Vô Lại Kim Tiên

Chương 4




Lâm Phong rụt rè đi đến hậu viện của gia gia, nguyên hắn đoan chắc thế nào cũng bị gia gia chửi rủa thậm tệ. Ai ngờ lão gia tử sau khi nghe rõ sự tình không hề la mắng, lại còn cười khà khà bảo: "Tốt, không uổng là tử tôn của Lâm gia ta, có chí khí, giết được thứ không ai dám rớ tới. Ngươi làm ta nhớ lại phong thế to lớn của Lâm gia ta từ thời đế quốc khai cương lập thổ, thủ vệ biên phòng, lập được biết bao công lao, chết nơi sa trường vô số, máu nóng nam nhân nhà ta đã đổ không biết tính sao cho hết. Ngay cả thúc tổ của ngươi cũng ôm hận sa tràng. Cái bọn Tỉnh Thái gia tiểu tạp ngư môn đó so bì với Lâm gia chúng ta thế nào được. Làm tốt lắm, gia gia sẽ lo cho ngươi, để coi cái lão quỷ Tỉnh Thái gia đó còn đứng trước mặt ta làm càn nữa không!"

"Thật vậy hả? Gia gia không phạt con hả?" Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.

Lão gia tử cười khà khà bảo: "Gia gia có phạt ngươi bao giờ? Đừng nói giết chết cái tên tiểu súc sinh Tỉnh Thái gia đó, chuyện gì gia gia cũng bảo toàn cho ngươi. Cái bọn Tỉnh Thái gia dương thịnh âm suy đó, thiên sanh luôn mang trong người dòng huyết dịch dơ bẩn, mỗi thế hệ sinh ra biết bao nhiêu tên vô dụng, chết cả chục tên cũng chẳng đáng là bao, lại còn vì dân trừ hại nữa!"

"Gia gia quả là có chí khí!" Lâm Phong thở phào nhẹ nhỏm, lập tức phóng ra những lời vuốt mông ngựa giống y như trước.

Lão gia tử vừa cười vừa chửi: "Xú tiểu tử, đừng có mồm năm miệng mười, không qua được cặp mắt hổ của ta đâu!"

"He he!" Lâm Phong nghĩ lời lão già thành tinh này đôi lúc cũng không thực dụng tại nơi này, liền cấp tốc thưa "Việc của phụ thân con mong gia gia giúp với, hôm qua con đã bị cha đánh xưng cả đít, mông hiện giờ còn đau ê ẩm đây!"

Lão gia tử nghe thế lập tức nổi giận quát: "Thứ khốn kiếp, đừng nói cái thứ da mặt dày Tỉnh Thái Gia, kể cả Thiên tử cũng không dám giởn mặt với lão nhân gia. Tối ngày toàn lo lo sợ sợ đủ thứ, cha ngươi là chủ nhà này mà không ra thể thống gì, trước là sợ sói, sau là sợ cọp, còn đâu là mặt mũi của tổ tông Lâm gia chứ!"

Trong lúc lão gia tử đang chửi bới um sùm, lấy tôn tử (cháu nội) là nơi xả cái khí tức của mình thì người hiện đứng đầu Pháp Lạp đế gia tộc là Lao Bỉ Tư đại công tước cũng hào hển cấp tốc kéo áo phụ thân của Lâm Phong ra giận dữ quát tháo: "Lâm Khiếu Thiên, ngươi là thứ không ra gì, ta có đắc tội gì với ngươi, vì làm sao mà ngươi cho tiểu tử thúi con nhà ngươi khi phụ con gái ta, hôm nay ngươi phải giải thích cho rõ ràng, bằng không ta sẽ quên luôn cái khoản quân phí tháng sau của ngươi đấy!"

"A!" Lâm Khiếu Thiên lập tức giật mình thất sắc, tiểu tam của mình mới vừa đắc tội với Tỉnh Thái gia xong, hại cho lão đại của Tỉnh Thái gia ra mặt giận dữ với ông ta, giờ tự nhiên lại đắc tội với Pháp Lạp Đế gia, làm sao cho ông ta không lo lắng mất hồn cho được. Ông ta hấp tấp hỏi: "Tiểu tam của ta cùng con gái bảo bối của ông cảm tình cực hảo, làm sao hắn lại khi phụ con dâu tương lai của ta được!"

"Chó chết!" Lao Bỉ Tư tức khí hào hển chửi: "Con gái bảo bối của ta với tên nhóc bất học vô thuật của ngươi mà có cảm tình gì, ai đáp ứng làm xui gia với ngươi chứ? Hiện tại Lộ Thiến Á ngay ta là phụ thân của nó mà nó còn không thèm gặp mặt, đóng quách cửa tiểu ốc của nó chẳng chịu ra, ngươi phải đền cho ta, nếu không ta không để yên cho ngươi đâu!"

"Ha ha!" Lâm Đại nguyên chịu không được cười nói: "Chuyện này thì ta không biết rồi, chuyện của lũ nhóc chúng nó người lớn chúng ta sao can thiệp được chứ? Con gái bảo bối của ngươi cùng tiểu tam của ta xứng đôi vừa lứa, chi bằng chúng ta....."

"Hừ hừ!" Lao Bỉ Tư đại công tước cười nộ phản đối, hừm hừm hai tiếng bảo: "Con gái ta sao lại để ý tới tên tiểu hỗn đãn chuyên gây phiền phức của ngươi được, đừng có nằm mộng! Còn nữa, tài chánh của đế quốc gần đây phát sinh vấn đề, Thiết Huyết quân đoàn của ngươi tháng tới quân phí chỉ còn một phần tư thôi!" Dứt lời liền mặt mày đằng đằng giận dữ thẳng bước bỏ đi mất.

"He he!" Lâm Khiếu Thiên mặt mày lộ vẻ vui mừng, tự ngôn tự ngữ bảo: "Xem ra con gái của ngươi không thoát khỏi tay tên tiểu vô lại nhà ta, xem lão hồ li ngươi sau này có dám nói không thèm quan hệ với ta hay không. Nghĩ lại chuyện thân gia này ta làm sao lo liệu chứ, hầy, phải thỉnh ý lão gia trước rồi mới tính được!"

Khi về tới hậu viện, Lâm Khiếu Thiên nghe lão gia tử đang nộ khí bừng bừng, chửi bới ủm tỏi rằng bản thân mình không biết đường tính toán, liền cảm thấy sợ hải, quay đầu ngựa chuyển hướng lui tránh về quân doanh.

Nhưng cử động của Lâm Đại Nguyên Soái không thoát khỏi pháp nhãn của Lão gia tử, sau khi Lâm Nguyên ra roi giục ngựa quay đầu, Lão gia tử liền lộ ra vẻ cười cợt có xen chút gian xảo bảo Lâm Phong: "Ê nhóc, tốt rồi! Nhóc của ta giờ không lo đến chuyện bị phụ thân đánh đít nữa, trong vòng một tháng tới hắn nhất định không về nhà!"

"Vì sao thế?" Lâm Phong không hiểu hỏi lại. Bất quá hắn lập tức tỉnh ngộ, nguyên những lời chửi rủa thậm tệ của lão gia tử lúc nãy nhất định phụ thân nghe thấy hết. Cao! Thật là cao thâm! Lâm Phong len lén giữ ngón tay cái lên khen ngợi.

o0o

Không lâu sau đó, sứ giả của hoàng đế bệ hạ được cử đến. Lão gia tử phất cánh tay áo, trực tiếp cản sứ giả lại trước cửa đại môn của Lâm gia, mời hắn đến thẳng quân doanh của Lâm Nguyên soái.

Sứ giả này cũng oan uổng a, phải mang thân già chạy tới đến quân doanh rồi cũng chẳng làm được gì. Lão chẳng còn cách nào khác, dù cho hoàng đế lão nhân có đến cũng không dám lớn tiếng tại cửa nhà Lâm lão gia tử, nói chi tới lão!

Lâm Phong vừa rời khỏi hậu viện của gia gia, đã gặp mẫu thân cấp tốc đi đến, vừa gặp nàng đã bảo: "Con của ta, con trước hết phải ở với gia gia không được đi đâu, mẹ phải đi gặp hoàng huynh thỉnh cầu cho con. Tên xúc sanh nhà Tỉnh thái đó thật đáng chết, chết thì đã chết rồi, tại sao lại liên lụy tới con trai ta chứ, hừ hừ!

"Mẹ yên tâm, con không sao đâu!" Lâm Phong cảm động muốn chết, có mẹ quả thật là tốt!

o0o

Chiều hôm đó, kết quả đã có. Tỉnh Thái tứ miêu không phải là con trai ruột của di nương, do đó bên Tỉnh Thái gia có di nương của Lâm Phong, tức em gái của mẫu thân, nói thêm vào, sự tình này cuối cùng được cho qua.

Lâm Phong trong lòng phiền muộn, quan hệ của quý tộc quả thực là phức tạp. Lâm gia và Tỉnh Thái gia thủy hỏa bất dung, nhưng muội muội của mẫu thân lại là chính phu nhân của Tỉnh Thái Đại Tuyền. Như vậy là mẹ hắn cũng có mối quan hệ với mẹ lũ chó đó.

Rất may là lần này Tỉnh Thái Tứ Miêu không phải là con ruột của di nương. Hơn nữa, vì Tỉnh Thái Tứ Miêu trước giờ cùng tranh đoạt địa vị gia chủ với Tỉnh Thái đại mạo con ruột của di nương. Chuyện xảy ra thế này vừa khéo làm cho vị biểu ca ở Tỉnh Thái gia ngầm mang ơn đối với Lâm Phong, vì thế .... thật là .... ha ha!

Chuyện này nhanh chóng trôi vào quá khứ. Từ lúc này, chắc chắn mỗi khi Tỉnh Thái Tiểu miêu thấy Lâm Phong là liền bỏ chạy. Đương nhiên vị biểu ca do di nương của Lâm Phong sinh ra thì khác. Vị biểu ca Tỉnh Thái Đại mạo này mang nỗi hận với Tỉnh Thái Tứ miêu cùng mình tranh đoạt địa vị gia chủ, giờ được Lâm Phong giải quyết nổi lo trong lòng, quả thực gặp hắn là cao hứng không kể siết.

Sau khi xem xét xong những nguyên nhân thậm chí quá "nhược tiểu" của bản thân, Lâm Phong học từ những kinh nghiệm thương đau đã trải qua, quyết định tiếp tục tập luyện công phu, trước hết đề cao thật lực của bản thân rồi mới nói, chứ chỉ thi triển được phần nhập môn của dĩ khí kiếm thuật, chưa đạt đến uy lực cực đại của ngự kiếm thuật, thì cũng chỉ làm cho hắn thêm mấy lần hoảng kinh nữa thôi. Thứ tình huống như vừa rồi nhất định không được để lặp lại lần thứ 2 nữa.

Chủ ý đã định, Lâm Phong khổ công tu luyện, mỗi ngày ngoài việc học ra, thời gian rảnh còn lại hắn đều tập trung nâng cao công lực, nên tiến triển cực nhanh. Thêm nữa, trong người hắn có sẳn một lực lượng ma pháp sung túc, lại khổ công theo phương pháp tu luyện đặc biệt nên tuy còn kém rất xa so với phụ thân được coi là Ma Vũ Song Tu Kiếm Thần, nhưng khi cầm kiếm đối trận với các kiếm sư có thể nói là không dưới.

Lão gia tử vô cùng vui mừng, nhưng mẫu thân lại không nỡ nhìn đứa con ruột thịt của mình cực khổ. Dù sao nàng cũng là từ mẫu đầu thịt mà, sao lại không thương con mình chứ? Sao lại không đau lòng khi thấy con chịu khổ chịu cực chứ?

Trải qua nửa năm, ngày sinh nhật thứ 13 của Lâm Phong đã đến, gia gia liền thưởng cho biểu hiện xuất sắc của hắn một Địa Hành Long ấu thú làm lễ vật ngày sinh nhật.

Tuy Địa Hành Long là ma thú trên cấp bảy, thực lực cường mãnh không thể kể được. Đặc biệt nếu là ấu thú thì quả là hiếm, không phải có tiền là mua được. Điều này chứng tỏ lễ vật này của lão gia tử thập phần quý trọng. Nhưng Lâm Phong lại nhìn không thuận nhản cái đồ rùa đen[1] to tướng này chút nào, chỉ có được cái là uy mãnh, còn hành động thì vô cùng chậm chạm. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full

Trong nửa năm vừa qua Lâm Phong rất ngoan ngoãn, không gây ra bất cứ chuyện gì. Mặc dù sự tình trước đây mẫu thân không nói gì, nhưng hắn không phải là thằng ngốc, ít nhiều gì cũng thấy được giữa hai tỷ muội hoàng thất ở Lâm Gia và Tỉnh thái gia có nhiều điều khó xử.

Lần trước giết chết Tỉnh Thái Tứ Miêu, Tỉnh thái gia bái kiến hoàng đế lão nhân, rồi trước mặt lão tố khổ. Hoàng đế lão nhân vì thế đối với hắn bất mãn phi thường. Chuyện này Lâm Phong nghe gia gia thuật lại hết.

Mặc dù Lâm Phong rất muốn thoát ra khỏi tình cảnh bó buộc như thế này, nhưng nhìn thấy cảm thụ của mẫu thân, đã cố gắng áp chế cái ý nghĩ muốn chạy đi coi Tỉnh thái gia Tiểu Miêu Môn rắc rối như thế nào.

Còn đối với cô nhóc Lộ Thiến Á, sau lần đó Lâm Phong chưa một lần gặp mặt. Nghe phụ thân thám thính tin tức từ cái lão hỗn đản Lao Bỉ Tư, thì Tiểu nha đầu đó sau khi đại bại về tay hắn thì phát thệ nhất định phải báo thù, hiện tại đang trốn kín ở xó nào đó trong nhà khổ luyện võ công, ngay cả học viện cũng không thèm đến.

"Ha ha, xem ra con nhóc đó chính là đóa hoa hồng có nhiều gai đây!" Lâm Phong thường bình phẩm như thế mỗi khi nhớ đến Lộ Thiên Á.

Hôm nay, Lâm Phong cuối cùng cũng tự giải phóng chính mình.

Tiểu biểu ca Tỉnh Thái Lục Miêu sau khi đến chơi Lâm Gia đã mời hắn cùng đến Khoái Hoạt Lâu nổi danh nhất ở đế đô để nghe hát uống rượu.

"Khoái Hoạt Lâu? Nghe có vẻ như là thanh lâu!" Lâm Phong nhủ thầm.

Hai tòa lầu đồ sộ mở toang cửa chỉ tiếp đón các vị khách nhân có thân phận quý tộc, trong đó có Lâm Phong, thượng lầu. Trong lòng hắn không khỏi chửi thầm: "Con mẹ nó, sao mình lại đến cái chỗ toàn tinh phẩm thế này!"

Bất luận là ai nghe đến tên Lâm Phong, bất luận là nơi nào hắn tới, mọi người đều đã biết hắn trước đây là người đã từng sát nhân, do đó lão bản của đại tửu lầu ngay khi vừa thấy hắn, đã lo sợ rối rít chào mừng Lâm gia tam thiếu gia hạ cố quang lâm.

Bất quá, ai khóc mặc ai, lão bản không dám có nửa điểm hờ hững với vị tam thiếu gia của Lâm gia này, do đó lập tức sai người nhà dọn ngay một cái bàn ở gần cửa sổ để tiếp đãi.

Lão bản ở vị trí nào mà dám giở trò với Lâm tam thiếu gia chứ? Ngay cả bọn Tỉnh thái gia tiểu miêu đang hò hét hăng say là thế, khi vừa thấy hắn đã vội im phăng phắc. Lão ta sao dám hỗn được!

Lâm Phong không phải là Phật đà chuyển thế gì, hơn nữa hắn đã từng sinh hoạt trong cái xã hội của bần dân bách tích, do đó đối với bọn quý tộc của đế quốc này tuyệt đối không thèm khách khí.

Nam nhân các đời của Lâm gia sống chết tại sa trường, nhằm bảo vệ biên cương. Đế quốc này có được thời thái bình thịnh thế hôm nay, đều có thể nói là đổi lấy từ dòng máu nóng của nam nhân các đời của Lâm Gia mà có.

Nhưng hiện tại, trong lúc Lâm Gia phải chinh đông phạt tây, phụ thân ở Thiết Huyết Quân đoàn mỗi ngày phải tốn mười mấy lần chạy đến năn nỉ cái lão hỗn đãn Pháp Lạp đế gia Lão bỉ tư đó để hỏi quân phí. Tình thế ngặt nghèo này, nếu có thể bán nhà cũng bán rồi. Điều đó khiến Lâm Phong nhìn mà không khỏi đau lòng!

Nhưng những cái tên gọi là quý tộc này ngày qua ngày kiêu dâm xa xỉ, phí phạm vô cùng, Lâm Phong sao lại khách khí với chúng chứ? Đây chính là cơ hội để giải tỏa nỗi đau trong lòng, để những tên tiểu quý tộc môn nhân này biết sợ là gì.

Nhớ trước đây có luật quý tộc công tử đắc tội thì thường bị lôi ra đường đánh. Huynh đệ người đó cũng bị bãi miễn chức vị quý tộc, nam thì phân phối ra biên cương sung quân, nữ biếm thành dân thường, khiến cho quý tộc môn ngày càng thu sút.

Tuy hoàng gia cấm vệ có thể làm điều vượt quá quyền hạn của mình. Nhưng hắn có Lâm Lão Gia – cây đại thụ của triều đình bảo hộ tại nơi này, ngay cả hoàng đế lão nhân cũng trốn trong hậu cung của lão mà đánh rấm, chứ nào dám ra mặt trừng phạt hắn!

Nhưng mà hôm nay Lâm Phong muốn ăn uống cho no say, không muốn lần nữa nhắm đến những tên tiểu quý tộc ở đây mà khai đao, như thế ăn uống cũng không cảm thấy vui thú gì. Hắn vừa định ngồi xuống, phía sau chợt nghe một giọng châm chọc: "Hồ giả hổ uy, ngươi chỉ là một tên ăn chơi đàn điếm!

[1]: Tiếng chửi của người Trung Quốc, ý nói cái vật đáng kinh tởm, bần tiện.