Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 516: Vẫn Bán Đứng Cô




Chẳng lẽ, hiện tại cậu Tư trong phòng này không phải là anh cả?

Khi Đồng Kỳ Anh đang nghi ngờ, sau lưng cô đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, giống như đang viết chữ gì đó: Có máy nghe lén. .

Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Đang lúc toàn bộ giây thần kinh siết lại, sau khi biết trong phòng có máy nghe lén, Đồng Kỳ Anh mới lắp bắp nói: “Cậu Tư, cậu bỏ súng xuống được không? Tôi chỉ tới mang đồ ăn sáng”

Cô nói như vậy chắc hẳn đám người nghe lén sẽ không hoài nghi! “Bỏ bữa sáng xuống rồi cút ngay” Tiếng quát lớn lạnh lùng của người đàn ông từ phía sau vang lên.

Đồng Kỳ Anh xoay người, chỉ thấy Phó Quân Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề, đeo mặt nạ che mặt.

Kể cũng lạ, Cậu Bát cùng Cậu thập cũng đeo mặt nạ, hình như không muốn để người khác nhìn thấy gương mặt thật của mình.

Ví dụ, một ngày nọ, mười vị cậu chủ gặp nhau trên đường mà không đeo mặt nạ, chắc họ cũng không nhận ra nhau.

Đồng Kỳ Anh lơ đễnh đặt bữa sáng xuống chiếc tủ thấp bên cạnh, liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái, lúc chuẩn bị rời đi, Phó Quân Tiêu lại ra lệnh: “Quay lại thay thuốc cho tôi.”

Hả?

Anh cả bị thương sao?

Ngay khi Đồng Kỳ Anh định hỏi theo bản năng, đã bị tiếng quát của Phó Quân Tiêu dọa giật mình: “Thuốc ở trong tủ góc đăng kia”

“Vâng!” Đồng Kỳ Anh yếu ớt đáp lại, đi tới tủ góc đằng kia, đem thuốc qua.

Cô trừng mắt nhìn anh ngồi xuống mép giường, cởi bỏ chiếc áo sơ mi đen trên người rồi quay lưng lại trên lưng có mảnh bằng gạc quấn vào vai trái.

Đồng Kỳ Anh cúi người cẩn thận gỡ băng gạc cho anh, nhìn thấy vết thương do súng bắn còn chảy máu, mũi cô chua xót vì đau lòng, nước mắt lập tức trào ra.



Cô vừa yên lặng khóc vừa cẩn thận xử lý vết thương cho anh, sau khi băng bó xong, cô hiểu ý giúp anh mặc áo sơ mi vào.

Thấy anh quay người lại, cô liền lén lau nước mắt.

Tuy nhiên, đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong của cô đã bán đứng cô.

“Cô không cần sợ tôi như vậy, tôi sẽ không giết cô, ít nhất tôi vẫn cần người phục vụ” Phó Quân Tiêu giơ tay, nắm lấy gương mặt Đồng Kỳ Anh, trong ngoài không đồng nhất nói.

Anh rất muốn nói vài câu để an ủi cô, nhưng những lời này anh phải nén chặt vào lòng.

Đồng Kỳ Anh đối mặt với ánh mắt của Phó Quân Tiêu, thấy được sự dịu dàng trong mắt anh, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên, trả lời: “Cậu Tư nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đây”

Phó Quân Tiêu mỉm cười gật đầu.

Ở phía bên kia, trong phòng giám sát của lâu đài cổ, cậu Bát tháo tai nghe ra, nhìn về phía cậu Thập Lãnh Dật Phong đang ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất hút xì gà.

"Cậu Tư này, cũng không có gì bất thường. Sao anh lại cho rằng anh ta là người ông Mạo phái tới giết chúng ta?" Cậu Bát bối rồi hỏi. Dù sao thì cậu Tư cũng là người đã cứu mạng anh ta năm năm trước, tuy nhiên, số lần họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng trong chuyện riêng tư, thỉnh thoảng anh ta vẫn gọi anh là “Anh Tư”.

Bởi vì miệng cô vẫn bị anh ta che lại, Đồng Kỳ Anh không phát ra tiếng nào, cũng không giãy giụa.

Hà Tuân Định kéo tay Đồng Kỳ Anh xuống rồi nhét thứ gì đó vào trong lòng bàn tay của cô.

"Nếu tôi không thể sống qua đêm nay, cô nghĩ cách thoát khỏi đây, giúp tôi sao lưu thứ này rồi giao cho cảnh sát” Hà Tuân Định nhỏ giọng dồn dập nói, nói xong liền buông Đồng Kỳ Anh ra.

Anh ta không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, mà trực tiếp mở cửa phòng, rón rén bước ra ngoài.

Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Hà Tuân Định, cho đến khi bóng lưng anh ta biến mất ở góc cửa, cô mới chậm rãi đưa tay lên, nhìn vật trong lòng bàn tay.