Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 30: Tìm kiếm mỹ nhân 




Một giờ sau, thành phẩm của cả hai đã được bưng lên trên bản. Nặc Kỳ Anh làm một món thịt bò xào rau mùi, còn Phó Bắc Quân lại làm một món cá gì đó mà Nặc Kỳ Anh không biết nên gọi tên nó là gì.

“Món này gọi là sốt cá hoa vàng, là món ăn đầu bảng thường có trong yến tiệc cung đình thời xưa!” Miệng Phó Bắc Quân hơi nhếch lên. Nặc Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Phó Bắc Quân, rồi thẹn thùng giơ các món ăn mình vừa mới làm lên trước mặt nhìn.

“Chúng ta đối cho nhau đi” Phó Bắc Quân đặt món ăn anh ta nấu đến trước mặt Nặc Kỳ Anh.

Sau đó, anh lấy món "Bò xào rau mùi” do Nặc Kỳ Anh làm, cầm đũa lên và ăn.

“Ừm, rất ngon!” Phó Bắc Quân giơ ngón tay cái khen ngợi. Nặc Kỳ Anh bặm môi, cầm đũa lên, đưa một miếng cá vào miệng. Cô đảo mắt, chậm rãi nhai thật kỹ, ngước mắt lên nhìn Phó Bắc Quân, trong ánh mắt thoáng một chút kinh ngạc.

"Sao thế? Không thích ăn à?" Phó Bắc Quân lo lắng hỏi.

Nặc Kỳ Anh vội vàng lắc đầu: "Không có... món ăn anh nấu chẳng khác gì đầu bếp trong khách sạn cả, tay nghề của anh đúng là tuyệt vời!" Cô chỉ là có hơi ngượng ngùng, tự thấy mình không bằng anh ta, anh ta là một người đàn ông, vậy mà món ăn làm ra còn ngon hơn cả người phụ nữ ngày ngày xuống bếp như cô.

Phó Bắc Quân mỉm cười khoái chí: "Cám ơn em đã khen!"

“Anh có hay nấu ăn không?” Nặc Kỳ Anh yếu ớt hỏi. Phó Bắc Quân khẽ nhún vai, biểu thị bản thân rất ít khi xuống bếp.

“Anh không làm đầu bếp cũng thật là đáng tiếc!” Nặc Kỳ Anh nói đùa.

Phó Bắc Quân mỉm cười đáp lại: "Tôi chỉ xem nấu ăn là một loại sở thích thôi".

Coi nấu ăn như sở thích? Nói cách khác, xuống bếp chỉ là cảm hứng nhất thời của anh ta thôi sao? Chẳng trách... Lúc này Nặc Kỳ Anh cũng hiểu ra, cô xuống bếp chỉ là muốn lắp đầy cái bụng. Còn anh ta xuống bếp nấu ăn là vì sở thích cá nhân của bản thân.

Hóa ra đây chính là sự khác biệt giữa hai người. "Trình độ học vấn của tôi không cao, không có hứng thú am hiếu văn hóa sâu sắc như anh.. " Nặc Kỳ Anh thẹn thùng cúi đầu, lẩm bẩm nói.

Phó Bắc Quân lầm tưởng mình đã nói sai, vội vàng giải thích: "Ý tôi không phải vậy... tôi chỉ là muốn... sau này có thể ngày ngày nấu cho vợ con mình những món mà bọn họ thích ăn thôi....

Lời này của anh ta vừa dứt, Nặc Kỳ Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bâu không khí xung quanh có chút mơ hồ. Nặc Kỳ Anh là người thu lại ánh mắt trước, lúng ta lúng túng bưng bát cơm lên ăn. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của cô, Phó Bắc Quân không khỏi nhếch miệng cười. Sau bữa trưa, Nặc Kỳ Anh cảm thấy thời gian không còn sớm nên định chào tạm biệt Phó Bắc Quân: "Hôm nay cảm ơn sự nhiệt tình hiếu khách của anh, tôi phải về nhà rồi, mất tích cả một đêm, tôi nghĩ anh trai tôi chắc sẽ lo lắng lắm!" “Em đi thang máy xuống tầng tám thì có thế đến nhà anh trai em rồi” Phó Bắc Quân ân cần nhắc nhở.

Nặc Kỳ Anh sững sờ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Nơi đây là..." “Đúng vậy, thật ra tôi sống cùng một khu chung cư với anh của eml” Phó Bắc Quân mỉm cười nói. Nặc Kỳ Anh cũng cười ngại ngùng: "Thật là trùng hợp!” "Tối hôm qua, tôi vốn dĩ muốn đưa em về nhà anh trai em, nhưng mà nếu đưa em về đó, em chỉ có thể ngủ ngoài sô pha, tôi không muốn để em ngủ sô pha thiệt thòi như thế nên chỉ có cách bế em về nhà tôi, mọi chuyện là như vậy đấy, mong là em đừng để bụng."

Phó Bắc Quân giải thích một cách dịu dàng. Nặc Kỳ Anh nghe vậy cảm thấy rất vui mừng, cô nào có để bụng, vui mừng còn không kịp nữa là.

Không thể phụ nhận rằng cô rất có thiện cảm với người đàn ông ấm áp chu đáo như Phó Bắc Quân. "Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm tôi như thế! Vậy tôi về trước đây!" "Tôi tiễn em đến thang máy!" "Không cần đâu! Tự tôi đi được mà!" Đối diện với người đàn ông mà mình có thiện cảm, Nặc Kỳ Anh nhất thời có hơi lúng túng không biết làm sao, chỉ đành xoay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng Nặc Kỳ Anh rời đi, Phó Bắc Quân khẽ mỉm cười, sau khi bước trở lại vào phòng, anh ta gọi điện cho trợ lý Triệu Bân của mình. “Sếp Phó, anh có gì căn dặn?” Triệu Bân nhấc điện thoại hỏi.

"Bân, cậu nói với người của bộ phận nhân sự, nếu có người con gái tên Nặc Kỳ Anh đến ứng tuyến, vấn đề tiền lương trong thời gian thử việc... cậu bảo người của bộ phận nhân sự cứ thương lượng theo ý của cô ấy, cô ấy muốn bao nhiêu, bảo họ cứ đồng ý hết."

"Vâng, sếp Phó "Còn một chuyện nữa. Công ty chúng ta có quy định cấm hẹn hò giữa các nhân viên sao?" "Có" "Vậy có cấm nhân viên và sếp yêu nhau không?” "Không, không có!" “Không có thì tốt!” Phó Bắc Quân nghe xong lập tức mỉm cười. Triệu Bân ở đầu dây bên kia ngơ ngác, hôm nay sếp Phó nhà anh ta làm sao thế nhỉ? Giữa trưa nắng đột nhiên đi hỏi anh ta mấy chuyện đâu đâu.

“Sếp Phó, anh còn gì muốn căn dặn nữa không?” Sau đó Triệu Bân lại hỏi. Phó Bắc Quân suy nghĩ một lúc, cảm thấy không còn chuyện gì nữa, thế là cúp máy.

Nặc Kỳ Anh gõ cửa nhà anh trai cô, người đi ra mở của cho cô chính là chị dâu Đường Văn Kiều. Đường Văn Kiều nhìn thấy Nặc Kỳ Anh bình an vô sự trở về nhà lập tức thở phào nhẹ nhõm. "Chị dâu."

"Em bình an trở về là tốt rồi! Em cũng thật là, có bạn trai ở Thuận Canh mà cũng không nói với anh chị biết một tiếng." Đường Văn Kiều lẩm bẩm.

Nặc Kỳ Anh có hơi sững sờ, đột nhiên nhớ lại những lời lúc đầu Phó Bắc Quân nói với cô, lúc này mới hiểu “bạn trai” mà Đường Văn Kiều nói là chuyện gì.

Vốn dĩ, Nặc Kỳ Anh muốn giải thích với Đường Vãn Kiều rãng khi Phó Bắc Quân không phải là bạn trai của cô, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không thỏa đáng. Sau khi suy trước tính sau một hồi đều không nghĩ ra cách, Nặc Kỳ Anh đành phải giữ im lặng. "Đúng rồi, đây là tiên hát hôm qua của em, còn có tiền bo của em nữa!" Sau khi bàn xong với Nặc Kỳ Anh, Đường Vãn Kiêu xoay người bước vào phòng, lúc trở ra trên tay cầm theo một sấp tiền hơn ba triệu.

Vừa nói, cô ấy vừa nhét tiền vào tay Nặc Kỳ Anh.

Nhìn thấy ba triệu trong tay, Nặc Kỳ Anh sững sở. Chỉ hát một đêm ở câu lạc bộ Dạ Mị lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế Đường Văn Kiều nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Nặc Kỳ Anh, bất ngờ nói tiếp: "Đây là ít rồi đấy! Trước đây còn có một nữ ca sỹ hầu hạ khách ngủ, kiếm được còn nhiều hơn!" Hầu, hầu ngủ... Nặc Kỳ Anh hoàn hồn lại, thẹn thùng nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Chẳng trách Phó Bắc Quân lại nói cô không thích hợp đến những nơi như câu lạc bộ Dạ Mị, hóa ra là vì lý do này. “Tối nay, em vẫn đi chứ?” Đường Văn Kiều hỏi lại. Nặc Kỳ Anh nhanh chóng lắc đầu.

Đường Vẫn Kiêu mỉm cười nói: "Có phải bạn trai của em không cho em đi không?” “Em tìm được công việc rồi!” Để tránh Đường Văn Kiêu lại hỏi những chuyện xoay vòng quanh Phó Bắc Quân, Nặc Kỳ Anh lập tức đổi chủ đề. “Nhanh như vậy sao?” Đường Văn Kiều cảm thấy có chút khó tin. Nghĩ lúc đầu khi cô vừa mới đặt chân tới Thuận Canh, nếu không phải nhờ có Nặc Lâm Dương giúp đỡ, thì cô đã sớm ngoan ngoãn trở về quê rồi. Nặc Kỳ Anh mỉm cười gật đầu. Cô không muốn đẩy chủ đề lên người Phó Bắc Quân, nhưng Đường Vãn Kiều lại cảm thấy rất hứng thú với "người bạn trai” đó của cô.