Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 92: Chui vào khe hở 




Anh ta vẫn lựa chọn đến công ty tăng ca.

Thì ra, anh ta chẳng qua là quá rảnh rồi mới đi cùng cô mà thôi. Đồng Kỳ Anh không biết vì cái gì mà mình còn không vừa lòng, thậm chí còn có một loại cảm giác tội lỗi.

Sau khi Phó Quân Bác đến công ty, Đồng Kỳ Anh dọn dẹp nhà một chút, rồi đi đến "Dạ Mị”. Lúc này, tâm trạng của cô không tốt lắm, cho nên ngay cả khi ca hát cũng có chút không tập trung.

Đêm nay, người khen thưởng cô nhiều nhất chính là "cậu Nhiên", mà "cậu Lý" kia hình như là không cam lòng bị tụt lại phía sau, khen thưởng cảng ngày càng nhiều.

Nhưng ông chủ Phí Ngọc Nam thì lại ngược lại, cười không khép được miệng, Đồng Kỳ Anh lại không hê có chút cảm giác gì đối với những thứ này, rõ ràng cô mới chính là người thiếu tiền nhất. Trong ghế dài xa hoa, Phó Quân Tiêu cũng không biết tại sao vào những ngày sau đó, mỗi lúc trời tối thì mình đều đến "Dạ Mị”, nghe "Tạ Liên" ca hát.

Anh không uống rượu, chỉ gọi chén trà cùng một chút đồ ăn, sau đó khen thưởng cô, nhưng anh lại dùng danh nghĩa của Nhiên Hoàng Minh.

Ánh mắt của Phó Quân Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ "Tạ Liên", mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, môi một cử động của cô, đều khiến anh nhớ mãi. Mà lại, môi lần cô hát xong, anh liên đứng dậy rời khỏi "Dạ Mị”, không có chút lưu luyến nào. Thời gian trôi qua, đêm nào Phó Quân Tiêu cũng nghe "Tạ Liên" ca hát, tựa hô đã trở thành một thói quen.

Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện, hình như “cậu Nhiên" này ngày nào cũng đến nghe cô ca hát, nhưng anh lại lựa chọn một cách khác với "cậu Lý", anh chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế dài, không hề đưa ra bất kỳ yêu câu vô lý nào.

Còn “cậu Lý" Lý Dạ Lạc kia thì thường xuyên đến quấy rối cô, ngay trước mặt mọi người trêu chọc cô bằng những chủ đề dơ bẩn.

Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, mới đầu cô còn để Đường Vẫn Kiêu giúp cô cản lại, nhưng sau đó cô cũng đã quen rồi, để mặc cho Lý Dạ Lạc nhảy nhót trước mặt cô như một lên lưu manh, từ đầu đến cuối cô đều làm như không thấy anh ta, tiếp tục làm việc của mình.

Mà đêm nay, Lý Dạ Lạc đột nhiên không ra mặt quấy rối cô, ngược lại khiến cô nơm nớp lo sợ.

Đồng Kỳ Anh vừa hát xong, sau khi xuống đài thì về phòng nghỉ ngơi, bỗng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận gió lạnh, không kịp quay đầu thì cảm thấy có người dùng một cái khăn tay ướt bụm mũi miệng của cô lại. Trong chốc lát, trước mắt cô chỉ còn một màu đen kịt.

Sau đó Đồng Kỳ Anh mất hết cảm giác. Tại bãi đậu xe dưới đất của "Dạ Mị”. Phó Quân Tiêu chuẩn bị lên xe thì thấy có một bóng đen khiêng một cái thứ gì đó khá sáng nhanh chóng lướt qua đuôi xe anh, khiến anh cảnh giác. Anh vô thức thu hồi chìa khóa xe, lách mình đi theo.

Đuổi tới bên kia đuôi xe, nhìn thấy một người đàn ông khiêng một người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh trên vai, chuẩn bị bước lên chiếc xe MiniBus, thế là anh nhanh chóng tiến lên, vô vỗ vai của người đàn ông kia. Người đàn ông kia ngạc nhiên một chút, mới quay đầu, nào biết Phó Quân Tiêu lại đánh một cái, đánh mắt của anh ta, khiến anh ta rên rỉ như một con "chó hoang”.

Phó Quân Tiêu nhân lúc này ôm cô gái hôn mê bất tỉnh từ trên vai của người đàn ông kia, người đàn ông kia che mắt, rên rỉ la đau một tiếng, cửa xe bị mở ra, trong nháy mắt có năm Sáu người đàn ông chui ra. "Tại sao lại là cậu ta?" Người đàn ông cầm đầu phản nàn. Phó Quân Tiêu một tay ôm người phụ nữ hôn mê bất tỉnh, một cái tay khác thì làm ra dáng vẻ như muốn đánh nhau. Ngày đó, chính là sáu tên côn đồ này vây công anh và Nhiên Hoàng Minh, anh cũng mém quên mất chuyện này.

Đương nhiên, người bị đánh chắc chắn sẽ không quên. Sau khi sáu tên côn đồ này nhìn thấy người ngăn cản bọn họ lần này chính là người đêm đó đánh cho bọn họ tè ra quần - Phó Quân Tiêu, từng người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên ra tay trước.

"Đừng lo lắng! Lúc này chỉ một mình cậu ta, tranh thủ thời gian giúp lão đại cướp người phụ nữ kia về!" Người đàn ông cầm đầu ra lệnh một tiếng, năm người đàn ông khác mới cùng nhau tiến lên. Phó Quân Tiêu không rảnh bận tâm cô gái mình ôm trong lồng ngực là ai, trước mắt phải đánh gục sáu tên côn đồ trước mặt cái đã.

Sáu người đàn ông thấy mình tay không đánh không lại, thế là, một người trong số họ thừa cơ vào xe, ôm một bó gậy bóng chày ra. Có "vũ khí”, sáu người đàn ông càng thêm tự đại.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy cơ thể mình như bị lắc tan thành từng mảnh, cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một người đàn ông quơ gậy bóng chày đánh tới chỗ cô, dọa cô sợ hét to một tiếng. Phó Quân Tiêu lập tức ôm lấy cô, tung ra rất nhiều cú đá.

Khi anh vừa bảo vệ cô ở trong ngực, vừa giơ chân đá mấy tên kia, một tên trong số đó thừa cơ quơ gậy bóng chày nện lên người anh.

Bởi vì phải che chở một người phụ nữ, Phó Quân Tiêu đánh nhau với mấy tên lưu manh tay cầm gậy bóng chày này cũng không khá lắm.

Đã đánh không lại, anh cũng chỉ có thể mang theo cô bỏ trốn. Phó Quân Tiêu ôm eo Đồng Kỳ Anh thật chặt, sau khi khiến sáu tên kia bị rối đội hình, lập tức bát lấy cổ tay của cô, kéo cô chạy.

Không kịp chạy về xe của mình, Phó Quân Tiêu bắt lấy tay của Đồng Kỳ Anh, chạy tới cửa ra vào của tầng hầm Sau lưng, sáu tên côn đồ kia vẫn đuổi theo anh không bỏ, đuổi theo bọn họ chạy ra đến đầu đường. Đồng Kỳ Anh thở hồng hộc, chạy không nổi nữa, chủ động hất tay của Phó Quân Tiêu ra.

Phó Quân Tiêu nhìn bốn phía, thấy bên cửa hàng bên cạnh có một khe hở nhỏ, kéo tay của Đồng Kỳ Anh, kéo cô chạy đến khe hở nhỏ này để trốn.

Cho đến khi nhìn thấy sáu tên lưu manh khó khăn chen vào, hai người mới như trút được gánh nặng, thở hắt ra. Cho tới lúc này, Phó Quân Tiêu mới phát hiện người phụ nữ mà mình cứu lại là Tạ Liên của "Dạ Mị”.

Trái tim vừa mới đập mạnh vì đánh nhau kịch liệt, lúc này đột nhiên bởi vì nhận ra người phụ nữ này mà đập nhanh hơn. Phó Quân Tiêu hít thở càng ngày càng nặng, một đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào người phụ nữ làm tim anh đập rộn lên trước mặt.

Đồng Kỳ Anh ngoái đầu lại nhìn, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân Tiêu, đột nhiên nhận ra bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.

Bởi vì, khe hở này rất nhỏ, khiến hai cơ thể của cô dán chặt lên cơ thể của anh. Cô có thể cảm nhận được một cảm giác khô nóng, đang chậm rãi dâng lên từ bụng của anh, từ từ lan tràn qua người của cô. Phó Quân Tiêu yên lặng nhìn cô, không rên một tiếng, đồng thời cũng không nhúc nhích. Vì sao cô lại cho anh ảo giác rãng cô chính là "Hoài Lan” chứ? Đồng Kỳ Anh cau mày lại, lúng túng nói: "Cảm ơn."

Cho dù trên mặt của cô còn mang mặt nạ mắt, nhưng mà cô vẫn lo lắng anh sẽ nhận ra cô.

Phó Quân Tiêu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, khuôn mặt vân buồn vui không lộ như cũ, nhưng cuối cùng vân không kìm lòng được mà cúi đầu xuống. Đồng Kỳ Anh theo bản năng quay đầu, muốn chuẩn bị rời đi.