệm Nghiễn, hai mắt mơ hồ, mênh mang quay sang không rời khỏi người Niệm Nghiễn, thấy vậy, Niệm Nghiễn càng hoảng hốt – không biết mục đích của đối phương là gì.

“Ai. . . . . .” Thở dài một hơi, Liễu Thành Thành nhìn qua có chút cô đơn.

“Tại sao ngươi lại tới đây, không phải ngươi đã đăng cơ làm hoàng đế rồi sao?”

“Đúng, bây giờ thì ta đã có được tất cả những gì mà trước đây ta từng mong muốn. Nhưng đến khi ta thực sự ngồi trên ngai vàng rồi, ta lại thấy nó không hề vui vẻ, hạnh phúc như ta vốn nghĩ, khi đó ta mới hiểu rõ, thứ mà ta cần nhất trong đời mình không phải là quyền lực.”

Đó là cái gì? Đối với một nam nhân xuất thân hoàng da, dã tâm bừng bừng như hắn thì cái gì có thể quan trọng tới mức vượt xa cả ham muốn quyền lực? Niệm Nghiễn không nói ra suy nghĩ của mình, y có chút linh cảm không muốn biết đó là cái gì.

“Ngươi có biết thứ mà ta ao ước nhất là gì không?”

“Sao ta lại biết được?”

“Trong chuyện tình cảm, có thể ngươi hơi chậm hiểu một chút nhưng thế không có nghĩa là ngươi không cảm nhận được, chỉ là ngươi không đủ dũng khí để đối mặt với nó thôi. Chẳng lẽ, đối với ngươi, tiếp nhận tình yêu của một nam nhân là chuyện khó khăn đến thế sao?”

“Ta không muốn nói chuyện này nữa.”

“Ngươi có thể không trả lời ta, nhưng ta hy vọng ngươi hãy nghe ta nói. Ta chưa bao giờ thật sự có được thứ mà mình yêu thích, thứ mà ta luôn luôn khao khát, luôn luôn muốn nắm giữ thật chặt trong tay. Nhiều năm qua, ta lấy thân phận của một giáo chủ mà sống, sống để đòi lại những gì vốn thuộc về ta – nhưng quả thật ta chưa từng suy nghĩ nghiêm túc xem đó có phải là những thứ mà mình thật sự quan tâm tới hay không? Mọi người xung quanh ta, tất cả đều tôn kính, ngưỡng mộ, cúc cung tận tụy phục vụ cho ta, chưa có ai xem ta như bằng hữu, như huynh đệ.”

“Ta rất nhớ những ngày tháng chúng ta cùng nhau chung sống tại Hồi An thành, mỗi ngày đều được ở cạnh ngươi, ngươi giống một người thân thích mà chăm sóc, lo lắng cho ta. Cuộc sống bình thường giản dị đó lại làm cho ta cảm thấy thật hạnh phúc, cuộc đời bỗng dưng trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết.”

Ta cũng vậy, ta đã thật sự coi ngươi như tiểu đệ trong nhà, giống như Tiểu Tứ vậy, nhưng tại sao ngươi lại rắp tâm hãm hại người khác. . . . . .

“Nhưng ta có trách nhiệm không thể từ bỏ, thảm kịch phụ hoàng bị sát hại năm đó không bao giờ phai mờ trong ký ức ta. Năm đó, tuy mới tám tuổi nhưng ta đã thề độc rằng nhất định có một ngày ta sẽ trở thành chúa tể của Hách Lạp. Nếu không gặp ngươi, ta sẽ không phải đau khổ như bây giờ.”

Niệm Nghiễn ngạc nhiên, muốn mở miệng mà mắng cho Liễu Thành Thành vài câu, hắn đau khổ thì có liên quan gì đến mình – nhưng nhìn khuôn mặt ưu sầu của hắn hiện tại, quả thật không nói nên lời.

“Sự dịu dàng, ấm áp của ngươi có thể khiến ta quên hết tất cả, nếu chỉ dừng lại ở đó, ta có thể sẽ chỉ coi ngươi như một người tri kỷ. Nhưng đôi mắt ngươi lại luôn chứa đựng nỗi cô đơn, sầu bi nên mới khiến cho ta không thể quên được.”

“Ngươi muốn thế nào?” Niệm Nghiễn không muốn và cũng không dám tiếp tục lắng nghe những lời tự sự của Liễu Thành Thành, dù không đồng tình với những việc hắn đã làm nhưng nghĩ lại hắn cũng có chỗ đáng thương.

“. . . . . . , có đôi khi, ngươi thật sự rất tàn nhẫn, ta cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như thế này – giống như bị ma nhập quỷ ám – vừa mới đăng cơ ta đã vội vàng bỏ lại tất cả để chạy đi tìm ngươi. Vừa nhìn thấy ngươi, lòng ta lại trống rỗng, lại không thể đưa ra được chủ ý gì.”

“Cho nên, nếu hiện tại không biết làm gì, ta sẽ đem ngươi theo ta. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”

“Cái gì?” Chẳng lẽ mới vừa thoát khỏi Thôi Ân Trạch đã bị Liễu Thành Thành bắt đi? Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa sao? Ông Trời ơi~

Nhưng công lực của Niệm Nghiễn đã hồi phục hoàn toàn, Liễu Thành Thành không thể nói muốn là có thể dẫn y đi – Niệm Nghiễn an tâm hơn, nhưng thật sự không hiểu vì sao hắn lại cố chấp đến vậy?

“Ngươi. . . . . .” Niệm Nghiễn nhìn thấy xa xa, tám kẻ lâu la của Liễu Thành Thành đã đuổi tới.

“Ta đối với ngươi là thật lòng, nên nhất định phải nắm chắc phần thắng. Ta đã đợi sẵn hai ngày trong kinh thành, chờ lúc Thôi Ân Trạch sơ hở mới ra tay, tất nhiên không thể một mình hành sự.” Nói xong liền ôm lấy Niệm Nghiễn.

Niệm Nghiễn cũng không phải ngồi không, tung một chưởng hướng về phía Liễu Thành Thành, lại bị tám gã giáo đồ liên thủ vây quanh.

Niệm Nghiễn tuy có võ công thâm hậu hộ thân nhưng tám người này cũng không phải hạng dễ đối phó, lại thêm một Liễu Thành Thành võ công kỳ lạ, khí thế hăng hái – chỉ sợ lần này lại phải tới Hách Lạp một chuyến.

Niệm Nghiễn đành sử dụng tuyệt chiêu võ học mà mình không dùng bấy lâu nay – Kinh tâm động phế chưởng, có thể một chưởng mà đánh nát tim gan của đối phương, tàn ác như vậy nên dù có thể nhưng Niệm Nghiễn rất ít khi sử dụng chưởng pháp này. Lúc này thì không thể không dùng mà ngăn chặn cường địch.

Nháy mắt, hai trong số tám người đã vỡ nội tạng mà chết, nằm bệt xuống đất, giãy dụa không ngừng. Sáu người còn lại, chần chờ nhìn nhau, không dám xông lên.

Đang lúc mấy người giằng co, Liễu Thành Thành nhảy vào giao đấu, sáu tên còn lại lui ra ngoài thủ thế.

Niệm Nghiễn giờ phút này mới hiểu được nguyên nhân vì sao Liễu Thành Thành vẫn bàng quan – hắn nhân lúc Niệm Nghiễn xuất chiêu lúc nãy mà quan sát sau đó tìm ra đối pháp thích hợp. Không sai, Niệm Nghiễn chỉ biết trơ mắt mà nhìn Liễu Thành Thành dễ dàng hóa giải Kinh tâm động phế chưởng, còn bị hắn nắm chặt hai tay, không có cơ hội phản kháng.

Niệm Nghiễn suy nghĩ, khinh công của mình rất lợi hại, nếu có thể nhân cơ hội mà chạy trốn thì chắc chắn sẽ thoát khỏi hiểm nguy lần này vì thế Niệm Nghiễn liếc nhìn xung quanh xem có vật mà mình có thể lợi dụng hay không.

Nhưng Liễu Thành Thành đã nhìn thấu ý nghĩ trong đầu y, nhanh tay tung ra một nắm mê hương. . . . . .

“Ô. . . . . .” mùi hương xông thẳng vào khoang mũi, Niệm Nghiễn vội lấy tay che lại nhưng không kịp, chưa đến một khắc, thân thể hoàn toàn xụi lơ, vô lực.

“Đây là mật dược trong cung, ngươi yên tâm, ngươi sẽ chỉ mất sức một lát thôi, trí nhớ sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu.”

“Ngươi rất đê tiện !”

“Ta vốn là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Chẳng lẽ bây giờ ngươi mới biết?”

Liễu Thành Thành đắc ý cười, ôm lấy Niệm Nghiễn, cũng hạ lệnh rời đi, sáu kẻ còn lại nâng lấy thi thể hai người trên đất chuẩn bị rời khỏi khu rừng.

“Khoan đã!” Đột nhiên một thanh âm thú hút sự chú ý của bọn người Liễu Thành Thành.

Liễu Thành Thành nhìn lại, dĩ nhiên là Thôi Ân Trạch!

Niệm Nghiễn cũng hoảng sợ —— hắn không phải đang nằm mê man ở trang viên sao?

“Không ai dạy ngươi, khi người khác gặp nạn thì không được vô lễ sao. Huống chi người đó còn là vật sở hữu của ta?”

Trong thanh âm hàm chứa uất giận, xem ra Thôi Ân Trạch đối với chuyện Liễu Thành Thành dám cả gan cướp bảo bối của mình đi đã phẫn nộ đên cực điểm./