Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 168: Ngủ trên giường của anh




“Nói như vậy có nghĩa là cô vẫn chưa có cuốn ghi chép nào khác ngoài quyển về “Cổ trùng” mà bà cô viết?” Nhiên Hoàng Minh nghi hoặc nhìn Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn ánh mắt Nhiên Hoàng Minh, hoàn toàn không biết nguyên do vẽ câu nói của anh ta.

Nhiên Hoàng Minh thấy Đồng Kỳ Anh đang thật sự không hiểu chuyện gì mới giải thích: “Trong nhật ký hành nghề y của bà ngoại cô có ghi chép đã cứu chữa cho bệnh nhân bị trúng cổ trùng, trúng loại cổ trùng gì, cách giải cố trùng như thế nào.

Bà ngoại cô có ghi lại là đã ghi chép trong cuốn “Cổ trát” do chính tay bà ấy viết.” “Cổ trát?” Đồng Kỳ Anh ngẩn người, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian còn ở với bà ngoại.

Nếu không có Nhiên Hoàng Minh nhắc nhở thì cô đã thật sự quên mất chuyện này rồi.

“Bà ngoại tôi có từng viết một quyển như này, lúc nhỏ tôi đã từng thấy nhưng lúc đó ở với bà bà chưa từng dạy cho tôi thuật nuôi cổ trùng, cho nên tôi cũng không hiểu cổ trùng...” Đồng Kỳ Anh vừa nói vừa giơ tay lên theo bản năng gãi gãi sau gáy: “Tôi không nhớ bà để cuốn cổ trát ở đâu.

Có lẽ, bà đã đốt nó đi rồi! Bà ngoại từng nói đó là thứ hại người.” “Vậy sao? Nếu như đã đốt, vậy thì không thể làm gì hơn được nữa rồi.” Nhiên Hoàng Minh có chút đăm chiêu nói.

Thuật nuôi cổ trùng, chung quy lại cũng không phải là thứ tốt lành gì.

“Ừ” Đồng Kỳ Anh gật đầu đồng ý.

Nhiên Hoàng Minh chợt cười an ủi Đồng Kỳ Anh: “Y thuật tài giỏi của bà ngoại cô bây giờ đã có người kế nghiệp rồi “Bà ngoại tôi ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui.” Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.

Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng cười: "Hôm nào đó bớt chút thời gian, cô dẫn tôi đến mộ bà ngoại thắp hương nhé.” “Ừm, được thôi” Cô gật đầu.

“Cô biết nấu ăn chứ?” Nhiên Hoàng Minh hỏi tiếp.

Đồng Kỳ Anh lúng túng gật gật đầu.

“Tay nghề nấu ăn của cô cũng là bà ngoại dạy à?” Nhiên Hoàng Minh nhướng mày.

“Bà ngoại tôi dạy, mẹ tôi cũng dạy nên cứ coi như là bà ngoại dạy hết đi! Có điều, Quân Bác nấu ăn còn ngon hơn tôi nữa đấy!” Đồng Kỳ Anh lại bắt đầu say mê nói về chồng của mình.

Nhiên Hoàng Minh không có tâm trạng nghe cô khen ngợi Phó Quân Bác liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Chi bằng, cô nấu canh “Phật nhảy tường” cho tôi đi!” “Anh muốn ăn canh Phật nhảy tường?” Đồng Kỳ Anh khó tin nhìn Nhiên Hoàng Minh.

“Mở nắp vung, mùi hương thơm lừng bay khắp xóm, Phật ngửi được liền bỏ thiên nhảy tường sang.” Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng nói: “Món ngon như vậy, lẽ nào cô không biết nấu?” “Biết, tất nhiên là tôi biết nấu chứ,Chỉ có điều...

muộn như này rồi...” Đồng Kỳ Anh rất muốn từ chối, nấu canh Phật nhảy tường không nói đến cách chế biến cầu kỳ mà nguyên liệu để nấu cũng rất cao cấp, hơn nữa còn rất tốn thời gian.

Nhiên Hoàng Minh dường như không hiểu ý mà còn không chút khách khí tính toán lại: “Lần trước cô ốm được Quân Tiêu mang về đây nhưng tôi lại là người chữa cho cô, thuốc tôi chữa cho cô đắt biết nhường nào.” Thực ra, loại thuốc mê lần đó Đồng Kỳ Anh bị trúng ở Dạ Mị chỉ cần tới một người đàn ông là có thể giải giúp cô rồi.

Vấn đề là, Phó Quân Tiêu rất chính nhân quân tử, lòng dạ sắt thép nhất định không chịu hủy hoại đi sự trong trắng của cô, thế nên Nhiên Hoàng Minh mới đành phải lấy ra loại thuốc đặc hiệu mà bản thân không dê gì mới nghiên cứu ra.

Bây giờ nghĩ lại, Nhiên Hoàng Minh thấy tiếc vô cùng, loại thuốc đó thật sự rất đắt! “Cho dù bây giờ tôi bắt đầu nấu thì trong hôm nay anh cũng chưa ăn được đâu!” Đồng Kỳ Anh gượng cười.

Cặp lông mày lưỡi mác của Nhiên Hoàng Minh khẽ nhếch lên: “Ai nói là tối nay tôi muốn ăn chứ, tôi mong bây giờ cô nấu để sáng mai ngủ dậy tôi có thể dùng làm bữa sáng rồi.” “Dùng làm bữa sáng!” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.

Người đàn ông này cũng thật quá...

Bỏ đi, cô không trình bày với anh ta nữa.

“Nguyên liệu trong tủ lạnh nhà Quân Tiêu thật sự không thiếu thứ gì, cô xuống tìm đi, nhất định sẽ có nguyên liệu cô cần” Nhiên Hoàng Minh tốt bụng nhắc nhở.

Trái lại Đồng Kỳ Anh lại nghe ra một ý tứ khác trong lời nói của người đàn ông này, rõ ràng là đang ra lệnh cho cô.

Được thôi! Cứ coi như là là lần trước người đàn ông này đã cứu mạng cô, cô sẽ không so đo với anh ta nữa.

Đồng Kỳ Anh xoay người bước đi.

Nhiên Hoàng Minh nhìn theo bóng lưng Đồng Kỳ Anh đang rời đi, không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý, bỗng nhiên thấy thỉnh thoảng bắt nạt cô gái này một chút cảm giác cũng khá thú vị.

Lúc Đồng Kỳ Anh xuống lầu rồi đi vào nhà bếp, thím Lưu cũng đã lau dọn sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ rồi, thấy Đồng Kỳ Anh chạy vào bếp còn cho rằng cô đang đói liên tốt bụng ríu rít nói: “Mợ Hai đói bụng sao? Tôi đi lấy cho mợ một cốc sữa nóng nhé!” “Không cần đâu ạ! Thím Lưu, thím đi ngủ trước đi! Cháu vừa mới đánh cược với bác sĩ Nhiên bị thua thì phải nấu bữa khuya cho anh ấy.” Đồng Kỳ Anh cười gượng gạo.

Thím Lưu vẫn rất thương cô mà nói tiếp: “Bác sĩ Nhiên muốn ăn cái gì, tôi giúp mợ nấu cho cậu ấy ăn!” “Không không không! Không cần, thật sự không cần đâu ạ! Cháu thua thì cháu phải chịu, phải tự mình vào bếp.

Thím Lưu mau đi nghỉ đi! Thím yên tâm, sau khi dùng xong nhà bếp cháu sẽ dọn dẹp sạch sẽ!” Đồng Kỳ Anh vội vàng xua tay, khéo léo từ chối ý tốt của thím Lưu.

Thím Lưu không miễn cưỡng nữa, cởi chiếc tạp giề đang mặc trên người mình xuống đưa cho Đồng Kỳ Anh rồi ân cần nói: “Cháu mặc cái này vào, đừng để bị bẩn quần áo.

Nhớ làm xong rồi ngủ sớm đi nhé!” “Vâng!” Đồng Kỳ Anh nhận lấy tạp giê, khôn khéo gật đầu.

Sau khi thím Lưu đi nghỉ ngơi, trong nhà bếp chỉ còn lại một mình Đồng Kỳ Anh đang bận rộn.

Bác sĩ Nhiên nói, trong tủ lạnh nhà anh cả cái gì cũng có...

Sau khi mở tủ lạnh ra Đồng Kỳ Anh mới thực sự phát hiện ra.

Tất cả những nguyên liệu cần thiết để nấu canh Phật nhảy tường đều có trong tủ lạnh.

Bào ngư chín đầu, hải sâm, môi cá nhám, da bò Tây Tạng, bong bóng cá, nấm bào ngư, gân động vật, nấm hương, mực, sò điệp, trứng cút, móng heo, mê vịt...

Đã có đầy đủ nguyên liệu, Đồng Kỳ Anh lại bắt đầu lục tung nhà bếp lên tìm dụng cụ nấu ăn.

Sau khi nguyên liệu đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Đồng Kỳ Anh liền bắt đầu bận rộn trước quầy bar bếp.

Bỏ sườn heo, gà, móng heo, dạ dày heo, mề vịt vào trong nồi đất điện, phải căn chỉnh nhiệt độ phù hợp trong vòng sáu tiếng đồng hồ mới có thể nấu ra được nồi canh Phật nhảy tường thơm ngon.

Vì vậy, Đồng Kỳ Anh đành phải lấy điện thoại ra, cài đặt thời gian để điều chỉnh độ lửa lớn nhỏ cho nồi.

Sau khi những nguyên liệu khác được làm sạch sẽ và chuẩn bị xong xuôi thì chia ra thành từng tầng rồi xếp vào trong một cái nồi đất điện khác.

Thấm thoát đã đến đêm rồi.

Phía sau nhà bếp là một vườn rau do thím Lưu tự mình chăm sóc, ở đó cứ tối đến lại có tiếng côn trùng từ bên ngoài cửa sổ kêu vọng vào trong.

Đồng Kỳ Anh canh thời gian của nồi đất điện, nghe tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, đang canh thời gian lại nắm nhoài người trên quầy bar bếp mà ngủ mất.

Phó Quân Tiêu từ bên ngoài trở về, lúc lên lâu phải đi qua cửa nhà bếp, thấy đèn trong bếp vẫn sáng anh còn cho rằng là thím Lưu vẫn đang dọn đẹp liền chủ động đi vào trong xem thế nào.

Anh chỉ thấy Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên chiếc ghế cao, nửa thân trên nằm rạp xuống quây bếp mà ngủ, hơn nữa trên quầy bar bếp còn có một cái nồi đất điện đang nấu thứ gì đó, mùi thịt tỏa ra từ lỗ thông hơi của nồi xông thẳng vào mũi anh.

Phó Quân Tiêu không nghĩ ngợi nhiêu bèn bước tới, nhẹ nhàng bế Đồng Kỳ Anh lên.

Muộn như này rồi, cô nên về phòng ngủ.

Đồng Kỳ Anh ngủ rất say, hoàn toàn không biết mình bị người khác bế đi.

Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh vào trong ngực, mỗi bước đi của anh đều rất nhẹ nhàng chỉ sợ đánh thức cô dậy.

Anh coi cô như vật báu, thậm chí còn mong rằng thời gian được ở cạnh cô lúc này có thể ngừng trôi thì tốt biết bao.

Suy cho cùng, thời gian sẽ không đợi ai cả.

Phó Quân Tiêu đưa Đồng Kỳ Anh vào phòng, dịu dàng đặt cô xuống chiếc giường lớn.

Ngay lúc anh câm chăn lên đắp cho cô, đột nhiên cô vươn hai tay ra ôm chặt lấy cổ anh, làm cho anh giật mình.

“Quân Bác...

Quân Bác...

em nhớ anh quát” Đồng Kỳ Anh tiếp tục nói mơ.

Phó Quân Tiêu nhìn kỹ lại mới thấy cô vẫn đang nhắm mắt, khóe miệng vẫn đang mỉm cười ngọt ngào.

Cô xinh đẹp như vậy nhưng không phải là người phụ nữ của anh.

Thậm chí, anh chẳng thế nào xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn có dáng vẻ ưu tú nhất ở trước mặt em trai Quân Bác.

Còn bây giờ, anh thấy mình chính là dáng vẻ thất bại nhất ở trước mặt Quân Bác.

Lần đầu tiên anh cảm thấy hâm mộ Quân Bác, thậm chí là có chút ghen ty với anh ta.

Anh nghĩ, tại sao anh không phải là Quân Bác chứ? Cho dù phải giảm thọ để được hoán đổi thân phận với Quân Bác anh cũng bằng lòng.

Tiếc là, anh đã được định sẵn là chỉ có thế trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu lao vào vòng tay của em trai mình mà thôi.

Kỳ Anh, anh yêu em! Nhưng anh không thể ôm người mình yêu mà ngủ được.