Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 53: Dáng vẻ của em thật sự rất đẹp 




"Tôi thân thế cũng với tỉnh thân vô cùng trong sáng, chưa bao giờ yêu ai, đối với hôn nhân luôn chung thủy. Tôi biết chăm lo việc nhà cần cù tiết kiệm, biết giặt quần áo nấu cơm.Còn nữa, gia cảnh nhà tôi vô cùng đơn giản, bố mẹ có công việc làm ổn định, anh Phó Quân Bác có đồng ý kết hôn không?" Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa là nhân lúc hăng hái muốn làm cho xong công việc mà nói ra những lời này, nhưng cô một mạch nói ra tất cả, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ dần, ánh mắt cũng từ từ trở lên khó hiếu.

Tự lừa dối chính cô, một câu nói dối nhự cuội! Đồng Kỳ Anh sau khi nói xong, trong lòng lo lắng liên cúi đầu xuống. Xong rồi xong rồi! Cô ta không còn được cứu nữa rồi! Cô ta như thế mà lại dám nói dối anh ấy! Lập tức ở bên tai truyên đến một hồi cười "Ha ha” giống như chế giễu.

Đồng Kỳ Anh trong lòng bất an, lo lắng không yên. Nhưng mà... Điều đáng mừng chính là, giọng cười giễu cợt này, cũng không phải là của Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu nhìn về phía tiếng phát ra, chỉ thấy có một người mặc một bộ vest đen đi giày da đang ngồi bên cạnh, người đàn ông nhìn có vẻ tâm ba mươi tuổi đứng dậy.

"Gặp người quen, tôi đi chào hỏi một chút!" Người đàn ông đó đối với người phụ nữ bên cạnh đang hẹn hò nói. Sau đó, người đàn ông kia một bên cười "Ha ha”, một bên đi về hướng Đồng Kỳ Anh đang đứng.

"Em gái Đồng Kỳ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Người đàn ông đi đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, dùng sức vỗ vỗ vào vai của Đồng Kỳ Anh. Đông Kỳ Anh bị người đàn ông này vỗ mạnh quá, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn thấy nhìn thấy một tay của người đàn ông đang khoác lên vai của chính mình, hỏi: "Anh là ai?"

Đồng Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông này nhìn có chút quen biết, nhưng dù như thế nào cũng không nhớ nổi chính cô đã gặp anh ta ở đâu, hay là một trong những người yêu cũ của cô?

Người đàn ông nhìn Đồng Kỳ Anh, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Ôi trời! Em gái Đồng Kỳ Anh thật đúng là rất dễ quên! Mới cuối tuần trước, chúng ta cũng không phải ở trong nhà hàng gặp nhau thân thiết rồi sao?" Khi người đàn ông nói như vậy, Đông Kỳ Anh lúc này bỗng nhiên mới nhớ tới. Quả nhiên là như thế, thật sự muốn trách thì phải trách cô ta thân thiết với nhiều đối tượng như vậy, làm cô ta quên cũng là chuyện không thể nào tránh được.

"Anh, xin chào!" Đồng Kỳ Anh miễn cưỡng cười vui vẻ, ngại ngùng đem tay người đàn ông đang đặt trên vai của chính cô bỏ ra, trong lòng liền xuất hiện một dự cảm chẳng lành, làm lòng của cô ta có chút lo lắng. Ai biết được, người đàn ông này hình như cùng với Đồng Kỳ Anh có chút quen biết nhau, siết chặt Đồng Kỳ Anh, khiến cho cô ta hướng vào một chỗ bên trong.

Sau đó, người đàn ông này thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, làm cho Đồng Kỳ Anh lúng túng không thôi.

Người đàn ông thấy Đồng Kỳ Anh lại cùng với người đàn ông khác thân thiết, ngay sau đó, bắt đầu tự khiến mình vui vẻ chế nhạo: "Em gái Đồng Kỳ Anh, em liên nhanh như vậy đem chính mình kết hôn hay sao?” "Không... Không có..."

Đông Kỳ Anh cười gượng gạo, lập tức lại đối lại nói: "Phải."

Cô ta vội vàng đem chính cô ta đi kết hôn... Điều đó chỉ vì là... Đồng Kỳ Anh vừa định giải thích. Ai ngờ rằng, người đàn ông này nhìn về phía Phó Quân Bác, đánh giá Phó Quân Bác một lúc, sau đó lại nói: "Người anh em này, tôi thấy cậu có vẻ sáng sủa đẹp trai, tôi mới nói sự thật cho cậu.

Cậu có biết cô ta tiếp xúc thân mật với không ít người đàn ông khác không? Không phải một nghìn cũng đến mấy trăm người. Tôi nghe nói, bố của người phụ nữ này vì làm ăn đầu tư thất bại, làm cho cả công ty bị phá sản, mắc một khoản nợ lớn, thật chí còn vay nặng lãi của xã hội đen.

Cô ta chỉ tìm những người giàu có để kết hôn, thuận tiện kiếm chút tiền để trả nợ cho chính mình mà thôi. Hơn nữa những gì người phụ nữ này vừa nói với cậu tất cả đều là lời nói dối, cô ta không xe không nhà không công việc không có tiền tiết kiệm!" Đem chính sự đau khổ của người khác để làm chính mình vui vẻ, liền như vậy mà hưởng thụ sao? Đông Kỳ Anh rất muốn tát người đàn ông này một cái, nhưng mà cô ta chỉ có thể phát tiết ở trong lòng.

Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mặt mày hớn hở nói, không có chút nào để ý đến vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh, tiếp tục nói giỡ giống như muốn vạch trần bộ mặt của Đồng Kỳ Anh: "Cuối tuần trước, lúc cô ta cũng với tôi gặp nhau, cô ta liền thẳng thắn nói với tôi như vậy. Hôm nay, cô ta chắc là nhìn thấy dáng vẻ cậu đẹp trai hoặc là dáng vẻ giàu có, cho nên mới đặt điều nói dối nghĩ muốn lừa cậu cùng cô ta kết hôn.

Cậu nghìn lần đừng để bị người phụ nữ này lừa gạt!" Đồng Kỳ Anh nghe xong, xấu hổ cúi mặt, hai gò má cô nóng đổ đến tận mang tai, vào ngay lúc này, hận không thể tìm thấy được một cái lỗ nào để tự cô chui xuống.

"Là sự thật phải không?" Phó Quân Bác vẻ mặt không một chút thay đổi, nhìn thấy dáng vẻ không nói lời nào của Đông Kỳ Anh, chỉ là hỏi nhẹ nhàng. Đồng Kỳ Anh không dám nhìn thẳng vào mắt của Phó Quân Bác, vì thế đầu cúi càng thấp hơn.

Cô ta nghĩ rất không muốn gật đầu, nhưng lại không thế không thành thật mà gật đầu.

Lúc này mọi người xung quanh đều nhìn về phía của Đồng Kỳ Anh, mọi người bắt đầu thì thầm nói nhỏ đối với cô ta chỉ trỏ.

Bọn họ lời bàn tán tuy nhỏ, nhưng Đồng Kỳ Anh trong lòng biết rất rõ ràng, bọn họ bàn tán về cô ta cái gì.

Nói cô ta không biết xấu hổ, nói cô ta thấy tiên là sáng mắt lên, nói cô ta không biết tự lượng sức mình, nói cô ta lừa dối...

Tất cả những lời đó chắc chắn là không có một lời nào tốt đẹp. Chuyện đến bây giờ, cô ta chỉ còn có thể tự mình bỏ chạy, không phải sao?

"Chuyện đó... Thật xin lỗi!" Khi Đồng Kỳ Anh cầm lấy túi xách của mình đứng lên định rời đi, lại bị Phó Quân Bác cầm lấy cổ tay. Tay anh ta thật ấm áp và mạnh mẽ. Đồng Kỳ Anh đứng lại, túi xách ở lòng bàn tay nắm chặt, lông mày hơi nhíu lại. "Em còn không cho tôi trả lời lại."

Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói từ tốn của Phó Quân Bác. Đồng Kỳ Anh giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác: "Trả lời cái gì?" "Tôi đã muốn hỏi câu hôn em, nhưng em lại chưa cho tôi một câu trả lời." Phó Quân Bác nói một cách nghiêm túc.

"Hả?" Đồng Kỳ Anh vẻ mặt kinh ngạc. Phó Quân Bác mỉm cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Trong sảnh khách đang có một trăm linh một đóa hoa hồng phấn, hơn nữa tôi vừa mới gửi đến tay em thêm bảy đóa nữa, tổng cộng là một trăm linh tám đóa hoa hồng phấn, tượng trưng cho một lời cầu hồn."

"Cầu, cầu hôn..." Đông Kỳ Anh ngẩn người, dáng vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Phó Quân Bác tiếp tục nói một cách trịnh trọng: “Tôi nguyện ý."

Anh ta nguyện ý? Anh ta nguyện ý cái gì? Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn về phía Phó Quân Bác. Trong nháy mắt, đôi môi mỏng của Phó Quân Bác khẽ mở ra, chứa ý cười, tiếp theo nói: "Em không phải hỏi là tôi có nguyện ý kết hôn với em hay sao? Tôi nói tôi nguyện ý. Bây giờ đến em, tôi cũng cầu hôn với em, em có nguyện ý lấy tôi hay không?" Lời nói của anh ta tao nhã làm cho Đồng Kỳ Anh không nói ra lời nào, lại làm cho người đàn ông bên cạnh kia không nói lên lời nào vì quá kinh ngạc. Không đợi Đồng Kỳ Anh trả lời, người đàn ông kia không chút ngại ngùng nói: "Tôi nói người anh em này, người phụ nữ kia vừa nhìn đã thấy phẩm giá không tốt..."

"Cô ấy đối với anh thẳng thần, chứng mình cô ấy đối với người như ngươi cũng không đế ý đến. Ngược lại, cô ấy cố ý đối với tôi lừa dối, chứng minh cô ấy thật lòng với tôi. Mà anh, đùa giỡn trước mặt nhiều người như vậy, nói vị hôn thê của tôi không tốt, anh hẳn là nên nghi ngờ phẩm giá của chính mình trước đi!" Phó Quân Bác đem Đồng Kỳ Anh kéo về phía người mình, cứ như vậy tự nhiên đưa cô vào trong lòng ngực.

Nhất thời, sắc mặt của người đàn ông kia nửa tím nửa hồng. Anh ta tức giận đến nỗi đối với Phó Quân Bác trừng mắt nhìn, nhưng mà so với khí chất mạnh mẽ kia của Phó Quân Bác mà không nói lên lời, sau đó tức giận quay trở lại chỗ ngồi của chính anh trong phòng.

Đồng Kỳ Anh được yêu thương vừa mừng vừa lo lảng ngẩng đầu lên nhìn Phó Quân Bác, nhìn mặt anh ở góc 45 độ, hóa ra thật sự cuộc sống có một người đàn ông có một khuôn mặt đẹp trai 360 độ không một góc chết như thế. Mà ở trong lòng ngực của anh ta, truyền tới nhiệt độ cơ thể, nhanh chóng sưởi ấm trái tim của cô ta.