Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 27: Có thể thay đồ 




"Mẹ ơi, cục cưng em làm gì thế hả?" Nặc Lâm Dương nói với vẻ tức giận.

Đường Văn Kiểu chất vấn: "Em gái anh có bạn trai ở thành phố Thuận Canh à?”

"Xì! Sao con bé Kỳ Anh ngốc nghếch kia lại có thể có bạn trai được chứ. Đừng nói là bạn trai, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ không hứng thú với con bé.'

Nặc Lâm Dương cúi người nhặt bàn phím dưới đất lên rồi lập bẩm, sau đó anh ta hỏi: "Đúng rồi, Kỳ Anh đâu? Sao không thấy nó đi vê chung với em?"

"Không phải anh nói chỉ cần là đàn ông thì đều không có hứng thú với con bé sao? Hôm nay em cho em gái của anh ăn mặc đẹp như tiên nữ.

Con bé vừa đứng lên bục là đám đàn ông phía dưới mắt sáng rực lên."

Đường Văn Kiều vừa khua tay múa chân vừa nói.

Nặc Lâm Dương chẳng muốn nghe cô ấy nói nhảm mấy chuyện này, anh ta gắt gỏng lên: "Em gái của anh đâu rồi?"

"Tối nay em gái anh đi chơi qua đêm với bạn trai của con bé!" Đường Vãn Kiều nói xong rồi tiện tay ném túi xách lên giường, sau đó ngã lên giường nằm dang tay dang chân ra.

"Kỳ Anh có bạn trai từ bao giờ cơ chứ?" Nặc Lâm Dương nói với một vẻ mặt khó mà tin được.

Đường Văn Kiều thấy vậy thì trừng mất nhìn anh ta một cái rồi nói: "Thôi đi, vậy mà còn đòi làm anh trai! Ngay cả chuyện em gái có người yêu cũng không biết thì còn làm được gì chứ?"

"Em chắc chắn rằng đó là bạn trai của em gái anh à? Không được không được, con gái con lứa chưa kết hôn sao có thể qua đêm với người đàn ông khác chứ!" Nặc Lâm Dương tự nhủ rồi vội vàng tìm điện thoại, thậm chí còn chẳng thèm chơi game nữa.

Đột nhiên Đường Vẫn Kiều nhảy xuống giường rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt Nặc Lâm Dương mà la to: "Mẹ nó chứ, em gái anh là con gái chẳng lẽ em không phải là con gái à? Chưa kết hôn ngủ qua đêm cùng với người đàn ông khác thì sao chứ? Nếu không phải là đám đàn ông thối tha các anh..."

"Em yêu à, em đã là người phụ nữ của anh rồi, phụ nữ và con gái là khác nhau. Em hiểu không?” Nặc Lâm Dương nhếch miệng cười một tiếng rồi vội vàng dỗ dành Đường Văn Kiều. Cô ấy thật sự rất muốn giáng cho người đàn ông thối tha này một cái bạt tai.

Trở lại chuyện chính, sau khi Nặc Lâm Dương tìm được điện thoại thì vội vàng gọi cho Nặc Kỳ Anh. Phó Bắc Quân vừa ôm Nặc Kỳ Anh và đặt cô lên giường thì điện thoại của cô lại kêu lên. Anh ta lấy điện thoại của cô ra khỏi túi xách, khi anh thấy tên hiện trên màn hình là "Anh trai” thì vội vàng nghe máy. "Kỳ Anh, em đang ở đâu thế hả?" Điện thoại vừa được kết nối là Nặc Lâm Dương đã cất tiếng hỏi.

Phó Bắc Quân trả lời một cách bình tĩnh: "Cô ấy ở chỗ tôi." "Anh? Anh là ai thế hả?" "Là bạn trai của cô ấy."

"Bạn trai ư?" Nặc Lâm Dương nghe thế thì quay lại nhìn Đường Vân Kiều với gương mặt vô cùng kinh ngạc. Anh ta sững người một lát rồi sau đó vội vàng hỏi: "Kỳ Anh nhà tôi không có bạn trai.

Đến cùng anh là ai? Mai đưa Kỳ Anh về đây cho tôi." "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu. Ngày mai cô ấy sẽ về nhà an toàn.

Được rồi, cứ quyết định như thế đi, tôi cúp máy đây." Phó Bắc Quân không biết rằng sau khi mình cúp máy thì Nặc Lâm Dương gần như muốn phát điên. Đường Vẫn Kiều đứng bên cạnh an ủi: 'Em nghe giọng nói của người đàn ông kia cũng không giống như là người xấu, có lẽ không sao đâu!" "Mười người đàn ông thì chín người xấu rồi!" Nặc Lâm Dương quát lên. Tới giờ Đường Văn Kiều mới biết răng Nặc Lâm Dương lại còn là một người anh trai thương em gái tới mức này đấy.

"Em kệ anh đấy, em đi tắm rửa đây." Đường Văn Kiêu quyết định không đánh võ mồm với Nặc Lâm Dương nữa. Nặc Lâm Dương cũng bởi vì Nặc Kỳ Anh không về ngủ nên cũng trằn trọc bâng khuâng không ngủ được.

Nếu không phải là Đường Vẫn Kiều ép buộc anh ta làm một số hoạt động mạnh vào buổi tối thì chỉ sợ rằng người anh như anh †a sẽ mất ngủ cả đêm mất.Hôm Hôm sau. Tô Hoài Lan được Phó Bắc Quân sắp xếp cho ở lại phòng Tổng thống trong khách sạn, cô ta ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh lại. Vừa mờ mắt ra thì nhân viên phục vụ khách sạn đã đưa cho cô ta một bó hoa hồng thật to. Hoa hồng tươi rói ướt át, có khoảng chín mươi chín đóa. Kết lại thành một bó to tỏa hương thơm ngát ra bốn phía.

Tô Hoài Lan thích không buông tay, cô ta hỏi nhân viên phục vụ khách sạn rằng: "Là ai đế cho cô đưa tới vậy?" "Là cậu cả Phó để tôi đưa tới." Nhân viên phục vụ nữ khẽ khom người rồi trả lời một cách vô cùng cung kinh. Tô Hoài Lan nghe được câu trả lời chắc chắn này thì nở một nụ cười rất xán lạn.

Cô ta không ngờ rằng một người đàn ông sống trong quân đội lâu năm như thế mà vẫn hiểu cái gì gọi là lãng mạn. Mặc dù Tô Hoài Lan không biết vì sao cậu cả nhà họ Phó mà cô ta chưa từng gặp mặt này lại tặng hoa cho cô ta nhưng cô ta vẫn rất là hài lòng với hành động này.

Tô Hoài Lan cảm thấy những gì mình cần làm là kiên nhẫn chờ cậu cả Phó này chiến thắng trở về sau đó ra quân tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, tiếp theo là sẽ lấy cô ta làm vợt Mà thực tế là tối hôm qua trên đường đi làm nhiệm vụ Phó Quân Tiêu đã hỏi Hàn Mậu Tinh, một người có kinh nghiệm yêu đương một vấn đề! "Nếu như mình hôn một người phụ nữ, còn sờ soạng cô ấy mấy lần.

Điều quan trọng hơn là suýt nữa đã... nhưng thật ra còn chưa làm gì. Nhưng đã làm xong hết khúc dạo đầu rồi, sau đó gặp lại phải làm sao để làm dịu nỗi xấu hổ này?" Hàn Mậu Tinh nghe xong câu hỏi của Phó Quân Tiêu rồi không kiềm chế được mà bật cười.

Một 'Cậu Tư' khiến cho đám côn đồ vừa nghe tên là sợ mất mật mà lại không biết nên lấy lòng một người phụ nữ như thế nào sao? IQ cao, thể lực tốt nhưng EQ lại thấp tới mức tận cùng. "Cười đủ chưa hả?" Phó Quân Tiêu nghiêm mặt rồi hỏi với sự lạnh lùng.

Hàn Mậu Tỉnh không cười nữa mà trả lời một cách nghiêm túc: "Cứ tặng cho cô ấy chín mươi chín đóa hoa hồng trước đã, bày tỏ tình cảm và tấm lòng thành của mình." "Có tác dụng không đó?" Phó Quân Tiêu nhìn anh ta với vẻ mặt nghi ngờ.

Hàn Mậu Tỉnh vỗ ngực rồi trả lời một cách tự tin: "Đương nhiên là có tác dụng rồi." "Làm sao anh biết là có tác dụng hả?" Phó Quân Tiêu híp mắt lại rồi nhìn chăm chăm vào Hàn Mậu Tinh. Anh ta bắt đầu hót như khướu trả lời: "Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ thích hoa hồng! Dù là ngoài miệng nói không thích thì lúc nhận được hoa cũng sẽ vui vẻ. Đàn ông chúng ta sẽ không thể nào hiểu được đây."

Phó Quân Tiêu vỗ đầu Hàn Mậu Tinh một cái rồi nói: “Nghiêm túc không đó?" Hàn Mậu Tinh liếc nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ tủi thân. Cho nên nếu như không phải là có Nặc Kỳ Anh thì sao Tô Hoài Lan lại có thể nhận được bó hoa hồng chín mươi chín bông sau khi ngủ dậy được chứ. Mà giờ phút này Nặc Kỳ Anh lại bị chính tiếng chuông điện thoại di động của mình đánh thức.

Cô chưa từng ngủ trên chiếc giường nào mà thoải mái và dễ chịu như thế này, cũng đã lâu rồi chưa từng ngủ thắng một giấc tới khi trời sáng. "A lô, xin hỏi tìm ai ạ?" "Xin chào, cho tôi hỏi cô có phải là Nặc Kỳ Anh không?" "Vâng, đúng là tôi đây."

Nặc Kỳ Anh trả lời một cách bình tĩnh. "Chào cô Nặc Kỳ Anh, tôi là trưởng phòng nhân sự của công ty Địa Trí dưới trướng tập đoàn Phó thị.

Tôi gọi điện để báo cho cô biết rằng cô đã được chọn vào làm trong công ty chúng tôi, xin hỏi chiều nay cô có tiện để tới nói chuyện một chút không?” "Thật ư? Tôi đã được Địa Trí chọn rồi sao?" Nặc Kỳ Anh nghe thế thì ngồi bật dậy với vẻ khó mà tin được.

"Đúng thế, cô đã được chọn." "Tốt quá rồi, vậy thì chiêu nay mấy giờ chúng ta có thể gặp nhau?” "Hai giờ ba mươi phút chiều."

"Được, tôi sẽ tới đúng giờ!" Sau khi Nặc Kỳ Anh cúp điện thoại thì hứng khởi tới nỗi đứng nhảy nhót trên giường. "Tôi có việc làm rồi! Có việc làm rôi ha ha ha!" Sau khi Nặc Kỳ Anh nhảy xong thì cô mới nhận ra rằng dường như đây không phải là cô... Tối qua... Nặc Kỳ Anh vừa nghĩ tới đây thì vội vàng bước xuống giường.