Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 2: Một đêm định tình 




Nặc Kỳ Anh híp mắt nhìn người đàn ông trong bóng đêm.

Đâu óc cô rối bời, không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô vẫn biết được người đàn ông này còn bảnh trai, có sức hấp dẫn hơn cả Hà Tuân Định, đủ để khiến bất cứ một người phụ nữ nào say đắm vì anh.

Nặc Kỳ Anh cũng là phụ nữ. Dưới sắc đẹp của người đàn ông này, cô cũng không nhịn được rung động. Lại thêm mấy ngày gân đây phải chịu áp lực rất lớn, sự lạnh lùng của Hà Tuân Định đối với mình, Nặc Kỳ Anh không nhịn được muốn phóng túng bản thân.

Cô to gan vươn bàn tay mềm mại của mình luồn vào áo của người đàn ông: “Yêu em đi...” Bàn tay Nặc Kỳ Anh hơi lạnh, lại khiến thân thể Phó Quân Tiêu càng nóng bỏng, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nhọc hơn. “Hừ...” Phó Quân Tiêu khẽ rên một tiếng, thân thể trở nên căng cứng.

Nặc Kỳ Anh cười nghịch ngợm, giọng nói quyến rũ: “Anh thoải mái không?”

Phó Quân Tiêu không đáp lời, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Trong mắt anh, động tác của Nặc Kỳ Anh quá thành thạo, biểu hiện cũng không giống lần đầu tiên.

Ban đầu anh cho räng Nặc Kỳ Anh là một cô gái ngây thơ, nhưng bây giờ xem ra anh đã nhầm rồi, Nặc Kỳ Anh không phải là lần đầu tiên. Nếu cô là loại đàn bà có thể tùy tiện chơi đùa ở hộp đêm thì anh cũng không cần thương tiếc cô. “Roẹt!” Phó Quân Tiêu hơi dùng sức, áo sơ mi của Nặc Kỳ Anh đã bị anh xé rách, ngay cả cúc áo cũng bị bong ra, có thể thấy anh ra tay mạnh cỡ nào.

Làn da trắng nõn của Nặc Kỳ Anh lõa lồ trong không khí, cô sợ hãi co rụt lại. Nhận thấy cô muốn lùi bước, Phó Quân Tiêu cười lạnh: “Sao? Cô sợ hả? Hay là lạt mềm buộc chặt? Bây giờ còn muốn giả vờ thanh thuần ư? Muộn rồi!”

Nặc Kỳ Anh cần môi, mạnh miệng đáp lại: “Ai sợ hả?!” Quần jeans của Nặc Kỳ Anh đã sớm bị Phó Quân Tiêu cởi ra.

Mặc dù trong quá trình cởi quân, Nặc Kỳ Anh cũng chẳng tình nguyện là mấy, nhưng cuối cùng vẫn bị Phó Quân Tiêu thành công cởi quần. Nặc Kỳ Anh chỉ mặc áo sơ mi nằm trên giường.

Không biết có phải là vì bị lời nói của Phó Quân Tiêu kích thích hay không, cô cũng cười lạnh: “Tôi chỉ lo lắng lát nữa anh không được, sẽ khiến tôi cảm thấy khó chịu thôi.”

“Cô nói gì?” Phó Quân Tiêu lập tức đen mặt. Bàn tay nóng bỏng của Phó Quân Tiêu luôn vào vùng kín của Nặc Kỳ Anh.

Nặc Kỳ Anh nức nở một tiếng, nhưng lại dùng tay che miệng mình, không phát ra tiếng động nào, cứ như đang hờn dỗi với anh. Đôi mắt Phó Quân Tiêu lướt qua một chút trầm tư, nhưng ngay sau đó đã bị tình dục hòa tan, không để ý tới sự khác thường ở chỗ đó, anh lập tức đâm thẳng về phía trước. Nặc Kỳ Anh đau đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng cô vân không phát ra tiếng động nào.

Trong mắt Phó Quân Tiêu, Nặc Kỳ Anh không phải là lần đầu tiên, có người phụ nữ nào lần đầu tiên mà không khóc đến mức chết đi sống lại? Hừ! Quả nhiên là loại đàn bà phong lưu, vậy thì anh cũng không cân thương tiếc cô làm gì! Phó Quân Tiêu nhanh chóng cảm nhận được sự tốt đẹp của thân thể Nặc Kỳ Anh, căn bản bất chấp Nặc Kỳ Anh có phải là lần đầu tiên hay không, chỉ biết điên cuồng đòi lấy. Nặc Kỳ Anh đã tỉnh rượu, nhưng dường như lại tiếp tục say, chìm nổi theo từng động tác của Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu đâm mạnh vào một phát, Nặc Kỳ Anh không nhịn được kêu to. “Đừng... Đừng như thế!” Nặc Kỳ Anh ôm chặt cánh tay của Phó Quân Tiêu, hy vọng anh có thể dịu dàng với mình.

Nhưng Phó Quân Tiêu chẳng còn tâm tư bận tâm tới cô, chỉ lo được sung sướng, điên cuồng đâm vào sâu hơn. “Thoải mái không?” Phó Quân Tiêu cản quả nho đen trước ngực Nặc Kỳ Anh, cười tà hỏi.

Nặc Kỳ Anh lắc đầu. Cô không muốn thừa nhận, những động tác của Phó Quân Tiêu thực sự khiến cô rất sung sướng, thân thể cô không nhịn được liên tục run rẩy.

Nặc Kỳ Anh chống tay lên ngực anh: “Đừng... đừng như thế...” Phó Quân Tiêu dùng hết chiêu thức để Nặc Kỳ Anh thoải mái, để cô rên rỉ, thúc mạnh khiến tiếng kêu của cô bị tan rã. Nặc Kỳ Anh nếm đủ mọi tư thế, đằng trước đằng sau bên cạnh, bị Phó Quân Tiêu đè xuống làm liên tục, đến sau này, Nặc Kỳ Anh thậm chí còn ngất xỉu. Nhưng Phó Quân Tiêu vẫn không có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục đòi hỏi.

Trước khi hôn mê, Nặc Kỳ Anh âm thầm mắng Phó Quân Tiêu một trận. Phó Quân Tiêu nào biết tâm tư của Nặc Kỳ Anh, chỉ biết người phụ nữ dưới thân khiến mình cảm thấy sung sướng từ thể xác tới tinh thần, chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Thế nên anh không cẩn thận làm hơi ác một chút, nhưng cũng không thể trách anh, chỉ có thể trách Nặc Kỳ Anh quá mê người.

Cho nên thấy Nặc Kỳ Anh ngất xỉu, Phó Quân Tiêu chẳng những không hạ thủ lưu tình mà còn tiếp tục động tác, mãi tới khi trời sắp sáng, anh mới thỏa mãn ôm Nặc Kỳ Anh ngủ thiếp đi. Sáng sớm, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong căn phòng, đánh thức Nặc Kỳ Anh còn đang trong giấc mơ, không khỏi cau mày lại.

Nặc Kỳ Anh “ưm“” một tiếng, dần dần mở mắt ra, sau đó cảm nhận được thân thể đau đớn, gương mặt xinh xắn của cô lập tức trở nên trắng bệch. “Đau quá..." Nặc Kỳ Anh kêu lên một tiếng. Cô cảm thấy thân thể đau đớn cứ như bị xe lu nghiền qua, thậm chí không còn chút sức lực nào để xoay người. Nặc Kỳ Anh mím môi, chỉ thiếu điều chửi thành tiếng. Cô nghiêng đầu, nhìn mặt bên của Phó Quân Tiêu, đầu óc mơ hồ.

Nặc Kỳ Anh không có hứng thú với người đàn ông này. Cô cũng không muốn nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cứ coi như mơ thấy một giấc mơ hoang đường thôi. Cô đoán có lẽ người đàn ông này là trai bao ở quán bar, không biết một đêm của trai bao này bao nhiêu tiên. Nghĩ tới ví tiền vốn không dày của mình, Nặc Kỳ Anh thở dài. Tiền của cô hầu hết đều cho Hà Tuân Định, thế nên bây giờ cô cũng không có nhiều tiền. Nhưng dù gì hai người cũng lên giường rồi, để sau này không còn dính líu tới người này, cô cần thiết phải trả tiền.

Nặc Kỳ Anh chống tay ngồi dậy, chậm rãi rời giường, rón rén mặc quần áo đã bị xé rách của mình, đau lòng lấy một xấp tiền trong ví, khoảng hơn mười tờ đặt lên tủ đầu giường. Sau đó cô chẳng thèm nhìn Phó Quân Tiêu lấy một lần, lặng lẽ rời khỏi khách sạn, cứ như thể làm vậy thì sẽ phủi sạch quan hệ với trận điên cuồng đêm qua.