Vô Lại Kim Tiên

Chương 13: Thảo Nguyên Dũng Sĩ




Lâm Đại gật đầu nói: "Cuồng chiến sĩ nhất tộc từ Chúng thần đại chiến về sau đã thối cư tại Hi Lặc Ba Tư sơn, những năm gần đây bởi vì sinh tồn khó khăn, mới không thể không xuống núi cầu sanh, bất quá do bởi đặc tính chủng tộc của bọn họ, tại đại lục rất khó sinh tồn, một khi cuồng hóa, hậu quả đáng sợ phi thường!"

Lúc này Lâm Phong đương nhiên hiểu rõ cuồng chiến sĩ tuy là chiến sĩ ưu tú bậc nhất của đại lục, nhưng mà, đặc tính chủng tộc của cuồng chiến sĩ đấy là sau khi cuổng hóa lục thân bất nhận chỉ biết tàn sát thực sự là phiền phức rất là lớn, hơn nữa bọn họ ngoài trừ một thân khỏe mạnh cường tráng căn bản không rõ kĩ năng sinh tồn, mới dần biến mất khỏi đại lục.

Bất quá cá tính này không nằm trong sự suy xét của hắn, lập tức hươ tay nói: "Ta muốn cuồng chiến sĩ này!"

"A!" Tất cả mọi người sợ hãi kêu lên.

Khải Lâm Nha khuyên: "Cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa thì là rất đáng sợ, ngươi nên suy nghĩ lại!"

Lâm Phong không để ý tới nói: "Sợ gì chứ, ta đã từng nghiên cứu quan đặc tính cuồng hóa của cuồng chiến sĩ, cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa chỉ là tâm linh bị tắc nghẽn, vì thế mới lục thân bất nhận, chỉ biết đến sát lục, đừng quên phu quân nàng ta đây là thiên tài, chuyện nhỏ này khó có thể làm khó ta, cuồng chiến sĩ thực sự là chiến sĩ tối ưu tú, nếu như ta có thể lập ra một nhánh bộ đội cuồng chiến sĩ, tính ra Thiết Huyết kị binh của lão phụ thân với Lang kị binh của Thần Vũ đế quốc cũng không là đối thủ!"

Khải Lâm Na không tin hỏi lại: "Thât chứ?"

Lâm Phong trả lời: "Ta đã khi nào lừa gạt nàng đâu!"

Khải Lâm Na lén cười nói: "Ta đã quên, ngươi đích xác là một thiên tài!"

Lâm Phong lập tức rắm thúi ra: "Đây cũng nói, nàng mấy ngày nay tu luyện đấu khí ta dạy cho nàng thực sự có phát hiện gì mới không?"

Khải Lâm Na đáp: "Tạm thời chưa có gì, chỉ là cảm giác tinh thần càng lúc càng sung túc thôi!"

Lâm Phong đắc ý nói: "Thế là phải, đợi nàng luyện thời gian dài rồi, có thể biết được chỗ tốt của môn đấu khí này của ta!"

Lâm Đại và Lâm Nhị nghe vậy lập tức háo hức chăm chú nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong trực tiếp không đếm xỉa đến, hươ tay ra lệnh: "Dẫn cuồng chiến sĩ đấy về cho ta!"

Lâm Đại đáp lại một tiếng rồi đi.

Chuyển qua chuyển lại, chuyển tới cửa bắc thành bảo, Lâm Phong nhìn trái nhìn phải, hướng về tên vệ binh đang tạm thời đảm trách việc hướng đạo mà vị mộc đầu thúc thúc cấp cho hắn hỏi: "Thiểm tộc thông thường hay tấn công vào khi nào, hiện tại là mùa đông, thảo nguyên man tử có thể tấn công không?"

Vệ binh đáp lại: "Khi xưa Thiểm tộc đều lúc bắt đầu mùa xuân mà cử binh xâm phạm, nhưng từ đầu xuân năm nay Thiểm tộc xuất hiện hỗn loạn, thực sự chưa cử binh xâm phạm qua!"

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn tên vệ binh này vài cái, diện mạo tinh minh, hiển nhiên là vị mộc đầu thúc thúc đó đặc biệt kén tuyển ra cho hắn, không trách trả lời lanh lẹ như vậy.

Lâm Phong bừng bừng hứng trí nói: "Kiếp trước cũng chưa đi qua đại thảo nguyên Mông Cổ, sẵn hiện tại Thiểm tộc man di không thể lại công đánh, chúng ta tới đại thảo nguyên săn bắn, nghe nói ác lang trên thảo nguyên Thiểm tộc thực sự không ít, nơi đây gió cát rét khổ, bọn tướng sĩ thủ quan nhất định gian khổ phi thường, chúng ta đi lấy vài trăm con mang về cho họ nhắm rượu!"

Khải Lâm Na giật mình liếc nhìn hắn nói: "Không nghĩ được ngươi cũng có một mặt thiện lương như vậy!"

Lâm Phong sắc diện u sầu hỏi: "Không lẽ ta trong lòng nàng thực sự là một kẻ hư hỏng thập ác bất xá sao?"

Khải Lâm Na cười hỏi: "Vậy ngươi ban đầu tại sao lại đối phó bọn ta tàn nhẫn như thế chứ?"

Lâm Phong tự nhiên đáp lại: "Bởi vì bọn nàng lúc đấy là địch nhân của ta, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, đối đãi địch nhân, bổn công tử thực sự không thể mềm tay, không lẽ nàng để ta thả ca ca nàng, để hắn lại báo phục ta lần nữa sao?"

Khải Lâm Na ngẩn người ra, mới nói: "Ngươi nói coi như cũng có đạo lí!"

Lâm Phong biễu môi: "Thế nào kêu coi như có đạo lí, lời không đạo lí bổn công tử có thể mở miệng nói loạn thế sao?" Trong lòng thực sự muốn nói: "Lão tử kiếp trước suốt ngày bị cừu gia truy sát, đến cuối cùng gần như bỏ đi tiểu mệnh, với địch nhân sao có thể tốt lành không một điểm nhẫn tâm, thiếu gia không có cái mạng thứ hai để đánh cược một lần!"

Vệ binh đó liền nói: "Bầy sói trên thảo nguyên đều là xuất hiện và biến đi theo bầy đàn, thiếu chủ tốt nhất dẫn theo nhiều binh mã, nếu không chạm trán một bầy sói lớn có thể gặp rất nhiều phiền phức!"

Lâm Phong lậu tức hướng về đầu lĩnh thân binh của hắn ra lệnh: "Dẫn theo Thiết Huyết thân vệ chúng ta đợi xuất khứ!"

Lâm Trùng đáp lại một tiếng rồi chạy về, tên cổ hũ này cũng là đích hệ tử đệ binh của Lâm gia, mới 20 tuổi đã có mặt trong Thiết Huyết thân vệ đội của lão phụ thân, đương nhiên không đơn giản rồi, thực lực không dưới Lâm Đại với Lâm Nhị hai tên Kim bài bảo phiêu này.

Rất nhanh, Lâm Phong dẫn theo 3000 Thiết Huyết thân vệ rời thành, không khí trên thảo nguyên thực sự là không lẫn lộn, chỉ là không khí bên ngoài thực sự không phải lạnh thường, chưa đi được ra xa, Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đã không chịu được.

"Thế nào mà một con dã lang cũng không gặp được thế, lão tử cũng đã chuẩn bị săn vài con dã lang để mở dã xuy đại hội (nấu ăn hoang dã)!" Chạy hơn mười dặm, đừng nói là dã lang, dù chỉ con chuột cũng không gặp, Lâm Phong bất mãn mắng chửi.

Lâm Trùng cười nói: "Bầy sói trên thảo nguyên cũng rất giảo hoạt, bọn chúng khứu giác linh mẫn, gặp đại đội nhân mã thì thông thường đều chọn lựa tránh đi, gặp quần thể yếu thế mới chủ động phát động công kích, trừ phi là huyết tinh con mồi nổi lên nồng nặc, nếu không chúng ta rất khó săn giết dã lang, cũng có thể dùng đại quân vây bọc lấy!"

Lâm Phong chửi: "Chúng ta ra ngoài tìm sự vui thích, lại không phải đói kém ầm ĩ gì, dùng đại quân bao bọc bầy sói để làm gì chứ!"

Quay đầu nhìn thì thấy Khải Lâm Na và Toa Lị Na rét buốt sắc mặt có chút chuyển trắng, càng đi ra xa, gió lạnh càng lớn, xem xét nói tái thâm nhập hắn sợ hai người rất yêu mến phải chịu khổ lạnh, phải đành sầu muộn hạ lệnh về thành.

Vừa chuẩn bị đánh ngựa quay đầu, trong tai truyền lại một trận tiếng sói gào mờ nhạt, không khỏi tinh thần rung động, quay đầu nhìn đi nhìn lại người khác, thực sự không có dị trạng gì cả, không khỏi hướng về Lâm Đại hỏi: "Ngươi có nghe được thứ gì không?"

Lâm Đại ngạc nhiên hỏi: "Nghe được thứ gì ạ?"

"Có sói kêu!" Lâm Phong đột nhiên lấy lại tinh thần: "Ta nghe được trước mặt có tiếng sói kêu!"

Lâm Nhị trừng to con mắt nói: "Không phải chứ, thuộc hạ không nghe được cái gì cả?"

Lâm Phong tức giận quát: "Không lẽ ngươi dám nghi ngờ thực lực của ta sao?"

"Không dám!" Lâm Nhị hoảng sợ, vội vàng cười cầu tài một tiếng.

Lâm Trùng dóng tai lên nghe cả nửa ngày cũng không nghe được gì, buột phải nói: "Nếu thiếu chủ đã nghe được trước mặt có tiếng sói tru, không bằng chúng ta lên trước xem sao, như quả không có lại quay về thành cũng không muộn!"

Vì vậy thúc ngựa cuồng chạy lập tức, lại ngựa đi được vài dặm, ngay lúc đấy cả tiểu Toa Lị Na cũng nghe được tiếng giết xé cùng tiếng sói tru phẫn nộ ở phía trước, càng không phải nói những người khác, vài người tự nhận vì thực lực cường hãn của tên gia hỏa thẹn đến muốn chết đi, Lâm Nhị người dẫn đầu đặc biệt bị đả thương mặt đỏ bừng so được với quả thị.

Đi qua một gò đất, trước mắt đột nhiên chuyển sáng, không xa đấy, vài trăm con ác lang kích thước bằng con nghé đang bao vây một Thiểm tộc chiến đội 100 người hung ác bổ vào tàn nhẫn cắn rứt, Lâm Phong cũng là lần đầu thấy được Thiểm tộc chiến sĩ binh giáp thiên hạ, tức thì kinh thán không thôi.

Thiểm tộc mục dân trên đại thảo nguyên đều là chiến sĩ trời sinh, bọn họ tranh cỏ để sống, tùy theo biến hóa thời tiết mà di dời, đồng thời tranh đấu với tai nạn tự nhiên đã nuôi dưỡng thành dân phong nhanh nhẹn hung tợn, những mục dân này từ nhỏ đã trên lưng ngựa mà lớn lên, bất quản nam nữ lão thiếu đều là chiến sĩ trời sinh.

Như quả không phải binh khí áo giáp lạ lùng lạc hậu, chỉ luận tố chất binh viên, dù cho Thiết Huyết binh đoàn của Lâm gia cũng còn thua rất xa các chiến sĩ Thiểm tộc này, chỉ có Thú nhân chiến sĩ mới có thực lực theo họ tranh hơn kém, tuy cũng có nhiều chủng tộc cường hãn có thể, nhưng đã bị lịch sử xóa mờ, không thể liệt ra.

Cái nhóm man này thực sự là cường hãn, thấy bọn họ tay không chống chọi, thể hình rắn chắn đến cực điểm, da thịt cường kiện được gió cát mài dũa trong thời gian dài giống như là mâm thép gắn lấy trên người, sung mãn chiến ý cường dã, Khố Hạ thuần chủng chiến mã sản sinh từ đại thảo nguyên so sánh ra không kém gì Thiết Huyết chiến mã của Lâm gia.

Lâm Phong hiểu được, như quả cởi bỏ trang bị, trong cả Thiết Huyết quân đoàn chỉ có thân vệ tinh nhuệ nhất bên thân lão phụ thân do Lâm gia tử đệ binh hợp thành mới có thể cùng các chiến đội Thiểm tộc này đánh nhau bằng sức lực, đương nhiên, cũng bao quát 3000 người đang ở sau lưng hắn.

Không thấy bọn gia hỏa này sung mãn chiến ý, một bộ dạng xun xoe muốn thử đấy sao?

Bất quá các Thiểm tộc chiến sĩ này tuy cường hãn, nhưng bầy ác lang đó cũng không phải ăn rễ cây mà lớn, đặc biệt là con lang vương đó ở trước nhất, dưới sự thống lĩnh của con lang vương đó, bầy sói tiến thoái có chứng cứ, chỉ cần trảo sắc đến người, chắc chắn thấy máu.

Tuy đã có hơn trăm đầu sói bị chém chết, nhưng Thiểm tộc chiến sĩ cũng tổn thất phần lớn, hơn nữa huyết tinh nồng nặc trái lại càng thêm kích thích hung tính ác lang, vồ tới trước chạy sau theo dùng móng sắc với răng bén với Thiểm tộc chiến sĩ tạo thành thương vong cực lớn.

Chỉ còn gần hơn 30 Thiểm tộc chiến sĩ chặt chẽ bảo vệ một tiểu nữ hài ở trong.

Bầy sói đã biết có một đại đội nhân mã đang đuổi tới, tựa hồ có chút nóng nảy, càng thêm hung mãnh hướng về Thiểm tộc chiến sĩ phát khởi công kích tối hậu, Lâm Phong chỉ nhìn liếc qua lập tức ban phát mệnh lệnh: "Nhanh, tiêu diệt bầy sói!"

Lâm Trùng nhắc nhở: "Thiếu chủ nghĩ lại, Thiểm tộc chiến sĩ luôn luôn là địch nhân lớn nhất của Thiết Huyết quân đoàn chúng ta!"

"Nghĩ lại cái rắm đấy!" Lâm Phong mắng chửi: "Không lẽ ta phải nhìn bọn họ đang sống bị ác lang cắn chết sao? Chúng ta tại đây 3000 nhân mã không lẽ lại sợ bọn họ chưa được vài chục tàn binh, lên ngựa tiêu diệt bầy sói cho ta!"

Lâm Trùng ngẫm nghĩ, bản thân 3000 nhân mã ở đây toàn bộ đều là tinh nhuệ của Thiết Huyết quân đoàn, hơn nữa người người binh giáp ưu tốt, có cho Thiểm tộc chiến sĩ cùng một số lượng củng không phải đối thủ, không khỏi thầm mắng bản thân ngu xuẩn, vội vàng đáp lại một tiếng, một lời hạ lệnh, 3000 Thiết Huyết thân vệ giống như là một cỗ long quyển phong bàn (lốc xoáy) quét về hướng bầy sói.

Bầy sói đã sớm phát hiện bộ đội đột nhiên xuất hiện này, các con ác lang khác sát khí đỏ mắt, nhưng con lang vương đó thời khắc này lại bảo trì cảnh giác cao độ, thấy đây rõ ràng rất không tốt rước lấy kị binh để nhảy vào, lập tức hạ lệnh bầy sói bỏ qua Thiểm tộc chiến sĩ rút về.

"Mặt trời ơi, những con dã lang này sao lại thông minh như thế, không phải chỉ có ma thú cấp cao mới có trí tuệ sao? Làm sao mà những ác lang trên thảo nguyên này cũng có trí tuệ cao như vậy?" Mắt thấy bầy sói tản ra bỏ trốn, Lâm Phong không khỏi tức giận mở miệng chửi to. nguồn Truyện Full

Vệ binh giải thích: "Những bầy sói này sở dĩ lựa chọn bỏ qua là bởi bản băng sinh tồn của bọn chúng tại thảo nguyên, khí hậu trân thảo nguyên ác liệt, hơn nữa hung hiểm khó phòng, mỗi một loại dã thú sinh hoạt trên đại thảo nguyên đều có bản năng sinh tồn của bọn chúng!"

Lâm Phong đoán ra, những dã lang này trước đây đi săn khẳng định bị bao vây qua, vì thế mới sau khi chạm trán một đại đội binh mã bản năng ý thức xuất ra chọn lựa triệt thoái.

Lâm Phong thấy bầy sói đào tẩu, tuyệt không hạ lệnh đuổi theo, mà dẫn binh tướng bao vây thành vòng tròn 30 danh tộc chiến sĩ còn lại.

Lâm Phong đánh ngựa tiến tới, hét lên: "Tất cả tránh ra, một lũ các người đủ chết gia hỏa, vây quanh người ta làm gì? Xem kịch à? Tất cả lăn qua một bên!"

Khải Lâm Na với Toa Nị La chưng từng ngửi qua huyết tinh, vội vàng né ra xa.

Bọn thân binh vội vã mở ra một con đường, Lâm Phong cưỡi một con thuần chủng chiến mã cũng tính là thần tuấn chạy lên trước, nhìn đi nhìn lại hơn 30 Thiểm tộc chiến sĩ, vừa muốn hét hỏi kẻ đứng đầu đâu, một tiểu tử tối đa không quá 17 tuổi, thể hình thập phần khỏe mạnh thúc ngựa tiến tới, phóng người xuống ngựa hướng về Lâm Phong lớn tiếng nói: "Đa tạ các vị dũng cảm cứu lấy bọn ta, ta tên gọi là A Lỗ Thai, chúng ta dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của các vị!"