Vô Kiến, Vô Quy

Chương 7: Chuyện xưa




"Hoàng hậu nương nương, bệ hạ triệu kiến người đến Vệ Yên cung"

Công công bên người bệ hạ đến Phượng Di cung báo tin, gương mặt già nua theo thời gian tràn đầy lo lắng.

Diệp Liên nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc. Mắt phượng hờ hững nhìn giờ đây mở to, đuôi mắt cong lên một đường sắc xảo cùng ác độc.

"Nhìn tình hình hiện tại, trong lòng con cũng nên có một câu trả lời. Thắng làm vua thua làm giặc, con đường này nếu đã đi thì không thể quay đầu."

Diệp Liên theo công công rời đi, phượng bào thêu hỏa phượng bằng chỉ bạc sinh động lả lướt theo gió thổi.

"Nhi nữ tuân mệnh"

Cô thầm nói khi nhìn mẫu hậu mình đi xa, bóng lưng khuất sau tường đỏ ngói vàng.

Trở về Thiên Tường cung, thực hiện con đường tranh ngôi đoạt vị.

Mái ngói vàng xưa phủ rêu phong xanh thẳm, bức tường son phai màu theo thời gian. Cây hoa Hạnh trước cổng nở hoa trắng muốt tỏa hương thơm thoang thoảng trong không khí hơi se lạnh. Tuy vừa bước qua thu, vẫn còn vương vấn cái nắng hè nhưng ở trong cung này có gì gọi là ấm áp, chỉ có lạnh lẽo cùng cô đơn quấn quanh.

Từ nhỏ ở bên đệ đệ, có những khoảnh khắc hạnh phúc. Khi đó nàng chỉ vừa mười tuổi, đệ đệ nàng đã sáu tuổi. Nàng cùng y trồng cây hoa Hạnh trước cửa cung Thiên Tường, mong chị em luôn luôn kề vai cùng nhau – cùng chơi với nhau như còn nhỏ, đơn giản chỉ mong hai chữ hạnh phúc.

Sau đó khi y vừa mười tuổi, nàng mười bốn.

Mẫu hậu vì muốn tranh đoạt vị trí thái tử, đã để y đến thư phòng học cùng thái phó. Phụ hoàng ban cho y một cung riêng để tiện học hành, quản thúc. Y rời khỏi Thiên Tường cung nhưng vẫn luôn nhớ đến vị tỷ tỷ này. Mỗi khi có điểm tâm hay trà ngon đều mang đến một phần. Tỷ hữu đệ cung, đơn giản là như thế.

Thời gian trôi đi, y thành thái tử. Công việc mỗi ngày cũng bận rộn hơn, cũng chẳng có thời gian đến vấn an.

Để Thiên Cửu cô đơn sống trong Thiên Tường Cung, mẫu hậu cũng chẳng thèm ngó ngàng.

Giờ đây chính nàng lại tranh đoạt ngôi vị đáng ra nên thuộc về đệ đệ nàng.

Nàng vốn dĩ muốn an phận, không tranh với đời.

Nhưng trong một lần vấn an phụ hoàng, nghe được phụ hoàng an ủi vị phi tần đang ôm ấp trong lòng như một màn "đông cung sống" trước mặt.

Hắn nói "Công chúa vốn chẳng làm được gì, lớn lên gả đi làm con người ta"

Tuy lời nói chỉ nhỏ như gió thôi qua tai để an ủi vị phi tần kia nhưng lại khiến lòng nàng dậy sóng.

Vị phi tần kia chỉ là một hồng bài của lầu xanh – Dương Liễu Hoa

Nàng ta vừa nhập cung được hai năm, sinh được một đôi nam hài. Thái độ đối với người trong cung lại kiêu căng ngạo mạn, vừa mới sinh được hài tử thì mắt đã cao qua đỉnh đầu. Nhìn thấy hoàng hậu một trai một gái có đủ liền hống hách muốn so với hoàng hậu.

Nàng ta có thai, hỏi hoàng thượng muốn trai hay gái. Cũng nói thêm nàng cũng muốn được như hoàng hậu, nam nữ có đủ.

Phụ hoàng lại mê luyến nàng ta, tặng nàng một cây trâm phượng hoàng quý giá - vật vốn chỉ dành cho hoàng hậu dùng.

Biểu tượng phượng hoàng, không phải ai cài lên cũng sẽ như phượng hoàng đậu cành cao.

Muốn trở thành phượng hoàng, trong người cũng phải có cốt cách – mệnh phượng hoàng.

Sau khi được ban thưởng, nàng cài trâm phượng đi muôn nơi khoe mẽ khiến phi tần hậu cung chướng mắt.

Cung phi trong hậu cung vốn bất mãn nàng ta đã lâu. Mẫu hậu tuy chướng mắt cũng chỉ để trong lòng sống qua ngày.

Dần dà nhiều phi tần đến Phượng Di cung bẩm báo, hoàng hậu vốn muốn yên phận ngồi trên phụng vị giờ đây đã tức giận.

Nàng lúc đó kể cho mẫu hậu chuyện bị chính phụ hoàng xem thường vì an ủi nữ nhân đó cùng cơn tức đã kìm nén bao lâu nay bỗng bùng cháy như một ngọn núi lửa.

Hậu cung không yên, chức vị là một hoàng hậu phải đi quản giáo chấn chỉnh lại mà đưa về vị trí cũ.

Nữ nhân cao ngạo kia không tránh được khỏi cái chết. Người ban chết cho ả ta cũng chính là người âu yếm nàng trong lòng.

Đế vương bạc tình.

Giờ đây nàng đoạt vị biết rằng sẽ trải qua một hồi mưa máu gió tanh. Nhưng làm điều này cũng chỉ vì do câu nói đó của phụ hoàng khiến nàng thật uất ức. Nếu không đoạt ngôi phụ hoàng nàng sẽ coi nàng thật sự vô dụng.

Mong rằng sóng gió mau qua, phía sau cơn mưa là ánh nắng.

Nhưng mây đen sao cứ âm ỉ chốn này, ánh nắng vàng kia che khuất sau mây mù.

Là khởi đầu hay là kết thúc.