Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 77: Cô làm thế là vì anh ta 




Lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh phát hiện ra rằng mình rất vô dụng, hoàn toàn chính xác là con chồng trước chuyên kéo chân sau của Quân Bác.

Ngay khi cô nghĩ răng mình không còn đường nào để đi, đột nhiên trong đầu nhớ tới một người, vì vậy cô lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại cho người kia.

Một lần nữa gặp lại bạn gái của Nặc Lâm Dương, cô cứ tưởng rằng Đường Văn Kiêu sẽ lạnh nhạt đối với mình, nhưng thật bất ngờ là cô ấy vẫn vô cùng nhiệt tình với cô như thường lệ.

"Kỳ Anh! Cuối cùng em cũng quyết định hát ở Câu lạc bộ của bọn chị. Ông chủ của chị là Phí Ngọc Nam vẫn luôn mong đợi em trở về đấy!" Đường Văn Kiều vô cùng vui vẻ và kích động không thôi, kéo tay Đồng Kỳ Anh và nói.

Từ lần trước Kỳ Anh hát ở Câu lạc bộ của bọn họ, khách hàng nhận xét là giọng hát của cô rất hay, đặc biệt là khách nam, phần lớn họ đều hy vọng có thể nghe cô hát một lân nữa, chỉ tiếc là cô không hát.

Ông chủ Phí Ngọc Nam còn nhiều lần nói chuyện với cô, muốn đế cho cô em chồng này của cô ấy tiếp tục hát ở Câu lạc bộ của bọn họ.

Vốn dĩ cô ấy có từng nói với Kỳ Anh, nhưng sau khi nhà cô xảy ra những chuyện đó thì Kỳ Anh có hát cũng không giúp được gì. Đường Vẫn Kiều là một người biết điều, nếu Kỳ Anh không muốn thì cô ấy sẽ không làm phiên Kỳ Anh.

Có điêu, không ngờ rằng lần này lại là Kỳ Anh chủ động tìm cô ấy, muốn đến Câu lạc bộ của bọn họ hát, cô ấy cầu còn không được, đương nhiên là rất vui vẻ.

Tuy rằng vẻ mặt Đồng Kỳ Anh vẫn không tình nguyện, nhưng việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác, chỉ có thể cười nịnh nọt Đuòng Văn Kiều: “Nhưng em có điêu kiện!” “Không sao không sao, chỉ cần em đồng ý đến hát thì chuyện gì cũng đều dê thương lượng thôi!” Đường Vẫn Kiều không nói hai lời đã đồng ý.

“Em chỉ làm việc tới mười một giờ rưỡi, ngoài ra em chỉ hát, không tiếp rượu, không bán thân!” Đồng Kỳ Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Đường Văn Kiều vẫn luôn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Tất cả chuyện này chị đều thay mặt ông chủ đồng ý hết rồi!”

Lần này là do Đồng Kỳ Anh chủ động xin “ra trận”, lúc Đường Vãn Kiều dẫn cô đến trước mặt ông chủ Phí Ngọc Nam thì ông ta đã sớm chuẩn bị hợp đồng, để Đồng Kỳ Anh ký vào. Giọng ca tốt như vậy nên ông ta không muốn giống như lân trước, để cho cô hát một lần đã bỏ chạy.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nghiêm túc xem xong hợp đồng, không nhịn được mà cau mày trả lời: Hợp đông năm năm là quá dài!” “Vậy hai năm đi!” Ngón giữa của Phí Ngọc Nam kẹp một điếu xì gà, ông ta đang búng tàn thuốc vào gạt tàn.

Đồng Kỳ Anh nhìn Phí Ngọc Nam ngôi trên ghế ông chủ, mím môi đưa ra ý kiến của mình: “Một năm được không?”

“Tôi hát ở đây...”

“Ông chủ, ông đồng ý đi! Em dâu của tôi vẫn còn là sinh viên” Đường Văn Kiều vội vàng nói giúp Đồng Kỳ Anh. Phí Ngọc Nam biết rõ Đồng Kỳ Anh có giá trị lợi dụng rất lớn, vì thế nhanh chóng đồng ý, sau đó để trợ lý đi sửa lại hợp đồng rồi ký với Đồng Kỳ Anh.

Từ giờ đến năm sau, Đồng Kỳ Anh sẽ hát trong khoảng thời gian từ tám giờ đến mười một giờ rưỡi tối, cô cân phải hát năm bài, mỗi bài ba trăm nghìn, một đêm một triệu rưỡi. Không tiếp rượu, không bán thân, ngoại trừ ca hát sẽ không phục vụ bất kỳ vị khách nào. Nếu không phải có Đường Vãn Kiêu che chở cho Đồng Kỳ Anh thì Phí Ngọc Nam sẽ không ký một hợp đông như vậy.

Bản thân Đồng Kỳ Anh rất xinh đẹp, không tiếp rượu đúng là có hơi đáng tiếc. Cũng trong hôm đó, Đồng Kỳ Anh lấy lại nghệ danh là “Kỳ” để hát ở câu lạc bộ, tái xuất một lân nữa. Cô thay trang phục hát ở Câu lạc bộ, toàn bộ đều là do Đường Vẫn Kiều chuẩn bị cho cô, vì để tránh “sắc đẹp gây ra tai nạn” nên cô quyết định đeo một cái kính giả lên hát. Đồng Kỳ Anh là người hát hay nhất, cô chỉ vừa mới hát được vài câu đã gây ra được một trận xôn xao phía dưới. Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay... Dường như tất cả mọi người đều thích tiếng hát của cô.

Phí Ngọc Nam ngôi trong phòng điều khiến nhìn Đồng Kỳ Anh biểu diễn trên sân khấu, nghe tiếng hát động lòng người của cô, ông ta không nhịn được nói với Đường Vấn Kiều đang đứng chờ bên cạnh: “Cô em dâu này của cô đúng là có tiêm năng của một ngôi sao ca nhạc!” “Sao nào? Ông có quen người nào sao? Hay là nâng đỡ cô em dâu này của tôi thành ca sĩ đi?” Đường Văn Kiều nắm chặt cơ hội, vì thế đã châm ngòi thổi gió bên tai Phí Ngọc Nam.

Thật ra thì cô ấy cũng vì muốn Kỳ Anh tốt hơn. Nếu Kỳ Anh ở lại thành phố lớn này sẽ tốt hơn và vê miên quên nghèo Tây Trấn nhỏ bé kia. “Tôi có ý đó thì có ích lợi gì? Dường như cô em dâu này của cô không có hứng thú làm ngôi sao ca nhạc.”

Phí Ngọc Nam bắt chéo hai tay, bất đắc dĩ nhún vai. Cũng đúng, đúng là Kỳ Anh không có hứng thú làm ngôi sao ca nhạc, nếu như cô có ý này thì đã sớm nói cho cô ấy biết từ lần đầu tiên đến đây ca hát rôi. Nhưng Kỳ Anh không muốn, ban đầu Kỳ Anh chỉ nghĩ đơn giản là muốn làm một nhà thiết kế nội thất, rồi gả cho một người chồng bình thường, giúp chồng dạy con, trở thành một người mẹ hiền vợ tốt.

Đường Vẫn Kiều chưa bao giờ thật sự tìm hiếu vì sao Kỳ Anh lại có mong ước đơn giản như vậy cả.

Tất cả những điều này đều bất nguôn từ khát vọng đối với hai chữ “Gia đình” từ sâu trong tiêm thức của Kỳ Anh. Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

Đồng Kỳ Anh vừa hát một bài về “Gia đình”, vừa nhớ lại những chuyện cũ mà mình đã trải qua. Cô không câu giàu sang phú quý, không câu công danh lợi lộc, chỉ mong có một căn nhà ấm áp.

Mà bây giờ cô làm những việc này chính là vì muốn bảo vệ “Gia đình” của mình. Tiếng hát mà Đồng Kỳ Anh hát lên chính là tình cảm và khát vọng chân thật nhất của cô về “Gia đình”, rõ ràng không khí trong Câu lạc bộ rất âm ÿ, nhưng vì tiếng hát buồn da diết của cô làm cho tất cả mọi người cũng chìm đảm vào cảm xúc buôn bã đó. Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ thì ngôi phía sau hậu trường tấy trang rồi lại đi theo Đường Văn Kiều đến bộ phận kế toán nhận tiền lương. Đồng Kỳ Anh cầm một triệu rưỡi trong tay, nhưng mà trong lòng cô lại không thể nào vui được. Bởi vì Phó Quân Bác đã từng nói với cô, anh ta không muốn cô đến chỗ này hát.

Hơn nữa môi ngày cô chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ, căn bản là không đủ chỉ trả nợ nần của Quân Bác. Có điều vẫn đủ để trang trải được phí sinh hoạt của cô và Quân Bác. Đồng Kỳ Anh về tới nhà lúc mười hai giờ kém năm phút, Phó Quân Bác còn chưa về nhà, vì thế cô đã đi tắm trước. Bên kia, Phó Quân Bác tăng ca muộn đến thế nào thì Lý Tư San ở cùng anh ta muộn đến lúc đó.

Đến cả Triệu Bân cũng đã vệ mà cô ta còn chưa vê, cô ta vẫn luôn ngôi trước bàn làm việc của mình giúp Phó Quân Bác hoàn thiện bản thảo bản thiết kế. Lý Tư San nhìn Phó Quân Bác vùi đầu làm việc, bỗng dưng có cảm giác hoảng hốt, giống như mình trở về thời cấp ba, cô ta ngồi ở chỗ của mình, Phó Quân Bác bên kia vẫn cúi đầu chăm chỉ giải đề thi.

Người đàn ông này chính là mối tình đầu của cô ta, và ngược lại cũng vậy, cô ta chính là mối tình đầu của Phó Quân Bác.

Nhưng cuối cùng cả hai người bọn họ đều bỏ lỡ nhau năm năm.

Lý Tư San viết viết vẽ vẽ, trong lúc lơ đãng một tay chống căm, hơi ngửa đầu ra sau, hai mắt đây sâu xa, cẩn thận đoan trang nhìn Phó Quân Bác, trong đầu nhớ đến câu chuyện của mình và anh ta. Đèn đuốc trong văn phòng sáng trưng, nhưng lúc này chỉ có hai người cô ta và Phó Quân Bác.