Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 316: Tình yêu anh không thể nhìn thấu




Tại sao yêu một người thì dễ dàng mà quên một người thì lại khó khăn đến như thế?

Ngày hôm sau, ở văn phòng tổng giám đốc trong tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị.

Phó Quân Tiêu đã đi làm trễ.

Trên bản làm việc của anh đã được đặt sẵn một ly trà đen nóng, Lạc Minh Ánh cũng đứng trước bàn làm việc của anh chờ chỉ đạo nhưng người trước giờ luôn đúng giờ như anh lại không hề xuất hiện, chuyện này rất bất thường.

Lạc Minh Ánh nhấc điện thoại lên, định gọi cho anh nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm qua anh đi xem mắt thì cô ta lại đặt điện thoại xuống lại.

Đợi thêm lát nữa vậy, có lẽ anh đã ngủ quên hoặc cũng có thể trên đường đi đột nhiên bị kẹt xe, hoặc...

Chỉ là anh muốn đi làm muộn một chút, dù sao thì anh cũng là ông chủ.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Nửa tiếng trôi qua.

Cuối cùng Lạc Minh Ánh cũng có cảm giác nóng lòng như lửa đốt.

Nếu như không có việc gì dặn dò trước thì nhất định Phó Quân Tiêu sẽ đến văn phòng đúng giờ.

Cô ta nhấc điện thoại lên, quyết định phải tìm anh, nói không chừng đã thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi.

Chính vào lúc đó, cửa văn phòng được đẩy ra, Phó Quân Tiêu bước vào.

Thân sắc của anh có phần mệt mỏi, có vẻ như tối qua anh đã ngủ rất muộn.

Phó Quân Tiêu bước vào cửa và cũng thực hiện những công việc như thói quen thường ngày, đặt cặp tài liệu xuống, cởi áo vest ra, xắn ống tay áo sơ mi trắng lên rồi chuẩn bị làm việc.

Anh liếc nhìn ly trà đen trên bàn rôi lạnh lùng hỏi: "Nguội rồi phải không?"

"Đương nhiên là nguội rồi"

Lạc Minh Ánh trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.

"Tôi đã đến trễ bao lâu?"

"Ba mươi phút."

Cô ta lấy tiêu chuẩn là bảy giờ năm mươi lăm phút anh vào văn phòng để tính.

"Đổi một ly trà nóng."

Anh đến ngồi vào ghế làm việc, đưa ánh mắt nhìn về phía ly trà đen đó và ra dấu.

"Không báo cáo lịch trình hôm nay của anh trước sao? Cuộc họp chủ quản đã bị trễ rồi."

"Đổi sang họp vào lúc mười hai rưỡi trưa nay."

"Nhưng trưa nay anh phải đến sân bay đón một khách hàng quan trọng đến từ Mỹ, chúng ta phải mua một số linh kiện máy móc cỡ lớn từ công ty của họ."

"Vậy buổi tối có sắp xếp chuyện gì không?"

"Tối nay là lễ phát thưởng lễ hội điện ảnh do anh tài trợ, sau khi tan ca thì anh sẽ đến Hải Vân, với tư cách là khách mời đến phát thưởng, anh bắt buộc phải có mặt trong buổi lễ.Sau khi buổi lễ phát thưởng kết thúc thì anh vẫn còn một buổi tiệc đêm ở khách sạn.Tối nay chắc anh sẽ không về được nên tôi đã giúp anh đặt phòng ở khách sạn đó rồi."

"Không ngờ tôi lại quên mất chuyện này."

Phó Quân Tiêu thở phù, sau khi anh tan ca còn phải bay đến Hải Vân.

Hải Vân là quê hương của Kỳ Anh...

Anh tài trợ vốn tu sửa lại Hải Vân, đế Hải Vân phát triển trở thành vùng đất sản xuất phim, là thánh địa du lịch.

Chỉ tiếc là ở Hải Vân đã không còn có Kỳ Anh nữa.

Quả nhiên anh mở rộng lĩnh vực "chinh chiến" thì bản thân cũng bận đến tối tăm mặt mày.

"Vâng... Cuộc xem mắt tối qua vui lắm sao?"

Lạc Minh Ánh cố ý hỏi với vẻ không quá đế tâm.

Phó Quân Tiêu cũng thản nhiên trả lời: "Cũng không vui lắm, có điều kéo dài đến muộn quá."

"Kéo dài đến rất muộn?"

Lạc Minh Ánh đột nhiên thấy tim mình nặng trĩu, tâm trạng đang rối bời của cô ta lại càng rối hơn.

Lẽ nào tối qua anh và cô con gái của thị trưởng đó đã lên giường với nhau rồi? Vì vậy mới ngủ rất muộn?

"Sau khi ăn cơm xong thì lại xem phim nửa lúc nửa đêm, sau đó mới đưa cô ấy về, cô nói xem có muộn hay không?"

Phó Quân Tiêu hỏi ngược lại cô ta, sau đó nhìn chằm chằm vào ly trà đen đã nguội trên bàn.

Chẳng phải cô ta nên đối ly khác từ sớm sao? "Gặp nhau lần đầu tiên đã có thể đi xem phim rồi sao?"

Đột nhiên Lạc Minh Ánh cảm thấy Phó Quân Tiêu cũng không phải là một người đàn ông nghiêm túc cho lắm nhưng nhìn chung thì cũng tốt hơn nhiêu so với đám đàn ông mới gặp lần đầu thì đã lăn giường kia.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, trong khoảng thời gian cô ta quen biết anh, sau khi tan ca, cả hai người họ đều có thời gian rảnh rỗi, cô ta chủ động rủ anh đi xem phim với cô ta nhưng lại bị anh thẳng thừng từ chối.

Như vậy sơ ra thì...

Lúc này cô ta cảm thấy hơi ghen tị.

Cũng đúng, dù sao thì đối phương cũng là cô hai của nhà thị trưởng, còn cô ta chẳng qua chỉ là một đứa mồ côi nghèo khó.

"Cô ấy nói bộ phim đó khá hay, kể về câu chuyện của lính đặc chủng, vì vậy..."

Phó Quân Tiêu nhún nhẹ vai, xòe hai tay ra rồi nói tiếp: "Minh Ánh, trà của tôi"

"Trà đen đang ở trên bàn của anh."

Lạc Minh Ánh nói với vẻ thất thần.

"Nguội rồi."

"Nếu như bảy giờ năm mươi lăm phút anh đến thì nó vẫn còn nóng hôi hổi."

Sự không cam tâm và buôn bực khiến Lạc Minh Ánh không kiềm được mà trả treo lại với người đàn ông không nhìn ra tâm được tâm trạng của cô ta đó.

"Vậy nên sẽ thế nào?"

Phó Quân Tiêu chau mày hỏi: "Tôi đến văn phòng trễ một chút nên sẽ không có trà nóng để uống sao? Minh Ánh, ông chủ của công ty này vẫn là tôi đấy chứ?"

Lạc Minh Ánh mím môi nhìn anh lần nữa, một tay cô ta bưng ly trà đen đã nguội trên bàn lên, lúc cô ta đi ra ngoài văn phòng thì đồng thời cũng không quên nói thêm một câu: "Hôm nay tôi xin nghỉ phép."

Nhìn thấy anh thì cô ta lại nghĩ đến việc anh đi xem mắt vui như thế nào, càng nghĩ đến việc đó là do cô ta sắp xếp thì cô ta không cách nào ở lại đó được.

Cô ta sợ mình sẽ mất kiểm soát, vì vậy cô ta phải rời khỏi.

"Gì cơ? Nhưng cô đã ở đây rồi..."

"Tôi bị đau bụng kinh, đột ngột"

Lạc Minh Ánh không nhìn anh thêm nữa mà tiếp tục đi ra ngoài và nói: "Tôi có phép nghỉ nên có thể xin nghỉ"

Trong một giây phút thoáng qua, Phó Quân Tiêu lại nhìn thấy bóng hình của Đồng Kỳ Anh trên người Lạc Minh Ánh.

Đồng Kỳ Anh cũng từng nổi cáu với anh mấy lần, Kỳ Anh cũng hay đau bụng kinh mỗi khi đến kì.