Vó Ngựa Thảo Nguyên

Chương 3: Tín vật




Tùng lâm năm dặm, Tạ Vô Phong sơ kiến cố nhân

U Linh sơn trang, Chu Đình Úy trao tay ngọc quý.

U Linh sơn trang.

Buổi sáng nhiều mây, tia nắng ấm áp phủ lên cả sơn trang một sức sống mới, làm sống dậy không ít những khát khao chinh phục. Bóng dáng ai đó khinh công thoăn thoắt, đánh lừa phần lớn thị vệ, dừng chân trước cửa phòng Chu Đình Úy.

Không chút nhẹ nhàng và khép nép, tên thích khách đó rõ là không biết sợ trời đất gì, hiên ngang đẩy cửa bước vào như thể đây là phòng của hắn. Trời tối mặc hắc phục thì thành hắc y nhân, trời sáng mặc bạch phục thì gọi là bạch y nhân, suy nghĩ ấy cũng thật quá là ngây thơ và đơn thuần.

Bước những bước thật khẽ khàng và rón rén, hắn cố gắng điều chỉnh cho hơi thở thật đều đặn, cuối cùng tay đã thành công chạm vào chiếc bình cũ đặt trên kệ sách. Cổ tay vừa định xoay thì đột nhiên có tiếng nói phát ra từ phía sau:

- Linh nhi! Con đang làm gì vậy?

Bạch y nhân rút tay lại, khẽ nhíu mày, tặc lưỡi, biểu hiện rất tiếc nuối:

- Cha, người cứ xem như không nhìn thấy con đi, một lần thôi cũng được.

Chu Đình Úy thở dài, nói:

- Không chịu nổi con.

Bạch y nhân bước tới bàn, ngồi xuống ghế, chân bắt chéo, giận dỗi:

- Cha! Con là con gái duy nhất của người, là đại tiểu thư của U Linh sơn trang. Sau này, nơi đây sẽ do con tiếp quản. Có mỗi chuyện muốn vào mật thất xem trong đó có gì mà người cũng khó khăn với con. Không lẽ, trong đó có thứ gì mà con không thể biết sao?

Nàng ấy tên Chu Linh, là con gái duy nhất của Chu Đình Úy. Nàng xinh đẹp, yêu kiều với mái tóc đen tuyền, dài mượt, làn da trắng mịn, chân mày được kẻ ngang thanh thoát tô nét cho đôi mắt trong như nước, long lanh tựa sao trời, đôi môi đỏ mọng, đường nét gương mặt hài hòa như tạc tượng. Nếu có một bức sơn thủy nên thơ mà thiếu cái hồn thì sự có mặt của nàng chính là trái tim làm sống dậy bức tranh vô tri đó.

Chu Đình Úy bước đến nhìn con gái, tay phủi nhẹ chút bụi vướng ở tóc nàng rồi quay lại bàn ngồi xuống, nghiêm nghị:

- Khi nào tới lúc ta sẽ tự nhiên nói cho con biết. Còn bây giờ thì ra sau núi, luyện kiếm cho tốt vào. Con không luyện thành Đoạt mệnh nhất chiêu thì đừng nghĩ đến chuyện được vào mật thất.

Chu Linh "hứ" một tiếng, nói:

- Con không cần nữa. Lần nào cha cũng nói lúc thích hợp, lúc thích hợp, vậy tới khi nào mới là thích hợp? Kiếm thì con vẫn luyện và dĩ nhiên là sẽ tốt. Con sẽ cho người thấy, một nữ nhi như con cũng sẽ giúp người nở mày nở mặt, không thua kém đấng nam nhi.

Nói xong thì nàng lập tức rời đi, Chu Đình Úy nhìn theo bóng lưng Chu Linh mà hai hàng chân mày nhíu lại:

- Tới khi người đó xuất hiện, khi đó mới thích hợp. Ta đã chờ đúng mười bảy năm rồi, ngọc Kỳ Lân cũng yên vị mười bảy năm rồi. Thật sự, sắp không chờ nổi nữa rồi. Thảm án mười bảy năm trước cũng đã chôn sâu quá lâu rồi. Đã đến lúc nên làm ấm lại. Thành Phá Lãng, ông tịnh tại quá lâu rồi..

* * *

Ở giữa cánh rừng rậm rạp, một gốc tùng nhỏ đã bị chặt đứt bởi một thứ vũ khí rất sắc bén. Ánh mắt Chu Linh tràn đầy sát ý, như thể muốn nuốt chửng cả khu rừng.

Tay cầm kiếm, một chân trụ, một chân thả. Nàng dùng lực từ bàn chân nâng cả người thẳng lên không trung sau đó xoay đầu tiếp đất. Lưỡi kiếm chạm nhẹ vừa đủ sau đó bật ngược lại, nàng nhắm thẳng hướng giữa hai mắt tung chiêu, đường kiếm đi thẳng nhưng lực kiếm tạo độ xoáy, nhìn như thể có ba thân kiếm hợp thành một, sau lại tách ra, biến ảo tinh tế. Đây là một trong những điểm kì diệu của Đoạt mệnh nhất chiêu, một loại võ công thiên về kiếm pháp, là điển hình cho võ học của U Linh sơn trang.

Lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm xuyên thủng không gian nơi đây, làm rách toang màn không khí bực tức, nàng nhoẻn miệng cười, rút kiếm lại, quay người nói lớn:

- Còn không mau bước ra, đừng tưởng là ta không biết. Bản lĩnh của huynh cũng tệ quá đó, Dương Nhất Phàm.

* * *

Lại nói, sau bao khó khăn vì đường xa mệt nhọc, cuối cùng Tạ Vô Phong và Lệ Ân Đình cũng đến được đỉnh Phong Vân.

Lệ Ân Đình từ nhỏ đã sống ở Hoàng Hoa, thảo nguyên không có gì ngoài gió và cát. Lần đầu được đến Trung Nguyên, nơi bạt ngàn rừng xanh, có núi cao, có cỏ hoa bát ngát, nàng hẳn nhiên là vô cùng thích thú, nhìn ngó nhìn nghiêng, chỗ nào cũng thật là lạ lẫm.

Ngước mắt nhìn đỉnh Phong Vân từ tùng lâm bạt ngàn chạy dài xa tít, nàng nói:

- Sư huynh, đỉnh núi này cao thật đó. Nếu leo được lên đó thì sẽ thế nào nhỉ?

Tạ Vô Phong chỉ thoáng gật đầu, không mấy để tâm. Chàng dò xét xung quanh, chậm rãi nói:

- Nơi đây rừng rậm âm u, chưa tới đâu đã thấy có chút rợn người, có vẻ như chúng ta đã đến đúng nơi cần đến rồi. Xem ra, phải tranh thủ trước lúc trời tối, vượt được tùng lâm vào đến sơn trang.

Lệ Ân Đình hãy còn nuối tiếc lắm nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, suy nghĩ rồi nói:

- Sư phụ cũng đã chỉ huynh đường đi rồi mà. Hơn nữa, chúng ta có ngọc bội nhận thân. Cố nhân năm xưa sẽ không phải là kiểu vờ như không quen biết đó chứ. Huynh nói, có phải không?

Thở dài lo lắng, Tạ Vô Phong nói với giọng ưu tư:

- Cũng không hẳn, không có gì là tuyệt đối cả. Đã bao năm trôi qua, lòng người thay đổi. Hơn nữa, ta không biết được người ta muốn tìm có còn ở sơn trang hay không.

Nói đến đây, Tạ Vô Phong bỗng im lặng, bước đi chậm rãi, tiến về phía tùng lâm trước mặt. Lệ Ân Đình ngạc nhiên, nói:

- Sư huynh, kia.. kia là tùng lâm, đúng không? Sao âm u như mê cung vậy? Đường nào để đi vào được bên trong đây?

Cũng giống như Lệ Ân Đình, Tạ Vô Phong cũng là lần đầu đến Trung Nguyên, lạ lẫm cũng là điều khó tránh. Trông qua khung cảnh trước mắt, chàng cũng đầy lo lắng, nhưng tâm lại tự trấn tĩnh, chàng ôn nhu nói:

- Cứ đi rồi sẽ tới thôi. Muội theo ta là được.

Một lát sau..

Mồ hôi trên trán nhễ nhại, Lệ Ân Đình tay xách hành lý, tay chống ngang hông, có vẻ rất mệt mỏi kèm theo gương mặt thất vọng, nàng thều thào nói:

- Cứ đi rồi sẽ tới của huynh là đây hả, sư huynh? Chúng ta vòng đi vòng lại đúng mười lần rồi đó. Muội sắp mệt chết rồi đây.

Tạ Vô Phong hoang mang, thật đúng là họ đã vòng tới vòng lui, dù có chọn bất kì con đường nào thì nơi kết thúc vẫn là nơi họ bắt đầu đi. Quay người dìu Lệ Ân Đình, Tạ Vô Phong tuy mệt nhưng vẫn ôn nhu với tiểu sư muội, giọng nhỏ nhẹ:

- Được rồi, là lỗi của huynh. Muội ngồi xuống đây nghỉ một chút nha. Để huynh tranh thủ nghĩ xem làm thế nào để vào trong.

Lệ Ân Đình mệt mỏi tựa vào một gốc tùng lâm gần đó, thể như muốn ngủ say luôn một giấc. Mắt nhắm nghiền, miệng lại nói không thôi:

- Phải chi được một lần đứng trên đỉnh Phong Vân nhìn xuống đây, chắc là sẽ đẹp lắm. Tùng lâm rộng như vậy, cưỡi ngựa nửa ngày chắc mới tới được nơi, huống chi chúng ta lại đi bộ, biết lúc nào thì tới chứ. Sư huynh, hay là..

Ngắt ngang lời Lệ Ân Đình, Tạ Vô Phong hơi lớn tiếng khiến nàng bất giác giật mình.

- Dừng! Sư muội, muội vừa nói gì?

Vẫn chưa hết hoảng loạn, Lệ Ân Đình nhìn chăm chăm vào mắt chàng, nói lắp:

- Muội.. muội nói là đỉnh Phong Vân đẹp.. đẹp như vậy, nếu.. nếu được thì chúng ta mua ngựa đi.. đi.. cho.. cho nhanh. Sư.. huynh, huynh sao vậy? Muội chỉ nói thế thôi chứ không..

Tạ Vô Phong hấp tấp:

- Không phải câu đó. Là trước đó, câu phía trước ấy.

Lệ Ân Đình vẫn tiếp tục nói lắp:

- Là.. là nếu.. được đứng trên đỉnh Phong Vân nhìn xuống.. có lẽ.. có lẽ là..

Tạ Vô Phong bật cười sảng khoái, tay vỗ đùi, nói:

- Hây da, có vậy là mà ta không nghĩ ra. Sư muội, cảm ơn muội.

Lệ Ân Đình ngạc nhiên, hỏi:

- Sư huynh, có phải.. có phải huynh đã nghĩ ra cách vào U Linh sơn trang?

Gật đầu đắc toại, Tạ Vô Phong niềm nở nói:

- Phải, ta đã tìm được rồi!

Lệ Ân Đình mừng rỡ, nói:

- Thật sao? Tốt quá rồi.

Tạ Vô Phong gật đầu, nói:

- Sư muội, trước đây lúc đưa cho ta sợi dây chuyền có miếng ngọc hình bán nguyệt này, sư phụ đã có nói:

Tùng lâm dài năm dặm,

Bán nguyệt ngặm Phong Vân,

Khẩu sơn chín bước chân,

Tự thân vào trang viện.

Lúc đầu ta không hiểu cho lắm, giờ thì đã hiểu rồi. Cảm ơn muội, tất cả là nhờ câu nói của muội đó.

Lệ Ân Đình ngu ngơ, kiểu không mấy hiểu, vừa ngẫm nghĩ vừa hỏi:

- Sư huynh, nãy giờ muội có thấy câu nào là chỉ đường đâu?

Bật cười lớn, Tạ Vô Phong búng trán Lệ Ân Đình, nói:

- Muội đúng là ngốc. "Tùng lâm dài năm dặm" là chỉ nơi chốn. Nơi chúng ta đến chắc hẳn là đúng rồi. "Bán nguyệt ngặm Phong Vân" tức nói lối vào chính là theo hướng hình bán nguyệt ôm đỉnh Phong Vân. "Khẩu sơn chín bước chân" là từ đỉnh núi đi chín bước về phía khu rừng. "Tự thân vào trang viện" tức là nói chỉ cần làm đúng như vậy thì chúng ta có thể vào được U Linh sơn trang rồi.

Lệ Ân Đình mừng rỡ, nói:

- Thật vậy sao? Tốt quá rồi, sư huynh.

Quả thật vậy, cuối cùng họ cũng đã từng bước tiến vào sâu bên trong tùng lâm mà không bị lạc trở về điểm ban đầu nữa.

* * *

Phía sau thân cây lớn, một nam nhân bước ra, tay cầm thanh kiếm trông cũng không mấy đặc biệt, chỉ là chuôi kiếm có treo một miếng ngọc hình bán nguyệt. Chu Linh lấy kiếm tra vào vỏ, trông qua chuôi kiếm của nàng cũng có miếng ngọc y như vậy. Hóa ra, phàm là đệ tử của sơn trang đều sẽ sở hữu vật này. Chàng là Dương Nhất Phàm, là đệ tử tâm đắc của Chu Đình Úy, cũng là người thầm mến mộ Chu Linh.

Chàng mỉm cười nhìn Chu Linh, nàng "hừ" một tiếng rồi nói:

- Huynh đứng đó xem ta luyện kiếm lâu rồi phải không? Sao lại không..

Lời chưa dứt bỗng nàng nghe thấy tiếng chuông cảnh báo truyền tới. Chu Linh quay sang nói với Dương Nhất Phàm:

- Có người lạ đột nhập vào sơn trang, huynh mau đi báo với cha ta.

Nhanh như cắt, Chu Linh khinh công bay về hướng tùng lâm năm dặm.

* * *

Bên ngoài dù có âm u thế nào nhưng khi đã vào được đến bên trong, tùng lâm này thật sự cũng quá đẹp đi, Tạ Vô Phong như được sống lại những ngày ở Hoàng Hoa, vừa có gió, vừa có mùi hương cỏ cây.

Đang phấn khởi trong lòng, vừa đi vừa ngắm cảnh, Tạ Vô Phong bỗng khựng lại vì mũi kiếm xoẹt ngang, chàng bất ngờ nhưng đã nhanh trí dùng một tay tưng mũi kiếm, tay còn lại lập tức kéo Lệ Ân Đình về phía sau. Chu Linh trượt chiêu bay thẳng về trước rồi xoay người lại, thả người nhẹ nhàng từ từ chạm đất.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tạ Vô Phong đã lặng người vì gương mặt quá ư là diễm lệ. Chàng từ nhỏ lớn lên ở thảo nguyên, thứ đẹp nhất mà chàng từng ngắm có lẽ là mặt trời lên xuống nơi đại mạc. Nhưng lần này, chàng được ngắm nhìn một thứ đắt giá hơn cả màu đỏ chu sa của chân trời Mông Cổ. Đó là nữ nhân Trung Thổ, đẹp đắm say!

Đang mải đắm chìm trong nhan sắc mỹ miều đó, một mũi kiếm bất ngờ chĩa thẳng mặt Tạ Vô Phong làm chàng không kịp tránh né, tay nải đeo trên lưng bị rớt xuống, cổ áo lệch đi phân nửa để lộ sợi dây chuyền có miếng ngọc hình bán nguyệt.

Lệ Ân Đình chạy vội tới đỡ Tạ Vô Phong:

- Sư huynh, huynh có sao không?

Chu Linh lớn tiếng, hỏi:

- Các người là ai, sao lại dám xông vào U Linh sơn trang?

Lệ Ân Đình đứng dậy, nói:

- Chúng tôi không đến tìm cô, người chúng tôi muốn gặp là trang chủ của sơn trang, Chu Đình Úy.

Chĩa mũi kiếm về phía Lệ Ân Đình, Chu Linh cười khẩy:

- Ngươi nghĩ mình là ai mà lại dám đường hoàng gọi thẳng tên úy của trang chủ?

Nói rồi, Chu Linh thu tay, vung thẳng đường kiếm, định đoạt mạng Lệ Ân Đình thì bỗng nhiên có một bàn tay từ đâu tới tưng nhẹ đầu kiếm, chỉ một lực nhỏ cũng đủ làm toàn thân kiếm bật ngược về sau, cắm phập vào gốc tùng gần đó, đủ thấy nội lực hẳn phải cực kì thâm hậu. Người mới đến không ai khác, chính là Chu Đình Úy.

Không nói với Chu Linh câu nào, ông quay sang nhìn Tạ Vô Phong, một phút thoáng giật mình vì cảm giác quen thuộc bất giác xuất hiện trong tâm trí. Chu Đình Úy ôn tồn hỏi:

- Thiếu hiệp tìm trang chủ là có chuyện gì? U Linh sơn trang không phải nơi muốn vào thì có thể vào. Thứ lỗi, nơi đây không tiếp người của võ lâm, hôm nay ta bỏ qua, không tính toán với hai vị. Mời đi cho!

Định xoay mặt quay đi nhưng tia nắng xuyên từ tán cây tùng lâm làm sáng lên ánh ngọc trên sợi dây chuyền ở cổ áo vừa bị lệch ra. Chu Đình Úy giật mình quay lại, nhìn thật kỹ miếng ngọc lần nữa, hỏi gấp:

- Ngươi là ai? Sao lại có Bán Nguyệt bích?

Cả Chu Linh lẫn Lệ Ân Đình đều không mấy hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tạ Vô Phong lồm cồm bò dậy, chùi lấy vết máu còn vương trên miệng, tay thò vào cổ áo, tháo sợi dây chuyền xuống, đưa ra trước mặt Chu Đình Úy:

- Ta muốn gặp trang chủ của U Linh sơn trang.

Chân mày nhíu lại, ánh mắt trông đợi mang chút gì đó khắc khoải, ông nói rõ từng chữ một:

- Ta chính là trang chủ của U Linh sơn trang, Chu Đình Úy. Ngươi đây là?

Không chút sợ hãi hay lo lắng, Tạ Vô Phong tay giữ chặt ngọc bội, tay bấu chặt tay, nói rõ ràng:

- Ta tên.. Trương Hàng Phong!

Một tiếng "đùng" nổ ra trong đầu Chu Đình Úy, nhất thời mất hẳn nhịp tim, tay ông run rẩy, chân không bước nổi, miệng mấp máy mãi chẳng thành lời, cuối cùng cũng nói được vài chữ:

- Phong nhi! Là con sao?

* * *

Vầng trăng thảo nguyên sáng rực soi bóng Yên Vũ xuống thảm cỏ, tiếng gió vi vu hòa lời ca suối thác, không gian Hoàng Hoa đầy lãng mạn mỗi khi đêm về. Ánh trăng ngày rằm giữa thảo nguyên bao la rộng lớn hệt như lòng đỏ trứng yên giấc mộng dưới lớp vỏ bảo vệ. Thiên nhiên ưu ái đem tặng cho Hoàng Hoa mỹ cảnh như một bức họa tuyệt vời giữa rừng xanh núi bạc. Những tháng ngày sống tại thảo nguyên là chuỗi kí ức đẹp mà suốt đời Tạ Vô Phong không bao giờ muốn quên..

Suối thác vẫn nghiêng mình bên vách đá, U Linh sơn trang mang cả thiên nhiên kì vĩ bên ngoài tạc vào đó tạo thành một song sinh tinh tế, phải nói là tuyệt đẹp. Tạ Vô Phong đứng ở cạnh cửa, mắt hướng ra ngoài nhìn theo dòng nước đang chảy. Chàng lắng lòng cảm nhận, buộc miệng nói:

- Trung Nguyên thật lạ lẫm, cũng thật cô liêu. Sư phụ, sao người nói ở đây rất vui. Có phải vì lần này con đến không đúng lúc không..

Nói rồi, chàng tựa đầu vào cạnh cửa, thở dài im lặng. Chàng không ngờ được, tất cả động thái đó đã lọt vào mắt Chu Linh. Không chịu được nỗi bực tức lúc ở tùng lâm, nàng bước lại gần nơi Tạ Vô Phong đang đứng, đoán là chàng sẽ khó nghe được tiếng mình nên cố tình nói lớn, giọng đầy thách thức:

- Chim sẻ nên chọn cành cao. Cá nên dưới nước..

Lời Chu Linh chưa kịp dứt thì Lệ Ân Đình đã chen ngang vì tức:

- Cô nói ai đấy?

Tạ Vô Phong hướng mắt về phía Lệ Ân Đình phì cười, nói:

- Chu cô nương đang tức cảnh làm vài câu thơ, muội xen vào thật không đúng lúc chút nào.

Chu Linh định trả lời nhưng đã bị Lệ Ân Đình ngắt ngang:

- Đúng vậy, ta thô thiển từ nhỏ nhưng lại không như ai đó, có ăn học mà miệng mồm không như chó mọc ngà voi.

Chu Linh bật cười, nói:

- Cái gì? Cô vừa nói gì? Miệng mồm không như chó mọc ngà voi? Hahaha, cười chết ta rồi. Ta nói cô biết, thành ngữ Trung Nguyên không phải nói như thế đâu, đã không biết lại còn cố thể hiện. Là miệng chó không mọc được ngà voi. Hahaha!

Lệ Ân Đình cười lớn, nói:

- Ê này, là do cô tự mình nói đấy nhé, không phải tôi nói đâu à.

Chu Linh bực tức, bỏ đi một mạch. Lệ Ân Đình bước lại chỗ Tạ Vô Phong, nói:

- Đúng là đáng ghét mà. Sư huynh, huynh nói xem, cô ta xinh đẹp như thế sao tính tình lại khó ưa quá vậy?

Tạ Vô Phong mỉm cười, hỏi lại:

- Muội thấy cô ấy xinh đẹp lắm sao?

Lệ Ân Đình ngây người, vô tư nói:

- Muội đúng là không ưa cô ta cho mấy nhưng phải thừa nhận một điều rằng cô ta thật sự rất xinh đẹp. Chẳng lẽ huynh thấy cô ấy không xinh đẹp sao?

Tạ Vô Phong lắc đầu:

- Không phải!

Chỉ một câu "Không phải" kèm nụ cười nhạt và không nói thêm gì nữa. Từ lúc rời Hoàng Hoa, thái độ Tạ Vô Phong đã như thế này, thoạt đầu nàng không quen lắm nhưng dần dà cũng không lấy làm lạ. Người phải trải qua một biến cố lớn, vừa mất đi người thân, giờ lại còn gánh trên vai mối thù sâu như biển, muốn an nhiên cũng khó. Lệ Ân Đình im lặng ngồi cạnh Tạ Vô Phong, hai bóng người một cao một thấp, một mạnh mẽ, một dịu dàng, yên lặng qua đêm..

Buổi sáng đẹp dưới vầng quang nắng nhạt, Chu Đình Uý đích thân đến phòng Tạ Vô Phong, cùng chàng tâm sự.

- Phong nhi, bao năm qua con sống thế nào? Có tốt không? Có vui vẻ không?

Tạ Vô Phong cười nhạt, nói:

- Tốt? Thế nào gọi là tốt? Vui? Thế nào mới là vui?

Đoạn thở dài, nói:

- Mười bảy năm qua, sư phụ đã nuôi nấng ta như con ruột. Yêu thương, dạy dỗ..

Nhắc đến Tạ Sâm, Chu Đình Uý hỏi:

- À phải, sao Tạ tổng quản không tới cùng con?

Tạ Vô Phong trả lời trong uất nghẹn:

- Tới? Người làm sao tới được? Vĩnh viễn cũng sẽ không tới được.

Chu Đình Uý ngờ ngợ, hỏi lại:

- Lẽ nào.. Tạ tổng quản đã..

Tạ Vô Phong giọng buồn mang chút căm phẫn, nói:

- Một tháng trước, có một nhóm người tới gặp sư phụ đòi ngọc Kỳ Lân..

Chu Đình Uý nghĩ thầm: "Không lẽ là Trần Lăng?", rồi đặt tay lên vai chàng, an ủi:

- Được rồi Phong nhi, tháng ngày đó đã qua rồi. Sau này, thúc thúc sẽ bảo vệ cho con, chăm sóc cho con.

Tạ Vô Phong nghe thấy liền hỏi lại:

- Thúc thúc?

Chu Đình Uý gật đầu, mắt ươn ướt lệ, nói:

- Phải! Sau này, U Linh sơn trang sẽ là nhà của con, ta và Linh nhi chính là người thân của con. Phong nhi, hối hận lớn nhất cuộc đời của ta chính là đã không thể cứu đại ca và đại tẩu. Con là giọt máu còn sót lại của huynh ấy, ta đã từng thề trước vong linh của đại ca sẽ bảo vệ con chu toàn.

Tạ Vô Phong ngượng nghịu ôm lấy Chu Đình Uý, nhưng chỉ một khắc sau đã liền giọt ngắn giọt dài, bao nhiêu uất hận suốt mười bảy năm qua cứ thế mà trút ra hết thảy.

Chàng cuối cùng cũng đã thật sự được về nhà.

Những tháng ngày sau đó, chàng cùng Lệ Ân Đình ở lại sơn trang, sáng luyện võ chiều học chữ, tối ôn bài, êm đềm cứ thế qua một năm.

* * *

Trong phòng khách của sơn trang, một ly trà rót vội hãy còn nghi ngút khói, thiếu niên bạch y hai tay kính cẩn dâng cho người trước mặt.

- Chu thúc thúc, người gọi con.

Chu Đình Uý mỉm cười đôn hậu nhìn Tạ Vô Phong hồi lâu rồi nói:

- Phong nhi, một năm qua ta đã dạy cho con tất cả kiếm pháp của ta và cha con. Cũng đã đến lúc con phải thay chúng ta tìm ra sự thật của thảm án năm xưa.

Bẵng đi một năm không hỏi han tới, nay đột nhiên nhắc lại, kí ức xưa vẫn khiến tim chàng đau nhói, Tạ Vô Phong bắt đầu cảm thấy khó thở, cổ họng nghẹn lại, khó chịu không thôi. Chu Đình Uý mỉm cười nhìn chàng, nghiêm túc nói:

- Con theo ta vào đây!

Mở cửa mật thất, Chu Đình Uý giữ chặt chiếc hộp trong tay, bịn rịn hồi lâu như lưu luyến tình huynh đệ giữa ông và chủ nhân của nó, sau thì dứt khoát đưa cho Tạ Vô Phong, nói:

- Trước đây nó là của cha con, giờ ta giao lại cho con.

Tạ Vô Phong hờ hững nhìn chiếc hộp, cũng chẳng thèm mở nắp, tay nhận lấy, nhíu nhẹ hàng chân mày hỏi:

- Ngọc Kỳ Lân?

Chu Đình Úy gật đầu, Tạ Vô Phong lúc này mới chậm tay mở nắp hộp, thứ đồ bên trong thật biết cách thôi thúc ham muốn của người khác, phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt nhưng lại vô cùng chói lóa. Chàng lấy tay chắn ngang tầm mắt, cười khẩy rồi nói: "Thứ ánh sáng chết người..".

Sau khi từ biệt Chu Đình Úy, Tạ Vô Phong cùng Lệ Ân Đình mỗi người một ngựa, tiến thẳng Đại Đô. Tối đến, họ ghé vào khách điếm nghỉ ngơi, đây là khách điếm thứ bao nhiêu không biết mà nếu không phải vì lo lắng cho Lệ Ân Đình đường xa mệt nhọc thì Tạ Vô Phong cũng sẽ không nghỉ lại. Thật ra, thứ chàng bận tâm nhất bây giờ chính là ngọc Kỳ Lân, ánh sáng của nó khác hẳn với những miếng ngọc thông thường, nếu có ai đó biết được, chàng và sư muội sẽ khó tránh khỏi hiểm nguy.

* * *

Dương Nhất Phàm tuy là đệ tử tâm đắc nhất của Chu Đình Úy nhưng vì thích Chu Linh nên mọi động tĩnh của nàng đều được chàng nắm trong lòng bàn tay, rõ ràng hơn cả chiêu thức võ công được truyền dạy. Nhưng chỉ mới sáng nay vẫn còn gặp mặt, trời vừa chiều đã thấy chàng vừa chạy vừa thở, tiến thẳng vào thư phòng của Chu Đình Úy, gấp gáp tới độ gõ cửa cũng chưa kịp gõ. Không kịp quỳ bái, Dương Nhất Phàm nhẹ nhõm vì thấy Chu Đình Úy có ở thư phòng, liền ôm quyền nói:

- Sư phụ, không thấy.. không thấy tiểu sư muội đâu cả.

Chu Đình Úy nhíu mày, đặt nhẹ quyển sách lên bàn..

* * *

Lại nói đến Tạ Vô Phong, từ lúc ghé lại khách điếm đến giờ, chút bản lĩnh rèn dũa được lúc còn sống ở Mông Cổ nói cho chàng biết, có ai đó đã theo chân chàng và sư muội, ít nhất cũng từ trưa hôm nay. Đó cũng là một phần lý do chàng chọn khách điếm này dừng chân, vì nếu cứ tiếp tục đi, không biết chừng lại rơi vào bẫy do hắn bày ra. Không thể tiếp tục để bản thân rơi vào thế bị động, chàng liền trực tiếp nghĩ cách đem bản thân làm mồi dụ địch..

Giữa bóng đêm tịch mịch, bóng hắc y nhân thoắt ẩn thoắt hiện, Tạ Vô Phong đi trước một đoạn rồi đột ngột dừng lại, quay đầu hỏi:

- Các hạ theo ta lâu như vậy là có điều gì muốn hỏi hay có thứ gì muốn lấy sao?

Hắc y nhân không nói gì, theo đó rút khí giới, là một sợi roi dài quấn gọn chỗ hông. Màn đêm nuôi lớn du mục, roi da tiếp xúc cũng hơi nhiều, Tạ Vô Phong đoán chừng trận đấu này lợi thế phần mình nhiều hơn nên cũng có chút hăng chiến, cứ thế mà trực tiếp xông lên. Tên hắc y nhẹ nhàng lách người sang hữu né đường kiếm, đoạn vòng người dùng roi giữ chặt cán kiếm, vận chút lực giật mạnh thanh kiếm trong tay Tạ Vô Phong. Chàng luống cuống biết bản thân đã khinh địch, bèn lấy lại tâm bình, ra chiêu. Sợi roi bay đủ hướng, Tạ Vô Phong vốn chưa kịp định hình nó ở đâu thì đã bị đánh trúng từ sau rồi khắp người đều trúng. Hắc y nhân nhanh chóng kết thúc trận đấu bằng một chiêu, gọn gẽ trói Tạ Vô Phong trong chiếc roi da rồi kéo đi. Tạ Vô Phong lớn tiếng:

- Nè, thả ta ra. Ngươi là ai? Mau thả ta ra!

Gọi khô họng nhưng không nhận được câu trả lời, Tạ Vô Phong tức giận ghì người ngồi bệt xuống, nói:

- Ta mệt rồi. Không đi nữa.

Hắc y nhân chẳng thèm nhìn chàng, vừa ghì chặt roi vào tay vừa kéo lê chàng trên đất. Đoạn, hắn cũng mệt, ngồi bệt xuống, thở hổn hển. Tạ Vô Phong thấy ổn, bèn hỏi:

- Ai sai ngươi tới đây? Sao lại muốn lấy mạng ta?

Hắc y nhân vẫn im lặng không nói, Tạ Vô Phong tức giận, quát:

- Ngươi bị câm hả? Sao không trả lời ta?

Hắc y nhân quay sang nhìn chàng đăm đăm, giây phút đó chàng đã thoáng giật mình vì đôi mắt kia thật sự rất đẹp, nó long lanh màu nước, tròn xoe với cặp mi dài cong vút. Tạ Vô Phong chớp chớp mắt, ngại ngùng quay mặt đi tránh né. Lúc này, hắc y nhân mới tháo bỏ che mặt và trùm đầu, quát lại:

- Ngươi nói ai câm? Nếu không phải ta mà là một ai khác thì ngươi đã đi chầu diêm vương rồi, biết không hả?

Khóe môi hơi giật, Tạ Vô Phong ngạc nhiên, cười hỏi:

- Chu Linh? Sao lại là cô?