Vó Ngựa Thảo Nguyên

Chương 1: Cố nhân




Nhà gỗ nhỏ, hắc y nhân nhắc lại chuyện xưa

Cựu sự lai, Tạ Vô Phong tỏ tường thân phận.

Thảo nguyên Hoàng Hoa.

Gió vẫn hát bên cung tai những âm thanh nhàn nhã, nắng dịu dàng đem hơi ấm phả lên mặt vị thiếu niên da ngăm đang say ngủ, đôi mi khẽ lay, hàng chân mày hơi nhíu lại, dường như trong cơn mơ dài mang chút sợ hãi ghé qua..

Mưa đã tạnh, trời đã quang, nước mưa cuốn theo mọi dấu vết rửa sạch bao tang thương. Cửa lớn của Bình Dương Vương phủ vẫn đang mở và máu trong phủ viện vẫn chảy không ngừng. Máu lẫn vào nước mưa tràn loang lỗ, xác chết chồng lên nhau từng lớp, nam nữ già trẻ tầm khoảng năm trăm người.

Có một cặp vợ chồng đang ôm nhau cười mãn nguyện bởi họ biết thứ họ bảo vệ trong tay vẫn an toàn. Cố gắng đưa bàn tay nhỏ bé, run rẩy bởi lạnh vì mưa dầm, cậu bé yếu ớt cất tiếng gọi:

- Mẹ.. mẹ ơi, mẹ ơi tỉnh dậy đi, mẹ!

- Cha ơi, cha tỉnh dậy đi!

- Cha mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con mà!

- Huhuhuhuhuhuhu!

- Tạ thúc ơi! Tạ thúc!

- Mọi người làm sao thế, huhuhu!

Tiếng khóc đứt quãng, thấp dần rồi từ từ tắt lịm, cơn đau từ lồng ngực ập tới siết chặt lấy hơi thở của vị thiếu niên kia, mồ hôi trên trán rỉ từng giọt mặn chát bờ môi..

- Cha! Mẹ!

Choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng đáng sợ, thiếu niên ấy lấy tay lau nhanh mồ hôi trên trán, thoạt nhìn quanh và bất chợt giật bắn người, nói cũng lắp bắp:

- Trời.. trời ơi, hết.. hết cả hồn. Muội.. muội làm gì ở đây vậy?

Cô nương mới đến vừa xinh đẹp vừa đáng yêu trong trang phục màu hồng phấn, điểm thêm vài bông hoa ở viền cổ áo. Đầu tóc tết vội làm rối cả hai bên nhưng lại đều đặn tạo nên một cái gì đó rất là kiểu cách. Nàng ấy trả lời chàng, giọng có chút trách móc:

- Còn hỏi muội? Huynh mới là người làm muội hết hồn đó. Nhưng mà.. huynh có sao không đấy? Bao năm qua đều như vậy, giấc mơ đó rốt cuộc là gì thế?

Bất giác nhớ tới lời sư phụ "Con phải hứa với ta, đừng bao giờ để mình phải mơ thấy giấc mơ đó một lần nào nữa", chàng lắc đầu tự nhủ sẽ quên rồi trả lời nàng, trong giọng có chút miên man lo lắng:

- Không có gì đâu. Nhưng nè, muội mà đi méc với sư phụ thì ta sẽ không dẫn muội đi Trung Nguyên chơi đó.

Xuýt xoa búi tóc hai bên, nàng bĩu môi đáng yêu:

- Xía, ai nói là muội muốn đi.

Chàng cười đùa, hỏi với giọng châm chọc:

- Không muốn sao? Thật hả?

Chàng trêu nàng rồi quay sang vuốt ve bộ lông mượt mà đến mềm mại của Yên Vũ, nói:

- Yên Vũ, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đưa ngươi tới Trung Nguyên để ngươi có thể mở mang tầm mắt. Ta nghe nói ở đó rất đẹp, rất lạ, rất đông người, lại còn rất vui nữa.

Nghiêng người xem xét biểu hiện của người trước mặt, nàng hắng nhẹ vài tiếng rồi nói:

- Nè, lúc nãy muội chỉ giỡn thôi. Có đi thì nhớ dẫn muội theo với đó.

Cô ấy là tiểu sư muội của chàng, Lệ Ân Đình. Bình thường đúng là chàng hay la mắng nàng ấy nhưng vẫn rất yêu thương, như một người muội muội.

Thiếu niên ấy tên Tạ Vô Phong. Chàng được mệnh danh là anh hùng phục mã không phải vì chàng thuần được tất cả ngựa của thảo nguyên mà bởi vì chàng hữu duyên thuần phục được chú ngựa hoang đẹp nhất của Hoàng Hoa. Lông nó trắng như tuyết, bờm nó dày và mượt như lụa, chân nó ánh kim lóng lánh như được đính vào vô vàng bạch ngọc. Nó hoang dại và hung hãn nhưng bộc trực, nó không chịu khuất phục trước bất kì ai, thậm chí nó đã từng đá chàng hai cái đau thấu trời xanh, nhưng vì sự kiên định của chàng khiến nó kính nể mà quy phục. Chàng đã đặt cho nó một cái tên nghe rất mỹ miều, gọi là Yên Vũ.

Cách đây không lâu, năm chàng tròn mười tuổi, sư phụ chàng đã nói sau này, chàng ít nhất sẽ phải đến Trung Nguyên một lần, nơi đó phồn hoa, đẹp đẽ nhưng cũng đầy cám dỗ, dặn chàng phải hết sức cẩn trọng. Mặc dù chàng nghe không mấy hiểu nhưng vẫn lấy đó làm động lực, càng nghe lại càng mong sẽ nhanh chóng có cơ hội đến được nơi đó.

Bầu trời thảo nguyên xanh trong là thế, rộng lớn là thế nhưng vốn không đủ làm chàng thiếu niên kia thỏa mãn suy nghĩ sẽ vươn xa hơn.

* * *

Không khí lãnh khốc bao trùm căn nhà gỗ đơn sơ, người vừa tới đem theo rất nhiều thuộc hạ, nhắm chừng không hề có ý tốt lành. Giáp mã cứng cáp, đao trong tay kẻ đó sáng loáng, sắc bén, chiếc mặt nạ sắt chỉ để lộ cặp mắt trông đầy ghê rợn, hàng chân mày rậm cùng khí tức bức người, trận thế bày ra khiến bất cứ ai cũng phải dè chừng mà chùn bước. Ấy vậy mà, lão tráng kia một chút cũng không hề run sợ, ông đặt nhẹ quyển sách xuống bàn, tay cầm bình rượu uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói:

- Đây không phải là quán rượu hay tửu lầu, lại chẳng phải khách điếm, các vị đại nhân đông người như vậy là muốn ở nhờ sao?

Tên đứng đầu nhích ngựa lên một đoạn nhỏ nhìn lão tráng kia hồi lâu rồi nhếch nhẹ môi trên, hai hàm răng cạ vào nhau nghe ken két, lời nói thoát ra sau tấm mặt nạ mang đầy hàm ý của một cố nhân lâu ngày không gặp:

- Đừng nói mấy lời dư thừa đó. Ông không nhận ra ta sao, Tạ tổng quản? Đã lâu không gặp, ông cũng thật là biết hưởng thụ.

"Tạ tổng quản?", đã lâu lắm rồi không nghe đến cách gọi này, ông suýt chút đã không cầm được lòng mà bật khóc. Có chết ông cũng đâu thể nào quên được ngày đó, cái ngày định mệnh đẩy ông đến bước đường này. Thoáng chút giật mình, ông tự trấn an bản thân rồi từ tốn nói:

- Đại nhân, ngài nhận lầm người rồi. Phận thảo dân nơi thâm sơn, cùng cốc làm sao quen biết người cao quý như đại nhân đây được.

Lão tráng vuốt râu cười nhẹ, phong thái tuy ung dung nhưng cốt là để che đậy sự lo lắng trong lòng, tròng mắt ông đảo quanh, mồ hôi trán ra liên tục, lòng lúc này rõ là đang ngập tràn bất an. Bất cứ ai gặp phải tình huống giống ông đều hy vọng có người đến cứu nhưng với ông, đôi mắt trông chờ dõi theo kia lại không mang ngụ ý như vậy, ông đang cầu xin cho ai đó đừng về, ít nhất là ngay thời điểm này.

Nhếch miệng đắc ý, tên hắc y nhân cười lớn, nói:

- Haha, Tạ tổng quản thật khéo đùa. Nói gì thì nói, chúng ta cũng được tính như cố nhân, sao ông lại nỡ lòng ngoảnh mặt làm ngơ bảo rằng không quen biết ta chứ. Hay là, ông làm chuyện gì trái lương tâm, sợ người khác biết được?

Lão tráng sựng người khi nghe đến hai từ "cố nhân", thật ra ông thừa biết kẻ đến hẳn không phải bạn, cũng chẳng phải người lạ, chỉ là chưa biết đích danh. Tuy hiện tại ông cũng đã lờ mờ đoán ra được thân phận của họ nhưng lại vờ như không biết gì, tiện thể dò xét thêm một chút:

- Ta đây, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm. Nếu muốn, sao đại nhân không hỏi chính bản thân mình, rằng ngài đã từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận, đêm không ngủ được chưa?

Tên hắc y nhân cười một tràng dài, nói:

- Ông hỏi ta? Hahaha, ông muốn hỏi chuyện nào? Bổn gia ta trước giờ làm rất nhiều chuyện xấu nhưng tối, ta vẫn ngủ rất ngon. Ngược lại là ông, Tạ Sâm, bao năm qua ông khiến ta tìm ông thật vất vả.

Nói rồi hắn liền xuống ngựa, đi thẳng lại chỗ lão tráng đứng, nói:

- Đừng dong dài vô ích, ta nghĩ ông biết hôm nay ta đến đây là có mục đích gì?

Lão tráng vẫn điềm nhiên như không, từ tốn nói:

- Ta nghe không hiểu gì cả, người mà ngài nói, là ai? Tạ.. Tạ cái gì? Tạ Sâm, người đó là ai? Ta không quen biết họ, cũng chẳng quen biết ngài, vậy thì làm sao ta biết được mục đích của ngài là gì chứ.

Tên hắc y nhân cười lớn, nói:

- Chẳng trách khi xưa, Bình Dương vương gia lại coi trọng ông như vậy, ông thật là biết đóng kịch đó. Nhưng mà đáng tiếc, huyết án năm xưa tại Bình Dương Vương phủ, Tạ Sâm ông lại mang theo cả ngọc Kỳ Lân thoái ẩn giang hồ. Ông biết không? Ta tìm ông thật không dễ dàng.

Lão tráng một chút bối rối cũng không để lộ, mắt không đổi hướng, trực diện nhìn thẳng vào người trước mặt, không chút xao động, e dè, lời nói ra dửng dưng không đổi:

- Đại nhân nói gì ta nghe không hiểu. Ai là Bình Dương vương gia? Còn cái gì mà ngọc Kỳ Lân? Ta không biết họ là ai cả, cũng không biết đó là gì.

- Hahahahahaha.

Cười lớn một tràng dài, tên hắc y đó chậm rãi tháo bỏ lớp mặt nạ, để lộ ngũ quan kinh người. Cặp mắt đen sâu dưới hàng chân mày rậm, khuôn diện góc cạnh, hai má nhô cao, đúng nhân tướng của một người ác độc. Hắn khoác trên người chiếc áo choàng đen, bao trùm lên bản chất của một sát thủ máu lạnh, vô tình. Hắn cười khẩy, gằng giọng hỏi:

- Thế nào, bây giờ thì ông đã có thể nhớ ra ta là ai chưa?

Lão tráng đứng hình trước gương mặt đối diện. Mười bảy năm trước, tại phủ đệ của Bình Dương Vương, huyết án hơn năm trăm mạng người lần lượt kéo về, đâm từng nhát một vào tim ông, ông cười mà như khóc:

- Hahaha! Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên vong ơn bội nghĩa, lấy oán báo ân nhà ngươi. Bao năm qua, ta đã luôn tự hỏi rằng hằng đêm ngươi ngủ có ngon không, có đêm nào giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng khóc oan khiên, nhưng oan hồn không siêu thoát kia không. Ta thật không hiểu tại sao một người như ngươi lại có thể còn sống tới giờ này. Đáng ra, khi đó ta nên một kiếm giết chết ngươi thì sẽ không có chuyện năm xưa ngươi đồ sát hơn năm trăm mạng người của vương phủ. Là ta sai, ta sai rồi! Là ta, lòng nhân từ đặt không đúng chỗ đã đẩy cả gia đình vương gia vào hiểm cảnh, đã khiến cả phủ Bình Dương máu chảy thành sông. Là ta, tất cả là tại ta, ha ha ha!

Lão tráng kia đích thực là Tạ Sâm, tổng quản khi xưa của phủ Bình Dương. Ông thả một tràng cười dài với những tiếng nấc nghẹn ngào, điều vốn đã được kìm nén, giấu kín suốt mười mấy năm, nay được một lần nói ra, lòng cảm thấy nhẹ nhàng nhưng tâm ông lại đau đớn từng cơn.

Tên hắc y nhân điềm tĩnh như không, hắn thản nhiên lắng nghe câu chuyện từ miệng Tạ Sâm như thể đó là một câu chuyện hài, và kẻ thủ ác trong câu chuyện đó không phải hắn, cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Khi Tạ Sâm dứt lời, hắn liền lên tiếng:

- Đừng phí lời, mau giao ra ngọc Kỳ Lân, ta sẽ tha mạng cho ông. Xem như là báo đáp chút ân tình năm xưa.

Ánh nắng mỗi lúc một chói chang, tán cây đổ bóng dài nghiêng mình che đậy chút tâm tư nơi hốc mắt sâu hoắm, Tạ Sâm biết người đó đã sắp về. Không còn cách nào khác, ông nhất định phải kết thúc mọi chuyện trước khi quá muộn, bèn cười lớn, nói:

- Hahaha! Ngọc thì không có nhưng mạng thì có một. Ngươi muốn lấy cứ tới mà lấy.

Tên hắc y nhân tức giận, lớn tiếng hỏi:

- Ông thật sự rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Trương Nhất Sơn đã chết rồi, ông trung thành với ai nữa chứ. Chỉ cần giao ra ngọc Kỳ Lân, ta liền tha chết cho ông.

Nhâm nhi vài giọt rượu còn sót lại trong bình, Tạ Sâm mỉm cười, nói:

- Người vô âu vô lo, thì chết có gì đâu phải sợ. Ra tay đi!

Đặt úp bình rượu xuống bàn, giọt sót lại bên trong chảy dọc làm ướt đi một góc của quyển sách đặt cạnh đó, Tạ Sâm rút lấy đoản kiếm trong người ra, thẳng một hướng tiến về phía hắc y nhân. Đường kiếm ngắn nhưng đủ mạnh và hiểm, nó rạch trúng tay áo người đó một đường dài để lộ hình xăm hắc báo. Giận mình, hắn tung chưởng trực diện vào ngực Tạ Sâm khiến ông văng ra xa hơn hai mét, ngã sõng soài.

Nói gằng từng tiếng một, người đó dùng ánh mắt giận dữ nhìn Tạ Sâm, lòng rõ nôn nóng:

- Thế nào? Ngươi có chịu nói không?

Miệng đầy máu, Tạ Sâm vẫn cười lớn, nói trong vui vẻ:

- Hahaha, ta đã nói, ta chỉ có cái mạng này, ngươi muốn lấy cứ lấy. Nhưng xem ra, ngươi đối với người đó đúng là một mực trung thành, bao năm qua vẫn vì ông ta mà bán mạng, liều thân. Thật tiếc cho một trang nam tử. Đáng tiếc, đáng tiếc!

Máu nơi miệng đã ứa đầy cổ áo, Tạ Sâm biết mình không giữ nổi mạng. Chỉ mong còn đủ hơi sức gặp người cần gặp.

Tên hắc y nhân nhìn chằm chằm vào Tạ Sâm, gằng giọng, nói:

- Hôm nay, xem như ta trả ơn năm xưa ông tha mạng cho ta, ngày khác lại ghé thăm.

- Chúng ta đi!

Gió ngựa khuất bóng, Tạ Sâm thở phào nhẹ nhõm.

* * *

- Sư phụ, con về rồi!

- Sư phụ, con cũng về rồi!

Tạ Vô Phong và Lệ Ân Đình cùng nhau trở về, đang vui vui vẻ vẻ, hào hứng như mọi lần thì giật mình khi trông thấy cảnh tượng trước mắt. Tạ Sâm nằm đó, trên người đầy máu, hơi thở thoi thóp, đứt quãng, lúc có lúc không.

Chàng lập tức chạy như bay về phía Tạ Sâm, lớn tiếng gọi:

- Sư phụ? Sư phụ? Sư phụ, người sao vậy? Là ai? Là ai đã làm? Sư phụ!

Lệ Ân Đình ở kế bên sụt sùi, giọt ngắn giọt dài, khóc lóc:

- Sư phụ, đáng ra con không nên đi tìm sư huynh, con nên ở nhà với người. Sư phụ ơi, người đừng bỏ con, đừng bỏ sư huynh mà, sư phụ.

Tạ Vô Phong mắt đẫm lệ, nhìn thân ảnh đầy máu của người trước mặt, kí ức của giấc mơ kia lại ùa về không kiểm soát, đầu chàng đau như búa bổ, cơn đau nơi lồng ngực không hẹn mà cùng nhau kéo đến, khiến cơ thể chàng cơ hồ như muốn nổ tung. Chàng không cảm nhận được gì khác ngoài nỗi đau thống khổ từ tâm can.

Tạ Sâm đã tỉnh táo hơn đôi phần, ông cố nhướng người ngồi dậy, quỳ bằng đôi chân vốn không còn quá nhiều sức lực, giọng thều thào:

- Thuộc hạ.. thuộc hạ Tạ Sâm! Bái kiến.. tiểu vương gia.

Không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng đến đáng sợ, bàn tay dần dần nới lỏng, bắt đầu đuối sức, Tạ Vô Phong cố trấn tĩnh bản thân, thấp giọng:

- Sư phụ, người gọi ai vậy? Người đang làm gì vậy? Người.. người mau đứng lên đi, sư phụ.

Tạ Vô Phong không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chàng chực chờ đứng dậy, dìu Tạ Sâm vào bên trong. Ông nhìn chàng âu yếm, hỏi:

- Tiểu Phong, con có còn đeo sợi dây chuyền ta đưa cho con không?

Tạ Vô Phong đưa tay sờ vào cổ, lôi ra một sợi dây chuyền kiểu cách rất tầm thường, duy chỉ có mảnh ngọc bội trên đó là trông có chút giá trị.

- Đây, sư phụ! Đồ nhi chưa một lần dám tháo nó xuống. Dù là đi tắm, con cũng không cởi ra.

Gật đầu mỉm cười, Tạ Sâm nói với giọng thều thào:

- Tốt, con phải giữ lấy nó thật cẩn thận. Nghe ta dặn đây. Khụ.. hụ.. hụ..

Máu từ cổ họng Tạ Sâm trào ra như nước, có lẽ do rượu mà máu loãng đến thấm ướt cả trang phục của ông. Tạ Vô Phong lo lắng không yên, hấp tấp nói:

- Sư phụ, con đi tìm đại phu. Người nhất định sẽ không sao, Vô Phong chỉ có mình người và sư muội là người thân duy nhất trên đời này. Người tuyệt đối đừng bỏ rơi con. Sư phụ!

Lệ Ân Đình ngồi khóc nãy giờ, vừa nghe nhắc tên thì liền nói thêm vào:

- Đúng đó sư phụ, người đừng bỏ con và sư huynh. Con hứa sau này sẽ siêng năng luyện tập, không cãi lời người nữa.

Tạ Sâm ngước nhìn Tạ Vô Phong, giọng thều thào, đau xót:

- Tiểu Phong, con từng hỏi ta cha mẹ con đâu, ta đã nhiều lần không đối mặt với câu hỏi này. Hôm nay..

Tạ Vô Phong lên tiếng ngắt lời, lòng chàng giờ đây đâu còn thiết tha gì khác ngoài việc bảo toàn tính mạng cho Tạ Sâm. Chàng không quan tâm điều ông vừa nhắc đến, gấp gáp nói:

- Không cần đâu, vết thương của người quan trọng hơn mà. Con không muốn biết nữa, giờ con sẽ đi tìm đại phu. Sư phụ, người đợi con..

Không có bất kì âm thanh gì lúc này, chỉ có tiếng Tạ Sâm nói, từng câu từng chữ rõ ràng không chút va vấp, nó đập thật mạnh vào tai chàng, đánh động lòng chàng tạo thành một mớ hỗn độn tan tành:

- Con là người Hán.

Chân như chôn tại chỗ, một bước cũng không nhấc nổi, lòng chùng xuống với những kí ức ngủ quên, nay đã trỗi dậy, đem tất thảy an nhiên nơi chàng vùi sâu mãi mãi. Xoay lưng lại với gương mặt không còn cảm xúc, Tạ Vô Phong lạc giọng:

- Người? Thật ra người là ai? Còn ta, ta là ai? Cả bọn họ nữa? Bọn người đã ra tay với người? Họ là ai?

Cố gượng người đứng dậy, lại gần trước mặt Tạ Vô Phong, Tạ Sâm một lần nữa kính cẩn, cúi đầu nói:

- Thuộc hạ Tạ Sâm, bái kiến tiểu vương gia!

Lệ Ân Đình há hốc miệng ngạc nhiên, không nói nên lời:

- Tiểu.. vương.. gia? Vương.. gia sao?

Tạ Vô Phong lắc đầu, miệng cười liên tục, chàng hỏi lại trong vô thức:

- Vậy cha mẹ của ta? Nhà của ta? Ở đâu? Họ ở đâu? Hả?

Lồm cồm đứng dậy, lấy tay chùi vết máu trên miệng, Tạ Sâm mấp máy từng tiếng khó khăn:

- Tiểu vương gia, thuộc hạ là Tạ Sâm. Thân phận thật sự của ta là chưởng quản nhà giam của Đại Lý Tự-Triều Nguyên. Sau này, vì phạm lỗi nên bị giáng chức rồi nhờ cơ duyên mà được làm thuộc hạ dưới trướng của cha người, là Bình Dương vương gia.

Tạ Vô Phong tiếp tục lùi về sau, lòng bàn tay nắm chặt, miệng vẫn không ngừng cười khổ:

- Vậy tức là giấc mơ đó, toàn bộ đều là thật?

Tạ Sâm trả lời, từng chữ dứt khoát:

- Đúng vậy! Huyết án mười bảy năm trước đã cướp đi hơn năm trăm mạng người của phủ Bình Dương.

Cười một tràng dài trong đau xót, Tạ Vô Phong hỏi lại:

- Tại sao? Cha mẹ ta đã làm gì sai sao?

Tạ Sâm tiến về phía bàn, hai tay run rẩy, cố bám víu thứ gì đó rồi từ từ ngồi xuống, thở dài, nói:

- Nếu muốn nhắc thì phải bắt đầu từ chuyện của bốn mươi hai năm về trước..

* * *

Tại đỉnh núi Phong Vân, dưới rặng tre xanh ngát, có một thiếu niên anh hùng, khôi ngô bất phàm và một công tử tướng người đạo mạo đang bái thiên địa:

- Ta Trương Nhất Sơn.

- Ta Chu Đình Uý.

- Nay kết thành huynh đệ, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia. Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Trời đất chứng giám!

- Từ nay, đệ sẽ gọi huynh là đại ca.

- Còn ta, ta sẽ gọi đệ là nhị đệ.

- Hahahahahahahahaha!

Trương Nhất Sơn năm đó vừa tròn hai mươi tuổi. Chàng xuống núi theo lời dặn của sư phụ, đầu quân cho đại quân Mạc Bắc. Trên đường đi, vô tình gặp gỡ và kết nghĩa với Chu Đình Uý - thiếu gia của U Linh sơn trang.

Sau ba năm đầu quân giết giặc, lập nhiều công lao, Trương Nhất Sơn trở thành thống lĩnh của nghĩa quân Di Hướng. Sau đó, nhanh chóng trở thành thân tín bên cạnh Duệ Vương - hoàng huynh của Nguyên Đế đương triều.

Vì yêu mến tài năng và trí tuệ của Trương Nhất Sơn, hoàng đế đã ban hôn cho vị tướng quân trẻ tuổi ấy cô cháu gái yêu thương là nàng quận chúa Bình Dương xinh đẹp, tài giỏi mang tên Ân Diễm. Ban cho phủ Bình Dương cùng tước hiệu Bình Dương Vương. Tặng ngọc Kỳ Lân làm quà cưới.

Mọi tại họa ập tới vào sinh nhật lần thứ năm của tiểu vương gia phủ Bình Dương.

- Lục soát!

Hai hàng quân dàn nhau bao vây tứ phía phủ viện, trận thế bày ra khiến mọi người ai ai cũng hoảng loạn. Đứa trẻ nắm chặt tay mẫu thân, run sợ. Ân Diễm xoa nắn tay thằng bé để trấn an, đoạn hỏi:

- Các người đây là muốn làm gì? Không biết ta là ai sao? Trần đô uý cũng thật oai phong, phủ của Bình Dương quận chúa mà cũng dám lục soát, chẳng lẽ ngài cho rằng ta đang che giấu phản tặc?

- Tham kiến quận chúa!

Trần Lăng không mấy làm kính cẩn, chỉ tham bái theo lễ nghĩa. Mặt nghênh ngang, vênh váo, nói:

- Quận chúa thông cảm. Quả thật có người của thuộc hạ trông thấy phủ của quận chúa chứa chấp người không nên chứa chấp. Thuộc hạ là đang làm tròn chức trách, bảo vệ an toàn cho quận chúa và vương gia.

- Quý hóa quá, Trần đô uý!

Tiếng của một nam nhân tướng mạo đường hoàng, khí thế hiên ngang, khoác trên người bộ trang phục màu nâu sẫm ánh vàng, trông qua y phục thì hẳn cũng là người có thân phận.

Ân Diễm bước tới đón lấy tay người nam nhân đó, dịu dàng:

- Vương gia, chàng về rồi!

Trương Nhất Sơn mỉm cười, ôn nhu:

- Quận chúa!

Trần Lăng nhếch môi, ôm quyền cúi đầu:

- Trần Lăng tham kiến vương gia!

Trương Nhất Sơn khoát tay, nói:

- Trần đô uý đa lễ rồi. Dám hỏi Trần đô uý là vì cớ gì lại muốn lục soát phủ Bình Dương?

Trần Lăng tuy vẫn cúi đầu nhưng thái độ khinh khỉnh, rõ là chẳng nể nang:

- Vương gia, lão chủ chẳng qua là vì muốn tốt cho ngài và quận chúa. Còn Trần Lăng cũng chẳng qua là làm tròn trách nhiệm và giao phó của lão chủ mà thôi.

Nói rồi, hắn đưa cặp mắt đầy sát ý hướng về phía đám thuộc hạ, lớn tiếng:

- Lục soát, không được để sót một chỗ nào!

Đoạn liền quay lại, mặt niềm nở như thể chưa có gì xảy ra, mỉa mai:

- Vương gia, quận chúa! Đắc tội rồi!

Trương Nhất Sơn điềm tĩnh như không, từ tốn nói:

- Thanh giả tự thanh. Có điều, nếu không tìm được người cần tìm, Trần đô uý phải cho ta một lời giải thích hợp lý. Nếu không..

Vừa nói Trương Nhất Sơn vừa ngồi xuống chiếc bàn thạch anh bên cạnh. Tay đặt lên mặt bàn gõ thành từng tiếng nghe rất ưu tư. Ân Diễm im lặng nhìn phu quân với vẻ mặt đầy lo lắng, nắm chặt tay đứa trẻ đang khép nép sau lưng.

Trần Lăng nở nụ cười hiểm độc, nói:

- Vương gia yên tâm. Ta chỉ sợ lát nữa đây người cần có lời giải thích lại không phải là ta.

- Báo cáo đô uý! Bên này không có.

Trước thái độ tự tin đó của Trần Lăng, Trương Nhất Sơn thật ra vẫn khá lo lắng, tuy mọi sự đều đã được sắp xếp ổn thỏa nhưng nếu không có gì chắc chắn, tên Trần Lăng đó cũng không thể bày ra thế trận lớn đến vậy. Tuy nhiên, khi nghe tên thuộc hạ kia báo lại, cơ mặt Trương Nhất Sơn liền dãn ra, lòng thoáng chút dễ chịu.

Ánh mắt tức giận thoáng hiện trên gương mặt của Trần Lăng, hắn hỏi lại tên thuộc hạ bằng thái độ kiềm nén:

- Đã lục soát kỹ chưa? Thật sự là không có?

Tên thuộc hạ có hơi nhùn, lí nhí nói:

- Dạ không!

- Báo cáo đô uý! Bên này cũng không có!

Trông qua tâm trạng Trần Lăng đang không mấy tốt, Trương Nhất Sơn phần nào cảm thấy bớt ưu tư, nói:

- Xem ra, tin tức của đô úy không đúng lắm. Giờ thì..

Trương Nhất Sơn vẫn chưa kịp nói hết câu thì tên thuộc hạ khác của Trần Lăng đã vội vàng chạy tới báo:

- Báo cáo đô uý. Không tìm được người nhưng tìm thấy một bức huyết thư.

Trương Nhất Sơn bất giác hoang mang, đảo mắt tìm Tạ Sâm, thuộc hạ thân cận nhất của chàng. Tạ Sâm cũng đang nhìn Trương Nhất Sơn bằng ánh mắt không tin vào những gì đang diễn ra.

Ân Diễm ôm chặt con trai, lùi về sau vài bước. Miệng lắp bắp:

- Huyết Thư? Vương gia, đây là chuyện gì?

Trần Lăng bật cười thật lớn, tiếng cười giòn giã như mũi dao nhọn đâm vào tim Trương Nhất Sơn một nhát chí mạng, mọi thứ xung quanh chàng lúc này hoàn toàn mơ hồ, không chút gì là thật. Chỉ nghe đâu đó có tiếng nói, giọng lanh lảnh:

- Vương gia, ngài còn gì để nói? Có phải lúc này vương gia nên cho thuộc hạ một lời giải thích không?

Bừng tỉnh sau những phút giây vô định, Trương Nhất Sơn lảo đảo, với tay vịn cạnh bàn, ngồi bệt xuống ghế: "Tại sao? Tại sao lại hại ta. Tại sao?".

Ân Diễm dẫn theo con trai tới bên Trương Nhất Sơn, đặt nhẹ tay lên vai chàng, nhẹ nhàng khuyên bảo:

- Vương gia, chàng hãy bình tâm. Nói cho thiếp nghe xem rốt cuộc là chuyện thế nào? Hoàng gia gia thương thiếp như vậy lại vô cùng trọng dụng chàng, thiếp nghĩ chỉ cần chàng giải thích rõ ràng thì mọi chuyện có lẽ sẽ không sao.

Trần Lăng thừa thắng, hỏi gằng:

- Vương gia, ngài còn gì để giải thích?

Khép hờ đôi mắt, một giọt lệ đang chảy trên mặt của một nam nhân, giọt lệ cay đắng của sự bất lực và thất vọng. Trương Nhất Sơn đứng thẳng người, chân vững vàng không xê dịch, đôi mắt sáng như sao trời giữa đêm, miệng cười ngạo nghễ:

- Hahaha. Trương Nhất Sơn ta cả đời lỗi lạc, bao lần vào sinh ra tử nơi sa trường cũng chưa từng biết sợ, mỗi một việc ta làm trước giờ đều không hổ thẹn với lương tâm. Nếu hôm nay, ông trời thật muốn diệt ta, thì Trương mỗ sẽ xem đó là số mệnh, chỉ mong đô úy nể tình tha cho vợ con ta cùng mấy trăm mạng người của vương phủ. Về phần ta, ngươi muốn giết cứ giết. Nhưng ta nói trước, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi về chấp nhận thẩm án của Đại Lý Tự đâu.

Tạ Sâm hốt hoảng, chạy tới nói trong lo lắng, mắt nhìn chằm chằm Trần Lăng:

- Vương gia, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Tiểu vương gia hãy còn nhỏ tuổi, vương gia xin tam tư.

Đưa tay ngắt lời Tạ Sâm, Trương Nhất Sơn lên tiếng, thái độ dứt khoát:

- Mọi việc đều là do một mình Trương Nhất Sơn ta làm, hoàn toàn không liên quan tới người khác. Mạng chỉ có một, nếu ngươi muốn cứ tự nhiên dùng bản lĩnh tới lấy.

Ân Diễm tay dắt con trai bước đến bên cạnh Trương Nhất Sơn, nói:

- Vương gia, chàng nói gì vậy? Ân Diễm trong mắt chàng yếu đuối, tham sống sợ chết vậy sao? Ngày đồng ý gả cho chàng, thiếp đã biết phải đối diện với hiểm nguy gì, dù chàng có chiến tử sa trường, hy sinh vì nước hay gặp phải bất kì chuyện gì, thiếp cũng tự dặn lòng sẽ cùng chàng đối mặt. Nay chàng vì giữ mạng cho thiếp và con mà hạ mình đi cầu xin tên tiểu nhân lấy oán báo ân này thì nghĩa phu thê chúng ta được gọi là gì. Ân Diễm nguyện cùng chàng bạc đầu nơi chín suối, nối tiếp tình duyên kiếp sau.

Những năm tháng thiếu niên chinh chiến sa trường, Ân Diễm không ít lần bày tỏ tâm ý cùng Trương Nhất Sơn, khi đó chàng còn là thuộc hạ thân tín của Duệ Vương. Tuy chàng cũng đã không ít lần xao xuyến trước vẻ đẹp và sự thông tuệ của nàng Bình Dương quận chúa nhưng vì nàng mang thân phận hoàng tộc, lá ngọc cành vàng nên chút suy nghĩ về tấm chân tình đó nhanh chóng vì những lần xuất quân mà dần dà nguội lạnh nơi trái tim của chàng thiếu tướng. Lần đó, Hào Châu gặp nạn đói liên miên, Trương Nhất Sơn được cử đi hỗ trợ phân phát lương thực và chăm lo ổn định đời sống cho người dân ở đó, Bình Dương quận chúa cũng đồng hành trong chuyến đi và cùng chàng trải qua vô vàng cực khổ, viết nên giai thoại tình yêu đầy cảm động của một thiếu tướng quân tuy anh dũng trên sa trường nhưng lại rụt rè trước tình trường nhi nữ và nàng quận chúa kiêu kì, xinh đẹp mà dịu dàng e ấp bên tình lang.

Trương Nhất Sơn không khỏi bồi hồi trong những lần nhớ lại chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm của họ, chàng đi lại cầm tay Ân Diễm, hôn nhẹ lên trán nàng một nụ hôn ấm áp, nhỏ giọng:

- Ta yêu nàng, Ân Diễm. Đời này lấy được nàng là viễn phúc lớn nhất của ta.

Ân Diễm bật cười, hai giọt lệ lăn dài trên gò má, nàng vốn không nói được gì trong lúc này, chỉ biết nhìn Trương Nhất Sơn, người mà lần đầu gặp mặt ở Tử Cấm Thành nàng đã biết, đó là định mệnh lang quân.

Trần Lăng cũng không phải kẻ vô tình, trông thấy cảnh tượng trước mắt cũng mang chút xót thương, hắn đi đến kế bên Trương Nhất Sơn, nhẹ giọng:

- Vương gia, lão chủ có vài lời muốn ta nói lại với ngài.

Đang đau lòng, xót xa nhìn Ân Diễm, nghe tiếng Trần Lăng, Trương Nhất Sơn lập tức đổi sắc, dùng gương mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói:

- Không cần đâu! Lời gì ta cũng không muốn nghe. Sinh tử đối với Trương mỗ mà nói chẳng qua như gió thoảng mây bay, từ lâu ta đã xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Trần Lăng bật cười, bước tới cạnh Trương Nhất Sơn, nói nhỏ:

- Thuộc hạ tất nhiên biết, vương gia can trường, nghĩa đảm, gan dạ, anh dũng hơn người. Chỉ có điều, ngài dù không lo lắng cho quận chúa thì cũng phải nghĩ cho tiểu vương gia chứ, đúng không vương gia?

Phòng khách vương phủ xa hoa, lộng lẫy đến thế nào cũng không thể khỏa lấp được âm khí đang tồn tại. Tất cả mọi thứ dường như đang bị chính cái uy quyền không liêm chính kia hù dọa, đến một tấm rèm che, một nhành hoa cũng chẳng buồn lay động.

Trương Nhất Sơn nâng nhẹ chén trà, đưa lên mũi ngửi, một giọt cũng không chạm tới môi, tâm tư nặng trĩu, chàng lên tiếng:

- Ông ấy muốn gì ở ta? Binh phù ta không nắm, quyền hạn cũng chẳng liên can. Ở trong triều, cho dù là Tống quốc công, thậm chí cả Trương thừa tướng đức cao vọng trọng cũng chưa chắc sẽ uy hiếp tới địa vị của ông ấy, huống chi là một phủ Bình Dương nhỏ nhoi, không đáng nhắc tới. Lão chủ làm vậy, không phải là thừa thải quá sao?

Trần Lăng đặt thanh đao xuống, tay trái nắn cổ tay phải, giọng điềm tĩnh:

- Đúng là vậy nhưng vương gia có điều không biết, trong ngài lại có thứ mà người khác không có. Và thật trùng hợp, đó lại là thứ lão chủ muốn.

Trương Nhất Sơn lờ mờ đoán ra được thứ họ muốn là gì nhưng vẫn ra vẻ như chẳng biết gì, nói:

- Trần đô uý cần gì vòng vo, mời nói thẳng.

Trần Lăng cười lớn, nói:

- Vương gia đúng là hào sảng. Được, nếu là vậy Trần Lăng không dong dài nữa. Ngọc Kỳ Lân, đổi lấy Bình Dương vương phủ. Vương gia thấy sao?

Trương Nhất Sơn bật cười, nói:

- Quả nhiên là ngọc Kỳ Lân, hahaha.

Trần Lăng rút kiếm kề ngay cổ Trương Nhất Sơn, gằng giọng:

- Vương gia, đừng để ta phải đưa ra lựa chọn mà cả ngài và ta đều không mong muốn.

Trương Nhất Sơn cười khẩy, lấy tay đẩy lưỡi kiếm ra khỏi cổ, nói:

- Hừ. Trần đô úy cảm thấy ta sẽ sợ sao? Còn nữa, sinh thời Trương mỗ ghét nhất ai đó kề kiếm lên cổ mình.

Trương Nhất Sơn hừ một tiếng bất cần, nâng chén trà lên uống. Sự điềm tĩnh này, Trần Lăng không mấy bất ngờ. Nếu không phải vì hai người hầu hai chủ thì với khí khái anh hùng và chính trực mà hắn biết về Trương Nhất Sơn, hắn nhất định sẽ kết bạn với người này.

Tra kiếm vào bao, thần sắc có phần dịu bớt, Trần Lăng thấp giọng, nói:

- Vương gia, nếu ngài đã không màng danh lợi, không tranh chức tước thì há gì lại khư khư giữ lấy thứ họa diệt thân?

Trương Nhất Sơn vẫn im lặng, không nói lời nào, không phản đối cũng không thỏa hiệp. Một lúc sau, Trần Lăng đứng dậy, bước đi. Tới bậc cửa, hắn đột nhiên dừng lại, lùi về sau hai bước, nhỏ giọng:

- Vương gia, ngài có muốn biết vì sao ta lại chắn chắn khẳng định bức huyết thư đang ở phủ Bình Dương không?

Cánh cửa chính của phòng khách đã mở nhưng tuyệt nhiên không có người bước ra. Ân Diễm và Tạ Sâm mặt đầy lo lắng hướng về nơi đó, mũi kiếm đầy máu chìa ra sau khe cửa, từng giọt một nhỏ đầy lên mỗi bước đi. Tạ Sâm lên tiếng:

- Là bảo kiếm của vương gia!

Trần Lăng tung cước đá văng Trương Nhất Sơn ra khỏi phòng, đoạt luôn khí giới, dõng dạc ra lệnh:

- Không để một ai sống sót!

Ân Diễm lo lắng, toang chạy đến chỗ Trương Nhất Sơn, một tay đỡ chàng dậy, một tay lấy khăn lau vết máu trên miệng, xót xa:

- Vương gia? Chàng không sao chứ?

Vết thương sâu bởi bảo kiếm sắc bén, máu từ bụng dưới chảy ướt đẫm y phục, Trương Nhất Sơn đau đến nổi không thể đứng thẳng. Mỗi cái chạm vào của Ân Diễm là một lần chàng giật thót. Mồ hôi toát ra đầy trán, Trương Nhất Sơn nắm chặt lấy tay Ân Diễm, miệng cười mà lòng đau thắt lại. Nhìn thê tử và con trai hãy còn nhỏ dại, chàng chỉ hận bản thân sao lại quá tin người.

- Thật.. thật không ngờ, Thần Long Kiếm bấy lâu cùng ta.. cùng ta chinh chiến sa trường, dấy không ít máu tươi của địch, giờ phút cuối cùng lại.. lại ngấm máu của chính chủ nhân..

Ân Diễm xót xa, nghẹn ngào nhìn phu quân đau đớn mà không làm gì được, nàng nới lỏng bàn tay Trương Nhất Sơn, từ từ đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Trần Lăng, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám ra tay với cả quận mã. Ngươi không muốn sống nữa à?

Không chút dè dặt, Trần Lăng lấy khăn từ trong tay áo chùi đi vết máu còn dính lại trên Thần Long Kiếm, cười nói:

- Các người.. mới không muốn sống.

Thực lực của Thiết Y Vệ quả là không thể coi thường, một người từng là tướng quân binh thao võ lược như Trương Nhất Sơn, thuộc hạ dưới trướng cũng há phải kẻ tầm thường, ấy vậy mà vẫn có cuộc đối đầu không hề có lợi. Đao đấu đao, kiếm đấu kiếm, võ thi võ, lực cản lực, không bên nào yếu thế hơn.

Tạ Sâm chiến trực diện với Trần Lăng. Một người là thị vệ thân cận của Bình Dương vương gia, từng là chưởng quản nhà giam của Đại Lý Tự, một người là thuộc hạ thân tín dưới trướng lão chủ Thiết Y Vệ. Hai bên một đao một kiếm, một võ một lực.

Trời bắt đầu đổ mưa, mặt đất đầy máu tươi, mùi tanh bốc lên khiến người ta khó chịu.

Trên sân, máu đã chảy thành dòng. Dưới thảm cỏ, máu tạo màu huyết nhũ, ánh nắng mặt trời đứng bóng lồng vào tia sáng làm đẹp thêm màu đỏ chu sa. Giọt nước mắt nữ nhân đẹp tuyệt hảo rơi xuống làm ấm nóng hai gò má đỏ ửng của đứa trẻ.

Không nói lời nào, Trương Nhất Sơn chỉ nắm chặt lấy tay Ân Diễm với ánh nhìn tràn đầy yêu thương, đọng chút gì đau xót. Chàng nhìn xuống con trai, giữ lấy tay thằng bé, âu yếm lần cuối gương mặt bầu bĩnh và đáng yêu, dặn dò:

- Hàng Phong có nghĩa là hàng phục phong ba, bão táp. Con phải thật kiên cường, phải là một người đỉnh thiên lập địa, hãy sống thật vui vẻ và bình an. Đó là tất cả nguyện ước của cha mẹ.

Ân Diễm đau đớn, nàng chỉ biết im lặng, hai hàng nước mắt không ngừng chảy, hòa cả vào nước mưa. Mưa vẫn rất lớn, nhưng chừng ấy vẫn chẳng thể làm dịu đi cái mặn của nước mắt, cái đắng của lòng người tàn nhẫn. Nàng chỉ không biết rằng, giọt nước mắt ấy đã vô tình làm thắt lòng ai đó, đau hơn cả vết thương đang rỉ máu.

"Đời này, Trương Nhất Sơn không phụ thiên hạ, không phụ bằng hữu, không phụ người, cũng không phụ ta, chỉ đáng tiếc, đến cuối cùng lại phụ hồng nhan tri kỉ là nàng. Ân Diễm, kiếp này không trọn, nguyện hẹn kiếp lai sinh"

Không quá một nén hương, đám thuộc hạ của Trần Lăng đã theo lệnh giết sạch người của vương phủ. Trần Lăng quả không hổ danh là thuộc hạ thân tín bên cạnh lão chủ Thiết Y Vệ Thành Phá Lãng, từng nhát kiếm hạ xuống vô tình, không sai một ly, không thừa một tấc, mỗi nhát chém xuống là một mạng người của phủ Bình Dương phải ra đi.

Máu nhuộm đỏ tiền viện, máu chảy tràn hậu viện. Máu tô thêm màu cho vườn hoa nở thắm, máu hòa màu cửa lớn phủ Bình Dương. Bầu trời Đại Đô tắt nắng, một không gian âm u bao trùm không khí lạnh lẽo, những xác chết chất chồng lên nhau, trông thật đáng sợ. Mây mù kéo về như bao trùm chết chóc, che đậy cho tội ác. Mưa lớn không ngừng như đang khóc cho thảm sát toàn gia. Ông trời cũng muốn giúp cho kẻ thủ ác, cơn mưa ấy đủ để rửa trôi tất cả vết tích, thứ còn sót lại chỉ là vệt máu loang lỗ trên những thảm cỏ hay những viên gạch.

Một đứa bé năm tuổi còn chưa đủ lớn để hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết lạnh và cảm nhận được một chút gì đó đau thương. Trong đáy mắt nó bây giờ chính là biển máu long lanh.

Phủ Bình Dương ngày đó, mưa mang màu máu đỏ.