Vó Ngựa Thảo Nguyên

Chương 16-2: Mật chỉ (Bách Lý Đồ-Phần cuối)




Bách Lý Đồ thật giả chưa phân, Lý Kiên hàm oan

Ngọc Kỳ Lân khai nhãn phù điêu, họa vô đơn chí

* * *

Nắng khẽ khàng chạm nhẹ gót son làm hồng thêm nét đẹp của đôi chân người con gái, Lý Kiên chầm chậm tiến lại gần, nở nụ cười ngây ngốc nhìn Lý Tiên:

- Này, trời nắng như thế muội còn ngâm chân dưới hồ, cẩn thận kẻo bệnh đấy.

Lý Tiên quay đầu nhìn chàng, cười nói:

- Không sao đâu, muội chỉ ngồi một chút thôi. Hôm nay huynh ra ngoài sớm thế? Đã nghiên cứu xong rồi à?

Lý Kiên lắc đầu:

- Huynh chẳng phải đã nói rồi sao, những thứ đó đâu thể nào đem ra so sánh với Tiên nhi được. Tiên nhi trong lòng ca ca chính là độc nhất vô nhị, là minh châu độc sủng trên đầu quả tim.

Lý Tiên ngơ ngác, đôi đồng tử kích động lập tức khiến toàn thân rung nhẹ một hồi, ấp úng:

- Đầu.. đầu quả tim?

Lý Kiên mỉm cười, lại gần thêm chút, cúi xuống xoa đầu nàng, trêu chọc:

- Trời nắng, hai má Tiên nhi đỏ ửng cả rồi, vào phòng thôi.

Lý Tiên ngượng ngùng, nàng cảm nhận được hai má mình nóng ran, lồng ngực đập dồn những hồi vui vẻ, sau thì ngoan ngoãn nghe lời chàng mà đi vào phòng.

Lý Kiên rót ly trà nhấp giọng, hỏi:

- Tiên nhi, huynh nhớ trước đây muội và Triều Dương quận chúa khá thân với nhau, bây giờ vẫn còn qua lại chứ?

Lý Tiên bĩu môi, nói:

- Đây là hậu quả của việc huynh nhốt mình cả mấy tháng liền không ra ngoài. Muội và Triều Dương tỷ tỷ trước giờ vẫn vậy, chúng muội rất thân nhau. Nhưng, huynh hỏi chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ huynh.. ca, huynh lẽ nào là..

Lý Kiên lấy tay búng lên trán nàng một cái, dịu giọng:

- Bỏ ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi. Huynh không phải có ý đó, chỉ là huynh có việc muốn gặp Bảo Thân Vương nhưng không thể đường đột tới phủ cầu kiến, nên hỏi xem có thể nhờ muội nói trước một tiếng với quận chúa được không.

Lý Tiên thở một hơi ra, lồng ngực nhẹ nhõm hẳn, nàng nói:

- Dĩ nhiên là được, mà huynh có việc gì thế? Nghe có vẻ quan trọng quá.

Lý Kiên xoa đầu nàng, ôn nhu:

- Có chút trọng đại nhưng chung quy vẫn không thể bằng Tiên nhi được. Nào, trang điểm đẹp chút, huynh dẫn muội dạo phố, mua son phấn, thích không?

Lý Tiên gật đầu lia lịa, cười híp mắt, chàng nhìn theo bóng nàng mà bất giác mỉm cười, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên bình yên đến lạ. Với Lý Kiên, muội muội này của chàng quan trọng hơn những gì chàng nói rất nhiều, điều mà thời gian gần đây chàng vừa mới phát hiện, cũng là khi giấc mơ hằng đêm có nàng mỗi lúc một dày đặc hơn. Thứ tình cảm không tên chàng tự biết được nó mạnh mẽ và sâu đậm hơn tình huynh muội rất nhiều.

* * *

Sảnh lớn phủ Bảo Thân Vương không tráng lệ và xa hoa như bao phủ thân vương khác, nói vậy là vì kể cả phủ quốc công cũng đã là một cái gì đó rất cầu kì và kiểu cách, Lý Kiên có chút bất ngờ và đôi phần cảm thấy khá hứng thú, vị Bảo Thân Vương quyền hành không hề nhỏ qua lời kể của Tống Thanh Dực lại chọn sống một lối sống nhàn nhã, yên bình và không tranh đua. Chàng đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại nơi miếng ngọc đã cũ trên đai lưng của Bảo Thân Vương, lễ phép:

- Lý Kiên mạo muội bái phỏng, hy vọng vương gia có thể bỏ qua cho sự đường đột này.

Dương Khải Minh năm nay đã ngoài ngũ tuần, danh xưng Bảo Thân Vương này với ông mà nói vốn không hề quan trọng, sở dĩ ông vẫn thường xuyên lui tới hoàng cung cũng là vì lo nghĩ cho viên minh châu trong tay mình, Dương Diễm. Nàng qua tuổi cập kê đã lâu, ông vẫn đang cố gắng tìm cho nàng một phu quân như ý, để ngày tháng sau này có người thay ông chở che, yêu thương nàng. Tám năm trước, trong một lần tham dự thọ yến của Thái hậu, Dương Diễm tuổi nhỏ nhưng lại tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ dâng tặng, khiến ai nấy đều vui vẻ, hoàng đế khi đó cao hứng, đã phong Dương Diễm làm quận chúa, ban tên Triều Dương. Từ đó đến nay, có không ít những vương công, quý tộc đến phủ cầu thân, nhưng Triều Dương đều từ chối. Thật ra, bản thân ông cũng không thích những người đó nên không hề ép nàng, người ông hướng đến từ đầu chí cuối đều chỉ có một, đó là Tống Thanh Dực, thiếu tướng quân của Phiêu Kỵ Doanh.

Đôi mắt đăm chiêu đầy những vết hằn thời gian, Dương Khải Minh đưa ánh nhìn dừng lại trên người Lý Kiên, khẩu ngữ ôn hòa, nho nhã:

- Bổn vương đã nghe Triều Dương nói qua nên ngươi không cần dong dài, tư phòng này cũng chỉ còn lại hai người chúng ta, cứ nói thẳng điều ngươi muốn là được.

Lý Kiên thoải mái hơn lúc mới bước vào đây qua lời bộc bạch thẳng thắn kia của Dương Khải Minh. Chàng lấy ra một cái hộp, hai tay đưa cho Dương Khải Minh, sau thì về lại ghế ngồi, trầm giọng hỏi:



- Không biết Bảo Thân Vương có từng nghe đến Bách Lý Đồ hay chưa?

Dương Khải Minh ưu tư dè đặt, tuy trên tay đã cầm chiếc hộp nhưng tâm thái vẫn an yên, tuyệt nhiên không có biểu hiện gấp gáp nào, ánh mắt thâm sâu dò xét vẫn chưa từng lơi lỏng. Ông cẩn trọng đặt chiếc hộp lên bàn, ôn tồn hỏi:

- Lý đại thiếu gia lần đầu đến phủ đã đem đến lễ vật lớn thế này, không biết..

Lý Kiên lắc nhẹ đầu, nói:

- Nếu thật như vương gia nói thì ngài nghĩ ta sẽ đến phủ trong im lặng thế này sao?

- Không giấu gì vương gia, đến ta còn không chắc thứ vừa đưa cho ngài có thật là Bách Lý Đồ nổi danh trong lời đồn hay không. Chỉ là liên can quá lớn, ngẫm lại hiện tại chỉ có Bảo Thân Vương mới có thể giúp ta xử lý nó chu toàn.

Dương Khải Minh âm trầm, cười nói:

- Ngươi có biết thế cục hiện tại là gì không? Cán cân bấy lâu ở thế cân bằng đã bắt đầu chệch vị rồi. Vài ngày trước, Nam Bình Vương đã hồi kinh, nay ngươi lại đem thứ này đến cho ta, khó lòng để ta có thể không nghĩ đến việc ngươi muốn..

Lý Kiên thẳng thắn đứng lên, ôm quyền nói:

- Xin vương gia yên tâm, lần này ta đến không có bất cứ mục đích nào khác, dù là mưu danh hay trục lợi, chỉ đơn giản là ta không muốn giữ bên mình thứ tai họa không đáng này.

Dương Khải Minh gật gù, biểu hiện như tâm đắc lắm lời vừa nghe được:

- Vậy là ngươi đang đem tai họa đó đổ sang bổn vương à? Haha, xem xem đám hậu bối các ngươi cũng thật là, haha.

Lý Kiên im lặng, không nói gì, lát sau mới lên tiếng:

- Ta mạo muội hỏi thẳng vương gia một câu, nếu có lời nào đắc tội, vương gia xin rộng lòng bỏ qua cho.

Dương Khải Minh nhướng mày, suy nghĩ hồi lâu thì gật đầu, ra hiệu cho Lý Kiên nói. Chàng thấp giọng:

- Dám hỏi vương gia, hoàng đế đang tại vị kia chẳng lẽ lại chưa từng có suy nghĩ sẽ có được Bách Lý Đồ để củng cố giang sơn của ông ấy sao? Chẳng lẽ vương gia đây lại chưa từng có suy nghĩ sẽ là người dâng tặng nó để vinh sủng của Bảo Thân Vương ngài được ngày một vững chắc hơn sao?

Dương Khải Minh trầm mặc, đôi mắt thâm sâu, khó lường xoáy vào tròng mắt của Lý Kiên, nhìn thấy sự can đảm và thẳng thắn nơi chàng, ông thu tầm nhìn về chiếc hộp đặt trên bàn, cẩn thận mở nó ra nhìn ngắm một lượt rồi chầm chậm nói:

- Bổn vương trước nay chưa từng có cơ hội được nhìn thấy Bách Lý Đồ nên thật ra cũng không thể khẳng định đây là thật hay giả.

- Ngươi nói không sai, ai cũng có tham vọng cả. Bách tính thì vọng ấm no, quan lại thì cầu quyền chức, địa vị càng cao tham vọng càng sâu. Hoàng đế hiện tại ấy à, thứ ông ấy muốn đâu chỉ là giang sơn lãnh thổ Nguyên triều.

Dương Khải Minh đậy nhẹ chiếc hộp, đặt nó lại chỗ cũ, nói tiếp:

- Thứ ông ấy muốn chính là có thể ngồi ở một nơi khác rộng hơn, xa hơn để ngắm nhìn lãnh thổ Hậu Nguyên. Vậy ngươi nói xem, đó có được gọi là tham vọng chưa?

Lý Kiên nhíu mày, Dương Khải Minh cười nói:

- Bổn vương biết ngươi và Tống Thanh Dực có mối giao tình tốt đẹp. Vậy hẳn là ngươi cũng phải biết thế cục trong triều thực tế không yên bình như những gì người ngoài nhìn thấy. Nam Bình Vương trở về lại làm dấy lên cơn sóng vốn dĩ đã không hề êm ả, chẳng qua vì còn e ngại phía quần thần và cả binh phù trong tay Tống Trích Tư mà chưa thực sự trỗi dậy mà thôi.

Lý Kiên lặng người nghe cục diện chính sự mà đã không ít lần chàng được nghe qua lời kể của Tống Thanh Dực, chỉ khác người nói liền khiến nó trở nên đáng sợ và nghiêm trọng hơn bội lần. Binh phù trong tay Tống gia và cả sự trung thành từ Trương thừa tướng, Bảo Thân Vương là tất cả những gì hoàng đế có được hiện tại mà chàng biết. Dĩ nhiên, sống trong hoàng thành, bất kể là ai đều phải chừa lại đường lui cho mình. Lý Kiên trầm mặc, cả người rơi vào trạng thái bất động "Đế vị kia hấp dẫn đến thế sao?".

Dương Khải Minh nhìn ra được ở Lý Kiên một vùng trời khát khao thể hiện, chẳng qua là không có người nâng đỡ nên tài năng còn chưa được phát huy, nếu có thể trọng dụng hẳn sẽ là mãnh tướng không thua gì Tống Thanh Dực.

Đặt trên môi một nụ cười hài lòng cho lần đầu gặp mặt, Dương Khải Minh tiễn Lý Kiên về trong tâm thái ôn hòa, vui vẻ nhưng sau đó không quá một nén hương, ông đã bí mật cùng thân tín tiến cung.

* * *

Lý phủ.

Hai chân nặng trĩu vì những tâm tư đan xen khó hiểu, Lý Kiên bước những bước vô hồn về phía cửa lớn Lý gia, Lý Tiên đã ở đó sẵn đợi chàng.

- Ca, sao rồi? Mọi việc thuận lợi không? Sao huynh đi lâu thế? Muội đã chờ huynh cả buổi rồi đó.

Lý Kiên nghe thấy tiếng nói đã biết là muội muội chàng Lý Tiên, vì để nàng không phải lo lắng thêm, chàng đã cố trấn tĩnh bản thân trước khi mặt đối mặt cùng nàng, giọng vẫn ôn nhu không đổi:

- Ta có chút việc đến phủ quốc công tìm Tống Thanh Dực nên hơi lâu. Muội đợi ta à? Đã ăn gì chưa?

Lý Tiên lắc đầu, nũng nịu:

- Vẫn chưa. Ca, chúng ta đến Hỷ Xuân Lâu ăn đi, lâu rồi muội không được ăn món sườn xào chua ngọt ở đó.

Lý Kiên cười ôn nhu, gật đầu đồng ý. Với chàng, dù trời có sập xuống thì nàng vẫn là mối quan tâm duy nhất, đến lúc này.

* * *

Khang Niên Điện.

Trương Mậu Sinh cầm trên tay tấm da màu vàng nhạt, mắt xem, tay chạm cũng đã gần một canh giờ. Cả Nghinh Thành Bác và Dương Khải Minh tuy không có ý thúc giục nhưng nóng lòng là điều khó tránh. Họ đều muốn nhanh chóng biết được, Bách Lý Đồ có phải thật sự huyền diệu như lời đồn hay không.

- Khởi bẩm hoàng thượng, đây.. là giả.

Những năm bình định, thống nhất lãnh thổ, theo tiên hoàng đó đây trải nghiệm, Nghinh Thành Bác đã học được, nghe được không ít thì nhiều những truyền thuyết ở dân gian. Bách Lý Đồ ẩn giấu tiên cơ về tông mạch hoàng thất, nơi cất giữ kho báu lớn nhất của tiền triều. Mười năm trước, thế cục loạn lạc, bách tính cơ cực, Nghinh Thành Bác đã vô cùng muốn sở hữu vật báu này với mong muốn giang sơn vững mạnh, con dân thiên hạ ấm no, hạnh phúc, nhưng kết quả của nhiều lần thăm dò khiến ông tin vào hơn việc thứ đó chỉ có trong truyền thuyết. Mãi đến tận hôm nay, lần nữa nghe được về Bách Lý Đồ đã khơi gợi trong ông một ham muốn sở hữu tột cùng.

Nghinh Thành Bác nhíu mày, nhìn sang Dương Khải Minh, ông quỳ bái, ôm quyền nói:

- Hoàng thượng minh giám, thần..

- Dám hỏi thừa tướng, dựa vào đâu để ngài khẳng định, Bách Lý Đồ này là giả.

Trương Mậu Sinh đưa tấm bản đồ lại cho Ngụy An, từ từ giải thích:

- Bách Lý Đồ tuy chứa đựng những bí ẩn của tiền triều nhưng lại được vẽ bởi một họa sư tầm thường của Ba Tư, xuất phát từ Biên Thành, đến nay đã gần hai mươi năm. Thứ làm nên sự vi diệu và thâm sâu của Bách Lý Đồ không chỉ nằm ở ý nghĩa thật sự đằng sau nó mà còn ở cả sự tinh túy trên từng nét vẽ và chất liệu làm nên nó. Tấm da này không phải da dê, nó là da cừu. Mực trên đó cũng còn rất mới, khẳng định chỉ vừa được vẽ lên cách đây đôi ba ngày.

Nghinh Thành Bác hai tay xoa thái dương, trầm giọng nói:

- Nói đi, thứ này từ đâu khanh có?

Dương Khải Minh vẫn quỳ ở đó, tuy không quá căng thẳng nhưng mặc nhiên cũng là tình huống hết sức nguy nan. Tại thời điểm này, chỉ cần một câu nói sai thôi cũng đủ để danh xưng Bảo Thân Vương kia của ông phút chốc tan theo mây khói. Ông đã nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng đưa ra câu trả lời lấp lửng:



- Hoàng thượng, xin cho thần thời gian nửa tháng, thần nhất định sẽ cho hoàng thượng lời giải thích hợp lý.

Nghinh Thành Bác trầm tư hồi lâu, mãi không nói gì. Trương Mậu Sinh thấy vậy liền tiếp lời nói đỡ:

- Hoàng thượng, sự việc trọng đại nên điều tra rõ ràng mới tốt. Phía Nam Bình Vương chúng ta hãy phái người theo dõi sát sao, cẩn trọng đề phòng. Giờ đây, nơi ngài ấy đang ở là hoàng thành, nếu có bất kì động tĩnh gì không hợp lẽ thường, chúng ta đều sẽ là bên có quyền chủ động.

Nghinh Thành Mãn về kinh, dù là lý do gì thì cũng là tất yếu. Nhưng vấn đề khiến Nghinh Thành Bác không thể không phòng đó là tại sao không sớm không muộn y lại cứ chọn đúng lúc này mà về.

- Thôi được, Trẫm cho ngươi thời hạn mười ngày. Phải nhanh chóng tìm ra Bách Lý Đồ thật và đem đến đây cho Trẫm.

- Thừa tướng ở lại. Tất cả lui xuống hết đi!

Nghinh Thành Bác rũ người, đôi mắt thâm sâu khó lường chợt ôn hòa nguội lạnh trong thoáng chốc, đáy mắt sâu xoáy vào khoảng không một vùng ưu tư, nặng trĩu. Trương Mậu Sinh trầm giọng, bất an và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt quá ngũ tuần:

- Hoàng thượng vẫn đang lo nghĩ về mật chỉ của tiên hoàng sao?

Mật chỉ? Không sai, Nghinh Thành Bác thật sự là vì mật chỉ năm đó của tiên hoàng mà kéo dài việc lập thái tử, dù rằng nhị hoàng tử Nghinh Hương Túc Nhật đang tuổi xuân phơi phới, nhiệt huyết can trường, là nhân khí hàng đầu của quốc gia. Ông hắng giọng, nói:

- Thừa tướng, năm xưa lúc tiên hoàng đề bút mật chỉ, ngài là người duy nhất được chứng kiến. Và từ lúc Trẫm đăng cơ đến nay, ngài cũng là người chứng kiến tất cả những gì Trẫm làm để có thể thực hiện đúng với mật chỉ đó.

- Trẫm có một vấn đề không hiểu rõ, mong thừa tướng khai sáng cho.

Trương Mậu Sinh lo lắng vội quỳ xuống, cúi đầu nói:

- Hoàng thượng, người đang nói vậy? Thân là thần tử, chia sẻ nỗi lo với hoàng thượng là trách nhiệm và là bổn phận nên làm, huống hồ năm xưa khi tiên hoàng còn tại vị, đã coi trọng thần vô cùng, yêu mến vô cùng. Nếu có thể vì giang sơn nhà Nguyên thì dù có thịt nát, xương tan..

Nghinh Thành Bác rời khỏi long ngai, bước lại gần Trương Mậu Sinh, đỡ lấy tay ông, nhẹ giọng:

- Đã làm thừa tướng kinh hãi, Trẫm lỡ lời. Nào, ái khanh, đứng lên đi. Khanh cũng được xem như một nửa sư phụ của Trẫm, ở đây không có người ngoài, cho Trẫm chút không gian riêng tư, được không? Đừng cứ hỡ cái là quỳ, là có tội, là sai. Trẫm nghe mệt rồi!

Thời niên thiếu, Trương Mậu Sinh đích thực chính là người dạy võ cho Nghinh Thành Bác, dạy luôn cả việc phải làm sao để thể hiện tài năng trước mặt tiên hoàng. Có thể nói, Trương Mậu Sinh là một trong những lý do mà đế vị năm đó lại chắc chắn mang tên Nghinh Thành Bác. Ân sủng mà ông có được hiện nay chính là sự báo đáp cho những đóng góp âm thầm khi xưa.

- Đã hai mươi năm rồi, kể từ ngày đó, Trẫm không khi nào thôi lo nghĩ. Liệu rằng đứa trẻ đó có còn sống hay không và điều người đó nói có thật sự huyền diệu như vậy hay không..

Trương Mậu Sinh thấu hiểu nỗi lo của hoàng đế, vì chính ông cũng không khác là bao, chính xác là hai mươi hai năm rồi, ông một chút không thể quên ngày đó, ngày hoàng hậu hạ sinh hoàng tử, ngày mà giữa đêm đen lại xuất hiện một ánh sáng chỉ thiên rực rỡ, rõ là điềm lành, nhưng nào ngờ lại thành điềm gỡ. Từ đó đến nay, quang định thiên mà họ biết không xuất hiện thêm lần nào nữa. Và người họ muốn tìm cũng theo đó mà mất tích giữa nhân gian.

- Hoàng thượng, trước mắt đã đúng thời điểm hẹn ước của năm đó, Gia Cát tiên sinh không biết giờ này đang ở đâu? Chúng ta làm sao để gặp được ngài ấy đây.

Nghinh Thành Bác lắc đầu, xua tay nói:

- Trẫm từ lâu đã không còn hy vọng gì với nó nữa. Hai mươi năm trước, binh biến Đại Đô kéo theo vô vàn những hậu quả khôn lường, hoàng hậu cũng vì đó mà sinh bệnh rồi qua đời, Trẫm ôm nỗi đau mất thê nhi, đâu còn thiết tha trông đợi gì nữa chứ, khanh biết mà, Trẫm đã định..

Trương Mậu Sinh lên tiếng ngắt lời Nghinh Thành Mãn:

- Hoàng thượng, giờ không phải lúc.. người nên bình tĩnh lại. Đợi kết quả điều tra từ Bảo Thân Vương, biết đâu sẽ có manh mối khác.

Sao rơi trên mái ngói nhuốm màu năm tháng nơi Cao Vân Lầu, bên trong Khang Niên Điện có một người cầm trên tay bức họa một nhi tử tầm khoảng chừng năm tuổi, gương mặt đó trông qua lại rất giống tiểu vương gia của phủ Bình Dương mười bảy năm trước..

* * *

Lý phủ.

Lý Dũng tâm thái an nhiên đang đi về phía tư phòng lại bắt gặp ngay hình ảnh Lý Tiên đang đi đi lại lại, trông có vẻ rất lo lắng, chàng đi vội đến, hỏi han:

- Sao thế Tiên nhi? Muội tìm huynh à?

Lý Tiên như vớ được chiếc phao giữa đại dương bao la, nước mắt nàng trào ra, sụt sùi:

- Nhị ca, ca ca, ca ca huynh ấy.. huynh ấy bị bắt đi rồi.

Lý Dũng vốn chưa hiểu ra cơ sự nhưng thấy Lý Tiên nước mắt giàn giụa, giọt ngắn giọt dài thì đau lòng không thôi, ra sức trấn an:

- Muội bình tĩnh lại nào, có huynh ở đây rồi. Nhưng sao đại ca lại bị bắt, ai bắt huynh ấy? Mà cha đâu rồi? Muội đã nói với cha chưa?

Lý Tiên gật đầu mà nước mắt vẫn không ngừng rơi:

- Có, muội nói rồi, cha đang đến phủ quốc công xin giúp đỡ. Dù biết là chắc sẽ vô ích thôi nhưng cha vẫn đi rồi.

Lý Dũng hỏi lại:

- Sao lại vô ích chứ, Tống Thanh Dực là bạn thân của đại ca, quốc công sẽ không vô tình đến vậy đâu.

Lý Tiên lắc đầu, nghẹn ngào:

- Nhưng.. nhưng người bắt ca ca đi là.. là người mà quốc công gia không đối đầu được đâu, chắc cũng không muốn đối đầu.

Lý Dũng bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của việc này, chàng nhíu mày, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Tiên, nàng cố trấn tĩnh, nói rõ ràng:

- Là Bảo Thân Vương.

Lý Dũng buông tay Lý Tiên, đập thật mạnh vào trán mình, tự vấn "Gì chứ, không lẽ huynh ấy đã đem tấm bản đồ giả kia dâng lên cho Bảo Thân Vương rồi. Chết tiệt, chuyện gì thế này? Đây đâu phải là kết quả mình muốn".

* * *

Bảo Thân Vương phủ.

- Con làm gì đó? Như này là con đang ép cha à?

Triều Dương phụng phịu, không nói gì, hai hàng mi ươn ướt. Dương Khải Minh xót con, chịu không nổi cũng đành xuống giọng:

- Thôi được, thôi được cha sẽ nói với phía nhà giam bên đó nhẹ nhàng một chút, đối đãi tử tế với hắn là xong chứ gì.

Triều Dương lắc đầu, hai mắt long lanh ánh nước, Dương Khải Minh lại thấp giọng hơn khi nãy:



- Con phải hiểu tính nghiêm trọng của sự việc lần này. Cha không làm khác được, nhất định phải trong vòng mười ngày điều tra rõ ràng để trình lên hoàng thượng.

Triều Dương sụt sùi, nói:

- Cha, Tiên nhi và con tình như tỷ muội, ca ca của muội ấy giờ đang bị giam trong ngục, chịu đủ cực khổ, mà người hạ lệnh bắt giữ lại là cha. Cha nói con làm sao còn mặt mũi để gặp muội ấy chứ?

Dương Khải Minh nhíu mày, cao giọng:

- Trân châu bảo bối của ta, người không có mặt mũi phải là cô ta mới đúng. Cha của con cách đây không lâu đã suýt phải treo đầu ở Khang Niên Điện đó. Sao ta có cảm giác con coi trọng người ngoài hơn cả cha ruột của mình thế?

Triều Dương nũng nịu, chạy đến bên ông, dịu dàng nói:

- Đâu có đâu, con yêu người nhất. Người khác làm sao mà so được chứ. Thế nhưng mà, Lý Kiên tuyệt đối không phải người như vậy. Con sang bên đó không được mấy lần nhưng với giáo huấn từ mấy đời tổ tông của Lý gia thì không thể nào có chuyện rắp tâm hại người được. Chưa kể, nếu huynh ấy thật sự muốn hại người thì có quá nhiều cách, cần gì phiền phức hẹn gặp riêng người rồi đưa Bách Lý Đồ giả làm gì chứ? Người thấy con nói đúng không?

Dương Khải Minh nhíu mày, ngờ vực hỏi:

- Bách Lý Đồ giả? Làm sao con biết?

Triều Dương vô tư, nàng vốn không hề biết Bách Lý Đồ là gì, nói đúng hơn trong suy nghĩ của nàng, đó chẳng qua chỉ là một tấm da có vẽ hình lên đó, hoàn toàn không có chút giá trị nào.

- Là Tiên nhi nói con biết. Muội ấy nói nếu ca ca muội ấy mà biết đó là giả thì huynh ấy tuyệt đối sẽ không dâng lên cho cha đâu.

Dương Khải Minh vốn định điều tra chuyện này trong bí mật, vì đã hơn mười năm rồi biệt tích, Bách Lý Đồ từng khiến giang hồ bạo loạn nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn ngay đúng lúc Nam Bình Vương đang ở Đại Đô, những thứ liên quan đột nhiên trùng hợp đến lạ thường, điều đó khiến cho sự việc nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại khó lường hơn bao giờ hết. Việc bắt giữ Lý Kiên cũng là để có một điểm tựa, từ đó mà lần ra manh mối, vốn không hề có ý định đem hết tội danh đổ lên đầu chàng.

- Thôi được rồi, ta biết rồi. Dù sao thì cũng chỉ có mười ngày. Ta hứa, sau khi điều tra rõ ràng sẽ lập tức cho thả Lý Kiên ra, như thế được rồi chứ?

Triều Dương biết tuy cha nàng là cận thần lâu năm bên cạnh hoàng thượng, cũng tính là có ít khổ lao, vinh sủng mà cha con nàng nhận được tất nhiên là đủ để đảm bảo họ cả đời không lo nghĩ. Nhưng gần vua như gần cọp, không thể không phòng. Nàng chỉ định càn quấy chút để cha nàng có thể cho Lý Kiên được thoải mái hơn khi ở trong ngục, phần vì để Lý Tiên bớt lo âu, phần là để cha nàng bớt đi một kẻ thù. Triều Dương nghĩ bụng, cha nàng chịu nhượng bộ như vậy đã là thành công hơn dự tính lúc đầu, liền vui vẻ trở lại, hai tay đấm bóp vai cho ông, tươi cười:

- Con biết rồi. Cha là tốt nhất.

* * *

Nha môn-nhà giam Lủng Đoan.

Lủng Đoan được xem là nhà giam cấp cao của nha môn Định Trung, Đại Đô, đứng đầu là tuần phủ Hoàng Kỳ, nổi tiếng là vị quan thanh liêm.

Cổng lớn nhà giam Lủng Đoan cao gấp ba bốn lần chiều cao nhỏ bé của Lý Tiên, nàng đứng đó đã được hơn một lúc, A Liên từ xa đem theo một túi bạc đến đưa cho Lý Tiên, nàng mang đến đưa cho lính canh, nói:

- Quan sai đại ca, cái này huynh cầm lấy đi uống rượu vui chơi nhé, phiền huynh sắp xếp để ta vào trong thăm ca ca ta một chút.

Tên lính canh cầm lấy túi bạc, thảy lên thảy xuống, tiếng thỏi bạc chạm vào nhau đánh leng keng, nghe qua âm thanh thì số tiền không hề ít, hắn nhếch môi ngắm Lý Tiên một hồi thì nói:

- Ca ca cô chính là cái người lần trước do đích thân Lữ đại nhân đưa tới đúng không?

Lý Tiên không biết Lữ đại nhân mà hắn nói là ai, đoán chừng là thân tín bên cạnh Bảo Thân Vương, Lữ Lương Triết, cũng có đôi lần đến phủ đón Triều Dương quận chúa, liền mỉm cười, gật đầu xác nhận. Hắn nói:

- Nửa canh giờ thôi đó, ta sợ đại nhân đến bất ngờ.

Lý Tiên và A Liên cảm ơn ríu rít rồi nhanh chóng đi vào.

Lủng Đoan thật không hổ danh là nhà giam cấp cao, vô cùng sạch sẽ và nề nếp, lại có phong thái đường hoàng, cách bố trí vừa vặn, không quá ghê rợn cũng không hề mất đi tôn nghiêm nên có, không khí cũng khá dễ chịu. Lý Tiên đã bớt đi phần nào lo lắng, trước đây nàng đã nghe nhiều người nói rằng nhà giam nha môn là một cái gì đó rất đáng sợ, vừa dơ bẩn vừa gớm giếc, lại còn rất tàn nhẫn. Lúc biết Lý Kiên bị bắt giam vào đại lao, nàng đã khóc đến ngất lên xỉu xuống, giờ thì lại thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

- Ca!

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lý Kiên quay đầu nhìn lại, đặt vào mắt chàng là nụ cười kèm những giọt nước mắt hạnh phúc, Lý Tiên chỉ kịp đợi cánh cửa phòng giam mở ra đã lập tức nhào vào lòng chàng mà òa lên nức nở. A Liên mỉm cười mãn nguyện, cô thấy rồi, thấy tiểu thư của mình ngày ngày ngồi trước gương thẩn thờ rơi lệ, thấy nàng mỗi ngày đều lấy nước mắt làm canh, cũng thấy rồi những đêm thức trắng, kể từ ngày đại thiếu gia bị bắt, tiểu thư của nàng một chút cũng không cười, một phút cũng chẳng vui.

- Sao thế? Muội ốm rồi đúng không? A Liên, ngươi chăm sóc tiểu thư ngươi thế nào vậy?

A Liên vừa khóc vừa nói:

- Đại thiếu gia, mấy ngày vừa qua tiểu thư không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, ngài khuyên tiểu thư giúp nô tì với ạ.

Lý Kiên đau lòng đặt trên trán Lý Tiên một nụ hôn, đáy mắt ánh lên nỗi xót xa khó tả, chàng yêu thương Tiên nhi vì nàng là muội muội của chàng, nhưng cảm xúc hiện tại lại là gì đây?