Vô Lại Kim Tiên II

Vô Lại Kim Tiên II - Chương 45: Hỗn Độn Sát Trận




Đại La kiếm trận có thể biến đổi thành tiên thiên hỗn độn, chính là tiên thiên đệ nhất sát trận. Như Ý Kim Kiếm lại đúng là tâm trận, trấn áp tiên thiên pháp khí.



Tứ nữ cũng không dám chậm trễ, vội vàng di chuyển theo phương vị tứ tượng, nâng bốn thanh kiếm lên tung lên trên không. Lâm Phong ở trong tâm trận, cũng tung ra Như Ý Kim kiếm, bên trong nổi lên một tòa pháp đàn cự đại, Lâm Phong đứng bên trên.



Bốn phương vị bay lên như pho tượng kì môn, tứ nữ chia ra đứng trên đó. Bốn thanh Thiên La kiếm biến ảo trên trận, ánh sáng rung động lắc lư, bốn ánh kiếm quang tức khắc lao nhanh cất lên tiếng rít. Trong trận cương sát nổi lên cuồng loạn, cuồn cuộn dâng lên, tựa hồ trong hư không muốn phát nổ.



Lâm Phong quát một tiếng, xuất ra Như Ý Kim kiếm, một kiếm quang mầu vàng xuất hiện, cùng bốn luồng kiếm quang xoắn lại, lập tức long trời lở đất. Trong đại trận cuồng loạn hỗn độn (long trời lở đất), không phân biệt được âm dương, không phân biệt được càn khôn. Chỉ cần thấy Lâm Phong có kiếm trong tay, mọi người liền tin tưởng hắn.



"Kiếm này chính là Tiên Thiên đỉnh cấp pháp khí, không kém gì Thái cực đồ của Bàn Cổ khai thiên cung. Thanh kiếm này, chính là có thể ngăn cản kiếp số, độ chứng được qua hốn nguyên cực lạc, mở ra con đường lớn, bảo vệ môn hạ đệ tử không việc gì!” Lâm Phong xoay chuyển ý niệm trong đầu, thanh kiếm hướng hư vô ném ra, một mảng kiếm quang phá vỡ hỗn độn, tạo ra thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, thiên địa vạn vật đều tuần hoàn trong đó.



Thích Già cùng Xi Vưu đánh tới. Thích Già thấy cảnh này, vội vàng dừng lại, sắc mặt âm u bất định, chằm chằm nhìn vào Lâm Phong trên pháp đàn đại trận, cũng không biết tính toán những gì.



Ma vương Xi Vưu lại không tính toán như vậy, liền gào lên “Trò trẻ con, còn không mau giao ra Như Ý Kim kiếm, nếu không đừng trách bổn tọa đem bọn ngươi áp xuống luân hồi, không được siêu thoát!”



Lâm Phong cười to: “Ma đầu chớ cuồng vọng, có thủ đoạn bước tới thử xem!”



Xi Vưu nghe vậy giận giữ, làm sao hắn để vào mắt, liền vươn người bổ nhào tiến đến, năm trái cầu mầu máu xuất hiện. Phân ra cuốn lấy năm người.



“Chỉ có chút bản lĩnh, cũng dám đem ra bêu xấu!” Lâm Phong cười dài một tiếng, dùng một ngón tay, phóng ra Như Ý Kim kiếm, bắn ra một mảng kim quang, tứ nữ cũng xuất ra Thiên La kiếm, bốn mầu kiếm quang nghênh đón, cùng năm trái cầu mầu đỏ xoắn lại một chỗ, vang lên một tiếng thật lớn, không gian chấn động.



Thiên La kiếm dù không phải là tiên thiên thập đại thánh khí. Nhưng lại có Như Ý Kim kiếm trấn áp tâm trận, biến thành tiên thiên hỗn độn, uy lực đâu phải bình thường. Huyết Hồn phiên mặc dù lợi hại, nhưng vẫn là vật hậu thế. Nay vào trong tiên thiên đệ nhất sát trận, làm sao địch nổi, lập tức bị chấn cho quay về nguyên dạng mà bay ngược trở về.



“Ranh con cũng dám sao!” Xi Vưu thấy Huyết Hồn phiên bị chấn trở về, tức giận nộ hỏa phun trào, lắc nhanh thân hình. Hiển lộ thần thông, một cánh tay dài ra như vô tận, xé nát hư không, chộp tới Lâm Phong ở trên pháp đàn.



“Vừa vặn có cơ hội thử uy lực Như Ý Kim kiếm!” Lâm Phong không tránh né, trực tiếp vung kiếm hung hăng chém tới cánh tay Xi Vưu, Xi Vưu đau quá hét lên một tiếng, khi đến nhanh thì khi cánh tay rụt trở về càng nhanh hơn,





Lâm Phong thầm than. “Cuối cùng là pháp lực so với ma đầu kia kém hơn rất nhiều, nếu không có Như Ý Kim kiếm hỗ trợ, mười lão ma cũng không thể chém nổi lấy một!” Trong lòng biết có kết hợp pháp lực cả vợ chồng năm người thì cũng không chém được ma đầu kia. Sau đó vội vàng sai tứ nữ vận khởi tiên thiên hỗn độn, chỉ thủ chứ không công.



Trong đại trận hỗn độn, vô hạn vô lượng, Xi Vưu trong trận tả xung hữu đột, không gian chấn động văng tung tóe, vũ trụ sụp xuống. Nhưng cũng như trước một mảnh hỗn độn, không biết âm dương, chẳng phân biệt được càn khôn. Hắn dù có thiên địa thần thông, nhưng thực sự không thấy bóng dáng năm người vợ chồng Lâm Phong. Lúc này mới cảm nhận được tiên thiên trận đệ nhất uy lực không gì sánh bằng.



Thích Già ở ngoài trận thấy rõ ràng, lấy Như Ý Kim kiếm làm tâm trận, Đại La kiếm trận biến thành tiên thiên hỗn độn, tuy chưa phát huy hết toàn bộ uy lực, không gian hỗn độn không ngừng, thiên địa vạn vật cùng thời gian như bất động. Xi Vưu tuy pháp lực thiên địa thần thông, cũng không thi triển ra được, giống như con ngan quen trên bờ nay bơi giữa dòng sông rộng không có gì khác nhau.



Trừ phi đem bản thể ký thác hư không Hỗn nguyên thánh nhân, nếu không không có cơ hội thoát ra khỏi trận này.




“Cực Lạc cung chủ là con của Nữ Oa nương nương. Chúng ta cùng hắn tranh đoạt, vốn là cơ hội mịt mù. Hôm nay Như Ý Kim kiếm lại về tay hắn, sau này sợ là không ổn!” Thích Già cảm thấy tiếc nuối ý niệm trong đầu, nhưng lại biết rõ số trời đã định, không cưỡng cầu được. Nếu tiến lên sẽ chịu nhiều hậu quả, càng không ổn. Tính kế một lúc, ngài lặng yên rời đi.



Năm người vợ chồng Lâm Phong bầy Đại La kiếm trận, biến thành tiên thiên hỗn độn, đem Xi Vưu vây trong trận, cũng không dám một giây phân tâm. Tránh không cẩn thận, để ma đầu trốn thoát, sợ rằng không bắt lại được.



Ba vị Bồ Tát cùng Hắc Bào trừng mắt nhìn nhau một hồi, đang không biết làm thế nào cho phải. Bỗng một tiếng oang vang lên, một chiếc chuông lớn lăng không chụp tới, thượng cổ yêu thần Cửu Phượng cùng Hình Thiên hiện thân.



“Ngươi yêu phụ chớ có làm càn!” Hắc Bào chưa cướp được Như Ý Kim kiếm, đã sớm nổi giận trong lòng. Giờ phút này thấy Cửu Phượng hạ độc thủ, không cảm thấy tức giận mới lạ. Đem hắc liên hướng hư vô ném tới, cũng bay lên trên vạn trượng, nâng Đông Hoàng chung lên, sau đó tập hợp lại đánh vào đầu Cửu Phượng.



Cửu Phượng cũng không cùng hắn động thủ, cười lạnh một tiếng, thu Đông Hoàng chung lại hướng Quan Âm Bồ Tát mắng: “Ngươi, hôm nay thiếu phụ ta sẽ cho ngươi mở mắt!” Nàng cùng Quan Âm Bồ Tát có thù sâu tựa bể, giờ phút này sao có thể nhân nhượng, Đông Hoàng chung hướng lên trời ném tới, thẳng đầu như chụp xuống.



“Ngươi, yêu nghiệt còn không mau quy y cửa phật, còn đợi khi nào!” Quan Âm Bồ Tát mỉm cười nhưng trong nội tâm rất khẩn trương, Kim Thư đã bị Như lai thu về. Không có Kim Thư rất khó ngăn cản Đông Hoàng chung.



Cửu Phượng lại không cho ngài có thời gian suy tính, lập tức phát lực chấn động. Một tiếng kim thiết vang lên chấn động hư không, Đông Hoàng chung chụp xuống, cả Văn Thù Bồ Tát cùng Phổ Hiền hai vị Bồ Tát cũng cùng bị thu vào.



“Yêu nghiệt chớ có làm càn!" Hai vị Bồ Tát giận dữ, đồng thời xuất ra một lượng kim thân, cùng Cửu Phượng đấu trực diện.




Hình Thiên vừa nhìn thấy Hắc Bào, giống như oán phụ gặp kẻ phạm tội với mình, nổi giận gầm lên một tiếng, giơ lên Chiêu Yêu phiên như muốn cuốn Hắc Bào.



Chiêu Yêu phiên chính là pháp khí vô thượng của Thiên Hoàng Thái Huyền để hiệu triệu vạn yêu trong tam giới, trên quạt có vô số tộc phù của thượng cổ yêu thú triện sinh lưu chuyển không thôi. Một khi phát lực, một cỗ yêu quang xuất hiện, cuốn thẳng vào Hắc Bào, yêu quang hiện ra hình một đầu lang thân rắn dữ tợn, liên tục gào rít, há miệng hắn.



“Năm đó để ngươi tránh được kiếp nạn, hôm nay ngươi đừng mong sống sót!” Hắc Bào âm hiểm cười vài tiếng, đỉnh đầu bay lên một tòa hắc liên, ngăn trở yêu quang. Xoay tròn một cái hào quang từ hắc liên phóng ra, đem yêu quang đánh tan tác, hướng đầu Hình Thiên ép xuống.



“Ma đầu kia có thánh vật hắc liên, sợ là khó đối phó!”. Hình Thiên kinh hãi, vội vàng nâng cự thuẫn lên che, hắc liên nện thẳng vào cự thuẫn, chỉ một tiếng rắc, cự thuẫn bị đánh vỡ ra làm mấy mảnh.



“Ma đầu khá lắm, cùng ngươi sống chết tới cùng!” Hình Thiên pháp bảo bị phá hủy, chọc giận đến nguyên thần cuồng khiếu bèn rống lên một tiếng. Trên đỉnh đầu phóng ra một cỗ lục quang, lục quang ngưng tụ thành cự chưởng (bàn tay lớn) xé rách hư không chụp tới hắc liên.



Hắc Bào tự tin có thánh vật Hắc Liên trong tay, một mực tin tưởng mười phần, làm sao để Hình Thiên vào mắt. Hắc Liên vừa chuyển, liền đem lục quang cự chưởng chấn nát vụn như bột mịn.



Thình lình chân thần run rẩy, Hắc Bào thầm kêu không ổn. Trong lòng biết rằng yêu nghiệt này dùng thượng cổ yêu tộc bí pháp. Pháp thuật Xả Thân Phệ Hồn muốn đem chân thần của mình thôn phệ, lập tức cảm thấy kinh hãi.



Ngày đó pháp quyết Xả Thân Phệ Hồn chính là thượng cổ yêu tộc bí pháp. Chính là bỏ đi pháp lực của mình, thôn phệ chân thần của đối thủ, quả thật vạn phần quỉ dị, làm cho người khó lòng phòng bị. Chỉ là mỗi lần thi triển Xả Thân Phệ Hồn, liền hao tổn đi gần một nửa pháp lực. Nếu như không phải là huyết hải thâm cừu, thì không ai dễ gì đem ra sử dụng.




Từ thủa hồng hoang đã có trận đại chiến yêu - ma, hai tộc kết thành huyết hải thâm cừu, lúc này Hình Thiên lại bị Hắc Bào đánh lén, thiếu chút nữa táng mạng. Bởi vậy không tiếc hao tổn gần nửa pháp lực, dùng yêu tộc bí pháp đưa Hắc Bào vào chỗ chết.



Hắc Bào lại không muốn liều mạng cùng hắn đồng quy vu tận, thân hình nhoáng một cái, phân thân tạo ra nhiều ảo ảnh. Để yêu pháp đánh lên ảo ảnh, bản thể chân thần nhân cơ hội trốn ra ngoài.



Vừa mới thoát chết thở nhẹ ra, rất nhanh Hắc Liên rời tay bay ra ngoài, nhoáng một cái, bay cao lên trên vạn trượng, hung hăng chụp xuống phía trên pháp đàn ở giữa Đại La kiếm trận. Pháp đàn giống như làm bằng đậu hũ, bị Hắc Liên đập bể như bể cá bị vỡ. Lâm Phong trên pháp đài chật vật rớt xuống, Đại La kiếm trận bị phá.



Hắc Bào mở to hai mắt, trợn mắt mồm há hốc, trong lòng vui sướng.




Hình Thiên cùng Cửu Phượng và mọi người cũng dừng lại, nhìn chằm chằm nhìn Xi Vưu rít gào đi ra khỏi trận, sắc mặt không ngừng biến đổi.



“Ngươi, trò trẻ con, bổn tọa nhất định phải đem nguyên thần của bọn ngươi luyện Huyết Hồn phiên!” Xi Vưu bị hãm trong trận hơn nửa ngày, lòng ngập tràn lửa giận, người nhoáng một cái, năm trái cầu mầu máu cuốn thẳng ra ngoài.



Ba vị Bồ Tát cùng Hắc Bào nhân cơ hội, cũng liền xuất ra pháp bảo đánh tới.



“Sao lại như thế!” Lâm Phong cùng tứ nữ kinh hãi, vội vàng nâng pháp bảo ngăn cản, cảm giác mãnh liệt tâm thần rung động, Thiên La tứ kiếm cùng Như Ý Kim kiếm không thể khống chế, muốn rơi xuống. Trong lòng biết Đại La kiếm trận đã bị phá, giờ năm người hợp lực cũng không phải là đối thủ của ma đầu kia.



Năm vị tiên lại chỉ ở đằng xa quan sát, cũng không tiến lên can thiệp.



Vân Trung Tử đột nhiên thấy dị trạng, không kịp suy nghĩ, chỉ thấy Thái Cực đồ bay ra. Một cầu vồng mầu vàng kim cuốn ra, cuốn Hắc Liên vào, thuận thế đem Xi Vưu cuốn vào theo. Nó bay lên cao tạo thành cái đuôi dài, ngang trên không trung, hướng ba mươi ba tầng trời bay đi.



Quảng Thành Tử hét to một tiếng: “Số trời đã định, số trời đã định, chúng ta không thể làm gì được, chỉ còn cách về cung hướng lão sư hồi báo!”



Lập tức năm đạo kim quang phá hư không, cũng hướng ba mươi ba tàng trời bay đi.



Lâm Phong nhìn Xi Vưu cùng hắc liên bị thái cực đồ cuốn đi, sợ hãi hồn bay phách lạc.



Hắc Bào mất Hắc Liên, lập tức sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, như kẻ ngu ngây dại.



Ba vị Bồ Tát sắc mặt đại biến, vội muốn bỏ chạy, Cửu Phượng cũng không tha cho người, xuất Đông Hoàng chung chụp xuống.



Hình Thiên thừa dịp may, vội vàng lay động Chiêu Yêu phiến. Một cỗ yêu quang mãnh liệt cuốn lấy Hắc Bào, thừa dịp Hắc Bào mất Hắc Liên đem giết chết, giải nỗi hận trong lòng.(Khá quá “ném đá xuống giếng”)