Võ Lâm Ngoại Sử

Võ Lâm Ngoại Sử - Chương 28: Hồi 10 – Phục Hồi Dung Nhan (1)




Âu Dương Hỉ nghe tiếng thét của Vương Lân Hoa, cũng mất bình tĩnh: - Vương huynh xưa nay vốn rất trầm tĩnh, bỗng nhiên thét lên như vậy. Chẳng lẽ…



Hùng Miêu Nhi cười hì hì ngắt lời: - ‘Chẳng lẽ’… cái gì? Vương Lân Hoa đang ra tay giải cứu hai vị cô nương kia, không lẽ Thẩm huynh hại hắn. Hơn nữa, tuy hai người họ chỉ mới biết nhau, nhưng chẳng những không thù không oán, lại còn có vẻ tương đồng tương ý. Chắc anh đang muốn vào nhìn, nên mượn cớ chứ gì?



Âu Dương Hỉ bật cười: - Đồ mắc dịch! Hùng Miêu Nhi, anh không thấy tiếng thét đó hơi lạ sao?



Hùng Miêu Nhi điềm nhiên: - Có thể họ thấy hai cô nương kia quá xinh đẹp, không nhịn được mà la lên. Anh đừng quên Vương Lân Hoa là một sắc ma. Không chừng bây giờ hắn đang thẫn thờ, xương cốt cứng đơ.



Âu Dương Hỉ lắc đầu tặc lưỡi: - Chỉ có hai người họ được hưởng cái diễm phúc ấy. Anh cằn nhằn có ích lợi gì?



Cửa vẫn đóng chặt, trừ âm thanh lớn như những tiếng la mới lọt được ra ngoài. Cuộc đối thoại giữa Thẩm Lãng và Vương Lân Hoa không qua khỏi cửa.



Âu Dương Hỉ ngóng ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên cao.



Hắn sốt ruột, lầm bầm: - Vẫn chưa xong? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?



Thẩm Lãng đưa tay cởi áo Bạch Phi Phi. Cô e thẹn nhắm nghiền đôi mắt, tay chân cũng hơi run rẩy. Tuy gương mặt đang mang dịch dung, vành mi khép kín vẫn lộ vẻ thẹn thùng. Cái ngượng ngùng e thẹn dễ động lòng người. Cô là một thiếu nữ nhu nhược, tính tình ngược hẳn với Chu Thất Thất.



Cô khép mi, Thẩm Lãng cũng chẳng dám nhìn. Chàng chỉ nhẹ đỡ áo cô, ngay cả đầu ngón tay cũng tránh tiếp xúc vào da thịt. Áo ngoài đã cởi, Bạch Phi Phi lại không mặc đồ lót, toàn thân trần trụi lập tức phô bày. Dù chàng không muốn nhìn, cũng tránh không kịp. Khoảnh khắc đó, ánh mắt Thẩm Lãng hơi rung động. Tuy chàng là anh hùng, vẫn chỉ là một nam nhân.



Chu Thất Thất nhìn Thẩm Lãng chằm chằm khi nghe chàng phải cởi xiêm y của Bạch Phi Phi. Nay thấy ánh mắt chàng, nàng không khỏi sinh lòng đố kỵ, ôm hận mắng thầm… “Thẩm Lãng, đồ háo sắc xấu xa! Em vì anh chẳng dám nhìn người đàn ông khác. Còn anh thấy cô gái khác lại ngẩn ngơ như vậy. Sao em phải khổ thế này?”



Nàng nhìn qua Vương Lân Hoa. Hắn đứng nơi góc phòng, quay lưng về phía Thẩm Lãng và Bạch Phi Phi, không liếc chẳng nhìn.



Hắn đằng hắng: - Cởi đồ xong rồi thì phiền Thẩm huynh tắm nàng trong hai cái bồn mà tiểu đệ vừa pha nước, bồn bên trái trước, rồi bên phải.



Thẩm Lãng quay phắt đầu lại, hỏi vội: - Sao Vương huynh không ra tay?



Vương Lân Hoa không nhìn chàng, miệng chúm chím: - Hai cô nương này là xử nữ, chuyện nam nhân đụng chạm vào thân thể loã lồ cũng hơi kiêng kỵ. Nếu buộc phải ra tay, ta cũng không nên để nhiều nam nhân đụng đến hai nàng, đúng không? Thẩm huynh đã làm, thì làm luôn cho trọn. Hơn nữa họ là người của huynh, thôi huynh ra tay một mình vậy.



Thẩm Lãng hốt hoảng: - Sao lại là người của tiểu đệ? Huynh nói vậy nghĩa là sao?



Vương Lân Hoa bật cười không đáp, chỉ khẽ nói: - Thuốc trong bồn đã tan, sao Thẩm huynh không mau chút?



Tuy Thẩm Lãng rất bực mình, nhưng chẳng biết làm sao. Chàng thở dài, đỡ Bạch Phi Phi đặt vào bồn nước.



Vương Lân Hoa chắp tay sau lưng, tủm tỉm: - Hai cô nương này đều là quốc sắc thiên hương. Hôm nay Thẩm huynh có được hai nàng, thật là đại phúc.



Thẩm Lãng giận dữ, trầm giọng: - Vương huynh xem tôi là hạng người nào mà nói vậy?



Vương Lân Hoa cười gượng: - Ấy ấy… tiểu đệ chỉ đùa, xin Thẩm huynh chớ giận. Nhưng…



Thẩm Lãng sậm mặt ngắt lời: - Nhưng nhưng cái gì?



Vương Lân Hoa nghiêm mặt: - Chính Thẩm huynh đưa hai nàng tới. Sự trong trắng của hai nàng đã lọt vào mắt, đã rơi vào tay của huynh. Sau này xin huynh chớ bạc tình với họ. Huynh đã có lòng hiệp nghĩa, thì nên xem cả hai là trách nhiệm đời mình, nhất định không thể có tình ý với cô gái thứ ba.



Thẩm Lãng nghe qua, vừa tức vừa giận, nhưng Vương Lân Hoa dùng lời lẽ nghiêm chỉnh nói chuyện chính nghĩa, trong lúc nhất thời, chàng chưa biết đối đáp ra sao.



Chỉ có Chu Thất Thất là hiểu dụng ý của hắn, bởi vẫn chưa ai biết nàng đang ở đây.



Vương Lân Hoa nói như vậy là muốn dùng ngôn từ trói buộc Thẩm Lãng với hai cô gái này. Hắn cũng gợi ý cho hai nàng dây dưa tình ý với Thẩm Lãng, để chàng không có cách thoát thân. Thiếu nữ bị nam nhân nhìn thấy và đụng chạm vào thân thể, dĩ nhiên là muốn cùng người ấy thành thân. Huống chi Thẩm Lãng lại khôi ngô tuấn tú, dễ được các nàng yêu thích. Chàng bị hai nàng theo bám lằng nhằng sẽ chẳng thể động tình cùng người khác. Vương Lân Hoa nói đến “cô gái thứ ba”, là đang ám chỉ Chu Thất Thất.



Vương Lân Hoa đã đi một nước cờ cao. Chỉ tiếc rằng hắn không biết một trong hai nàng lại là Chu Thất Thất. Hắn bỏ tâm tư vào kế “Di Hoa Tiếp Mộc” (dời hoa ghép cây), không ngờ lại dời hoa Chu Thất Thất ghép vào cây Thẩm Lãng.



Thẩm Lãng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, nụ cười cố hữu.



Vương Lân Hoa: - Tắm nàng xong, lại phiền Thẩm huynh lau khô người nàng, rồi dùng dương chi chưởng lực xoa bóp bốn mươi sáu huyệt ‘thiểu âm’. Nếu ngại, thì Thẩm huynh mặc đồ cho nàng trước.



Hắn còn đang nói, đã nghe tiếng vải loạt soạt, tiếng bàn tay vỗ vỗ, tiếng Thẩm Lãng thở nhẹ, tiếng thở dốc của Bạch Phi Phi.



Huyệt “thiểu âm” là những nơi nhạy cảm nhất của nữ nhân. Nếu nam nhân chạm vào, nàng sẽ cảm thấy tê mê khó tưởng.



Chu Thất Thất hằn học nhìn bàn tay của Thẩm Lãng đi động trên người Bạch Phi Phi. Nàng chợt nhớ đến lúc ở thạch thất, Vương Lân Hoa cũng xoa bóp những huyệt này trên người nàng, khiến toàn thân nàng mê mẩn lạ lùng. Chu Thất Thất cảm thấy cổ họng mình nóng ran.



Bạch Phi Phi nhắm mắt chặt hơn, toàn thân run lên kịch liệt, hơi thở càng thêm dồn dập.



Vương Lân Hoa bưng nồi giấm đang đun dao kéo đi tới chỗ Thẩm Lãng và Bạch Phi Phi, cười nói: - Thẩm huynh dứt khoát không thể dừng tay. Bất luận là chuyện gì cũng không thể dừng tay. Nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. Tiểu đệ không kham nổi cái trách nhiệm nặng nề đó.



Thẩm Lãng: - Vương huynh cứ yên tâm. Đệ chưa làm từng làm ai thất vọng.



Chàng vẫn rất điềm nhiên.





Sao chàng không cảm được phản ứng từ thân thể của Bạch Phi Phi? Sao chàng không nghe lòng mình xao động? Chàng chỉ không để lộ cảm xúc ra ngoài. Trước ngực chàng là một bức tường ngăn chặn tất cả những tâm tình bộc phát.



Vương Lân Hoa sờ mặt Bạch Phi Phi: - Chất dịch dung đã bị chưng khí của rượu giấm và mồ hôi nóng của nàng làm mềm đi rồi.



Hắn ngắt nhéo da mặt Bạch Phi Phi, lớp da giả nhăn nhúm trông rất đáng sợ. Hắn bỏ vào miệng cô một viên thuốc nhỏ, tủm tỉm: - Bây giờ khí huyết của nàng đã lưu thông bình thường. Nàng đã có thể nói chuyện. Chẳng qua…



Như ráng nín cười, hắn nói tiếp: - Chẳng qua nàng đang được Thẩm huynh xoa bóp, cả người đê mê mềm nhũn, nên nói không ra lời.



Người khác nghe vậy có lẽ đã dừng tay. Đôi tay của Thẩm Lãng lại vẫn không ngừng xoa bóp.



Tay trái Vương Lân Hoa kéo mí mắt của Bạch Phi Phi lên, tay phải cầm kéo cắt một đường giữa mặt. Bạch Phi Phi như không có cảm giác. Thẩm Lãng và Chu Thất Thất lại rùng mình kinh hãi. Vương Lân Hoa lại dùng con dao nhỏ đâm vào vết cắt, rọc lớp da dịch dung trên mặt Bạch Phi Phi. Hắn vừa cắt vừa ném những miếng da giả vào thùng muối tinh.



Vương Lân Hoa chợt đâm tiểu đao thẳng vào mặt Thẩm Lãng.



Chu Thất Thất hoảng hốt. Thẩm Lãng đang chăm chú xoa bóp, sao tránh khỏi nhát dao nhanh như tia chớp kia.



Chàng quát khẽ, hai chân không động, ngực bụng hít vào, thân ngả về sau. Lưỡi dao chỉ phớt qua gò má, không chạm vào da thịt.



Chu Thất Thất toát mồ hôi lạnh.



Hai tay Thẩm Lãng vẫn không ngừng. Chàng nhìn Vương Lân Hoa giận dữ: - Anh làm gì vậy?



Vương Lân Hoa cười tỉnh: - Đệ chỉ thử Thẩm huynh thôi, bất kỳ tình huống nào cũng không được dừng tay.



Thẩm Lãng cũng mỉm cười: - Ra là vậy?



Như chẳng có gì xảy ra, chàng không nhắc tới chuyện vừa rồi.



Vương Lân Hoa chăm chú nhìn chàng, vừa khâm phục, vừa đố kỵ.



Hắn chợt thở dài: - Anh không để ý đến bất kỳ chuyện gì trên đời này sao?



Thẩm Lãng mỉm cười: - Có chứ! Người khác không nhìn ra thôi.



Giọng chàng ôn tồn bình tĩnh, vậy mà Vương Lân Hoa nghe qua cảm thấy lạnh cả người… “Trên đời có người như hắn, Vương Lân Hoa này sống còn gì vui?”



Hắn phẩy tay. Một làn gió thổi những mảnh da vụn trên mặt Bạch Phi Phi bay vào thùng muối.



Thẩm Lãng buột miệng: - Tuyệt chưởng…



Liếc mắt thấy gương mặt thật của Bạch Phi Phi, chàng im bặt.



Hai gò má như hoa hồng thắm, mồ hôi lấm tấm như những hạt châu, hàng mi dài che mí mắt, mũi nhỏ, môi anh đào.



Thẩm Lãng đã thấy da thịt cô phô bày, đã tiếp xúc qua thân thể của cô, vẫn không rung động. Giờ thấy gương mặt xinh đẹp thẹn thùng, lại động chút nhân tình, phát sinh một cảm giác lạ. Chàng rút tay lại chẳng dám tiếp xúc người cô.



Dù sao chàng cũng là một nam nhân. Tâm tình này, nam nhân trong thiên hạ mấy ai tránh khỏi.



Vương Lân Hoa cũng ngây dại bần thần: - Quả là một quốc sắc thiên hương!



Chu Thất Thất thấy hai người nhìn Bạch Phi Phi như vậy, cắn nhẹ bờ môi. Nàng thầm mắng… “Nam nhân trong thiên hạ không ai tốt cả!”



Tuy lòng dạ nàng rất khoáng đạt, nhưng hai người đàn ông này, một thì yêu nàng sâu đậm, một thì nàng yêu đậm sâu, nay thấy họ mê mẩn người con gái khác, cũng có chút tị hiềm đố kị.



Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ. Tâm tình này, thiếu nữ trong thiên hạ mấy ai tránh khỏi.



Chu Thất Thất vô tình liếc Vương Lân Hoa, thấy hắn đang nhìn Thẩm Lãng với tia mắt đầy sát khí. Chu Thất Thất thất kinh. Vương Lân Hoa bỗng ra tay liên hoàn tấn công Thẩm Lãng, chưởng thế không những nhanh, mà còn độc mạnh vô cùng. Hắn ra tay đột ngột, nhanh hơn tư tưởng của Chu Thất Thất.



Tuy Thẩm Lãng không nhìn hắn, nhưng mọi cử động của hắn không qua khỏi mắt chàng. Hắn vừa ra tay, chàng đã đưa song chưởng nghênh đón.



Bốn chưởng chạm nhau nghe như tiếng vỗ tay. Hai người trao đổi qua lại hơn mười chưởng, Thẩm Lãng vẫn đứng vững tại chỗ. Vương Lân Hoa thét lên một tiếng, thối lui mấy bước.



Thẩm Lãng cau mày: - Lại có ý gì?



Vương Lân Hoa lui đến tận góc tường mới dừng lại, phủi áo cười tươi như vô sự: - Tiểu đệ chỉ thử xem sau thời gian dài đả huyệt cho vị cô nương kia, nội lực của Thẩm huynh có bị tổn thương chăng.



Thẩm Lãng nhìn hắn chằm chằm, rồi mỉm cười: - Thật sao? Cám ơn anh quan tâm!



Lại thản nhiên, chàng cũng không nhắc tới chuyện vừa qua.




Chu Thất Thất ngó chàng trân trân, thầm nói… “Thẩm Lãng, khờ ơi là khờ! Tên kia muốn anh giúp, là muốn nhân cơ hội hại anh. Anh đã khờ lại vô tâm. Hận sao hắn không hại chết anh cho rồi!”



Bạch Phi Phi bấy giờ mới len lén mở mắt nhìn Thẩm Lãng. Vừa thấy chàng, mặt cô bất giác đỏ như ráng chiều, như gặp được người trong mộng, ngượng ngùng ái mộ cứ nhìn mãi không thôi.



Vương Lân Hoa lại xông hơi giấm hơi rượu trước mặt Chu Thất Thất. Nước mắt nước mũi nàng tuôn ra. Tuy rất khó chịu, nhưng nghĩ mình sắp qua mọi khổ ải, nàng thầm nhủ… “Dù đớn đau hơn nữa, vẫn chịu được!”



Vương Lân Hoa lại hòa thuốc vào hai bồn tắm, lần này hắn dùng nhiều hơn.



Quay đầu nhìn Thẩm Lãng, hắn cười nói: - Muốn giải cứu vị cô nương này, Thẩm huynh chắc phải tốn thêm ít nhiều khí lực.



Nói rồi, hắn tự lui đến góc tường.



Thẩm Lãng cười khổ: - Vẫn cùng một cách sao?



Chàng như chẳng cự tuyệt ai, bất cứ chuyện gì cũng có thể dễ dàng chấp nhận.



Vương Lân Hoa mím môi nín cười: - Không sai, vẫn cùng một cách!



Mắt nhìn bàn tay Thẩm Lãng chạm vào áo mình, tim Chu Thất Thất nhảy cẫng như nai tơ, cơ hồ muốn tung ra ngoài lồng ngực.



Nàng nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy thân thể mình chợt lạnh chợt ấm. Nàng khẽ uốn người, thẹn thùng nghe từng cơn thở dốc của mình. Nàng vừa mới mắng thầm Bạch Phi Phi, nay chính nàng cũng chẳng ngăn được bản thân, mê mê mẩn mẩn, ngất ngất ngây ngây, như trong mộng, như trên mây... Thời gian như dài vô tận, lại như chỉ trong khoảnh khắc...



Nàng cảm giác được bế lên, lau khô, mặc quần áo vào. Cảm giác đê mê đang từ từ tan biến, thì đôi tay nóng bỏng đã bắt đầu xoa bóp khắp người. Nàng lại thở dốc…



Nàng vô tình nhận ra chính âm thanh của mình. Đây là chuyện mừng vui tột đỉnh. Nàng từng thề chỉ cần nói được, sẽ tố hết những mưu gian của Vương Lân Hoa, sẽ mắng Thẩm Lãng một trận nên thân. Vậy mà giờ đây, nàng chỉ một lòng tê mê, chẳng buồn lên tiếng.



Bạch Phi Phi nằm ở góc giường, cơn thở dốc vẫn chưa ngưng hẳn, thỉnh thoảng lại lén nhìn Thẩm Lãng.



Vương Lân Hoa đứng dựa tường, nụ cười đã tắt, sắc mặt trầm tư.



Tình cảnh này thật tinh tế. Quan hệ giữa bốn người này rất đặc biệt. Ông tạo xoay vần rồi đây cứ đặt bốn người vào những trường hợp ngẫu nhiên cùng chung một chỗ như vầy.



Vương Lân Hoa im lặng trầm tư một hồi, rồi chậm rãi xoay người lại, mang theo bộ dao kéo mới. Mặc dù tay trái đã kéo mí mắt Chu Thất Thất lên, cây kéo trên tay phải cũng đã chạm đến da mặt nàng, nhưng hắn không chịu cắt xuống, lại chăm chú nhìn Thẩm Lãng đến xuất thần.



Thẩm Lãng nóng lòng: - Sao anh còn chưa xuống tay?



Vương Lân Hoa uể oải: - Tâm tư tiểu đệ đột nhiên xáo trộn, không thể tập trung. Nếu xuống tay chỉ sợ vô tình phạm đến dung nhan của vị cô nương này.



Thẩm Lãng ngạc nhiên: - Sao bỗng dưng tâm tư của anh lại bị xáo trộn?



Vương Lân Hoa mỉm cười: - Tôi đang thầm hỏi, sau khi phục hồi ngọc thể của hai nàng, anh sẽ đối đãi với tôi ra sao?



Thẩm Lãng cười: - Tất nhiên là bằng tình bạn hữu. Sao anh lại đa nghi?



Vương Lân Hoa: - Vừa rồi tôi ra tay đánh anh hai lần. Chẳng lẽ anh không để tâm, không cho rằng tôi cố ý đả thương anh sao?




Thẩm Lãng lại cười: - Chúng ta không thù không oán, lý gì anh xuất thủ hại tôi?



Mặt Vương Lân Hoa giãn ra: - Bây giờ thì tôi đã yên tâm. Thẩm huynh chớ quên lời hôm nay, sẽ mãi tương đãi tôi bằng tình bằng hữu.



Thẩm Lãng: - Nếu anh không phản đối, tôi sẽ chẳng dám quên.



Vương Lân Hoa cười: - Tốt, thật tốt!



Hắn chợt đặt dao kéo xuống, xoay người...



Thẩm Lãng ngạc nhiên: - Sao anh vẫn chưa ra tay?



Vương Lân Hoa: - Anh chịu lấy lễ cùng tôi giao ước. Tôi phải kính anh ba chén.



Hắn tự rót rượu trắng vào hai chén.



Thẩm Lãng: - Nhưng còn vị cô nương này?



Vương Lân Hoa: - Anh yên tâm, tôi sẽ khôi phục dung nhan của nàng. Anh có thể dừng tay.



Hắn đưa chén rượu tới, Thẩm Lãng đành đưa tay nhận lấy.



Vương Lân Hoa nâng chén: - Chén rượu này kính anh nhiều phúc nhiều thọ. Hy vọng từ nay chúng ta cùng nhau tâm phúc chi giao, cùng chia hoạn nạn.




Thẩm Lãng cũng nâng chén: - Đa tạ!



Thần trí Chu Thất Thất đã thanh tĩnh, đưa mắt nhìn qua Thẩm Lãng và Vương Lân Hoa. Hai người đang nâng chén rượu đến bên miệng.



Dù nàng đang bất mãn Thẩm Lãng, dù nàng biết rõ nếu vạch mặt Vương Lân Hoa thì hắn có thể sẽ không trả lại dung mạo cho nàng, nhưng khi thấy Thẩm Lãng sắp uống chén rượu Vương Lân Hoa đưa, nàng bất chấp tất cả, buột miệng la lớn: - Để xuống!



Vì lâu không mở miệng, nay phải bất ngờ lên tiếng, giọng nói của nàng mơ hồ không rõ. Vương Lân Hoa cùng Thẩm Lãng giật mình.



Thẩm Lãng quay đầu lại: - Cô nương có chi chỉ giáo?



Chu Thất Thất vốn muốn nói... “Để chén rượu xuống! Trong rượu có độc.” Nàng chưa nghĩ mình có thể phát ra tiếng, nên vừa nghe được, bị kích động mạnh, không nói được thêm.



Vương Lân Hoa đưa tay vỗ vào á huyệt của nàng. Bây giờ nàng có muốn nói cũng không được. Nàng lo sợ toát cả mồ hôi lạnh.



Thẩm Lãng cau mày: - Sao Vương huynh không để nàng nói?



Vương Lân Hoa cười: - Cô nương này có lẽ đã bị chấn động mạnh, tâm thần bất định. Nay giọng nói đang từ từ khôi phục, tứ chi vừa có thể động, chỉ sợ nàng làm chuyện không nên. Đệ nhất thời quên mất điểm này, nay chợt nhớ ra, cần phải để nàng ngơi nghỉ.



Lại nâng chén: - Xin mời!



Thẩm Lãng còn chần chờ, thì Vương Lân Hoa đã cạn chén. Thẩm Lãng cũng ngửa cổ uống sạch.



Chu Thất Thất nước mắt rưng rưng.



Vương Lân Hoa lại tự rót đầy chén: - Chén này chúc huynh…



Hắn luôn miệng chúc lành chúc phúc. Thẩm Lãng vô tình cạn ba chén liền.



Chu Thất Thất lạnh người. Giọng nói căm hận của Vương Lân Hoa nơi thạch thất văng vẳng bên tai... “Thẩm Lãng… Thẩm Lãng… Được! Ta cũng muốn biết bản lãnh của hắn ra sao. Ta muốn hắn chết trước mặt ta.”



Nàng như thấy Thẩm Lãng ngã nhào thổ huyết. Nàng khóc thầm nguyện mình thay chàng uống vào ba chén rượu độc kia.



Trăng lên cao.



Ngay cả Hùng Miêu Nhi cũng bắt đầu sốt ruột.



Âu Dương Hỉ dậm chân, càu nhàu: - Sao còn chưa xong?



Trong phòng đã yên lặng một hồi lâu, cái yên lặng lạ lùng, cái yên lặng đáng ngờ.



Hùng Miêu Nhi thở dài: - Không lẽ khó vậy sao?



Cơm tối đã dọn lên. Nhưng cả ba người đâu còn lòng dạ nào mà ăn.



Âu Dương Hỉ lẩm bẩm: - Xảy ra chuyện gì sao? Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.



Liếc nhìn Hùng Miêu Nhi: - Sao? Vẫn yên lặng chờ?



Hùng Miêu Nhi trầm ngâm: - Đợi thêm một chốc, đợi thêm chốc nữa.



Kim Vô Vọng chợt lạnh lùng: - Đợi! Nếu xảy ra chuyện gì, trách nhiệm sẽ về ngươi.



Hùng Miêu Nhi: - Tôi? Tại sao lại là tôi?



Kim Vô Vọng cười lạnh: - Ngươi không dám lãnh trách nhiệm thì ta phải vào.



Hắn đứng lên. Hùng Miêu Nhi chặn ngay giữa cửa.



Kim Vô Vọng cả giận: - Ngươi muốn gì?



Hùng Miêu Nhi: - Ngay cả muốn vào, cũng phải hỏi trước đã.



Âu Dương Hỉ lập tức gõ cửa: - Chúng tôi vào được chăng?



Tiếng Vương Lân Hoa từ trong: - Sao gấp gáp vậy? Đợi thêm chốc nữa, sắp xong rồi.



Hùng Miêu Nhi cười: - Chỉ thêm chốc nữa?