Vó Ngựa Thảo Nguyên

Chương 14: Động tâm




Doanh trại, Tống Thanh Dực sơ kiến kỳ nhân

Tiểu cốc, Tạ Vô Phong phải lòng Đoan Mẫn

Phủ quốc công.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tống Thanh Dực như thường lệ chạy ngay đến phòng Cao Lâm Mạn. Chàng đối với lần này tuyệt rất thật lòng nên nghĩ dù chưa tiến triển gì cũng nên nói với mẹ chàng một tiếng, xem như vừa thủ thỉ tâm tình vừa giải bày tâm sự, biết đâu với vốn liếng từng ấy năm yêu cha chàng, bà sẽ giúp được chàng chút gì đó. Vừa bước đến cửa phòng đã thấy dì Lan tay cầm theo đĩa bánh đi về hướng vườn hoa. Xem ra, mẹ chàng đang có khách, chàng lặng lẽ theo sau để xem vị khách bí mật kia là ai.

Là một cô nương xinh đẹp, đoan trang, dáng người mảnh khảnh, thấp hơn chàng tầm một cái đầu. Nhìn qua điệu bộ, cử chỉ thì rõ là người có học thức, lễ nghĩa, trông dáng người phía sau cũng khá quen. Tống Thanh Dực đi thẳng tới chỗ mẹ chàng đang ngồi, không khí có vẻ rất vui, thế mới thấy chỉ cần rời xa cái nguyên tắc cùng với đống khuôn phép vô thường kia của cha chàng thì cả chàng và mẹ chàng đều sẽ có những khoảnh khắc đẹp đẽ, thanh thuần như thế.

Ôm quyền hành lễ với Cao Lâm Mạn, Tống Thanh Dực thoáng chút bồi hồi vì nét đẹp hài hòa như tô vẽ của vị tiểu thư lạ mà quen kia. Chàng cố lục tìm trong kí ức vì dường như đã gặp nàng ta ở đâu đó rồi.

Cao Lâm Mạn phì cười, nói:

- Sao hả? Đẹp lắm đúng không? Mẹ đã nói rồi mà, Triều Dương lúc nhỏ đã rất xinh xắn, đáng yêu, lớn lên chắc chắc sẽ vô cùng xinh đẹp.

Triều Dương quận chúa, báu vật được nâng niu trên tay của Bảo Thân Vương, là nàng quận chúa duy nhất biết cưỡi ngựa, bắn cung cũng là người duy nhất có thể so bì với sắc đẹp khuynh thành khuynh thế của tam công chúa đương triều. Bằng chứng là vừa nãy, Tống Thanh Dực đã có chút say mê vì nhan sắc của nàng nhưng hẳn nhiên vẫn có chút gì đó thua người trong lòng chàng hiện tại.

Triều Dương lễ phép đứng lên, khẽ khàng cúi đầu chào Tống Thanh Dực. Thanh âm phát ra từ khuôn miệng đẹp tựa đóa hoa đào cũng nền nã và thập phần cao quý. Tống Thanh Dực gật đầu, ôm quyền nói:

- Mạt tướng tham kiến quận chúa. Không biết quận chúa đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón. Mong quận chúa đừng trách tội.

Triều Dương mỉm cười, dịu dàng nói:

- Thiếu tướng quân quá lời. Triều Dương tự ý đến đây, vốn đã không hợp lễ nghĩa nhưng vì phu nhân yêu thương, giữ lại chuyện trò vui vẻ nên phút chốc cũng khiến ta quên đi phần nào ngại ngùng. Nhưng thiếu tướng quân vừa nói vậy liền khiến Triều Dương lo lắng lại rồi.

Tống Thanh Dực phì cười, Cao Lâm Mạn cầm tay Triều Dương, vui vẻ nói:

- Sao lại xa cách vậy? Lúc nhỏ con đã luôn miệng gọi là Dực ca ca, con còn nhớ không? Tuy giờ hai đứa đã lớn, nhưng ta thấy cứ gọi như thế cũng được mà.

Tống Thanh Dực mỉm cười, chàng biết mẹ chàng vẫn luôn yêu quý nàng quận chúa Triều Dương này, chỉ là đáng tiếc, trong tim chàng hiện tại đã có người ngự trị, chàng vốn không có ý định xem xét thêm vị tiểu thư nào khác.

Triều Dương bẽn lẽn ngại ngùng, Tống Thanh Dực biết mình không tiện lưu lại lâu nên chủ động trước:

- Chỉ là một tiếng xưng hô, mạt tướng không phiền hà gì, chỉ sợ khiến bản thân trèo cao. Quận chúa thân phận cao quý, hạ mình gọi mạt tướng một tiếng ca ca, nghe có chút..

Triều Dương tiếp lời ngay:

- Không đâu, Dực ca ca. Muội.. muội sẽ gọi huynh như thế nhé?

Tống Thanh Dực mỉm cười, chàng còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe tiếng mẹ chàng, có vẻ hào hứng và phấn khởi lắm:

- Gọi như thế tốt mà, gọi như thế rất tốt. Cứ gọi như vậy đi, ha?

Tống Thanh Dực bật cười, nói:

- Được, quận chúa cứ gọi như vậy đi. À đúng rồi, thưa mẹ con có chút việc ở doanh trại, mẹ cùng quận chúa nói chuyện nhé.

Nói xong cũng không quên nhắn nhủ:

- Để khi khác công vụ ít hơn, ta sẽ đưa quận chúa đi đây đó dạo chơi.

Triều Dương mỉm cười, vui vẻ nói:

- Dạ, vậy Dực ca ca đi cẩn trọng ạ.

Tống Thanh Dực gật đầu, nói:

- Quận chúa ở lại dùng bữa luôn đi, mẹ ta có vẻ rất thích người đấy. Đúng không hả, quốc công phu nhân?

Cao Lâm Mạn phì cười, nói:

- Tiểu tổ tông nhà ngươi, thật là nghịch ngợm.

Nói rồi, chàng nhanh chóng rời đi. Cao Lâm Mạn quay sang nói với Triều Dương:

- Triều Dương đừng buồn nhé. Dực nhi nó suốt ngày bận rộn, không chỉ có mỗi hôm nay thôi đâu. Lần sau con lại tới chơi, ta sẽ nói nó dẫn con dạo phố, ha. Giờ thì cùng ta xuống bếp xem hôm nay ăn món gì nào!

Triều Dương mỉm cười, gật đầu. Cao Lâm Mạn vui vẻ đến tít mắt, bà thật sự vô cùng vừa ý nàng dâu này.

* * *

Như Lai tửu quán.

Lệ Ân Đình xoay mãi chén trà trên tay hoài cũng chán, nàng quay sang nói với Chu Linh:

- Nè, cô không thấy chán hả? Tôi sắp buồn chết rồi đây.



Chu Linh hững hờ, ngắn gọn nói:

- Vậy cô chết đi.

Lệ Ân Đình tức giận, đứng bật dậy:

- Nè Chu Linh Tinh, cô quá đáng vừa thôi chứ.

Tạ Vô Phong bật cười:

- Gì chứ? Chu Linh Tinh? Hahaha, Ân Đình, muội với Chu Linh đúng là oan gia mà.

Lệ Ân Đình lúc này mới ngồi xuống, hậm hực:

- Đúng thế, oan gia mà.

Chiêu Tâm Đan từ ngoài bước vào, tâm trạng khá vui vẻ, nói:

- Nhưng oan gia nên giải, không nên kết.

Tạ Vô Phong mỉm cười, chàng biết chắc người đến là ai, giọng nói của Chiêu Tâm Đan trong trí nhớ của chàng là vô cùng đặc biệt. Lệ Ân Đình hào hứng:

- Đúng là khách quý mà. Hôm qua là thiếu tướng quân, hôm nay lại là Tâm Đan cô nương.

Chiêu Tâm Đan hơi nghiêng đầu:

- Tống Thanh Dực sao? À, chắc là do hôm trước tôi có nói mọi người đang trọ ở đây nên huynh ấy đến chào hỏi đó.

Chu Linh đưa mắt nhìn phía sau Chiêu Tâm Đan, lên tiếng:

- Tâm Đan cô nương, cô không định mời bạn vào sao?

Chiêu Tâm Đan có chút ngạc nhiên, nàng quay đầu về sau, Tạ Vô Phong cũng đưa mắt nhìn theo. Đằng sau tấm gỗ lớn đã thấy thấp thoáng bóng dáng một ai đó, dáng người nhỏ nhắn. Chàng mỉm cười, không nói không rằng đi thẳng về phía đó, dựa người vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, nói bâng quơ:

- Tiểu tiên nữ, hôm nay bọn ta vốn định ra ngoại thành chơi, sẵn tiện lên núi hái một ít thuốc đem đến dược đường cho muội. Nhưng nếu muội đến rồi thì chi bằng cùng đi luôn nha.

Chiêu Tâm Đan mỉm cười, gật đầu. Nàng đã nhìn thấy một vạt áo màu hồng tím đằng sau mép cửa, cũng biết được Tạ Vô Phong đang cố ý nói lớn tiếng để người đó nghe được vì trông qua biểu hiện trên mặt Chu Linh và Lệ Ân Đình thì rõ ràng đây vốn không phải dự tính ban đầu. Dù vậy, không hiểu sao nàng vẫn muốn đi đâu đó hoặc nói đúng hơn là có một lý do chính đáng để được ở cạnh vị đại ca mới quen này nhiều một chút.

Cả bốn người cùng rảo bước trên con đường lớn, mà tính đúng ra phải là năm người. Tạ Vô Phong vẫn điệu cười đó, lớn giọng:

- Nhanh chân lên chút đi, không thì sẽ bị lạc nữa đấy.

Lệ Ân Đình không hiểu gì, mặt ngơ ngác. Chỉ có Chu Linh và Chiêu Tâm Đan ban đầu tuy cũng có chút ngạc nhiên nhưng vì họ biết được phía sau họ còn có thêm một người bạn nhỏ, mà người bạn này lại có được năng lực khiến hoa trên miệng Tạ Vô Phong nở mãi không tàn, từ nãy đến giờ chưa phút giây nào là thôi vui vẻ.

Chu Linh chịu không nổi liền nói:

- Huynh đừng có trêu người ta nữa, nói cô ấy đi cùng chúng ta đi.

Tạ Vô Phong vẫn khuôn miệng cười vui vẻ đó, nói:

- Cứ mặc cô ấy, cũng không thể lạc được. Hướng này chỉ có một nơi để đến.

* * *

Phiêu Kỵ Doanh.

Cầm trên tay bức tranh được chính mình vẽ, Tống Thanh Dực say sưa ngắm nhìn, một cái chớp mắt cũng không buồn động đậy. Không phải do tranh chàng vẽ đẹp mà vì người trong tranh quá đỗi mỹ miều, nàng công chúa kiêu kỳ trong mắt toàn thiên hạ, giờ lại chiếm trọn trái tim của phiêu kỵ tướng quân người người ngưỡng mộ.

Tống Thanh Dực vẫn nhớ rõ như in lần đầu gặp Đoan Mẫn, đôi mắt nàng trong veo sáng rực, khuôn mặt thanh tú và kiều diễm đến mức hoàn hảo, phải nói là vô cùng xinh đẹp. Mà nếu chỉ nói xinh đẹp thì vẫn chưa đủ để diễn tả hết nét đẹp của nàng nhưng thật chẳng có mỹ từ nào có thể miêu tả được. Bao năm chinh chiến sa trường, thứ nắm trong tay không gươm cũng đao, không kiếm cũng giáo, thứ chứa đựng trong mắt không địch cũng quân, không chết chóc cũng đau thương, gió sương giông bão, thế mà hiện tại trong mắt chàng, trong tim chàng lại tràn ngập màu xanh của hy vọng, màu đỏ của tình yêu và chút lòng ham cầu được hạnh phúc. Với chàng, nếu có thể một tay nắm được hòa bình, an yên lãnh thổ, một tay ôm lấy người đẹp trong lòng, ấp ủ nâng niu, bấy nhiêu thôi cũng đủ cho một đời thỏa nguyện. Thứ gọi là nguyện ước đơn sơ thật ra cũng chỉ có vậy mà thôi.

Tử Xung Lân Thanh khẩn trương đi vào, lại gần chỗ Tống Thanh Dực, ghé sát tai chàng hồi lâu. Cũng không biết Lân Thanh đã nói gì mà liền ngay sau đó, Tống Thanh Dực đã nhanh chóng bước ra ngoài. Ngoài doanh là một vị bạch y đạo sĩ, dáng vẻ thanh thoát và bí ẩn vô cùng.

Tống Thanh Dực ôm quyền, lễ phép hỏi:

- Xin hỏi, vị đây là..

Bạch y đạo sĩ quay đầu nhìn Tống Thanh Dực hồi lâu, hỏi lại:

- Ngươi là Tống Thanh Dực?

Nếu là người nào đó khác hỏi chàng câu này chàng dĩ nhiên sẽ không lấy làm lạ, vì trong thành Đại Đô nếu nói không ngoa thì không có ai là không biết thân phận của chàng. Nhưng trông qua cách ăn vận của người này thì đây rõ ràng không phải người của kinh thành, sao lại cũng biết chàng. Tống Thanh Dực nghi hoặc, hỏi:

- Ông biết ta sao?

Bạch y đạo sĩ bật cười thật lớn, từ tốn nói:

- Ta đương nhiên là biết ngươi. Thậm chí ta còn biết cha ngươi, Tống quốc công đương triều, là cánh tay đắc lực của Nguyên đế, Tống Trích Tư.

Tống Thanh Dực cả kinh, chàng dè dặt đề phòng, hỏi lại:

- Ông.. sao ông lại biết cha tôi? Còn nữa, ông tìm đến Phiêu Kỵ Doanh là có mưu đồ gì?

Bạch y đạo sĩ lại cười lớn một hồi, nói:

- Không cần lo lắng, Phiêu Kỵ Doanh trung thành với triều đình, một lòng bảo vệ giang sơn. Ta tuy không can dự chuyện của triều đình nhưng cũng không có ý đối đầu. Còn về cha ngươi, tại sao ta biết ông ta thì sau này ngươi sẽ rõ.

Tống Thanh Dực vẫn còn chút lo lắng, mắt chàng không ngừng nhìn khắp tứ phương để lỡ có bất trắc gì cũng còn kịp để phòng bị. Bạch y đạo sĩ hắng giọng, nói:

- Về nói lại với cha ngươi, bức phù điêu kèm theo lời dặn dò năm xưa, giờ là lúc hắn nên thực hiện rồi.

Nói xong, vị bạch y đạo sĩ đó chỉ một vài lần chớp mắt mà đã khinh công đi mất, nhanh đến nổi Tống Thanh Dực còn chưa kịp hỏi tên. Chàng nhíu mày, trong mật thất của nhà chàng đích thực có một bức phù điêu, chàng còn từng được nhìn thấy nó. Chỉ là câu cuối cùng người kia vừa nói về lời dặn dò năm xưa khiến chàng có chút lo âu, rốt cuộc cha chàng đã che giấu bí mật lớn đến đâu. Đáy mắt Tống Thanh Dực trong một giây phút ngắn ngủi ánh lên vùng biển máu, khói lửa mịt mờ hệt năm đó chàng đứng giữa chiến trường Mạc Bắc, lần đầu biết được, để có hòa bình và ấm no, nhất nhất phải đánh đổi bằng máu và mất mát.

* * *

Đồ Sơn.

Nằm khuất sâu sau ngọn đồi Bồ Đát, Đồ Sơn được ví von như rừng vàng núi bạc, bởi nơi đây sản sinh ra rất nhiều dược liệu quý giá. Chiêu Tâm Đan rành đường nhất, nàng thường đến đây hái thuốc vào những dịp cuối ngày, dù sư phụ có bảo hay không.

Chu Linh ngoảnh mặt về sau xem xét một hồi rồi lại chỗ Tạ Vô Phong đang ngồi, nói:

- Này, cô nương đó không thấy nữa.

Tạ Vô Phong không mấy sốt sắng, vốn chàng chưa từng rời mắt khỏi Đoan Mẫn một giây phút nào, chỉ là vừa nãy Chiêu Tâm Đan có nhờ chàng hái giúp nàng một loại thuốc nên đã nới lỏng quan tâm. Nghĩ đến đây, lòng chàng đã có chút lo âu, liền quay sang hỏi Chiêu Tâm Đan:

- Tiểu tiên nữ, Đồ Sơn có chỗ nào nguy hiểm không?

Lệ Ân Đình vừa ngắm cảnh vừa nói:

- Nơi đây đẹp và yên tĩnh như thiên đường vậy, lấy đâu ra nguy hiểm chứ sư huynh.

Chiêu Tâm Đan phì cười, nói:

- Có đó Ân Đình cô nương, dù Đồ Sơn có đẹp đẽ đến đâu thì nơi nào cũng vậy, cũng sẽ có những cấm địa không được phép xâm phạm.

Nói rồi, nàng quay sang Tạ Vô Phong giải thích:

- Tạ đại ca có còn nhớ một con đường nhỏ ở chỗ bia đá ngoài lối vào lúc nãy không? Đó là cấm địa của Đồ Sơn, tuyệt không thể vào. Không khí ở đó có chứa độc tố, tuy là cùng một khu rừng nhưng ranh giới giữa hai bên khác biệt rõ ràng, những ai đi lạc vào cấm địa gần như không thể toàn mạng trở ra.



Tạ Vô Phong bắt đầu lo lắng, chút sợ hãi từ đâu len lõi làm tim chàng nhói lên hồi hoảng loạn, mồ hôi trên trán rịn ra, lồng ngực nóng ran, chút chốc khiến hai bàn tay chàng tê cứng. Không hỏi thêm câu gì, Tạ Vô Phong lập tức chạy về hướng Chiêu Tâm Đan vừa nói, Lệ Ân Đình định ngăn cản nhưng đã bị Chu Linh giữ lại, nàng nói:

- Cô không ngăn được hắn đâu. Hơn nữa, cô nương đó yếu đuối mỏng manh, nếu thật sự đi lạc vào cấm địa, hẳn là giờ này đã gần như mất đi nửa cái mạng rồi.

Chiêu Tâm Đan mím môi hỏi:

- Là.. Trịnh cô nương sao?

Lệ Ân Đình thản thốt:

- Trịnh Mẫn hả? Cô ấy theo chúng ta từ lúc nào vậy chứ.

Chu Linh khẩn trương:

- Tâm Đan cô nương, Đồ Sơn có còn đường đi nào khác thông đến cấm địa không?

Chiêu Tâm Đan nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

- Có, lúc trước sư phụ có nói qua một lần, cũng là đề phòng lỡ như tôi có đi lạc vào đó thì vẫn còn đường trở ra. Nhưng mà, tôi không chắc lắm đâu, vì đó là sư phụ nói và tôi cũng chưa bao giờ đi.

Chu Linh dứt khoát, nói:

- Chắc hay không cũng phải thử. Tên ngốc kia sẽ vì cứu cái bánh bao đó của hắn mà cả mạng cũng không cần đâu.

Lại nói đến Đoan Mẫn thì lúc này nàng càng đi càng mơ hồ, không rõ là đi đâu. Nàng đã mất phương hướng từ lúc lạc nhau với nhóm Tạ Vô Phong. Ban đầu nàng chỉ nghĩ là dù có đi đường nào thì cuối cùng cũng sẽ gặp được bọn họ nhưng thật không ngờ đường nàng đang đi cứ mờ mịt dần, mọi thứ đã bắt đầu trở nên mất hút, phải đến gần thật gần mới nhìn rõ được nó là gì.

Đoan Mẫn lắc đầu vài cái lấy lại tỉnh táo, nàng đứng yên tại chỗ, không đi thêm nữa, cố quan sát mọi thứ xung quanh thì liền phát hiện, đâu đâu cũng là sương mù mờ mịt, bây giờ dù nàng có muốn quay lại con đường lúc nãy cũng là điều không thể, lớp sương mù dày đặc đã bịt kín lối vào. Đoan Mẫn có chút lo lắng nhưng chừng đấy vẫn chưa đủ quật ngã được nàng. Nàng lấy ra trong người một đoản kiếm, đem lớp thanh y bên ngoài cắt một đoạn, sau thì tỉ mỉ chia nó thành từng miếng nhỏ, cẩn thận đặt lên đó một hòn sỏi để đánh dấu rồi cứ vậy mà đi thẳng về phía trước. Do đã nắm thế chủ động nên tâm trạng lúc này của Đoan Mẫn không quá hoang mang và lo sợ, ngược lại nàng cảm thấy bản thân giống như đang du hành một nơi nào đó khá thú vị, thử thách càng khó khăn thì khi thắng lợi sẽ càng thành tựu.

Một người thì hào hứng còn người kia lại như đi trên đống lửa. Tạ Vô Phong tuy sống ở đại mạc đã lâu, những lần sương mù bao trùm không tìm được điểm sáng cũng không làm khó được chàng nhưng hiện tại lại khác, lòng chàng đang ngổn ngang vô vàn lo lắng, đầu óc chút tỉnh táo cũng không còn. Nhớ lại lời Chiêu Tâm Đan nói lúc nãy, tim chàng như ngừng đập. Bánh bao nhỏ đó của chàng một chút võ mèo cào cũng không có, thể chất lại mong manh, yếu ớt, lỡ như để khí độc thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, chàng không đến kịp thì không biết phải làm như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui chàng càng lúc càng nôn nóng, bức bối không yên. Đột nhiên sựng người, chàng tự nghĩ: "Khoan đã, mình.. mình tại sao lại lo lắng cho cô ta vậy chứ. Rõ ràng là.."

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Tiếng la thất thanh từ xa vọng lại khiến Tạ Vô Phong giật mình.

- Âm thanh đó là.. bánh bao nhỏ.

Tạ Vô Phong cứ vậy mà chạy một mạch về hướng phát ra âm thanh, lòng lo lắng không thôi.

- Này, cô không sao chứ?

Đoan Mẫn đưa đôi mắt long lanh ánh nước nhìn lên, nàng trông thấy Tạ Vô Phong thì tiện thể nức nở, giọng uất ức:

- Ngươi tới rồi à?

Tạ Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, trên lưng như được bỏ xuống một tảng đá lớn, chàng thấp giọng, ánh mắt ôn nhu:

- Cô không bị thương ở đâu chứ?

Đoan Mẫn ỉu xìu, nói:

- Có đó, khắp người luôn, nơi nào cũng bị thương cả.

Tạ Vô Phong nhếch môi cười, trông Đoan Mẫn vừa xoay bên này, lại đáo bên kia, tìm tòi vết thương chỉ cho chàng "Sao lại đáng yêu thế nhở".

- Giờ thì tự tìm cách lên đi. Sao cứ gặp cô là toàn đi lạc thế, cô mù đường à?

Đoan Mẫn ngơ ngác, nói:

- Nè, tử tế không được quá ba câu luôn đó. Ngươi già vờ quan tâm ta thôi cũng được, sẽ chết à?

Tạ Vô Phong dò xét một lượt xung quanh, nói:

- Tôi xui xẻo mới gặp phải cô. Giờ mà còn không mau nhanh chóng rời khỏi đoạn sương mù này thì sẽ chết thật đó. Cô giữ chút sức lực mà trèo lên đi, kêu ca hoài.

Đoan Mẫn bĩu môi:

- Còn phải đợi ngươi nói sao. Ta cũng đã đi cả đoạn đường đầy sương mù này rồi, từ đó vào đây, chỗ nào mà chả có. Ngươi có làm quá vấn đề lên không đấy?

Tạ Vô Phong nhíu mày "Cả đoạn đường sao? Sao có thể, lúc nãy..", chàng lập tức quay đầu về sau, lớp sương mù ngày càng dày đặc, vốn dĩ sẽ không phải là điều gì bất thường nhưng chút tài mọn khi còn lăn lộn ở thảo nguyên nói cho chàng biết, lớp sương mù này đang dần tiến gần đến chỗ bọn họ, sắp sửa nuốt chửng cả hai. Chàng quay đầu cúi người, cố giữ bình tĩnh để Đoan Mẫn không lo lắng, nhẹ giọng:

- Còn không mau đưa tay đây.

Đoan Mẫn bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa tay đưa cho chàng. Tạ Vô Phong nắm lấy tay nàng, lớp sương mù dày đặc cũng không thể che đi làn da trắng nõn nà, từng tấc hồng hào hệt như lớp vỏ ngoài của trái đào tươi căng mọng, những ngón tay thon dài, mịn màng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để người khác cảm thấy yêu thương và trân quý, giây phút thoáng qua chàng bất giác không tự chủ mà nở một nụ cười vội rồi dùng sức kéo Đoan Mẫn lên, sau thì cùng nhau làm theo cách của nàng trước đó mà đi.

Sau một đoạn đường xa, cũng không biết đã mất bao lâu, Tạ Vô Phong cùng Đoan Mẫn cũng đã đến được một nơi không còn sương mù, quang cảnh cũng rất tươi tắn. Chàng vẫn có chút không yên tâm, sợ rằng đây chỉ là mộng cảnh, liền tới lui xem xét một lượt, sau mới nói:

- Trời cũng tối rồi, chúng ta cũng không thể cứ thế mà đi ngược lại hướng lúc nãy để trở ra, chỉ có thể lưu lại đây một hôm, sáng mai sẽ tìm cách sau.

Đoan Mẫn đang rửa mặt dưới thác nước gần đó, nghe thấy liền quay người hỏi:

- Ở đây hả? Đây đâu có nhà cửa gì đâu. Làm sao mà ở được. Chả nhẽ lại bắt ta giống như ngươi, ăn gió nằm sương sao?

Tạ Vô Phong cố nén sự buồn cười trong lồng ngực, nghĩ bụng "Dù có cũng không ai để cô phải như vậy, thân ngọc thể ngà thế kia, nhỡ cảm lạnh thì biết làm sao". Chàng hắng giọng, nói:

- Không được cũng phải được, ai bảo cô đi lạc vào đây. Mà tôi mới là người được quyền nói câu đó đấy. Nếu không phải vì cứu cô, tôi cũng ở đây chắc.

Tạ Vô Phong quyết định như vậy vì ngay từ lúc đặt chân đến đây, chàng đã quan sát và chọn được nơi họ sẽ ở lại đêm nay, dưới khe suối có một tiểu cốc, trông cũng khá sạch sẽ và kín đáo. Nếu lỡ lúc trời tối có dã thú xuất hiện thì cũng tiện đường lẫn trốn. Chàng quay đầu về phía Đoan Mẫn, lớn tiếng gọi:

- Này, cô mau lên đây, đừng ngâm nước lâu quá, sẽ bệnh đấy. Tới lúc đó, tôi không có rảnh mà chăm sóc cho cô đâu.

Đoan Mẫn không nghe thấy gì ngoài những tiếng ù ù bên tai, nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân thì run rẩy, vừa đứng lên đã thấy khung cảnh xung quanh dường như đang trở nên mờ dần, không thứ gì còn rõ nét. Nàng lấp lửng nói:

- Này, ngươi từ lúc nào.. từ lúc nào mà lại có tới ba huynh đệ giống nhau như vậy?

Tạ Vô Phong cả kinh, tức tốc chạy nhanh xuống chỗ thác bế nàng đi một mạch vào tiểu cốc. Chàng lấy tay sờ lên trán nàng, toàn thân Đoan Mẫn đang lạnh toát, nhưng trán lại nóng lạnh liên hồi, rõ ràng không phải cảm mạo thông thường, càng không phải do nàng ngâm nước quá lâu gây nên.

- Đây rõ ràng là trúng độc rồi. Nhưng chẳng phải mình cũng giống như cô ấy, cũng đi qua đoạn sương mù đó sao. Vậy tại sao, chỉ có cô ấy là trúng độc. Hay là.. nước sao? Nước ở đây có vấn đề. Không đúng, nói chính xác là nước không có vấn đề, sương mù cũng không có vấn đề, nhưng nếu kết hợp hai thứ này lại thì sẽ thành kỳ độc. Làm sao bây giờ, cô ấy cứ nóng lạnh không ngừng thế này, không sớm thì muộn cũng vỡ mạch máu mà chết.

Ngay chính lúc này, Tạ Vô Phong đã cảm nhận được rõ ràng và chân thật nhất sự bất lực của Chiêu Tâm Đan ngày đó ở trấn Bình An, khoảnh khắc nhìn thấy ai đó đang dần bị tướt đoạt sự sống mà mình lại chẳng thể làm gì khác, thật khó chịu biết bao, tội lỗi và cắn rứt biết bao. Chàng đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt của sự xót xa và lo lắng, đôi mắt đong đầy ngấn lệ mà đã hơn một năm rồi chàng chưa từng như thế trước bất kì ai. Đoan Mẫn nằm đó, một thân nhỏ nhắn, thanh y bên ngoài đã bị cắt đi một nửa, đôi chân trần khi nãy nghịch nước vẫn chưa kịp đi giày, nó cũng đẹp hệt như đôi tay nàng vậy. Tạ Vô Phong chăm chú nhìn nàng, cái nhìn đắm say của một trang nam tử nhìn ý trung nhân, cái nhìn của một kẻ tình si khoác áo choàng cao lãnh. Chàng bất giác mỉm cười, giây phút ngắn ngủi nó làm chàng như sống lại những tháng ngày vô ưu ở Hoàng Hoa.

- Ông trời thật thiên vị, đã ưu ái cho cô nét đẹp hoàn mỹ tới vậy.

Đoan Mẫn đột nhiên mở mắt, nghịch ngợm hỏi:

- Thật không? Hoàn mỹ lắm à?

Tạ Vô Phong giật bắn người, vừa quê vừa giận, lắp bắp:

- Này.. này cô.. cô. Hết cả hồn!

Đoan Mẫn cố gắng ngồi dậy, đầu nàng vẫn quay cuồng như lúc nãy, chỉ khác là giờ lại thêm đau nhức khắp người. Tạ Vô Phong nhìn nàng đầy lo lắng, khuôn mặt đã không còn quá nhợt nhạt nhưng vẫn không thấy đỡ hơn là mấy, chàng nôn nóng hỏi:

- Cô sao rồi, cảm thấy trong người thế nào?

Đoan Mẫn lắc đầu, nói:

- Không biết nữa, khó chịu lắm, ta cũng không biết diễn tả thế nào cả.



Tạ Vô Phong nhìn nàng ôn nhu, nói:

- Cô trúng độc rồi. Do hít sương mù ngoài kia cộng thêm nước dưới thác lúc nãy.

Đoan Mẫn đưa mắt nhìn về phía thác nước, hai má đỏ ửng vì sốt, hậm hực:

- Ai bảo nơi này là rừng vàng núi bạc chứ, đây là rừng thiên nước độc mới đúng.

Tạ Vô Phong cố tình không nghe thấy, trêu chọc:

- Cô nói gì đó, đang chửi ta hả?

Đoan Mẫn nhíu mày, cau có:

- Đúng vậy, ta chửi ngươi đó, đồ cái thứ xui xẻo. Lần đầu ta gặp ngươi thì bị mất túi tiền, còn bị nghi oan là trộm. Lần thứ hai gặp ngươi thì ta lại đi lạc đường, bại lộ thân phận. Lần này thì hay rồi, hoành tráng hơn, ta trúng độc sắp chết luôn. Ngươi là sao chổi hả?

Tạ Vô Phong bật cười, hỏi:

- Bại lộ thân phận. Cô nghĩ là lần đó mới bại lộ thân phận?

Đoan Mẫn cứng người, hỏi lại:

- Gì chứ? Đừng nói là lần đầu gặp ta ngươi đã biết ta là nữ cải nam trang đó nha.

Tạ Vô Phong cười lớn, nói:

- Chẳng có nam nhân nào kẻ chân mày, tô phấn mắt, thoa son, và đặc biệt.. "lại còn xinh đẹp như thế".

Đoan Mẫn nôn nóng:

- Đặc biệt gì? Ngươi nói nhanh lên.

Tạ Vô Phong lắc đầu, trêu nàng:

- Không, ta cứ không nói đấy, ta không nhớ nữa.

Đoan Mẫn tức giận, nói:

- Ngươi mà không nói thì ta.. ta sẽ, ta sẽ..

Tạ Vô Phong nhướng người về phía Đoan Mẫn, hỏi dồn:

- Làm gì? Cô sẽ làm gì ta, hả?

Đoan Mẫn lắc lắc đầu vài cái, thần trí nàng lại bắt đầu không còn tỉnh táo nữa, chỉ kịp nói mấy từ không rõ ràng thì đã thiếp đi. Tạ Vô Phong cố truyền cho nàng chút chân khí để giữ ấm, bản thân thì đi tìm xem có thứ gì dùng được hay không, dù sao đây cũng là nơi sản sinh ra thảo dược. Chàng cũng từng học được chút ít thông qua những đêm thức cùng Chiêu Tâm Đan ở trấn Bình An, tuy không nhìu nhưng cũng đủ để Đoan Mẫn cầm cự tới lúc gặp được nhóm người Chu Linh.

- Kia là gì nhỉ, xung quanh đây không hề có một bông hoa nào, sao ở thác nước đó lại có.

Tạ Vô Phong nhìn vào đóa hoa màu tím giữa thác nước, nó không quá đẹp nhưng lại tỏa ra một mùi hương vô cùng đặc biệt. Chàng nghĩ bụng: "Liệu đó có phải thứ giải được kỳ độc này không? Mình có nên thử không, nếu lỡ..". Chàng đưa mắt nhìn Đoan Mẫn, thấy cơ thể nàng lúc thì từng hồi run rẩy, lúc lại cựa quậy, bứt rứt không yên, chàng ngẫm nghĩ tới lui, cuối cùng đã quyết định hái đóa hoa đó và dùng nó trị độc cho nàng.

Trong khi đó, nhóm người Chu Linh vẫn đang đi theo con đường mà Chiêu Tâm Đan dẫn lối, càng đi càng vào sâu trong rừng, không gian phía sau lưng họ dần heo hút và thu hẹp lại. Chiêu Tâm Đan cẩn thận vừa đi vừa quan sát kỹ lưỡng xung quanh, được lúc lại quay về sau xem Chu Linh và Lệ Ân Đình còn theo kịp mình không. Trời bắt đầu sụp tối, tiếng côn trùng rủ nhau râm ran, giữa rừng hoang vắng lặng lại trở nên đáng sợ gấp nhiều lần. Chu Linh cảm giác như có người đang nhìn bọn họ, liền níu tay áo Chiêu Tâm Đan, hỏi nhỏ:

- Này, ở đây không có người canh giữ rừng gì đó chứ?

Chiêu Tâm Đan cũng lí nhí trả lời:

- Sao vậy? Cô sợ giống Băng Thanh Cốc lần trước sao? Không đâu, sư phụ tôi không hề nhắc gì tới chuyện đó cả.

Chu Linh yên tâm một phần nhưng như vậy đồng nghĩa với việc, có kẻ nào đó đang rình ngó bọn họ, cả ba đều là nữ nhi, dù có võ công hay không cũng đều vô cùng nguy hiểm. Nàng nhấc chân thật nhẹ nhàng, dùng hết kỹ năng và bản lĩnh học được bao năm qua cố nghe xem ngoài bọn họ, còn có tiếng bước chân của người nào khác hay không.

Chiêu Tâm Đan lùi về sau một chút trấn an Chu Linh:

- Chu cô nương yên tâm đi, không sao đâu mà. Tôi nghĩ chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sẽ đến được đoạn cuối của con đường bên kia. Không biết chừng còn có thể gặp được Tạ đại ca và Trịnh cô nương ở đó.

Chu Linh gật đầu, xong lại như phát hiện ra điều gì đó, nàng hỏi vội:

- Khoan đã, Lệ Ân Đình đâu rồi?

Chiêu Tâm Đan vừa nhìn quanh vừa nói:

- Chắc là đi trước chúng ta rồi đó. Vậy phải nhanh lên mới được, không thì trời tối mất.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Chu Linh cả kinh:

- Chết tiệt!