Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 173: Cô quyến rũ anh




Chỉ đến khi thang máy phát ra tiếng “Tinh”, cửa thang máy mở ra, Đồng Kỳ Anh đi ra ngoài mới phát hiện đây là phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

“Anh đói rồi, em đi làm đồ ăn tối cho anh đi” Phó Quân Tiêu vừa đi ra khỏi thang máy vừa lãnh đạm ra lệnh.

Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu đầy hoài nghi.

“Về nhà ăn không được sao? Tại sao phải ở lại phòng làm việc chứ?” Đồng Kỳ Anh khó hiểu hỏi.

Phó Quân Tiêu hững hờ trả lời: “Tài xế xin nghỉ về nhà rồi, anh mệt, không muốn lái xe.” Ý tứ chính là tối nay anh cũng không có ý định trở về nhà riêng sao? Khóe môi Đồng Kỳ Anh hơi nhếch, nhè nhẹ ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu, cô lúng ta lúng túng tiếp tục nói: “Thế...Em tự gọi xe về là được rồi” “,” Phó Quân Tiêu im lặng không nói gì, không thèm để ý đến lời nói của Đồng Kỳ Anh, đi thẳng về hướng phòng làm việc.

Tầng hai ở phòng làm việc của anh đầy đủ đồ dùng, anh có thể không về nhà ngủ, nhưng Đồng Kỳ Anh thì không được.

Đồng Kỳ Anh thực sự rất muốn rời đi một mình, cô bỗng nhớ ra một vấn đề.

Cho dù tối nay cô có thế ngồi taxi về, thế còn ngày mai cô làm thế nào để ra khỏi nhà riêng của anh cả? Ở đó cách trung tâm thành phố rất xa, lại vắng vẻ, rất khó có xe taxi nào chịu đi người không tới đón người.

Đắn đo trong lòng một lúc, Đồng Kỳ Anh không thể không cùng Phó Quân Tiêu vào phòng làm việc tổng giám đốc của anh.

Giống như trước kia, Đồng Kỳ Anh nấu ăn ở tầng hai, Phó Quân Tiêu yên tĩnh đọc sách ở tầng dưới.

Sau khi nấu ăn xong, Đồng Kỳ Anh liền gọi Phó Quân Tiêu lên ăn cơm.

Ở đây không có Tô Hoài Lan, không có thím Lưu, không có Nhiên Hoàng Minh, cũng không có Phó Quân Bác, chỉ có hai người anh và cô, khoảng thời gian yên tĩnh dùng bữa tối, anh cảm thấy rất tốt đẹp.

Nhưng anh lại không biết răng cô cảm thấy cực khó chịu.

Đồng Kỳ Anh vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Quân Bác, nói cho anh ấy về những chuyện xảy ra ngày trong cả hôm nay của cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào cô chỉ kể cho anh những chuyện vui chứ không nói chuyện buồn.

Cô sẽ đem hết những chuyện vui nói cho Quân Bác nghe, nhưng lại đem hết những chuyện không vui nốt xuống bụng mình.

Ở một bên khác, trong phòng tổng thống của khách sạn, Phó Quân Bác đứng trước bồn rửa mặt với mái tóc ướt sũng, cầm điện thoại lên, khẽ cười đọc tin nhắn mà Đồng Kỳ Anh gửi cho mình.

Chuyện của Kỳ Anh, anh ta đều biết hết, mà bản thân anh ta lại chưa từng nhắc đến bất kỳ chuyện gì của anh ở bên này với Đồng Kỳ Anh.

Chuyện của anh ta...

Anh ta nên nhắc tới từ đâu? Đặt điện thoại xuống, Phó Quân Bác mở vòi hoa sen tiếp tục tắm.

Khi anh ta tắm xong đi ra chỉ nhìn thấy Lý Tư San đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, nằm nghiêng quyến rũ trên chiếc ghế quý phi.

Có lẽ là bởi vì chiếc áo sơ mi của anh ta trên người Lý Tư San vô cùng rộng, gấu áo gân như dài tới giữa đùi cô ta, khiến cả người trông có vẻ vô cùng mảnh mai, mà lại không mất đi Sự quyến rũ.

“Cởi áo ra!"

Phó Quân Bác lấy một chiếc khăn sạch phủ lên đỉnh đầu, không ngừng lau khô mái tóc ướt sũng của bản thân.

Ngữ khí lời nói của anh ấy không được tính là quá nặng, nhưng cũng khiến cho trái tim của Lý Tư San hơi hơi trầm xuống.

“Không muốn” Lý Tư San nhướng chân mày, đứng dậy khỏi ghế quý phi, đi về hướng Phó Quân Bác: “Không muốn, em không muốn tự cởi, em muốn anh cởi giúp em...” Nói xong, cô ta không hề buông tha mà dính lấy người anh, vừa dùng cơ thể quấn lấy anh, vừa hôn lên cố của Phó Quân Bác, sau đó lại cắn vào tai anh.

Phó Quân Bác ném chiếc khăn tắm trong tay, ôm lấy cơ thể của Lý Tư San, ném thẳng lên trên giường “Xoạt xoạt.” Vải của chiếc áo sơ mi rách ra bay lả tả như bướm, rơi xuống chiếc thảm bên cạnh giường.

Sau khi kết thúc, Lý Tư San năm trong vòng tay của Phó Quân Bác, vuốt ve cơ bắp săn chắc của anh ta.

Ban nãy, anh không làm cách nào ra được, sau cùng vẫn là cô ta đổi cách khác giúp anh.

Lần này, Phó Quân Bác cuối cùng cũng rõ người phụ nữ mà bản thân thực sự muốn là ai.

Nếu như anh không nhầm tưởng Lý Tư San thành Đồng Kỳ Anh, anh căn bản không có ý nghĩ muốn Lý Tư San, thậm chí còn không muốn làm cùng Lý Tư San.

Vừa nghĩ tới Kỳ Anh, Phó Quân Bác lại đẩy Lý Tư Sa đang nằm trong vòng tay mình ra, tức giận nói: “Sau này, đừng mặc quần áo của tôi nữa” “Anh giận rồi sao?” Lý Tư San lại dính lấy, chu môi hôn lên má của Phó Quân Bác: “Đừng giận mà, không có lần sau nữa, được không?” Phó Quân Bác không hề lên tiếng, ngồi dậy khỏi giường, đi tới phía trước tủ rượu ở phòng khách, lấy một chai rượu vang rót một ly uống.

Sau đó, anh ta lại ngồi xuống ghế xích đu bên ngoài ban công, yên lặng châm một điếu thuốc, chậm chậm hút.

Anh ta thực ra không uống rượu nhiều, cũng không hút thuốc nhiều.

Chỉ là từ khi bản thân bị bạn bè phản bội, sau khi mệt mỏi với các khoản nợ, áp lực trong lòng của anh ta giống như một quả bóng bay sắp nổ vậy, bất cứ lúc nào đều có khả năng chạm vào là nổ ngay.

Cho nên mỗi khi tăng ca, anh ta liên bắt đầu vừa hút thuốc vừa làm bản thảo thiết kế trong tay.

Sau đó, Lý Tư San giới thiệu công trình cho anh ta, cân anh ta tiếp đãi các vị lãnh đạo, anh ta mới bắt đầu học lại việc uống rượu.

Một cơn gió đêm thổi qua, trong mơ hồ anh ta dường như nghe thấy tiếng hát của Kỳ Anh.

Kỳ Anh hiện tại cũng đang ở nhà riêng của anh cả rôi, nghe Kỳ Anh nói chị dâu cũng đã chuyển từ thành phố Cung Huy tới nhà riêng của anh cả ở.

Thế thì khoảng thời gian này Kỳ Anh chắc không tới “Dạ Mị” hát kiếm tiền nữa đâu.

Phó Quân bác bỗng nhiên đau lòng cười khổ.

Chính bởi vì anh ta nợ nần, anh ép cả bản thân mình lẫn Kỳ Anh tới con đường cùng.

Kỳ Anh đang bán thân, anh ta của bây giờ, cũng có khác gì đang bán thân? Gió thổi vào mặt rất lạnh, càng giống như một cái tát,đánh tới mức má anh ta đau rát.

Trong phòng, Lý Tư San nhìn theo bóng lưng u buồn của Phó Quân Bác, trong lòng cô ta cũng u buồn chán nản.

Từ lần đầu tiên đến bây giờ, vẫn luôn là cô ta đang “hầu hạ” anh.

Anh chưa từng thật lòng thật dạ “yêu” cô ta, chưa từng dịu dàng đối đãi với cô ta.

Lý Tư San ngôi bên giường, lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cô ta nghĩ, Quân Bác của cô ta khi ở cùng với Đồng Kỳ Anh, liệu có phải cũng là Đồng Kỳ Anh “hầu hạ” anh.

Hoặc có lẽ, là Phó Quân Bác “hầu hạ” Đồng Kỳ Anh.

Tất cả những suy nghĩ lung tung, toàn bộ đều tập trung trong đầu của Lý Tư San, khiến trong lòng cô ta như chứa cả một hũ giấm lâu năm.

Phó Quân Bác hút thuốc xong, lại vào trong phòng tắm tắm hai lần liên.

Tắm rửa xong, anh ta lại một lần nữa đứng trước gương bồn rửa mặt, ánh mắt ngơ ra nhìn vào trong gương, giống như quan sát một người xa lạ, quan sát bản thân.

Tốt mã giẻ cùi, từ từ bản thân ở trong gương bắt đầu cười lạnh lùng với anh.

Phó Bác Quân dường như nhìn thấy một linh hồn ác ma, bẩn thỉu, tham lam dần dần mục nát, đang dần dần nuốt chửng anh.

Kỳ Anh, anh tha thứ cho em, em cũng tha thứ cho anh, được không? “Hắt xì” Đồng Kỳ Anh che miệng bịt mũi hắt xì, sau đó bàn tay còn lại vội vàng rút một tờ giấy ăn, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Phó Quân Tiêu vân luôn cụp mắt xuống, tự mình ăn cơm.

Nhưng trong lúc không để tâm, anh giống như không nghe sự điều khiển của đại não, cầm điều khiển từ xa lên, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao một chút.

Sau khi ăn cơm, anh mới hỏi cô về nguyên nhân tăng ca tối nay.

Đồng Kỳ Anh vừa thu dọn bát đũa, vừa nhanh mồm nhanh miệng mỉm cười nói: “Em muốn hoàn thành hạng mục trong tay sớm một chút, sau đó sẽ tới chỗ Quân Bác.” Phó Quân Tiêu lại nhàn nhạt hỏi: “Đây là ý của Quân Bác sao?” “Không phải, anh ấy không biết gì cả.

Chỉ là...

Em muốn qua đó cùng anh ấy thôi” Đồng Kỳ Anh thẹn thùng cười, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng xanh.

Phó Quân Tiêu trong vô ý trâm ánh mắt xuống, không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi thu dọn nhà cửa xong, Đồng Kỳ Anh từ trên câu thang lốc xoáy đi xuống, mười ngón tay đan vào nhau không ngừng cử động, đi đến bên cạnh Phó Quân Tiêu đang ngồi trước bàn làm việc.

Phó Quân Tiêu đang xem video dạy học quản lý tài chính, trong ánh tà chiều nhìn thấy Đồng Kỳ Anh bước tới, liền ấn tạm dừng video lại.

“Anh cả, chính là...Em..."

“Ngăn trong cùng ở tủ quần áo trên tầng đều là quần áo mới, anh chưa từng mặc tới, em tùy ý chọn một cái mặc trước đi.Tủ bên cạnh máy giặt là là tủ sấy quần áo.Đêm nay em ngủ ở giường trên tâng, anh ngủ ở ghế sô pha tầng dưới.Còn vấn đề gì khác không?” Phó Quân Tiêu không đợi Đồng Kỳ Anh nói hết, đã trực tiếp nói rõ ràng.

Đồng Kỳ Anh không nói lên lời, cô dừng một chút sau đó mới yếu ớt cất tiếng: “Vậy em không làm phiền anh cả nữa.” Phó Quân Tiêu ấn mở xem video tiếp tục tự mình học tập, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, thực ra trái tim của anh lại đang đánh trống “Thình thịch thình thịch”.

Đồng Kỳ Anh phát hiện bản thân vẫn luôn thể hiện vô cùng không tự nhiên trước mặt anh cả, còn anh cả...

Dường như căn bản không coi cô là gì.

Sau khi hít thở sâu, Đồng Kỳ Anh nói với bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Người mà anh cả yêu là Tô Hoài Lan, còn với cô, chẳng qua là bởi vì Phó Quân Bác, nên mới đối đãi với cô như em gái mà thôi.

Sau khi Đồng Kỳ Anh không ngừng tự ám chỉ bản thân trong lòng, cô phát hiện bản thân cả bên ngoài lần trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều, sau đó thoải mái tự nhiên đi đến tủ quần áo lấy áo sơ mi của Phó Quân Tiêu làm đô ngủ rồi tới phòng tắm tắm rửa và giặt quần áo.

Phó Quân Tiêu sau khi học xong tắt máy tính, tiếp đó đi tầm rửa, khi từ phòng tắm bước ra, anh nhìn thấy tấm chăn mỏng rơi trên mặt đất bên cạnh giường, liên đi tới nhặt lên.

Lúc này, Đồng Kỳ Anh ngủ trên giường hoàn toàn không hay biết, hoặc có lẽ là bởi vì tấm chăn mỏng rơi xuống nên cảm thấy hơi lạnh, cô không hề hay biết mà xoay người cuộn tròn hai chân lại.

Áo sơ mi của anh giống như một chiếc váy ngủ phủ nhẹ lên người cô, nhưng bởi vì cô cong người lại, chiếc áo hơi hơi co lên, cặp đùi trắng muốt cùng chiếc mông mượt mà như một phong cảnh tuyệt đẹp, xông vào tầm mắt của anh.

Phó Quân Tiêu trong vô thức đã chuyển động yết hầu, hơi thở cũng nặng nề hơn vài phần, tấm chăn mỏng cầm trong tay cũng ngừng lại, anh ngây người ra, vội vàng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người Đồng Kỳ Anh, che chắn lại cảnh xuân khiến người khác muốn chiếm lấy.

Lại nhìn về hướng cô đang ngủ, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt cô, phủ lên một lớp ánh sáng lung linh huyền ảo.

Làn da trắng muốt của cô sáng bóng như ngọc, khóe miệng nhỏ nhắn, với một độ cong điềm tĩnh và đẹp đẽ.

Phó Quân Tiêu đưa tay ra vuốt tóc mái đen nhánh của Đồng Kỳ Anh, âu yếm lướt qua vành ta, kéo một lọn tóc đặt lên môi mình, nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên đuôi tóc.

Đây rõ ràng là Kỳ Anh của anh...

Đây rõ ràng là người anh yêu, ở gân ngay trong gang tấc...

Mỗi lần muốn ôm cô vào lòng, mỗi lần muốn ôm lấy cô để hôn, anh lại chỉ có thể đem suy nghĩ này đè nén xuống không còn một vết tích.

Tình yêu kìm nén, là tình yêu đau khổ nhất.

Phó Quân Tiêu đưa tay lên, lọn tóc từ từ tuột ra khỏi lòng bàn tay anh, nhè nhẹ trượt về lại trên vai Đồng Kỳ Anh.

Chiếc vòng tay bằng sợi tóc vẫn còn trên cố tay anh, anh đích thân cất nó từ mái tóc của cô, mà cô lại đã không còn là người phụ nữ của anh từ lâu rồi.

Phó Quân Tiêu đau khổ quay người rời đi, sau khi xuống lâu, anh nằm trên ghế sô pha trẫn trọc khó ngủ.

Kỳ Anh nói, cô muốn đi tìm Quân Bác.

Quân Bác đi công tác, Kỳ Anh cùng đi...

Sau này mỗi buổi đêm, Kỳ Anh đều sẽ nằm trong vòng tay của Quân Bác chìm vào giấc mộng.

Càng nghĩ như thế, Phó Quân Tiêu bỗng nhiên phát hiện bản thân càng ganh tị với em trai Phó Quân Bác.

Nhưng ngoài ganh tị ra anh còn có thể có được gì chứ? Chẳng có gì, cũng chẳng làm được gì cả...

Cả đêm Phó Quân Tiêu đều trằn trọc khó ngủ.

Trên lầu Đồng Kỳ Anh trái lại lại ngủ rất ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, thay sang bộ quần áo mà hôm qua đã giặt và phơi khô của mình,bắt đầu làm đồ ăn sáng cho chính mình và anh cả Phó Quân Tiêu.

Khi cô đã làm xong đồ ăn sáng, nhẹ nhàng xuống dưới tầng, phát hiện anh cả Phó Quân Tiêu vẫn đang ngủ, sau đó lại quay lên tầng, một mình ăn đồ ăn sáng trước, cô đế lại giấy ghi lời nhắn cho anh cả Phó Quân Tiêu, cầm túi xách của mình lên rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc trước.

Tối hôm qua cô là người rời đi cuối cùng, sáng hôm nay cô là người đầu tiên tới phòng làm việc.

Đồng Kỳ Anh tràn đầy năng lượng tiếp tục thiết kế bản kế hoạch, trong lòng dự tính chiều nay cô sẽ có thể nộp bản thảo thiết kế.

Sau khi Phó Quân Tiêu tỉnh dậy đã là mười giờ sáng rồi.

Trịnh Minh Hâm đã làm trong văn phòng làm việc của anh ta từ sớm rồi, nhưng không hề gọi anh dậy, thấy Phó Quân Tiêu tỉnh dậy mới đứng dậy khỏi bàn làm việc, cầm theo máy tính bảng tới báo cáo hành trình của ngày hôm nay.

Phó Quân Tiêu gật gật đầu, ngồi dậy khỏi ghế sô pha đi lên tầng, sau khi đánh răng rửa mặt xong đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nheo trên giường, nhớ ra đó là chiếc áo mà tối qua Đồng Kỳ Anh mặc, anh liên tới lấy chiếc áo mặc thẳng lên người mình.

Bỗng nhiên anh lại nhớ tới lời nói của Đồng Kỳ Anh.

Cô nói, cô muốn đi gặp Quân Bác...

Nhớ tới đây, Phó Quân Tiêu có chút không vui vẻ cau mày, cầm điện thoại lên, một lần nữa gọi điện thoại cho trưởng phòng thiết kế.

Đồng Kỳ Anh đã bận rộn cả một ngày, cuối cùng buổi chiều trước khi tan làm, đem bản thảo thiết kế nộp cho trưởng phòng.

Khi cô chuẩn bị nói với trưởng phòng muốn xin nghỉ phép một tuân, trưởng phòng lại lấy ra một tập tài liệu khác đưa cho cô và bàn giao cho cô hoàn thành thiết kế lắp đặt thiết bị cho chủ xí nghiệp này.

“Trưởng phòng, có lẽ tôi không có thời gian để làm, bởi vì tôi muốn xin nghỉ phép.” Đồng Kỳ Anh nhìn tập tài liệu mà trưởng phòng đưa, nhưng chưa nhận lấy mà đứng trước bàn làm việc của trưởng phòng, gật đầu nói.

Trưởng phòng đưa mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, dứt khoát vứt tập tài liệu lên mặt bàn, mặt nghiêm túc nói: “Trong quy định của công ty ghi rõ, ngoại trừ cưới hỏi ma chay ra, nếu như không có nguyên nhân gì đặc biệt, sẽ không cho phép tùy ý xin nghỉ.

Khoảng thời gian này, lại đang là lúc phòng của chúng ta chạy KPI, cô lại muốn xin nghỉ phép?” “Tôi...” Đồng Kỳ Anh vừa chuẩn bị giải thích.

Trưởng phòng lại giáo huấn nói: “Đừng tưởng rằng cô là em gái của chủ tịch Phó của chúng ta thì có thể thích làm gì thì làm.

Nếu như cô đã có thể vào được Tập đoàn Phó thị làm việc thì phải nghiêm túc phụ trách công việc.” “Tôi hiểu rồi.”” Đồng Kỳ Anh câm tập tài liệu trên bàn lên, yếu ớt đáp tiếng, nhè nhẹ gật đầu với trưởng phòng, sau đó quay người rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng.

Tề Như Vân thấy gương mặt Đồng Kỳ Anh buồn bã đi ra từ phòng làm việc của trưởng phòng, vội vàng đứng dậy tiến lại gần, kéo cô tới phòng trà, vừa rót trà vừa an ủi nói: “Có phải trưởng phòng không phê chuẩn cho em nghỉ phép không? Em đừng buồn.

Dựa vào quan hệ của em, em có thể đi tìm thằng anh cả của em mà” “Như vậy...

Không ổn đâu?” Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt hỏi.

Tề Như Vân nhếch miệng cười: “Có gì mà không tốt chứ, anh ấy là anh trai của em mà.

Không phải nói anh trai đều rất thương em gái sao.

Em tới tìm anh cả của em xin nghỉ phép có tác dụng hơn tìm trưởng phòng xin nghỉ phép nhiều.” Đồng Kỳ Anh nhìn Tề Như Vân nhàn nhạt cười, không để tâm trả lời: “Để em thử xem sao.” Chiều nay cô tan làm đúng giờ.

Đồng Kỳ Anh sau khi rời khỏi phòng làm việc, đi ra khỏi cửa lớn của cao ốc, chiếc xe sang trọng của anh cả Phó Quân Tiêu đã đỗ sẵn ở trước cửa đợi cô.

Tài xế nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đi ra, liên vội vàng từ ghế lái xe đi ra mở cửa xe ở chỗ ngồi phía sau cho cô.

Đồng Kỳ Anh ôm theo túi xách tay của mình ngôi vào trong, nhìn anh cả Phó Quân Tiêu, đồng thời nhớ tới lời gợi ý mà Tề Như Vân đã nhấc đến với cô.

Anh cả là tổng giám đốc của Tập đoàn Phó thị, cũng tương đương với sếp lớn của cô, càng là cấp trên của trưởng phòng của cô.

Cho nên lời nói của anh cả cũng giống như mệnh lệnh của hoàng đế, trưởng phòng chắc sẽ nghe lời đâu.

Nhưng thực sự tới giây phút này, Đồng Kỳ Anh lại không biết bản thân phải mở lời thế nào nói với anh cả về việc bản thân muốn xin nghỉ phép.

Sau khi đóng của xe, xe chầm chậm lăn bánh, bâu không khí trong xe vẫn yên tĩnh như thường ngày.

Đồng Kỳ Anh im lặng một lúc, mím mím môi nhìn Phó Quân Tiêu, thấy anh đang nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi, lại không dám làm phiền nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cả đoạn đường về nhà riêng, Đồng Kỳ Anh vẫn chưa tìm được cơ hội mở lời.

Sau khi ăn cơm tối ở nhà riêng, Phó Quân Tiêu lại cùng Nhiên Hoàng Minh ra ngoài, Đồng Kỳ Anh lại không có cơ hội nói, khiến cô vô cùng buồn bực.

Lúc này, Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Minh đều không có ở nhà, Tô Hoài Lan lại bắt đầu hung hăng kiêu ngạo.

Đồng Kỳ Anh vừa giúp thím Lưu dọn dẹp xong việc nhà, trở về phòng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cô bị Tô Hoài Lan chặn lại ở trước cửa phòng.

Không có bất kỷ lý do hay cảnh báo nào, Tô Hoài Lan giơ tay lên tát Đồng Kỳ Anh một cái, đánh tới mức Đồng Kỳ Anh trở tay không kịp, bởi vì cái tát đó quá mạnh nên răng cản phải thành miệng, một vết máu ứa ra từ khóe miệng.

Đồng Kỳ Anh ôm lấy gương mặt đang đau đớn, trong lòng căm tức trừng mắt nhìn Tô Hoài Lan.

Tô Hoài Lan ngẩng đầu ưỡn ngực, khoanh tay, lạnh lùng trách mảng: “Tối hôm qua, cô đem gương mặt giống tôi này, đi câu dẫn Quân Tiêu, thuê phòng ở bên ngoài cả đêm không về, có đúng không?” “Tô Hoài Lan, suy nghĩ của cô thật bẩn thỉu!” Đồng Kỳ Anh tức giận bất mãn phản bác.

Tô Hoài Lan tức giận nắm lấy cổ áo của Đồng Kỳ Anh, đem cô kéo đến trước mặt mình, trong ánh mắt đằng đằng sát khí, hung thần ác nghiệt quát tháo: “Suy nghĩ của tôi bẩn thỉu? Hừ! Đồng Kỳ Anh, đồ con gái hư hỏng như cô, dám làm mà không dám nhận, đúng không? Cô đã gả cho Phó Quân Bác rồi còn muốn lăng nhăng với Quân Tiêu của tôi sao? Hôm nay Quân Tiêu trở về, tôi đã ngửi thấy mùi của cô trên người của anh ấy.

Hôm nay cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, còn nói hai người các cô tối qua không đi thuê phòng! Quân Tiêu yêu tôi, mỗi lần gặp tôi sẽ yêu tôi cùng tôi thân mật.

Nhưng cô lại có một gương mặt giống tôi như đúc.

Vì thế, cô liên dựa vào gương mặt này của cô, lợi dụng tình yêu của anh ấy dành cho tôi, đi quyến rũ anh ấy, có đúng không?”