Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 355: Không ngại để cô khỏa thân




Hai người vừa mới lên xe, tài xế đã hỏi anh là về công ty hay về nhà riêng.

Phó Quân Tiêu không hề nghĩ ngợi đã nói thẳng rằng, đi tới phố thương mại.

Anh nghĩ, anh nên cùng vợ mình đi dạo phố.

Thật ra, anh vẫn còn một hội nghị chưa mở, nhưng vì Kỳ Anh, anh đã bảo Trịnh Minh Hâm đổi thành hội nghị qua video. truyện kiếm hiệp hay

Giữa Kỳ Anh và kiếm tiền, bên nào quan trọng hơn?

Tất nhiên là Kỳ Anh rồi, nhưng anh không thể không kiếm tiền.

Nếu anh không kiếm tiền, thì Kỳ Anh tiêu bằng gì?

Phó Quân Tiêu luôn có thể tận dụng thời gian, trên đường đi từ bệnh viện trung tâm đến phố đi bộ, điện thoại anh liên tục đổ chuông.

Đồng Kỳ Anh cũng rất thức thời, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói tiếng nào.

Nếu cứ thế này, thì cô đi tới đâu cũng có thể bị anh “bắt” lại, vậy thì sau này, cô làm sao ly hôn với anh được?

Hay là, cô nói thật với anh, thật ra cô hoàn toàn không muốn gả cho anh.

Sau khi cuộc họp qua video kết thúc, Phó Quân Tiêu vừa cúp máy xong, đã lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi quần ra, nhét thẳng vào tay Đồng Kỳ Anh, rồi hai người cùng đồng thanh:

“Anh cả...”“Kỳ Anh...”

“Anh nói trước đi...”

“Đây là thẻ ngân hàng phụ của anh, mật khẩu là...” Phó Quân Tiêu dứt khoát giành trước một bước, rồi nghiêng người, tới gần tai cô, khẽ nhếch miệng cười nói: “520310.”

Anh yêu em, anh muốn em!

Trong nháy mắt Đồng Kỳ Anh đã dựa sát vào cửa xe, cách xa Phó Quân Tiêu.

Chỉ thấy anh khẽ nhướng mày kiếm, khóe miệng mang theo ý cười sâu xa.

Hôm nay anh cố ý đổi mật khẩu này vì cô.

Một giây sau, Đồng Kỳ Anh đã vội vàng nhét lại thẻ ngân hàng vào tay Phó Quân Tiêu, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh cả, em không cần.”

Phó Quân Tiêu dịch tới gần Đồng Kỳ Anh, trong nháy mắt hơi thở mạnh mẽ trên người anh đã khóa chặt cô.

Đồng Kỳ Anh bị anh ép tới mức không còn đường lui, toàn bộ tấm lưng đều dán chặt lên cửa xe.

Chỉ thấy anh một tay chống lên cửa xe sau lưng cô, một tay nắm tay cô, nhét lại thẻ ngân hàng của anh vào lòng bàn tay cô nói: “Cục cưng, nếu em không tiêu tiền của anh, thì anh sẽ không có động lực kiếm tiền. Nếu em còn từ chối anh nữa thì anh sẽ tức giận, vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

“...” Đồng Kỳ Anh không còn gì để nói, chỉ có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của Phó Quân Tiêu.

Nụ cười xấu xa cười như không cười trên khuôn mặt điển trai của anh đã khiến cô hoàn toàn không thể nhìn thấu tâm tư anh.

Cô không thể nhìn thấu người đàn ông này...

“Nếu em tiêu tiền của anh, thì liệu lúc ly hôn, em có phải trả lại cho anh không?” Đồng Kỳ Anh hơi mơ màng hỏi.

Ly hôn?

Cô nhóc này còn muốn ly hôn với anh!

“Hai chúng ta vừa mới kết hôn, mà em đã nghĩ đến việc ly hôn, hình như không được ổn cho lắm đúng không?” Phó Quân Tiêu nhướng mày hỏi.

Đồng Kỳ Anh đã nhận được đáp án, có vẻ anh cả tạm thời chưa có ý định ly hôn với cô, cho nên cô có nói nhiều cũng vô ích.

Không bằng cô cứ bảo vệ phòng tuyến của mình, kiên trì trong hai năm trước.

Nhưng cô vừa nghĩ tới việc mình lại lãng phí thêm hai năm thanh xuân nữa, thì cảm thấy không đáng thay mình.

Hai năm sau, cùng lắm anh cả cũng chỉ hai mươi chín tuổi, với vẻ đẹp trai và nhiều tiền của anh, không sợ không tìm được vợ.

Phi phi phi! Tại sao cô càng nghĩ càng xa vậy?

Đồng Kỳ Anh hậm hực thở dài.

Cuộc hôn nhân này cô kết hôn trong sự lơ đễnh, hoàn toàn ở trạng thái mất tập trung.

Lúc hai người đến phố đi bộ, thì đúng lúc vào giờ tan tầm cao điểm, cho nên có rất nhiều dòng người qua lại.

Đồng Kỳ Anh biết con đường này, trước đây lúc thực tập ở bất động sản Thiên Lợi, cô có nghe đồng nghiệp bàn tán về nơi này.

Toàn bộ cửa hàng nằm trên con đường này, kể cả đồ ăn nước uống, đều thuộc thương hiệu nổi tiếng, chỉ có thu nhập hằng tháng ở mức lãnh đạo mới có thể mua nổi, cho nên có rất nhiều người chỉ tới đây dạo chứ không mua.

Sau khi xuống xe, Phó Quân Tiêu chủ động nắm tay Đồng Kỳ Anh, rồi dẫn cô vào cửa hàng đầu tiên bắt đầu đi dạo.

Nữ nhân viên trong cửa hàng rất nhiệt tình, không ngừng giảng giải các mẫu quần áo trong cửa hàng của mình.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nhìn thấy giá trên mác, thì vội vàng kéo cánh tay Phó Quân Tiêu, rồi ngẩng đầu lên nhìn, chớp mắt, khẽ lắc đầu với Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu nở nụ cười ngầm hiểu, rồi cúi người nói nhỏ vào tai Đồng Kỳ Anh: “Anh nhớ, trên người em ngoài điện thoại và túi xách thì không mang theo thứ gì khác đúng không? Cục cưng, em không mua cũng không sao, anh không ngại để em khỏa thân lượn qua lượn lại trước mặt anh mỗi ngày.”

“Anh!” Đồng Kỳ Anh không khỏi thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Phó Quân Tiêu, rồi đảo mắt, buông tay Phó Quân Tiêu ra, ngồi xuống ghế sofa thấp bên cạnh, sau đó khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn Phó Quân Tiêu cười nói: “Anh cả, em cảm thấy ánh mắt của anh tốt hơn em. Không bằng anh cả chọn cho em là được, hơn nữa, việc thử đồ quá rắc rối, cho nên em không muốn thử, anh cả, anh tự xem rồi mua luôn đi!”

“Được!” Phó Quân Tiêu khẽ cười đáp.

Kiểu mua sắm của hai người khiến nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhìn đến mức trợn tròn mắt.

Trong tình huống thông thường, khi vợ chồng hoặc cặp tình nhân đi vào cửa hàng, thì người chồng hoặc bạn trai sẽ ngồi trên ghế sofa chờ đợi, còn người vợ hoặc bạn gái sẽ đi chọn quần áo.

Nhưng cặp này, không biết là vợ chồng hay tình nhân, mà lại không đi theo lẽ thường.

Ba nữ nhân viên trong cửa hàng cực kỳ ngưỡng mộ nhìn Đồng Kỳ Anh.