Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 22: Gạ bán kim tiêu – Hội ngộ kỳ duyên




Tui đã nhìn vào gương cả trăm lần để năn nỉ bản thân mình “phải luyện Thiết Bì Công đến max skill, phải nhịn, nhịn và nhịn trước những lời đao to búa lớn của gã”. Dĩ nhiên phải thực hiện liệu pháp tinh thần cho đâu vào đấy mới dám í ới gã. Chắc sau trận náo loạn Thiên Tầm, nhất định Kẻ Xấu Xa đã rủa xả gã nhìu nhìu lắm. Nhất định gã sẽ lôi tui ra “đày ải” 1 trận để giải tỏa mối oán hờn chồng chất ấy. 

Mang bộ mặt đưa đám, u sầu ủ dột, chuẩn bị cả bông gòn để bảo vệ khả năng “nghe” của mình ko bị giảm sút sau trận sư tử hống của gã. Vậy mà, vểnh tai ngồi chờ lời “vàng ngọc” cả buổi mà chả thấy gã hó hé gì. 

Cái cảm giác giơ cổ ra chờ người ta hét “Long Đầu Đao” (hic, tội lỗi của tui cũng xuất phát từ lòng tốt muốn giúp anh em trong bang, vì vậy, có xử thì dùng Long Đầu Đao chứ đừng lôi Cẩu Đầu Đao ra nghen, tội nghiệp mừ!) thật là rất rất khó chịu. Chờ dài cả cổ mà đao vẫn chưa chịu hạ xuống, bực wá, đành một thân một mình nhào vào tử địa, trước sau gì cũng bị nghe chửi, thà bị chửi trước còn đỡ lo hơn bị chửi sau. 

ఠ ͟ ಠ: ”Ngươi cứ chửi ta đi. Muốn chửi thế nào thì chửi, ta ngồi đây nghe hết cho.” 

Gã giơ cặp mắt ti hí vô cùng thánh thiện: “Chửi nàng ư? Về chiện gì?” 

ఠ ͟ ಠ: ”Thế ngươi chưa nói chiện với Kẻ Xấu Xa kia à?” 

Trầm tư kèm lời đáp: ”Ừ! Ta nghe kể, nàng vào acc Takiem khích động anh em đánh nhau ở Thiên Tầm. Đến khi anh em nhào vào trận chiến thì nàng… trốn mất tiêu. Anh em phải chiến đấu đến 2h sáng mới dẹp xong…” 

Trời ơi là trời, vu oan giá họa 1 cách trơ trẽn như thế, ai mà chịu được cơ chứ. Ghét nhất những kẻ thêm mắm dậm muối, biết rằng tui có lỗi rành rành rồi, nhưng phải trị đúng tội, xử đúng lỗi thì tui mới chịu. Còn chơi cái trò vu khống thế này, có chết cũng ko nhận. 

Tui bèn bu lu ba loa phân bua: ”Ta đâu có trốn. Ta nhờ người ta đánh dùm rõ ràng…”, thế là tui lôi cả sự tích vinh quang kể cho gã nghe tấn tần tật, ko thiếu chi tiết nào. 

Nghe tui trình bày rõ ngọn ngành gốc rễ, gã điềm nhiên phán: ”Chuyện xích mích, đánh nhau như cơm bữa. Ko phải lúc nào 1 ai đó kêu bang chủ cứu thì bang chủ đều xách động anh em để gây ra những trận chiến như vừa rồi…” (gã còn lý giải nhìu nhìu lắm, nhưng tui đang trong tâm trạng run lập cập để tiếp nhận những lời trách móc, thì còn lòng dạ đâu nghe gã dạy cách làm bang chủ? Thế là, bao nhiu lời hay ho của gã giảng dạy, tui chỉ nghe câu được câu mất…), rồi nói tiếp: ”Nhưng từ giờ nàng có thể yên tâm, ta vừa thoái vị, giao chức bang chủ cho daobatkhadao. Việc trong Xi Vưu ko còn liên quan đến chúng ta nữa. Nàng có thể cùng ta Tiếu Ngạo Giang Hồ…” 

Há hốc mồm kinh ngạc: ”Cái gì? Ngươi… ngươi hổng làm bang chủ nữa hả?” 

Như sợ tui đểnh đoảng nghe nhầm, gã nhắc lại bằng 1 giọng điệu cứng ngắc cứng ngơ: ”Uh! Ko làm bang chủ nữa!”. 

Trong khi tui đang lâng lâng sướng run người với suy nghĩ… vị kỷ: ”Từ đây mình có thể bắt bớ, lôi kéo gã bất cứ giờ phút nào, gã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của mình, sẽ chẳng còn những ngày dài chống càm ngồi lo lắng hay đơn độc 1 mình 1 ngựa ngắm cảnh Hoa Sơn lúc chiều tà trong quạnh quẽ…” 

Bỗng nghe gã thầm thĩ: ”Chúng ta cưới nhau nhá! Ngày 8/3 cũng chính là sinh nhật ta, hôm đó, hai ta đến Nguyệt Lão để Song Hỷ Lâm Môn nha…” 

Tía má ơi, rốt cuộc cũng chịu cho tui 1 danh phận rồi đấy. Suốt bao lâu nay, tui lang thang theo gã với vai trò 1 nhân tình, 1 kẻ thứ 3 xen vào phá hoại hạnh phúc gia đình gã, hu hu. Tui wên kể về “gia quyến” của gã, hôm nay xin được tường thuật về nỗi cay đắng của 1 kẻ thứ 3 như tui. Mọi người xem xong thì đừng có ném cà chua hay trứng thúi vào tui, rồi gầm gừ: ”À, thì ra là con hồ ly tinh này xen vào làm hỏng hạnh phúc gia đình của người ta.” 

Ngày đầu tiên tui bước vào Tung Sơn thì đã biết rõ gã có vợ con đàng hoàng. Vợ gã đích danh =lymacsau, 1 Nga My chiến rất mạnh (lúc ấy, cô nàng đã 10x, bây giờ chắc cũng 11x chứ ko ít ỏi gì). Gã mạnh, vợ gã cũng mạnh, wả là trai tai gái sắc, wả thật rất xứng lứa vừa đôi. Với sự vô tư, hồn nhiên vốn có, tui đã mon men theo sau gã với suy nghĩ đơn thuần “1 người bạn giúp 1 người bạn”, chưa hề có suy tưởng sẽ… cướp chồng của =lymacsau. 

Cứ lăn tăn theo sau gã riết rồi thành… thói wen. Nhưng với tánh tự ái và lòng tự tôn cuồn cuộn mạnh mẽ trong tui, làm sao có thể chấp nhận làm kẻ phá vỡ tổ ấm của người khác? Vì vậy, tui chưa bao giờ đề cập đến chiện hôn nhân đại sự của chính mình, cứ lặng lẽ chấp nhận làm 1 cái bóng mờ, 1 hồng nhan ảo ảnh sau lưng gã. Cõ lẽ gã là kẻ từng trải trên tình trường, kinh nghiệm đầy mình nên hiểu rõ nỗi phân vân trong lòng đứa bé Thúy Yên này, nên ra sức…vỗ về: ”Ta và =lymacsau cưới nhau vì vụ nhân đôi phần thưởng hôm 14/2. Chứ =lymacsau còn… bé lắm…” 

Hic, có lẽ sự vị kỷ của bản thân đã chiến thắng cái gọi là “liêm sĩ”, nên tui cố gắng chấp nhận lời giải thích đó, kể cả việc mang tiếng “cướp chồng” người ta, để mặt dạn mày dày, gật đầu ưng thuận trước lời cầu hôn đầy tai tiếng kia. Vẫy tay chào tạm biệt gã kèm sự chờ đợi mau chóng đến ngày 8/3 ý nghĩa kia, tui lại 1 mình lang thang khắp phố phường, chợ búa, ngó cảnh người ta buôn bán tấp nập, lời ra tiếng vào hết sức sinh động, náo nhiệt. Thế là tui bèn bon chen lôi Kim Tiêu cấp 9, băng sát nội công 130 điểm giựt được từ tay NguyetThu rêu rao trên khắp các tần số. 

Công nhận ko dễ gì ăn được tiền thiên hạ, công việc buôn bán wả thực rất gian nan, đổ mồ hôi, sôi nước mắt mà… ế vẫn cứ hoàn ế. 

• Kim Tiêu cấp 9, băng sát nội công 130 điểm, ai wan tâm PMMMM. 

• Dòng mấy vậy bạn? 

• Dòng 4, bạn ơi. 

• Nếu là dòng 2 thì mình mua, còn dòng 4 thì bye bye! 

…………

• Kim Tiêu cấp 9, băng sát nội công 130 điểm, ai wan tâm PMMMM. 

• Thân pháp bao nhiêu vậy bạn? 

• Thân pháp 150 điểm, bạn ơi. 

• Bye bye! 

…………

Hu hu, nản rồi nản rồi, có mỗi cái kim tiêu bé tí mà còn bán ko ra hồn, kiểu này giấc mộng làm phú hộ của mình chỉ là viễn vông thôi sao? Hu hu, buồn wá buồn wáaaaaaa. 

Cũng có người ko ngại dòng 4, cũng ko ngại 150 thân pháp, sẵn sàng giơ mình ra nhận lấy cái kim tiêu cà chớn này. Vì người này hơi đặc biệt 1 tẹo, cả cái nick cũng cực kì ấn tượng nên tui nhớ hơi bị dai. 

: ”Kim Tiêu cấp 9, băng sát nội công 130 điểm, ai wan tâm PMMMM.” 

Giang*VS*VoLam: ”Bán bao nhiêu vậy bạn?" 

Lần trước nghe gã và NguyetThu định giá rằng: ”Cái kim tiêu này… wí lắm, giá ko thể dưới 1000 vạn”. Dĩ nhiên là tui rất khoái có được nhìu vàng, càng nhìu càng tốt, nhưng rút kinh nghiệm những lần trước, người ta chưa kịp hỏi giá đã vội quay lưng phũ phàng, tui bèn nuốt đau xót vào trong mà hạ giá: ”700 vạn!” 

Giang*VS*VoLam: ”Kim tiêu thì thân pháp cao lắm, có ai mang được đâu mà giá cao thế. Bớt đi!” 

Hồn nhiên hỏi lại: ”Thế bạn muốn mua với giá bao nhiêu?” 

Giang*VS*VoLam: ”100 vạn!” 

Hic hic, từ 1000 vạn, giờ chỉ bán được có 100 vạn, nhưng đành nhắm mắt bán đại cho rồi, dẫu sao NguyetThu chỉ bỏ 50 vạn để mua cái kim tiêu wái wỉ này, giờ bán với giá 100 vạn, dù gì cũng lời gấp 2 rồi, mình đâu có lỗ đâu mà sợ. Đã định bụng sẽ bán wách để kiếm 100 vạn dần túi cho sướng, nhưng tui vẫn cố đế thêm vài câu, hòng nâng thêm được vạn nào sướng thêm vạn náy: ”Bạn có biết là kim tiêu này quí và hiếm lắm ko? 100 vạn ít wá, thêm chút nữa đi mà.” 

Giang*VS*VoLam: ”Quí thì wí thật nhưng ko có ai dùng được đâu. Mình cũng chỉ mua về để làm 1 bộ sưu tập vũ khí thôi, chứ mình cũng đâu có dùng đâu, giá 100 vạn là đúng giá rồi.” 

Điên lên với tên dở hơi này. Hắn nghĩ thế nào đấy hả? Vũ khí yêu wí do chính tay NguyetThu thu mua chẳng lẽ chỉ đáng nằm ở 1 góc rương, chỉ đáng làm 1 vật cỏn con trong bộ sưu tập tạp nhạp của hắn? 

ლ (ಠ 益 ಠ) ლ: ”Ko buôn, ko bán gì nữa. Bye bye! Ngươi đi chỗ khác chơi đi.” 

Giang*VS*VoLam: ”Ơ, bạn bị làm sao thế? Sao lại ko bán?” 

ლ (ಠ 益 ಠ) ლ: ”Ừ đó, giờ ta nhất quyết ko bán cho ngươi nữa. Dù có trả 1000 vạn thì ta cũng ko bán. Ngươi ko có khả năng để dùng đồ xịn, giao kim tiêu cho ngươi thì kim tiêu cũng sẽ tủi thân. Làm ơn đi chỗ khác đi. Đã nói ko bán là ko bán. Cấm pm làm phiền ta nghen chưa, grừuuu“. 

Sau khi dùng những lời chua chát nhất để xua đuổi kẻ gan cùng mình đòi mua kim tiêu để sưu tập, tui vẫn rêu rao kim tiêu khắp các kênh buôn bán. 

• Kim tiêu cấp 9, băng sát nội công 130 điểm, ai wan tâm PMMMM. 

• Giá bao nhiêu vậy bạn? 

• 1000 vạn! 

• Mình ko đủ tiền bạn ơi. Bán cho mình với giá 900 vạn thôi nha. 

Làng nước ơi, 900 vạn lận đấy, lúc nãy khờ dại ok với tên Giang*VS*VoLam thì mất trắng 800 vạn rồi. Mối sộp đây này, dại gì từ chối chứ. 

• Ừ, bán cho bạn 900 vạn đó. Bạn wa Đại Lý mà mua nè. 

• OK! Mình tới liền! 

Trời ơi, sao người này tốt thế này, ko thèm chê kim tiêu thân pháp cao, ko thèm chê kim tiêu dòng 4, lại sẵn sàng bỏ 900 vạn để phổ độ từ bi cho tui, người gì đâu mà dễ thương wá chời wá đất dzậy nè :D. Ngồi miên man suy nghĩ trong khoảng khắc thì đã thấy Người Tốt Bụng hiện ra trước mặt, cứ như ông Bụt đầy phép thuật huyền diệu trong những câu chuyện cổ á. 

Người Tốt Bụng: ”Bạn ơi, giao dịch đi bạn.” 

:D: ”Ừ ừ, giao dịch liền, giao dịch liền.” 

Mở cửa giao dịch lên, tui tỉ mỉ lôi kim tiêu phơi bày ra dưới ánh nắng chói chang, lòng run cầm cập: ”Lạy trời lạy phật cho con bán được cái kim tiêu này đi, con khổ với nó lắm rồi. Lạy trời lạy phật cho Người Tốt Bụng này ko xoáy vào dòng 4 hay thân pháp cao để từ chối mua hàng…” 

Không hiểu sao, chỉ thấy Ngươi Tốt Bụng dừng lại ở con số 900 mà thiếu mất chữ vạn cực kỳ quyến rũ. Vô cùng ngạc nhiên, tui bèn thúc dục: ”Bạn ơi, còn thiếu mấy con số 0 kìa”. 

Tui vừa cất tiếng oanh vàng thỏ thẻ của mình lên thì… ko còn thấy Người Tốt Bụng đâu nữa cả. Úi giời ơi, chẳng lẽ mình bị oan hồn dạ quỷ nào đó đùa giỡn? Giữa ban ngày ban mặt mà bọn ma quỷ đã ngang nhiên lộng hành đến thế cơ à? Đến bây giờ, tui mới ngộ ra chân lý “Ma quỷ ko tự nhiên sinh ra, cũng ko tự nhiên mất đi, ma quỷ chỉ chuyển từ đời sống thực vào cuộc đời game”. Vì vậy, ma quỷ ở khắp mọi nơi! Ngay cả trong game – nơi vui chơi giải trí, thư giãn tinh thần – ma quỷ cũng ko hề buông tha! 

Thật đáng sợ!