Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 233: Cô không nghe lời anh




Miệng chai vẫn chưa rời khỏi miệng cô thì Hà Tuân Định đã giật chai nước suối từ trên tay cô qua và uống ừng ực mấy ngụm lớn.

Đồng Kỳ Anh không thể không cầm chai nước suối khác lên, vặn nắp ra và giả vờ uống nước, thật ra cô đang phun ngụm nước mà mình vừa ngậm trong miệng ra lại.

Hà Tuân Định chỉ mới ăn một nửa phần bún chua cay của mình thì đột nhiên bưng nguyên chén đũa và không động đậy.

Lúc này Đồng Kỳ Anh mới đặt phần bún chua cay trong tay của mình xuống, rồi giơ tay lên, phất qua phất lại trước mặt Hà Tuân Định.

Cô biết anh ta nghỉ ngờ cô, may mà lúc nãy khi cô cầm chai nước thì cô đã cố ý cầm chai nước mà mình đã bỏ thuốc.

"Hà Tuân Định, thu dọn bàn đi!"

Đồng Kỳ Anh ra lệnh.

Quả thật Hà Tuân Định đã hành động, anh ta nhét hết số thức ăn nhanh đang ở trên bàn vào trong thùng rác.

Tiếp đó, Đồng Kỳ Anh rút điện thoại ra ghi hình Hứa Tuân Định, cô vừa quay vừa hỏi: "Có phải anh đã thuê người giết Mã Anh Vũ không?"

Hà Tuân Định vẫn cứ ngồi ngây ra trước mặt Đồng Kỳ Anh, hai mắt đờ đẫn, không nói câu nào.

Đồng Kỳ Anh thấy anh ta không lên tiếng thì do dự một lúc rồi lấy giấy bút từ trong túi xách của mình ra và đưa qua cho Hà Tuân Định rồi đổi cách hỏi: "Hà Tuân Định, anh nghe kĩ đây, bây giờ tôi ra lệnh cho anh, hãy viết tên hung thủ đã giết hại Mã Anh Vũ ra giấy"

Hà Tuân Định nhận lấy giấy và bút rồi tì người lên bàn và bắt đầu viết.

Anh ta vừa viết thì cô vừa lấy điện thoại ghi hình lại.

Cô phải ghi lại chứng cứ phạm tội của anh ta.

Lúc Hà Tuân Định viết xong nét cuối cùng của chữ đầu tiên là "Lâm" thì trong đầu Đồng Kỳ Anh liên nghĩ ngay đến cái tên "Lâm Ánh Như"

Đúng thật là như thế, Hà Tuân Định đã biết ra ba chữ Lâm Ánh Như lên trang giấy trắng.

Vậy thì, vấn đề đến rồi...

Tại sao Lâm Ánh Như lại muốn giết Mã Anh Vũ? "Tôi lệnh cho anh viết tên của đồng bọn với hung thủ ra"

Đồng Kỳ Anh lại ra lệnh cho anh ta.

Hà Tuân Định lại bắt đầu viết, anh ta đã viết ra một loạt tên, trong đó cũng có tên của bản thân anh ta và tên mà Đồng Kỳ Anh đã từng dùng, Đồng Kỳ Anh.

Từ lúc nào mà cô đã trở thành đồng bọn giết hại Mã Anh Vũ? Đồng Kỳ Anh thấy hơi bực bội nhưng cô đã vô tình nhìn thấy thời gian trên điện thoại và phát hiện ra đã sắp hết thời gian rồi.

Cô vội tắt điện thoại, lấy đi tờ giấy và vào nhà vệ sinh thay quần áo.

Sau khi cô ra khỏi nhà vệ sinh thì bật chức năng biến âm trong điện thoại của mình lên, sau đó lại rút điện thoại của Hà Tuân Định từ trong túi của anh ta ra.

Tiếp đó cô lấy tấm thẻ nhỏ màu vàng đó từ trong túi xách ra rồi gọi điện thoại cho người trung gian ở bên trên thẻ.

Sau khi Đồng Kỳ Anh báo địa chỉ và tên của khách sạn cũng như số phòng cho người đó thì nói một câu: "Cửa phòng chỉ đóng hờ, đi thẳng vào là được"

Sau khi Đồng Kỳ Anh tắt máy thì rời khỏi đó, trước khi đi cô đã ra mệnh lệnh cuối cùng cho Hà Tuân Định: "Sau khi tôi ra ngoài thì anh có thể tùy ý lên giường với người phụ nữ tiếp theo đến"

Đồng Kỳ Anh nói xong thì khép hờ cửa phòng lại rồi ôm túi xách, nấp ở hành lang.

Đến khi cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi vào phòng của Hà Tuân Định thì cô liền lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, tiện thể còn thông báo cho đường dây nóng của truyền thông địa phương.

Đó là do Hà Tuân Định tình nguyện cá cược với cô, cược thua rồi thì không thể trách cô được.

Sau khi Đồng Kỳ Anh rời khỏi khách sạn thì cô đã không đi xa mà đến ngồi ở một quán ăn vặt ở gần đó, đợi cảnh sát đến bắt người.

Kết quả, chưa đến năm phút thì đã có mấy người đàn ông mặc đồ mộc mạc xông vào trong khách sạn đó.

Tiếp sau đó không bao lâu thì ký giả của các tòa báo cũng chạy theo qua.

Vốn dĩ Đồng Kỳ Anh tưởng rằng cảnh sát chỉ bắt Hà Tuân Định và cô gái đó thôi nhưng không ngờ bên trong khách sạn này lại có đầy những cặp đôi như thế.

Không ngờ cảnh sát đã bắt được cả bọn.

Nhưng chuyện khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy khó hiểu là cô đã không nhìn thấy bóng dáng của Hà Tuân Định trong đám đàn ông bị bắt đó.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tiếng còi xe cảnh sát chạy theo sau đã thu hút mọi người xung quanh vây đến xem.

Đồng Kỳ Anh cũng đứng lẫn trong đám đông đó, cô lướt mắt nhìn từng khuôn mặt trong số những người đàn ông bị bắt nhưng thật sự vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hứa Tuân Định đâu.

Sao lại như thế? Cô đã sai sót chỗ nào rồi sao? Đồng Kỳ Anh bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nếu như không bắt được Hà Tuân Định vậy thì chẳng phải chuỗi kế hoạch của cô đã đổ sông đổ bể rồi sao? Mãi đến khi xe cảnh sát được lái đi, người xem xung quanh cũng tản đi hết thì Đồng Kỳ Anh vẫn không thể nghĩ ra được chuyện là như thế nào.

Có cần phải quay trở lại xem thử không? Bỏ đi.

Ngộ nhỡ vừa quay lại đó, bị Hà Tuân Định gài ngược trở lại thì chẳng phải là cô đã tự chui đầu vào lưới sao? Chỉ là, Đồng Kỳ Anh cảm thấy hơi không cam tâm.

Chính vào lúc cô đang buồn bã, thất thân quay người đi thì cô bất giác ngước mắt lên và nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình ở cách đó không xa, ngay lập tức cô đã ngây người ra.

Phó Quân Tiêu đứng thẳng người, anh mặc bộ vest màu đen như hòa chung làm một với màn đêm u tối.

Anh chậm rãi bước về phía cô, đôi mắt lạnh lùng có chút gân máu nổi lên, dáng vẻ khá mệt mỏi nhưng vẫn không làm mất đi khí chất cao quý của anh.

Lúc này ngũ quan thanh thoát như được đẽo gọt công phu của anh trông càng chuẩn hơn, những hạt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy dài trên trán.

"Anh, anh cả?"

Đồng Kỳ Anh lắp bắp thốt lên.

"Sao em lại không nghe lời anh?"

Phó Quân Tiêu hỏi với giọng nghiêm nghị.