Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 88: Anh ta muốn cô 




Cậu Lý, tên đầy đủ là Lý Dạ Lạc, con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Lý thị, xài tiền như nước, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo.

Là loại đàn ông suốt ngày mở miệng nói "thích", mức độ tin cậy: giá trị âm. "Tạ Liên, làm bạn gái anh, anh sẽ cho em mọi thứ. Đêm nay, em hãy hầu hạ anh thật tốt!"

Lý Dạ Lạc toét miệng cười, vừa dỗ ngọt, vừa tiến đến gần Đồng Kỳ Anh. "Thật xin lỗi, cậu Lý, tôi đã đính hôn, không phù hợp làm bạn gái của ngài."

Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói, sau đó quay người rời đi. "Không sao đâu, Tạ Liên, em cũng không cần phải tìm cớ để từ chối anh! Chúng ta đều là người trưởng thành, nên nói thẳng vào vấn đề.Đêm nay, anh muốn em làm bạn gái của anh!" Cuối cùng Lý Dạ Lạc cũng mất kiên nhẫn, gắn giọng với Đồng Kỳ Anh.

Mới nãy, anh ta vẫn còn là một người dịu dàng, hiền hoà, giờ phút này bỗng thay đổi, quay ngoắt 180”, lộ ra bản tính háo sắc, tàn bạo.

Lý Dạ Lạc tiến đến, nắm lấy cổ tay của Đồng Kỳ Anh, ép cô vào vách tường, đồng thời nâng bàn tay còn lại lên kéo cố áo cô xuống, anh ta đè cổ cô rồi hôn một cách nồng nhiệt. "Tạ Liên, anh muốn em! Đêm nay, Lý Dạ Lạc này phải có được em! Em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!" Lý Dạ Lạc đã mất đi kiên nhẫn, anh ta vừa ngấu nghiến cái cố trảng nõn của cô, vừa nói.

"Tạ Liên, em thật là một cô gái cá tính!" Mặc dù Đồng Kỳ Anh đã dùng toàn bộ sức lực để kháng cự, nhưng vẫn không thể thắng được tên đàn ông này, tựa như kiến càng lay cây, không biết lượng sức.

Giờ phút này... Ai sẽ cứu cô? Trong nhà vệ sinh của “Dạ Mị”, trước bồn rửa mặt màu đen tuyền được thiết kế theo phong cách Sê-ri, một người đàn ông điển trai, tuấn dật, với khí chất khác biệt, nổi bật lên giữa cảnh vật xung quanh, đang đứng rửa tay ở trước bôn, chậm rãi rửa sạch đôi tay thon dài, nam tính của mình.

Thật ra, hai tay của anh có rất nhiều vết chai sần bởi vì phải sử dụng súng đạn quanh năm, chỉ là gần đây, sau khi xuất ngũ thì bắt đầu kinh doanh, mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc, nên bàn tay của anh mới được chăm sóc, nghỉ ngơi.

Phó Quân Tiêu cởi chiếc áo vest âu phục màu xám, cắt ngang lên cánh tay, bây giờ anh đang mặc một chiếc áo sơ mi handmade làm từ lụa trắng, vô cùng phù hợp với anh, hơn nữa còn giúp anh tôn lên phần cơ ngực cường tráng. Tối nay rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Phó Quân Tiêu khẽ chau mày, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Trong đầu anh lại hiện lên bóng hình của “Tạ Liên” xinh đẹp đang hát trên sân khấu. Phó Quân Tiêu khẽ nheo mắt, hình như anh đã thấy hình ảnh của “Hoài Lan” đang mỉm cười được phản chiếu ở trên gương.

Rất nhiều lần, anh đã lầm tưởng rằng cô gái “Tạ Liên” trên sân khấu, chính là ảo giác của người phụ nữ mà anh yêu - “Hoài Lan". Có lẽ, anh đã bị thân kinh rồi! Anh có nên đi tìm một cái bác sĩ tâm lý để khám không? Phó Quân Tiêu thu hồi suy nghĩ, rút tờ khăn giấy, một bên lau sạch lấy hai tay, vừa đi ra ngoài toilet.

Cứu tôi... Giọng nói của "Hoài Lan”, không biết xuất phát từ nơi nào, đã truyền vào trong đầu của anh. Cả thân thể và tâm trí của Phó Quân Tiêu đều giật mình. Khi bản tay của Lý Dạ Lạc đang sờ đến rìa quần lót của Đồng Kỳ Ang, Đồng Kỳ Anh đột nhiên rùng mình một cái, cả cơ thể như run lên. Cứu tôi... Có ai không?

Không... Không được...

Dây thần kinh của Đồng Kỳ Anh như căng cứng, tiếp tục kháng cự Lý Dạ Lạc, hai tay không ngừng xô đẩy, thế xác và tinh thân căng như dây đàn, không dám thả lỏng dù chỉ một phút.

Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên từ phía đầu hành lang bên kia. Hai mắt của Đông Kỳ Ánh sáng lên, cô mong rằng người lạ mặt kia sẽ nghe thấy lời câu cứu của cô.

Nơi này là lối vào của cầu thang thoát hiểm, vậy nên có rất ít người đi ngang qua nơi này. Ít đến mức Lý Dạ Lạc dám làm điều sằng bậy với cô ở ngay nơi này. Mà đối với Đồng Kỳ Anh, những tiếng bước chân này chắc chắn sẽ là tia sáng hy vọng cứu mạng cô. Chỉ thấy một bóng hình cao và gầy xuất hiện trên câu thang.

Ánh đèn ở hành lang rọi từ trên xuống.

Cái bóng kia đứng ngay chỗ phản quang của ánh đèn, bước chân của anh vô cùng ung dung, không hề vội vã, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cùng những đường nét anh tuấn, chậm rãi đi ra từ trong góc tối.

Lại là... anh! Đồng Kỳ Anh không nghĩ đến việc sẽ gặp lại chàng trai được cô cứu ở nơi này. Rõ ràng lúc trước, cô không muốn gặp lại anh chút nào.

Nhưng bây giờ, tại thời điểm này, cô lại hi vọng anh sẽ đi đến chỗ cô. Người đàn ông kia từ cao cao tại thượng hai người Lý Dạ Lạc và Đồng Kỳ Anh, phần lớn gương mặt anh tuần bị che khuất bởi bóng tối, hoàn toàn không thể nhìn ra biểu cảm của anh ta.

Lúc Lý Dạ Lạc nhìn thấy người đàn ông đó, đầu tiên là sững sờ, dừng tất cả hành động lại, lo lắng suy đoán tâm tư của người đàn ông này. Anh chỉ là trùng hợp đi ngang qua nơi này, cũng như không hê có ý định nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Sau khi Lý Dạ Lạc chắc chắn người đàn ông đó sẽ không xen vào việc của mình thì lại tiếp tục bóp chặt cổ tay Đồng Kỳ Anh, kéo cô rời đi, sau đó tìm một căn phòng, tiếp tục hành sự.

"Cậu Lý, xin thả tôi ra!" Đồng Kỳ Anh giãy dụa, hai cổ tay đều bị tên Lý Dạ Lạc kia nắm đến đỏ lên, cô vẫn như cũ, nhất quyết không từ bỏ cơ hội thoát chết này, nhân cơ hội lớn tiếng kêu cứu người đàn ông kia: "Xin anh cứu tôi với!" "Mày ngậm mồm cho tao!" Lý Dạ Lạc kéo Đồng Kỳ Anh đi đến chỗ thang máy, anh ta còn hung tợn chửi rủa Đồng Kỳ Anh: "Tao bỏ tiên ra để thưởng cho mày, vậy nên mày phải hầu hạ tao qua đêm! Đã tới đây bán thân làm gái điểm, còn muốn ngôi lên đầu người khác? Con khốn nạn, thật lãng phí! Muốn la thì đợi chút nữa lên giường của tao mà lại" Khi Lý Dạ Lạc nói lời này, cố ÿý nói cao giọng, giống như là muốn để người kia nghe được.

Anh ta chỉ muốn cảnh cáo người kia, người phụ nữ trong tay anh ta đã bị bán, không đáng để được "anh hùng cứu mỹ nhân'. Phó Quân Tiêu bình tĩnh đi xuống cầu thang, cũng yên lặng dừng chân đứng trên hành lang, lắng lặng nhìn bóng của hai người kia dân dân đến gần, nhưng anh thực sự không hề có ý muốn nhúng tay vào việc riêng tự của người khác.

Đồng Kỳ Anh thấy người đàn ông kia bỏ ngoài tai lời kêu cứu của cô, cô cảm giác như muốn chết vậy. Thừa dịp sự chú ý của Lý Dạ Lạc bị phân tán, Đồng Kỳ Anh cúi đầu, cản một cái thật mạnh lên mu bàn tay của anh ta. Lý Dạ Lạc kêu lên một tiếng, lực tay được nới lỏng, nhân cơ hội này, Đồng Kỳ Anh nhanh chóng bỏ chạy.

Bởi vì chạy quá nhanh, Đồng Kỳ Anh lảo đảo, rồi té ngã ngay trước mặt Phó Quân Tiêu. Lý Dạ Lạc thừa cơ đuổi kịp cô, một lần nữa lôi cô đứng dậy, đồng thời chửi ầm lên: "Con khốn, mảy dám cần tao! Mày muốn chết đúng không?" Anh ta giơ tay lên, dự định cho Đồng Kỳ Anh một bạt tai.