Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 195: Hơi thở ấm áp của anh




Sau khi Phó Quân Bác nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, liền nở một nụ cười gian xảo, một mình đi về phía cô.

Khi có mấy nữ sinh xô đẩy cô và anh lên phía trước, muốn gọi điện tìm anh thì nhìn thấy một cô gái lao vào trong vòng tay của người đàn ông đẹp trai này, họ không hẹn mà cùng dừng bước, ánh mắt ghen tị dừng lại trên người cô gái kia.

Đồng Kỳ Anh ôm chặt lấy Phó Quân Bác, hoàn toàn không ý thức được mình đã trở thành mục tiêu chỉ trích của người khác.

Thực sự, cô có thể cảm thấy khó chịu với tất cả đàn ông, nhưng duy chỉ có anh, cô mới tự nguyện mở lòng để ôm lấy anh.

"Quân Bác, em rất nhớ anh...

Thật sự rất nhớ anh..."

Đồng Kỳ Anh nhớ đến những ngày sau khi anh đi công tác.

Cuộc sống của cô không suôn sẻ chút nào, sống mũi cô chua xót, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

Chỉ khi ở trong vòng tay anh, cô mới cảm nhận được một chút bình yên và ấm áp.

Phó Quân Bác ôm lấy Đồng Kỳ Anh một cách trìu mến, anh ta lờ mờ nhận thấy cơ thể cô đang run rẩy, liền cúi đầu nhìn cô, đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô rồi lại ngửa mặt lên nhìn chính bản thân mình.

"Cô gái ngốc nghếch của anh làm sao lại khóc vậy? Là ai đã bắt nạt em?"

Phó Quân Bác nhẹ nhàng hỏi.

Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, nhìn lên đôi mắt trong veo của Phó Quân Bác, rơm rớm nước mắt mỉm cười: "Không có ai bắt nạt em, chỉ đơn giản là em nhớ anh thôi!"

"Anh cũng nhớ em."

Phó Quân Bác nhìn vào đôi mắt Đồng Kỳ Anh, chân thành đáp lại, sau đó hơi cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên đôi mi của Đồng Kỳ Anh, an ủi nói: "Đói bụng không? Anh đưa em đi ăn những món ngon nhất trong thành phố Nam Dương này!"

"Ừm!"

Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu.

Bàn tay ấm áp nằm lấy bàn tay nhỏ bé mảnh mai của cô, anh ta kéo hành lý giúp cô rồi đi đến ghế phụ ngồi bên cạnh cùng đi.

Phó Quân Bác thấy Đồng Kỳ Anh đang cầm tấm hình của mình, lồng ngực reo lên tiếng đập mạnh.

Trong mắt của cô, anh ấy vẫn luôn đẹp trai quyến rũ như ngày nào.

Nếu có thể ở bên anh ấy cả đời, cho đến khi già đi...

Trong lòng Đồng Kỳ Anh nghĩ về điều đó, không kìm lòng được mà kéo lấy cánh tay của Phó Quân Bác, tựa đầu vào vai anh.

Khóe miệng Phó Quân Bác khẽ nhếch lên, sau khi liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một chút, anh ta tự giác dứt khoát giơ tay lên ôm cô vào lòng, ôm cô tiếp tục đi về phía trước.

Cùng nhau ăn những món ngon trong thành phố Nam Dương này, lại cùng nhau đi chợ đêm ở thành phố Nam Dương.

Sau khi Đồng Kỳ Anh ăn uống no say, vui chơi thỏa thích, vừa mới lên xe không bao lâu đã ngồi vào ghế phụ ngủ thiếp đi.

Phó Quân Bác ngồi trên ghế lái xe chở Đồng Kỳ Anh về thẳng khách sạn.

Vốn dĩ anh và Lý Tư San là ở cùng một phòng, bây giờ Kỳ Anh trở về rồi, đương nhiên là không có phần của Lý Tư San.

Phó Quân Bác để Lý Tư San một mình chuyển đến một khách sạn khác, cô đơn trong một căn phòng xa lạ.

Lý Tư San đã cố ý thuê một căn phòng ngay bên cạnh phòng của Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh.

Đợi đến khi hai người bọn họ trở về, cô ta cũng tình cờ như vừa bước ra từ căn phòng bên cạnh.

Ba người bất cờ chạm mặt ở hành lang.

Phó Quân Bác vốn không muốn giới thiệu Lý Tư San với Đồng Kỳ Anh, không ngờ rằng Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên kéo tay anh lại, lắc nhẹ tay anh.

"Quân Bác, cô ta.."

Đồng Kỳ Anh cười nhẹ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô vẫn nhớ cô gái này, lần trước cô ta đã tự mình đi vào trong nhà lấy tài liệu của Quân Bác.

Phó Quân Bác không ý thức được liếc nhìn Lý Tư San một chút, đôi lông mày khẽ cau lại, nhưng Lý Tư San lại tự nhiên thoải mái đưa tay về phía Đồng Kỳ Anh.

"Xin chào, tôi là Lý Tư San, là thư ký của tổng giám đốc Phó"

Lý Tư San nho nhã lịch sự tự giới thiệu về mình.

Đồng Kỳ Anh cũng đưa tay ra bắt tay với Lý Tư San, sau đó mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Đồng Kỳ Anh."

"À, xin chào mợ Lãnh"

Lý Tư San gậy đầu, trong ánh mắt cô ta lại hiện lên có chút gian xảo.

Đồng Kỳ Anh bị cô ta gọi bằng cái tên như vậy khiến trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, sau đó cô mỉm cười nói với Lý Tư San: "Cô cứ gọi tôi là Kỳ Anh là được rồi, gọi là mợ Lãnh nghe hơi kỳ kỳ."

"Sao mà không được chứ, tôi thấy gọi cô là mợ Lãnh nghe rất ổn đó chứ.Cô là vợ của Phó Quân Bác, đương nhiên phải gọi là mợ Lãnh rồi"

Phó Quân Bác thuận tay ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, từ trong túi quần lấy ra chiếc thẻ phòng quét thẻ bước vào cửa.

Trong lòng Lý Tư San cảm thấy đau nhói, lập tức ghen tuông mà nói: "Mợ Lãnh, trong thời gian này cô không nên ở đây, tống giám đốc Phó, anh ấy..."

Phó Quân Bác trừng mắt nhìn Lý Tư San.

Ánh mắt của Đồng Kỳ Anh không ngừng nhìn Lý Tư San nên không nhận ra sự khác thường của Phó Quân Bác.

Lý Tư San bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Bác đang nhìn mình, hiếu ý nở một nụ cười và nói: "Tổng giám đốc Phó thường nói với cấp dưới chúng tôi rằng anh ấy rất muốn ăn thức ăn do mợ Lãnh làm."

"Vậy sau khi trở về, mỗi ngày em đều làm cho anh."

Đồng Kỳ Anh theo bản năng nhìn về phía Phó Quân Bác, hai tay vòng qua eo anh, vui vẻ nhướng mày nói.

Phó Quân Bác gật đầu mỉm cười.

Lý Tư San còn nói thêm: "Tổng giám đốc Phó đã mua rất nhiều quà cho mợ Lãnh, đợi chút nữa mợ Lãnh cũng đừng quá ngạc nhiên nhé "

"Là quà gì vậy?"

Sau đó Đồng Kỳ Anh thoáng nhìn qua Lý Tư San, lại ngước lên nhìn về phía Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác không nhìn Lý Tư San nữa, hơi cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Đồng Kỳ Anh, nhẹ nhàng trả lời: vào nhà rồi anh sẽ cho em biết."

"Ừm, vậy thì cô Lý, chúc ngủ ngon."

Lý Tư San lịch sự vây tay lại với cô, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu.