Võ Lâm Bại Hoại

Chương 26




Có ai đã từng nói, thời gian như nước chảy?

Chỉ trong nháy mắt, ngàn năm đã trôi qua.

Giữa trưa hôm sau, trong ánh mặt trời ấm áp, Triệu Tĩnh đã tỉnh lại, nhìn nóc nhà lợp rơm, hắn sững sờ không hiểu mình đang ở đâu? Vừa quay đầu, thân thể nho nhỏ đang ngủ gật bên giường đập vào mắt, hắn cười nhẹ gọi: “Kiến nhi…”

Thanh âm khàn khàn dọa Triệu Tĩnh giật mình, còn Triệu Kiến Thành thì lập tức ngẩng đầu, chứng kiến phụ thân cười cười nhìn mình, nhất thời mừng đến quên lên tiếng, một hồi lâu mới phản ứng lại, cầm lấy tay Triệu Tĩnh, vừa khóc vừa cười: “Cha! Cha tỉnh dậy rồi, cha đã tỉnh rồi…”

Triệu Tĩnh vươn tay lau nước mắt cho nó, cười nói: “Cha tỉnh dậy con khóc cái gì? Kiến nhi, đây là đâu?”

“Đây là nơi ở của thần y, là thần y đã cứu cha đó, còn có cửu thúc công đã trợ giúp thần y cứu nữa.”

Nghe nó nói đến cửu thúc công, Triệu Tĩnh rung động trong lòng, nhớ lúc hắn bị đám người giang hồ đuổi giết, sau khi bị đánh một chưởng đã hôn mê bất tỉnh. Lúc đó tình cảnh của bọn hắn rất nguy hiểm… Triệu Tĩnh biến sắc, vội hỏi: “Kiến nhi, cửu thúc công… Những người khác đâu, bọn họ có sao không?” Vừa hỏi hắn vừa ngồi dậy, nhưng do sức yếu nên đã ngã ngay xuống giường, đợi cơn choáng váng hoa mắt trôi qua, hắn mới quay đầu tìm người.

Triệu Kiến Thành cũng vì hắn tự dưng ngồi dậy rồi ngã xuống mà bị hù họa một trận, vội hỏi: “Cha không sao chứ?” Thần y không phải nói thân thể của cha sẽ khỏe lại sao?

Giới Viện đang nghỉ ngơi ở một giường khác, thấy Triệu Tĩnh tỉnh lại, liền xuống giường đi tới trước mặt hắn, bởi không biết nên xưng hô thế nào, nên hắn trầm mặc một chút, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Chúng ta đều khỏe, ngươi không cần lo lắng. Cửu vương gia… ở bên kia, còn chưa tỉnh lại.”

Còn chưa tỉnh? Ngay cả một người không biết võ công như hắn cũng đã tỉnh dậy, tại sao y lại chưa? Trong lòng căng thẳng, Triệu Tĩnh hỏi: “Y bị thương rất nặng sao?”

Chậm rãi ngồi dậy, mặc dù đầu hắn còn cảm thấy choáng váng, nhưng nhờ Triệu Kiến Thành và Giới Viện dìu đỡ, nên hắn đã có thể đi lại. Dìu Triệu Tĩnh đi tới trước giường Triệu Hồng Lân, Giới Viện có chút do dự, lo lắng nhìn người kia đến toát mồ hôi lạnh. Chỉ mong sau khi nhìn thấy cửu vương gia, hắn còn có thể chịu đựng được.

Đi được một nửa, Triệu Tĩnh đã nhìn thấy người nằm trên giường, có chút không thể tin được vào mắt mình, y… thật sự là cửu hoàng thúc sao?

“Ta mê man đã bao lâu rồi?” Triệu Tĩnh thực hoài nghi có phải hắn đã hôn mê hơn hai mươi năm không, nhưng Kiến nhi vẫn còn nhỏ mà?

“Từ khi bị thương đến nay đã hơn nửa tháng.” Giới Viện đáp.

Đi đến bên giường, bảo hai người thả mình ra, Triệu Tĩnh chăm chú mà nhìn người đang mê man nằm đó. Dù sợi tóc xám trắng, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, nhưng rất giống cửu hoàng thúc, từ lông mày như lá liễu cong vút, đến hàng mi dài ôm sát đôi mắt y, cái mũi thon cao cùng bạc môi hồng nhạt, tựa hồ như đang mơ một giấc mộng đẹp, mà ngủ rất an bình. Mặc dù đã có nếp nhăn, nhưng khuôn mặt này, khí tức này, phong thái này, rõ ràng là cửu hoàng thúc mà!

“Sao lại biến thành như vậy?” Triệu Tĩnh nhất thời kích động, ngực thắt lại, đứng không yên mà ngã xuống người Triệu Hồng Lân.

“Cha, cha không sao chứ?”

Triệu Kiến Thành cùng Giới Viện vội tiến lên dìu hắn, lại bị hắn cự tuyệt, Triệu Tĩnh chống mép giường đứng dậy. Đột nhiên, hắn khựng lại, sững sờ nhìn đôi mắt sáng ôn nhu mà quyến rũ kia: “Cửu hoàng thúc…”

“Tĩnh nhi…” Thấy hắn đã tỉnh, còn ở trước mắt mình, Triệu Hồng Lân tươi cười, ánh mắt tràn ngập ôn nhu, y vươn tay vuốt nhẹ mặt hắn, cười nói: “Tĩnh nhi rốt cuộc cũng chịu tỉnh.”

Cho dù y biến già, nhưng Triệu Tĩnh phát hiện, bản thân hắn vẫn mê muội khi nhìn y, bởi vì nụ cười nhăn nheo của y, sóng mắt lấp lánh của y, khí tức ma mị của y, tất cả đã sớm xâm nhập sâu trong trái tim hắn.

Khó có được lúc Triệu Tĩnh không trốn tránh cử chỉ thân mật của y, Triệu Hồng Lân càng cười tươi hơn, kéo đầu hắn xuống sát với mình, khí tức ấm áp phả vào mặt hắn: “Tĩnh nhi, chờ sau khi thân thể ngươi khỏe lại, chúng ta sẽ mang theo Kiến nhi đi ẩn cư, được không?”

Khoảng cách gần như thế, còn có thể nhìn thấy mình trong mắt y, Triệu Tĩnh thất thần, dung nhan tuấn tú trắng nõn nhuốm một màu hồng nhạt. Hắn cũng không nghe thấy Triệu Hồng Lân nói gì, chỉ chăm chú nhìn y, trái tim rung động không thôi.

Do dự hồi lâu, Giới Viện mới kéo Triệu Kiến Thành ra cửa, đúng lúc Ngọc Như Hồng bưng thức ăn tới, Giới Viện vội bảo y: “Bọn họ đều tỉnh rồi, bây giờ đang nói chuyện với nhau.”

Ngọc Như Hồng hiểu rõ mà gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm Giới Viện, không nói lời nào.

Giới Viện lo lắng y sẽ nói những câu làm hắn khó xử, vì vậy cúi đầu không nhìn y.

Hắn rốt cuộc còn muốn trốn tránh tới khi nào đây? Trong lòng thầm than một tiếng, Ngọc Như Hồng đặt khay cơm vào tay hắn, nói: “Còn nóng, mau ăn đi, đây là tự tay ta nấu đó.”

Thì ra hôm qua sau khi Chu Vô Mệnh hạ dược Triệu Hồng Lân, mọi người không ai dám tùy tiện ăn đồ người khác nấu nữa, mà toàn tự mình động thủ động cước. Đồ ăn Ngọc Như Hồng làm tuy không ngon lắm, nhưng còn hơn mấy thứ bị hạ dược. Còn Hồng Linh vốn bị y hạ dược nhiều lần, cũng chẳng sợ y lại hạ tiếp, nhưng còn có Kiến nhi và Triệu Tĩnh, vì vậy nàng cũng phải cẩn thận. Chỉ có Đoàn Vô Ngân là nhẹ nhàng, hắn căn bản không cần lo lắng. Không phải vì Chu Vô Mệnh nể tình sư huynh đệ, mà là trong tay hắn còn có Chung Vương lan, Chu Vô Mệnh muốn có nó, cho nên không dám động thủ với hắn.

Ngọc Như Hồng đặt đồ ăn lên bàn, đang tính bảo Giới Viện ăn cơm, thì bỗng Hồng Linh xuất hiện tại cửa.

Nhìn thấy nàng, Triệu Kiến Thành vui vẻ nói: “Mẹ, cha tỉnh rồi.”

Hồng Linh giật mình, sau đó vui mừng, vội vàng đẩy cửa đi vào, theo sau là Triệu Kiến Thành.

Giới Viện ở đằng sau mấp máy môi, cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể nhìn nàng đẩy cửa. Còn Ngọc Như Hồng thì lạnh lùng nhìn, bình tĩnh đứng ở cửa, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười mỉa.

Lại nói đến Triệu Tĩnh, sau khi thất thần đã tỉnh táo lại, muốn đứng dậy để thoát khỏi hào khí xấu hổ này, thì lại bị Triệu Hồng Lân dùng sức ôm chặt, nhìn vẻ mặt bối rối của hắn, Triệu Hồng Lân khẽ thở dài: “Tĩnh nhi, ngươi vẫn chưa chịu tha thứ cho ta sao?”

Triệu Tĩnh lắc đầu, cho đến khi nhìn thấy trong mắt y hiện lên quang mang kinh hỉ, vội nói: “Ta chưa từng trách ngươi, cho nên cần gì tha thứ? Chuyện trước kia ta cũng sai, cửu hoàng thúc không cần thiết phải… đừng…”

Lời còn chưa dứt, Triệu Tĩnh đã bị đôi môi của Triệu Hồng Lân phong bế.

“Xoảng” một tiếng, chén đĩa rơi xuống đất mà vỡ nát, Hồng Linh kinh ngạc nhìn một màn, đột nhiên nàng muốn cười lớn. Vì sao, vì sao lần nào nàng cũng phải xem cảnh này?

Nghe thấy thanh âm, hai người phút chốc tách ra. Quay đầu nhìn người đang sững sờ bên cửa, trong ánh mắt ôn nhu như nước của Triệu Hồng Lân thoáng chốc bị bịt kín một tầng bóng ma, lo lắng nhìn về phía Triệu Tĩnh, quả nhiên thấy thân thể hắn cứng như tượng đá.

“Hồng Linh?” Một người làm bạn bên hắn mười năm, cố chấp si tình với hắn, một nữ tử đáng thương dùng phương thức sai lầm yêu hắn, nghe nói nàng đã nhảy xuống núi tuẫn tình. Song nàng vẫn khỏe mạnh xuất hiện trước mắt hắn, vẫn một thân hồng y xinh đẹp như cũ, chỉ là thần sắc tiều tụy. Triệu Tĩnh nhìn nàng, ngồi trên mép giường vẫn không nhúc nhích.

Giới Viện đến gần cửa, thấy hào khí quái dị, không biết nên làm gì cho phải, đành phải kéo Triệu Kiến Thành ra ngoài. Nào ngờ đón hắn là hàm răng trắng như tuyết của Ngọc Như Hồng, cùng ánh mắt “ngươi cứ như bà mẹ chồng” của y. Y cũng thật hưởng thụ, vừa ăn cơm tự nấu, vừa ngồi xem kịch vui, thật là khoái tai!

Lúc này, Đoàn Vô Ngân và Đoàn Vô Dữ cùng xuất hiện tại cửa, cả hai cũng chưa chú ý tới hào khí khác thường này, thấy Triệu Tĩnh tỉnh lại, hắn đi vào, cười vang: “Tĩnh ca, huynh cuối cùng cũng chịu tỉnh lại!”

“Vô Ngân? Sao đệ lại ở đây?” Lại gặp một người không ngờ tới, Triệu Tĩnh sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Nếu không phải đệ đi qua, thì các huynh đã sớm chết rồi.” Đoàn Vô Ngân cười cười đi tới bên bọn họ, lúc này hắn mới chú ý tới Triệu Hồng Lân đã tỉnh, không khỏi lộ ra hàm răng trắng tinh, trêu chọc nói: “Cửu vương gia đã tỉnh? Không biết từ một người khuynh quốc tuyệt sắc thành một lão già nhăn nheo, ngài có cảm giác gì?”

“Vô Ngân!” Triệu Tĩnh nhẹ giọng khiển trách.

Triệu Hồng Lân đối với vấn đề kỳ lạ này tất nhiên không biết trả lời thế nào, nhưng thấy Triệu Tĩnh liếc mình một cái, sắc mặt y có chút biến sắc, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Song Triệu Tĩnh lại quay đầu đi không đáp, còn Đoàn Vô Ngân cười cười, và Hồng Linh thì cười lạnh.

Nếu không ai nguyện ý nói cho y biết, thì y tự xem. Chống thân thể ngồi dậy, một lọn tóc dài buông xuống ngực, Triệu Hồng Lân sửng sốt, cầm lọn tóc lên nhìn, sao lại là màu xám trắng? Bây giờ y mới hiểu, Đoàn Vô Ngân có ý gì, thì ra, y đã… biến già?

Vươn tay sờ sờ mặt, nào ngờ bị Triệu Tĩnh nắm lại. Yên lặng nhìn hắn, muốn hắn cho y một đáp án, lại thấy hắn khuyên nhủ: “Đừng lo lắng, đây là do Chu Vô Mệnh hạ dược, chờ sau khi hắn điều chế xong giải dược, ngươi sẽ khôi phục được dung mạo.”

“Chờ Chu Vô Mệnh điều chế xong, sợ là y đã già rồi!” Hồng Linh lạnh lùng lên tiếng, nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát xoay người đi ra cửa.

“Mẹ…” Triệu Kiến Thành gọi với theo.

“Hồng Linh…” Triệu Tĩnh gọi không được nàng, liền đứng dậy định đuổi theo, đột nhiên xung quanh tối sầm, sau đó ngã xuống giường. May mà Đoàn Vô Ngân kịp thời ôm lấy hắn, nên không bị đè lên Triệu Hồng Lân: “Cám ơn, Vô Ngân.”

“Ngươi đừng nghĩ nữa, mau nằm nghỉ ngơi đi.”

Một thanh âm ôn nhu vang lên, Triệu Tĩnh nhìn về phía hắn, thì ra là một công tử xinh đẹp tuổi còn trẻ, nhưng trong ánh mắt sáng lạn tựa hồ hiện lên tia bực mình.

“Vị công tử này là?” Triệu Tĩnh nghi hoặc nhìn hắn, cảm giác có chút quen thuộc.

“Đây là ngũ đệ Đoàn Vô Dữ, là lúc đệ đưa đệ ấy tới đây để giải độc đã gặp các huynh.” Đoàn Vô Ngân giới thiệu với Triệu Tĩnh, sau đó định dìu hắn quay về giường nghỉ ngơi, nhưng lại bị Đoàn Vô Dữ hất tay ngăn cản.

Triệu Tĩnh biết ý tự đi về giường của mình, nói: “Ta không sao, ta tự đi được.”

“Thân thể của huynh còn yếu lắm, nếu không sao, thế nào đứng cũng không yên?” Đoàn Vô Ngân lắc đầu đi qua dìu hắn, rõ ràng chưa phục hồi, sao huynh ấy cứ thích cậy mạnh?

Sau khi đỡ Triệu Tĩnh nằm xuống, Đoàn Vô Ngân nói tiếp: “Nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, lợn chết đã cam đoan huynh sẽ khôi phục hoàn toàn. Huynh nằm đi, đệ đi nấu cơm cho huynh.”

“Lợn chết?” Triệu Tĩnh nghi hoặc giương mắt nhìn hắn, đối với việc thân thể của mình có thể khôi phục hay không tựa hồ cũng không quá tin tưởng, bởi vậy nên Triệu Tĩnh cũng không biểu hiện thái độ mừng rỡ tẹo nào.

Một bên Đoàn Vô Dữ xen vào: “Lợn chết là quỷ thủ thần y Chu Vô Mệnh, là sư huynh của đại ca ta, y thuật siêu tuyệt. Đáng tiếc đại ca không hứng thú với y thuật, cho nên sư đệ của thần y chỉ được cái tiếng, nói ra đúng là nhục nhã cho uy danh của thần y!”

Triệu Tĩnh mỉm cười, thì ra nghĩa đệ đúng là sư đệ của thần y, thật sự mới nghe lần đầu. Có lẽ có chút mệt, hắn hơi nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Chỉ mong thần y có thể… giải dược…”

“Tĩnh ca, Tĩnh ca, Tĩnh…” Thấy hắn ngủ, Đoàn Vô Ngân kéo chăn đắp cho hắn, khóe mắt liếc về phía Triệu Hồng Lân, y vẫn bình tĩnh tựa vào đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì. Đoàn Vô Ngân cũng chẳng làm phiền y, mà cùng Đoàn Vô Dữ ra cửa, định đi nấu ít cháo cho Triệu Tĩnh.

Mọi người cũng ra ngoài, trong phòng liền trở nên an tĩnh, cũng trở nên trống rỗng.

Lọn tóc xám trắng buông xuống ngực, Triệu Hồng Lân nhìn về phía Triệu Tĩnh, trong con ngươi thâm trầm không thấy một chút gợn sóng. Có lẽ nếp nhăn trên mặt không quá sâu, cho nên y sờ một hồi cũng không cảm nhận thấy, nhưng nhìn thần sắc của Triệu Tĩnh, y biết đây là sự thật… Y đã già! Chắc khó coi lắm, nên Tĩnh nhi mới không muốn nhìn y.

Vốn là y đã quên, dù là ai cũng sẽ già, ngay cả tuyệt sắc khuynh thành, kiều diễm nhu mỵ cũng thế, già rồi, mặt ai mà không nhăn nheo? Y hơn Tĩnh nhi bảy tuổi, tất nhiên sẽ già trước hắn, khi y thành ông già, Tĩnh nhi sao còn thích y được chứ? Hắn từng vì y mà yêu điên cuồng, cũng là bởi tuyệt sắc mỵ nhan của y… Chưa kể hồi y chưa già, Tĩnh nhi đã muốn rời xa y, hôm nay già đi, hắn càng không ở lại bên y rồi…

Híp mắt nhẹ nhàng thở một hơi, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, không thể thở nổi. Khoác áo xuống giường, đi tới bên Triệu Tĩnh, nhìn hắn nhíu mày, không khỏi suy nghĩ: Vì sao hắn lại phiền não?

Triệu Hồng Lân vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mi gian, thở dài: “Tĩnh nhi, vì sao ngươi buồn, vì sao ngay cả lúc ngủ cũng chau mày?”

Vốn là vì dung nhan già đi của y mà buồn? Hay là vì do Hồng Linh xuất hiện? Mà hắn thì không cách nào lựa chọn nàng hay y?

“Nếu ngươi chọn nàng…” Cái này không phải là không thể, dù sao bọn họ cũng đã làm phu thê mười năm, mà y thì sao, y đối với hắn chỉ có cừu oán, còn Hồng Linh đối với hắn là một khối tình si. Nghĩ đến đây, ánh mắt y không khỏi ảm đạm, nhẹ nhàng cầm tay hắn, mới phát hiện bản thân đang phát run. Sợ hắn từ nay về sau sẽ rời xa y, y sợ hãi… Dù là ngày đó bị địch đuổi giết, y cũng chưa từng lo lắng, chỉ vì lúc đó đã quyết tâm, dù sống hay chết, y và Triệu Tĩnh vẫn ở bên nhau. Song giờ phút này lại có thể là vĩnh viễn biệt ly, biết rõ hắn ở đâu, nhưng y chỉ có thể tưởng niệm hắn… Có lẽ từ lúc nhìn thấy hài nhi nho nhỏ, hắn đã thành trái tim của y, nếu sau này không được gặp hắn, vậy y biết dựa vào đâu mà cố sống cô đơn trên thế gian này?

Tay không khỏi càng lúc càng nắm chặt, nhiều năm trôi qua, y không muốn buông cũng không được! Run rẩy hôn nhẹ lên tay hắn, nước mắt vô thức tràn ra, giống như chuỗi ngọc trai đứt dây không ngừng rơi xuống…

“Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão…”

Không ngừng nghẹn ngào lặp đi lặp lại, cho đến khi khóc không thành tiếng, Triệu Hồng Lân chỉ gắt gao nắm chặt tay hắn, phảng phất như nếu y buông tay, Triệu Tĩnh sẽ biến mất, không cách nào gặp lại.

Ở cửa, Hồng Linh sắc mặt tái nhợt sững sờ đứng đó, một lúc lâu, nàng mới xoay người rời đi, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống theo gió tung bay, dưới ánh mặt trời, ánh lên quang mang rực rỡ…

Cont…