Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 378: Trong bụng có em bé




Bà chủ lại là một người cực kì thấu hiểu, mới nhìn một cái đã biết rõ tâm tư của Phó Quân Tiêu, lập tức bưng một bó hoa đã gói sẵn, là hoa hồng ở bên giá hoa bên cạnh đưa cho Phó Quân Tiêu.

“Hoa hồng này vừa mới chuyển đến, rất tươi mới, cậu có thể mua bó hoa hồng này về xin lỗi người cậu yêu, mặt phải dày một chút, sau đó ôm cô ấy này, dỗ cô ấy một chút, phải nói những gì cô ấy muốn nghe, tốt nhất là nói những lời ngọt ngào, người cậu yêu tự nhiên sẽ rất vui.” Bà chủ rất bình tĩnh nói.

“Có tác dụng không?” Phó Quân Tiêu nghi ngờ hỏi.

Bà chủ vừa gói hoa lại vừa vỗ ngực nói: “Đương nhiên!” Ngừng một lúc, bà chủ lại chỉ tấm thiệp nhỏ có sẵn trên bó hoa hồng nói: “Còn nữa, câu tiếng anh trên tấm thiệp này, cậu về phải tự mình đọc cho vợ mình nghe đấy.”

Phó Quân Tiêu thuận theo tay nhìn lên tấm thiệp: “I love you all the time.”

Anh luôn yêu em.

“Ý nghĩa của hoa hồng là “tuyên ngôn của tình yêu”, vì thế cậu phải nói tình yêu của cậu dành cho vợ, nói cho vợ cậu nghe.” Hai tay của bà chủ vỗ một cái, mắt chớp chớp nhìn Phó Quân Tiêu, trong lòng lại hi vọng vị kim chủ này mau mau mua hàng đi.

Khóe miệng của Phó Quân Tiêu hơi nhếch lên, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho bà chủ.

Bà chủ lập tức thay anh đến trước quầy thu ngân thanh toán, sau đó đưa bó hoa hồng và thẻ cho anh.

Phó Quân Tiêu một tay ôm hoa quay lại chiếc xe hào nhoáng của mình, để hoa ở bên ghế phó lái bên cạnh.

Kỳ Anh lạnh nhạt với anh, nhưng anh thì không thể lạnh nhạt với cô được.

Hôm đó anh cũng đã thừa nhận với cô rằng anh đang theo đuổi cô, vậy thì cứ theo đuổi cô cả một đời cũng được, cho nên sau này dù có gặp phải chuyện gì anh cũng phải chủ động với cô hơn.

Nghĩ một lúc nữa có thể gặp được Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đạp chân ga bắt đầu tăng tốc.

Trên đường, Trịnh Minh Hâm gọi điện thoại đến. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Phó Quân Tiêu vừa lái xe, vừa nhấn nút nghe điện thoại trên vô lăng.

“Cậu chủ, cậu còn nhớ cô Lý không? Chính là Lý Tư San.”

“Cô ta làm sao?”

“Cô Lý đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói muốn tôi chuyển lời cho cậu, xin cậu giúp đỡ tìm cậu hai. Cô ta còn nói, cô ta nghi ngờ cậu hai và vợ cũ cũng là cô Đồng, à không, là mợ cả đã bỏ trốn cùng với nhau rồi.”

“Anh nói gì cơ?”

“Chuyện này tôi cũng không xác nhận là thật hay không, nhưng cô ta gọi điện thoại đến vừa khóc vừa nói, tôi cảm thấy cô ta không giống đang nói dối. Cô Lý hình như không biết chuyện mợ cả và cậu đã kết hôn. Hơn nữa, cậu hai cũng là em của cậu, cậu xem có cần phái người đi tìm họ không?”

“Anh phái người đi tìm trước, tìm được rồi thì báo cho tôi.”

“Vâng.”

Phó Quân Tiêu ngắt điện thoại xong lại gọi điện cho thím Lưu.

“Mợ cả hôm nay lúc buổi chiều đột nhiên vội vàng ra khỏi nhà, cô ấy không nói với tôi cô ấy muốn đi đâu, hơn nữa đến bây giờ còn chưa thấy về nữa.” Câu nói này của thím Lưu khiến Phó Quân Tiêu nổi gân xanh đầy trán.

Hai cuộc điện thoại đã chứng minh rõ ràng Kỳ Anh và Quân Bác lại ở cạnh nhau rồi.

Bọn họ thật sự muốn bỏ trốn cùng nhau ư?

Kỳ Anh…

Em yêu Quân Bác đến mức đó sao?

Yêu đến mức không cần tất cả, yêu đến mức có thể bao dung tất cả mọi thứ…

Trong lòng vừa giận vừa tức, nhiều hơn còn là sự đau khổ.

Cúp điện thoại xong anh lại gọi điện cho Trịnh Minh Hâm, muốn Trịnh Minh Hâm điều tra tung tích của Đồng Kỳ Anh.

Nghĩ đến đây, Phó Quân Tiêu vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Đồng Kỳ Anh.

Kết quả truyền đến từ đầu bên kia lại là: Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.

Sự thật này giống như xát muối vào trái tim anh.

“Kỳ Anh, em có biết người anh ngưỡng mộ nhất, tại sao lại là anh cả không?”

Sau khi ăn cơm xong, Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh ngồi ở trên tầng thượng cùng nhau ngắm trời sao.

“Tại sao?” Thực ra trong lòng Đồng Kỳ Anh hiểu rõ, nhưng vẫn giả vờ như mình không biết.

Cô biết, bởi vì Phó Quân Bác là con riêng nên vẫn cảm thấy rất tự ti.

“Anh cả có thể không cần tốn bất kì công sức nào đã có thể đạt được những thứ anh mong muốn.” Phó Quân Bác cười khổ.

Đôi mày của Đồng Kỳ Anh khẽ nhíu lại, ôm lấy cánh tay không nói gì cả.

Thật kì lạ, hôm nay cô lúc nào cũng vô ý vô thức mà nghĩ đến Phó Quân Tiêu.

Trước đây cô chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ.

Không biết là từ lúc nào ba chữ “Phó Quân Tiêu” luôn trong lúc vô thức mà xuất hiện trong đầu cô.

Loại cảm giác này đối với cô mà nói đến thật sự rất kì lạ.

“Vù….Vù.” Đột nhiên có vài con muỗi bay đến nhiễu loạn cuộc nói chuyện của hai người.

Phó Quân Bác lập tức giơ hai tay ra, một trước một sau bảo vệ Đồng Kỳ Anh ở trong vòng tay của mình.

“Anh muốn làm gì vậy?” Đồng Kỳ Anh nghi ngờ hỏi.

Phó Quân Bác mỉm cười nói: “Muỗi cắn anh, sẽ không cắn em và đứa nhỏ trong bụng nữa.”

“Anh…” Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, thật không biết cô nên nói gì mới phải.

“Anh thật sự rất hi vọng đứa bé trong bụng của Kỳ Anh là con của anh thì tốt biết mấy.” Phó Quân Bác nhẹ cụp mắt, ánh mắt hơi buồn nhìn vào bụng của Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh lúng túng cười một cái, đổi chủ đề: “Hạ Tiêu cũng rất đáng yêu, lớn lên rất giống anh, anh nên chăm sóc nó thật tốt.”

Nói đến Hạ Tiêu cô đột nhiên nhớ ra điều gì nên đứng dậy rời khỏi tầng thượng.

Phó Quân Bác ngồi ở chỗ cũ đợi cô quay lại.