Trấn Bình An, Chiêu Tâm Đan hữu tâm vô vọng
Đêm Tây Hồ, Tống Thanh Dực đón tiếp hắc y nhân.
Trấn Bình An.
Tống Thanh Dực quay mặt về sau, trông thấy Nghinh Thành Mãn thì quỳ xuống, ôm quyền nói:
- Thần, Tống Thanh Dực, tham kiến vương gia.
Chỉ nói tới đó, không thêm câu nào cũng chẳng biểu hiện gì, thuộc hạ bên cạnh chàng cũng đang theo chân chủ nhân quỳ hết tất thảy. Nghinh Thành Mãn hẳn nhiên là không vừa ý, trong triều người ông hận nhất là Tống Trích Tư, người mà năm đó đã thay Nghinh Thành Bác đỡ một mũi kiếm, từ đó chôn chân ông ở Ôn Châu xa xôi này. Nhếch môi trên một cái đầy khinh bỉ nhưng lại nói với thái độ kiểu xí xóa chuyện vừa rồi:
- Đa lễ làm gì, phiêu kỵ tướng quân là tướng tài của Nguyên triều ta. Bấy lâu nghe danh hôm nay được gặp thật là vinh hạnh cho bổn vương. Đứng lên đi!
Tống Thanh Dực vừa đứng lên, Tử Xung Lân Thanh và đám binh lính cũng chuẩn bị nhấc gối thì Nghinh Thành Mãn đã nói tiếp:
- Khoan đã, bổn vương chỉ nói cho tướng quân đứng lên, còn những người khác.. hãy cứ quỳ ở đó đi.
Tống Thanh Dực đưa mắt nhìn Nghinh Thành Mãn như muốn hỏi, chỉ thấy ông ta cười rồi nói:
- Ấy, tướng quân đừng hiểu lầm ý của bổn vương. Bổn vương biết tướng quân chinh chiến sa trường, bôn ba vất vả, ngày đêm bận rộn, có thể quên một vài chuyện gì đó, không quan trọng.
Rồi nhìn về phía đám binh lính đang quỳ, nói tiếp:
- Thân là thuộc hạ, bọn họ có nhiệm vụ nhắc nhở chủ nhân. Chẳng hạn như..
Tống Thanh Dực cúi đầu ôm quyền, hạ giọng nói:
- Mạo muội tới đây không đến vấn an vương gia là lỗi của một mình mạt tướng, bọn họ không liên quan. Mong vương gia lượng thứ!
Nghinh Thành Mãn cười lớn rồi trầm giọng, hỏi:
- Thế nếu bổn vương không lượng thứ thì sao? Phiêu kỵ tướng quân cũng thật là, chuyện ngươi đến đây bổn vương là phải nhờ tới Hồng Tử Nhân mới biết được. Ngươi xem, ta không biết gì cả nên một bữa tiệc nhỏ tẩy trần cho ngươi cũng chưa kịp chuẩn bị. Trách nhiệm này ai gánh đây?
Tử Xung Lân Thanh nhịn mãi chẳng chịu nỗi, trông qua tình huống này nếu y còn không lên tiếng, chủ nhân của y sẽ phải thiệt thòi đến thế nào, nghĩ vậy thì lấy hết ruột gan, nghĩ ra được một lý do cực kì hợp lý, nói:
- Vương gia, thiếu tướng quân không đến vấn an đều là vì lo nghĩ cho sức khỏe của vương gia. Trên đường đến đây, ngài ấy cùng chúng thuộc hạ đã gặp và tiếp xúc với không ít người, lỡ đâu họ đã bị nhiễm bệnh thì việc thiếu tướng quân đến phủ là vô cùng nguy hiểm.
Nghinh Thành Mãn nhướng mày nghĩ ngợi, Tống Thanh Dực khá hài lòng với lý do của Tử Xung Lân Thanh, được hồi thì cúi đầu, ôm quyền nói:
- Mạt tướng.. sẽ tự mình thỉnh tội với hoàng thượng.
Nghinh Thành Mãn cười nhạt, lòng nghĩ: "Cái kim bài miễn tử đó Tống gia dùng cũng tốt thật!". Rồi lấy tay đỡ lấy Tống Thanh Dực, cười nói:
- Không việc gì phải phiền phức như thế. Tướng quân ngày đêm bận rộn, sau này chú ý một chút là được rồi. Bổn vương thì không sao, lỡ gặp phải người khác biết đâu sẽ lại gây khó dễ. Tướng quân nói phải không?
- Mọi người.. đứng lên hết đi!
Lúc này Hồng Tử Nhân mới bước tới ôm quyền, cúi đầu, nói:
- Hạ quan tham kiến thiếu tướng quân.
Hồng Tử Nhân giữ chức quan bát phẩm, ngồi mát ăn bát vàng đã hơn năm năm ở Ôn Châu. Vốn chẳng có tài cán gì ngoài việc có nạn thì trốn tránh trách nhiệm, có án thì kéo dài lê thê rồi kết luận qua loa, nhưng lại có được vị trí bát phẩm, tất cả là nhờ mối quan hệ được tạo dựng bấy lâu với Nam Bình Vương, ở cạnh ông ta giống như tay sai vặt. Lần này, Tống Thanh Dực đến Ôn Châu hỗ trợ dịch bệnh rõ là đã có thông báo từ sớm nhưng Hồng Tử Nhân lại một lời chẳng báo cho Nghinh Thành Mãn, tới nay lại đột ngột báo tin, quy người có tội là Tống Thanh Dực. Nghĩ cũng phải, ai bảo chàng cứ vậy mà đến, khiến điều đó vô tình trở thành cái cớ bắt lỗi quá sức hợp lý.
Tống Thanh Dực cũng ôm quyền, nói:
- Tham kiến Hồng đại nhân, mạt tướng phụng lệnh đến đây hỗ trợ. Nếu bây giờ đại nhân đã đến vậy chi bằng ngài cho người dỡ bỏ hàng rào kia để chúng tôi có thể vào đó xem xét.
Hồng Tử Nhân ậm ừ giây lát rồi đảo mắt về phía Nghinh Thành Mãn, lấp lửng:
- Việc này.. việc này..
Tống Thanh Dực nhíu mày, hỏi:
- Có gì không tiện sao?
Nghinh Thành Mãn lúc này mới lên tiếng:
- Là ý của bổn vương.
Tống Thanh Dực lòng cười như khóc, trên đường tới đây chàng đã nghe không ít người nói trấn Bình An bị cô lập là lệnh của Nam Bình Vương, dù lúc ấy có không muốn tin cỡ nào thì hiện nay tình hình trước mắt cũng bắt buộc phải tin. Chàng cố gắng kiềm nén nộ khí đang bừng bừng trong người, dẹp luôn tiếng kêu la phát ra từ trong trấn, trầm giọng hỏi:
- Tại sao? Vương gia, hoàng thượng yêu dân như con, ngài lại..
Nghinh Thành Mãn và Nghinh Thành Bác là huynh đệ cùng cha khác mẹ, huyết mạch đang chảy trong người là cùng chung huyết thống, tiếng gọi phụ thân là hướng về cùng người nhưng nhiêu đó không đủ để họ có thể tỉnh táo trước vị trí cửu ngũ chí tôn. Năm đó, tiên hoàng băng hà, theo di nguyện để thái tử đăng cơ, Nghinh Thành Mãn nuốt nỗi hận đem theo mộng tưởng chôn sâu đáy lòng. Yến tiệc mừng lễ đăng cơ xảy ra một vụ thích sát, trong giây phút thoáng qua, ông còn nghĩ mình sẽ có cơ hội ngồi lên long ngai, nhưng không ngờ mũi kiếm đó lại khiến bảo tọa kia chính thức vững chắc mang tên Nghinh Thành Bác. Sau đó, vì để đề phòng bất trắc, hoàng đế vừa đăng cơ ban hẳn cho ông một tước vị danh giá Nam Bình Vương, lệnh ông đến Ôn Châu quản hạch, rõ là một nước đi quá mức an toàn. Bấy lâu, Nghinh Thành Mãn luôn không ưa gì những trung thần bên cạnh hoàng đế, dù không trực diện những cũng là ngầm thừa nhận và trong đó, Tống Trích Tư là người mà ông không thuận mắt nhất.
Chặn ngang lời Tống Thanh Dực, Nghinh Thành Mãn thờ ơ, lãnh cảm, nói:
- Đây là Ôn Châu!
Sau thì quay sang bảo Hồng Tử Nhân:
- Ngươi hãy mau chóng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho thiếu tướng quân và thuộc hạ. Bổn vương có việc phải về phủ trước.
Nghinh Thành Mãn bỏ đi một nước, được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nói:
- Thiếu tướng quân cứ nghỉ ngơi trước đã. Đừng làm gì khiến bổn vương phải khó xử với quốc công và cả.. hoàng thượng nữa.
Lời dặn dò kia khác nào lời nhắc nhở ngầm rằng chàng không được động tay vào đại dịch lần này và hơn hết là hãy bịt tai che mắt để tránh nghe và thấy những điều không nên. Tống Thanh Dực quay đầu nhìn thị trấn lần nữa, lúc rời đi không quên bỏ lại đó chút hy vọng:
- Mọi người hãy cố gắng gượng, ta hứa sẽ quay lại! Chúng ta.. đều sẽ sống!
Hồng phủ.
Tử Xung Lân Thanh bỏ tay khỏi cửa sổ, bước vào trong nói với Tống Thanh Dực:
- Thiếu tướng quân, đúng như ngài nói, Hồng đại nhân này quả nhiên là muốn cầm chân chúng ta. Trước cửa phòng tuy không có ai nhưng dọc hành lang hai phía về hậu viện, ba con đường dẫn ra cửa lớn đều có người của ông ta. Đây rõ ràng là giam lỏng.
Tống Thanh Dực nâng ly trà đăm chiêu, nói:
- Không có gì lạ. Hồng Tử Nhân đang làm việc theo chỉ thị của Nam Bình Vương, muốn cãi cũng khó.
Tử Xung Lân Thanh hỏi:
- Thiếu tướng quân, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao?
Tống Thanh Dực ực một lần hết ly trà trong tay, đoạn quay về giường, hỏi:
- Vậy ngươi nói xem, mục đích chúng ta tới đây là gì?
Tử Xung Lân Thanh có chút không rõ lắm nhưng vẫn nhớ lời chàng nói trước đây, liền theo đó trả lời:
- Dĩ nhiên là cứu người rồi. Thiếu tướng quân, ngài có ý gì vậy?
Tống Thanh Dực nằm xuống gối, mắt nhắm hờ, nhẹ giọng nói:
- Thế thì đúng rồi!
Trấn Bình An.
Lệ Ân Đình lấy tay che hai mắt, trong miệng như có dòng nước chảy ồ ạt, nàng ực từng chút từng chút một, mồ hôi nhễ nhại, run giọng nói:
- Không phải chứ? Như thế mà cũng được sao?
Xác chất thành đống trước cổng trấn thì không nói, cảnh người dân tràn ra ngoài đường nằm phơi thây mới đáng sợ. Họ khô khan và nhợt nhạt như những cái xác sống, mặt không chút huyết sắc, quần áo thì rách tả tơi, không khí xung quanh cảm tưởng như có màn sương che phủ. Nhìn vào đó không thấy chút gì khác ngoài tang tóc.
Chiêu Tâm Đan bước tới trước vài bước, lòng nặng trĩu những lo âu, hai mắt đỏ hoe, nàng cười chua xót:
- Bình An từng là thị trấn sầm uất nhất của Ôn Châu..
Chu Linh hờ hững chen vào một câu:
- Hoàng đế sao không thử thị sát dân tình một lần cho biết chứ. Ngồi mãi trên long ngai dát vàng đó liệu thấu hiểu được bao nhiêu nỗi khổ của dân sinh.
Tạ Vô Phong nở nụ cười lãnh cảm, lòng nghĩ: "Hai mươi năm trước tuy phụ thân ta mang lòng bác ái nhưng cũng phải có người tài giúp đỡ. Hiện nay, dù ta có lòng nhưng lại không đủ sức..", nói tới đây chàng bất giác nhìn Chiêu Tâm Đan, nghĩ bụng: "Cô ấy.. có được không nhỉ?".
Chiêu Tâm Đan đi về phía Tạ Vô Phong, ngập ngừng:
- Ân nhân..
Tạ Vô Phong cười khẩy, lên tiếng ngắt lời:
- Tại hạ họ Tạ.
Chiêu Tâm Đan ngẩng mặt nhìn Tạ Vô Phong, đôi mắt ấy vừa lạnh lùng vừa khó hiểu, phong tình phức tạp trong lòng nàng cứ vậy mà bị ánh nhìn sắc lạnh kia làm cho đóng băng, không nhớ phải nói gì. Bình tĩnh một lát, nàng lên tiếng:
- Tạ ân công..
Tạ Vô Phong đưa ánh nhìn không đồng thuận lần nữa phản bác cách xưng hô của Chiêu Tâm Đan, nàng nhíu mày kiểu không hiểu ý, ngập ngừng hỏi:
- Vậy huynh.. huynh muốn ta gọi thế nào?
Tạ Vô Phong mỉm cười, trầm giọng nói:
- Gọi sao cũng được, miễn là cô nương thấy thoải mái, nhưng.. tuyệt đối đừng gọi ân công, ân nhân. Ta.. nghe không quen lắm, hơi khó chịu.
Chiêu Tâm Đan gật đầu mỉm cười, đoạn sau thì nghe lời, liền thay đổi xưng hô:
- Tạ đại ca, huynh giúp muội vào bên trong trấn xem thử tình hình của mọi người, được không?
Tạ Vô Phong ngạc nhiên, khóe miệng hơi đơ, làm rớt ngay cọng cỏ đang ngậm trước đó, nghiêng nghiêng đầu như muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt Chiêu Tâm Đan trong trẻo vô cùng, hệt như lần đó chàng gặp Lệ Ân Đình năm lên sáu tuổi, đôi mắt ngây thơ, sáng rực tựa những vì sao, lần đầu gặp gỡ chàng cũng được gọi là "đại ca". Chớp mắt vài cái, Tạ Vô Phong ậm ừ, nói:
- Được! Cái đó.. chúng ta thăm dò tình hình trước đã. Đừng gấp!
Chiêu Tâm Đan cười tươi, gật đầu đồng ý. Bỏ đi một đoạn thì quay lại hỏi:
- Huynh có ngại muội gọi như thế không?
Đang mãi suy nghĩ về chuyện vừa nãy nên khi được hỏi, Tạ Vô Phong đã giật mình, người ngả nghiêng như sắp té, ấp úng hỏi:
- Gọi.. gọi gì?
Chiêu Tâm Đan cười híp mắt, lớn tiếng gọi:
- Tạ đại ca!
Gọi xong thì bỏ đi một mạch, mặt Tạ Vô Phong lúc này phải nói là đỏ hơn ăn ớt. Chàng có chút xao động, khoé miệng hơi cong lên, ánh mắt có vài phần hoan hỉ. Buổi trưa hôm đó bọn họ ghé lại trà quán, từ đó nhìn vào bao quát được cả thị trấn. Trông qua cách bày trí thì đủ biết, cái trà quán này rõ ràng là được "mọc" lên sau khi đại dịch bùng phát, mục đích đằng sau thì chưa rõ nhưng trước mắt là kiểm soát số người ra vào trấn.
Chủ quán đem trà và bánh ra cho nhóm người Tạ Vô Phong, hỏi:
- Các vị không định vào đó đấy chứ? Ấy đừng, hôm qua có một vị tướng quân định dỡ bỏ hàng rào vào trong liền bị Nam Bình Vương đích thân ra mặt ngăn cản. Đó, sáng nay còn cho hẳn đám người của quan phủ tới canh chừng kìa.
Chiêu Tâm Đan nghe thấy thì nghĩ bụng: "Là Tống Thanh Dực sao? Huynh ấy tới rồi, còn bị ngăn lại. Vậy số thuốc mình đem theo phải làm sao? Nam Bình Vương kia sao lại..", bèn hỏi:
- Chủ quán, tôi có một thắc mắc. Nam Bình Vương chẳng phải trước nay luôn coi trọng việc giao thương trong trấn Bình An sao, giờ lại ra lệnh cấm thế này khác nào ép chết người ta?
Chủ trà quán xìu mặt, buồn giọng nói:
- Còn chẳng phải do người của trấn đó cứ nhất nhất kiếm chuyện với ngài ấy hay sao? Hai tháng trước, vương thái tử Nghinh Hương Túc Ngạn đã mất tích trong phạm vi của trấn Bình An nhưng có nói thế nào, bọn họ vẫn không chịu giao người ra. Vương thái tử này tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh lanh lợi, là viên ngọc báu trong tay Nam Bình Vương. Ông ấy đã nói rất nhiều lần những điều sẽ xảy ra nếu không tìm thấy người và hậu quả thì cô nương thấy rồi đó.
Chu Linh ngồi bên cạnh nghe qua thì tự thấy nực cười, chen vào nói:
- Không ai ngu tới nỗi mạng mình thì chưa lo xong còn phí thời gian đi chăm một đứa bé. Ông ta có bằng chứng không?
Chủ quán nói:
- Bằng chứng thì không nhưng nhân chứng thì có. Có người đã thấy vương thái tử đi vào trấn và sau thời gian đó thì không hề về lại phủ. Vậy các vị nói xem, có phải là họ đang giấu ngài ấy không?
Chu Linh hực một tiếng, buông lời lãnh cảm:
- Một đứa trẻ tuổi nhỏ hiếu động, lén bỏ ra ngoài rồi đi lạc, ai có thể đảm bảo? Chi bằng nói là ông ta vì không tìm được con nên bịa ra một cái cớ, lấy đại một người chịu tội, vậy có phải hơn không? Hơn nữa, nếu ông ta thật sự là người tốt thì sao lại có người đi bắt cóc vương thái tử?
Chủ trà quán có chút không vừa lòng, bực dọc nói:
- Vương gia rất tốt, ông ấy không phải người như vậy.
Chu Linh cười khẩy, ánh mắt nghi ngờ, hỏi lại lần nữa:
- Thật sao?
Chủ trà quán có chút ngập ngừng, hồi sau thì nói:
- Dù thế nào thì.. thì ngài ấy cũng không phải người như vậy..
Trời chiều, tia nắng giấu mình sau cổng lớn thị trấn, hắt vào mặt những người đang nằm giữa đường những giọt yếu ớt, chút thưa chút nhạt rải khắp khuôn mặt như đang cố gắng kiếm tìm vài phần huyết sắc để hút lấy sinh khí cuối ngày. Một cô bé đang vật vã, mòn mỏi trên đùi một bà lão lớn tuổi, nằm bấp bênh như kiểu trở mình một cái là văng hẳn ra đường, môi nó khô rang, nứt nẻ, mắt lờ đờ trông vô cùng phờ phạc. Chiêu Tâm Đan ló đầu vào từ một cái lỗ chó ở góc tường, lí nhí gọi:
- Nè, tiểu muội muội, tiểu muội muội..
Trong tình cảnh màn trời chiếu đất thế này, nếu có thể có thứ gì bám víu được, họ sẽ không ngần ngại lao tới vồ lấy như mãnh thú săn mồi. Biết được điểm này nên người mà Chiêu Tâm Đan chọn đang ở một vị trí khá vắng, xung quanh không có ai, cũng ít người thấy được. Cô bé đang nằm bỗng nghe có tiếng gọi bèn lấy hết sức mình gượng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động, hỏi:
- Ai? Ai đó?
Chiêu Tâm Đan lần nữa thò bàn tay vào, kèm theo một cái màn thầu. Quả nhiên, thức ăn giờ với họ còn tốt và hiệu quả hơn lời nói, cô bé như cây khô háo nước, chạy như bay về phía cái lỗ, giật ngay cái bánh trên tay Chiêu Tâm Đan rồi hấp tấp giấu vào áo, liền đó chạy về đưa cho bà nó. Không biết hai người nói gì mà lát sau nó đã quay lại, ngồi phạch xuống đất, gõ cốc cốc mấy cái vào tường, nói:
- Cảm ơn tỷ tỷ.
Chiêu Tâm Đan mỉm cười hài lòng, nàng cuối cùng đã thành công tiếp cận với người trong thành, giờ chỉ cần tìm được đường vào trong nữa thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Lát sau, nàng trở về lại chỗ của nhóm người Tạ Vô Phong, nói:
- Trong số bọn họ không phải ai cũng mắc bệnh. Xem ra, đại dịch lần này không đáng sợ như hai mươi năm trước.
Nghe tới đại dịch hai mươi năm trước, Tạ Vô Phong không lấy gì bất ngờ, điềm nhiên hỏi:
- Tình hình trong đó thế nào?
Chiêu Tâm Đan gật đầu nói:
- Cũng ổn, không đến nỗi xấu như muội nghĩ. Hơn nữa, trước đó mấy ngày đã có người đưa thuốc vào trong, tạm thời đã kiểm soát được lây lan.
Tạ Vô Phong nghe nói tới thuốc thì bật hẳn người khỏi ghế, nôn nóng hỏi:
- Ai?
Chiêu Tâm Đan không để tâm tới câu hỏi này của Tạ Vô Phong, nàng ngược lại cảm thấy lạ vì thái độ trước đó của chàng khi nghe đến đại dịch hai mươi năm trước, bèn hỏi:
- Nhưng mà, huynh không hỏi muội gì sao?
Tạ Vô Phong vốn đã xem chuyện đại dịch năm xưa là quá khứ, hơn nữa cũng không muốn có quá nhiều người vướng vào rắc rối của bản thân nên không hỏi han gì khi được nhắc đến. Chàng đã trấn tĩnh lại sao câu hỏi vừa rồi của Chiêu Tâm Đan, bèn hỏi lại như thể chẳng biết gì:
- Hỏi? Hỏi gì chứ?
Chiêu Tâm Đan nhíu mày, nói:
- Chuyện đại dịch hai mươi năm trước. Huynh có biết, nó giống hệt như hiện giờ không? Và còn, những người liên quan chủ chốt trong lần đại dịch đó kẻ thì mất tích, người thì bị thảm sát cả nhà. Sao huynh không tò mò về nó?
"Kẻ thì mất tích, người thì bị thảm sát cả nhà", kẻ mất tích ở đây có lẽ đang ám chỉ Vân Du. Nhân tiện được hỏi tới, Tạ Vô Phong theo đó mà dò la:
- Ta có chứ, rất tò mò là khác. Chẳng qua, mọi việc đang rối rắm, thật không tiện hỏi han. Tâm Đan, kẻ mất tích mà muội vừa nhắc đến là một trong tứ kiệt nổi danh thời đó, Vân Du sao?
Chiêu Tâm Đan gật đầu, mỉm cười nói:
- Muội còn tưởng Tạ đại ca không để ý đến lời muội nói chứ. Đúng thế, ông ấy là hình mẫu mà muội hướng đến, muội rất ngưỡng mộ tài năng y thuật và cả y đức của ông ấy nữa. Đáng tiếc, một người có đức, còn một người có tài, cả hai lại cứ thế mà..
Tạ Vô Phong bất giác cảm thấy có một cơn đau quặn lên nơi lồng ngực làm chàng cực kì khó thở. Đối với một người đã lâu không gặp hay nói đúng hơn là mười bảy năm xa cách, chàng thậm chí còn không thể nhớ rõ khuôn mặt, hình dáng ông ấy ra sao, vậy mà chỉ cần nghe đến tên gọi, liền khiến chàng đau đớn tới vậy, lẽ nào đây chính là cái gọi máu thịt liền tâm sao..
Hồng phủ.
Tử Xung Lân Thanh nét mặt hoan hỉ, bước vào tư phòng của Tống Thanh Dực, ôm quyền nói:
- Thiếu tướng quân, ngài đoán xem hôm nay ở trấn Bình An, thuộc hạ đã gặp được ai?
Tống Thanh Dực ngẩng mặt nhìn y rồi cười nói:
- Ta không đoán ra nhưng nhìn ngươi vui như thế chắc không phải bọn thuộc hạ của Nam Bình Vương đâu nhỉ?
Tử Xung Lân Thanh lần nữa hoan hỉ, nói:
- Thiếu tướng quân nhãn ý tinh tường, nói đúng rồi. Thuộc hạ theo lệnh của ngài ghé qua trấn xem thử tình hình của mọi người sau khi dùng thuốc thì thế nào. Trong lúc đi ra đã gặp được Tâm Đan cô nương của Dược Tâm Đường.
Tống Thanh Dực có chút kinh ngạc nhưng lại bình tâm ngay sau đó, hỏi:
- Cô ấy có gửi gì cho ta không?
Tử Xung Lân Thanh gật đầu, thế đúng là Chiêu Tâm Đan có gửi đồ cho chàng, y lấy trong ngực áo ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Tống Thanh Dực rồi rời khỏi phòng. Đêm đó, có một bóng người vượt tường rời phủ, yên bình đi khỏi, không một ai cản đường.
* * *
Vừa tới điểm hẹn, Tống Thanh Dực đã bị một hòn đá từ đâu bắn trúng vào lưng, liền đó một thân ảnh từ sau lao tới, khi lưỡi kiếm vừa chạm vào cổ, người đó đã nhanh tay xoay cán kiếm, đẩy lưỡi kiếm tuột khỏi bao sượt qua mặt chàng, chiêu này rõ ràng là muốn giỡn cợt chứ nào có đánh thật. Tống Thanh Dực ngả người tránh kiếm, bản thân trượt dài về trước một đoạn, sau thì quay đầu lộn hai vòng rồi dùng bàn tay đánh mạnh vào cổ tay của địch nhân, kiếm trên tay người đó lập tức rơi xuống nhưng thân thủ kẻ đến lại không tồi, hắn nhanh nhẹn dùng chân đỡ lấy rồi tưng kiếm lên cầm lại. Chiêu Tâm Đan từ sau bụi cây chạy tới nói:
- Đừng đánh nữa, người nhà cả mà.
Trà quán chỉ mở cửa ban ngày, nhưng vì để tiện cho việc theo sát tình hình dịch bệnh nên nhóm người của Tạ Vô Phong không hề rời khỏi đó, điểm hẹn tối nay cũng là ở phía cuối trấn cách đó không xa.
Ánh lửa sáng rực trong đêm soi rõ khuôn diện, giây phút thoáng nhìn Lệ Ân Đình có chút bối rối, chẳng biết vì sao lại tự dưng thấy người kia đẹp hơn cả mẫu người nàng xem là lý tưởng bấy lâu nay.
Tống Thanh Dực quan sát một lượt những người có mặt rồi ôm quyền, ngắn gọn nói:
- Tống Thanh Dực.
Chiêu Tâm Đan cười huề, nói:
- Mọi người đừng để ý. Huynh ấy là tướng quân của Phiêu Kỵ Doanh nên cứng nhắc vậy đó. Này, huynh làm gì vậy? Mọi người sẽ sợ đó.
Quân pháp trong Phiêu Kỵ Doanh đã nuôi dưỡng ra một Tống Thanh Dực không chỉ tài giỏi, lãnh cảm mà còn cứng nhắc với những tiểu tiết đời thường, với chàng lễ phép này không thể bỏ qua khi gặp người lạ. Danh xưng nói ra thì dõng dạc lắm chứ trong lòng lúc này lại sợ người khác sẽ bảo chàng khoe khoang. Nghe Chiêu Tâm Đan nói vậy chàng cảm thấy hơi lúng túng, liền nói:
- Ta.. không phải. Ta chỉ muốn giới thiệu bản thân thôi. Không có ý gì cả.
Tạ Vô Phong nhếch môi cười, nói:
- Tại hạ, Tạ Vô Phong.
Theo lời của chàng, Chu Linh và Lệ Ân Đình đều tự mình giới thiệu. Chiêu Tâm Đan lúc này mới hỏi:
- Thuốc mà mọi người trong trấn đang dùng là của sư phụ muội đưa cho huynh phải không?
Tống Thanh Dực gật đầu, nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Chiêu Tâm Đan nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Không phải, chỉ là tác dụng của thuốc không đúng lắm. Muội theo sư phụ năm năm rồi, ít nhiều cũng biết cách phối thuốc của ông ấy, rõ ràng biểu hiện của họ có chút kì lạ. Lúc trưa, muội có thử bắt mạch cho một cô bé trong trấn, mạch tượng không giống đã dùng thuốc của sư phụ.
Tống Thanh Dực châu mày, hỏi:
- Ý muội là sao? Lẽ nào đã có người đổi thuốc?
Lòng Chiêu Tâm Đan ngập tràn câu hỏi, điều nàng lo lắng lúc này không phải là có ai đổi thuốc, mà chính là dụng tâm thực sự đằng sau số thuốc kia. Bao năm ở Dược Tâm Đường, tuy học không nhiều nhưng cũng không thể nói là ít, nàng không thể lầm cách phối thuốc của Bạt Phong. Khuôn mặt lo lắng dần tan, Chiêu Tâm Đan trầm giọng nói:
- Đừng gấp, sáng mai muội sẽ tìm cơ hội vào trấn, tới khi đó sẽ dễ tìm hiểu hơn.
Tống Thanh Dực gật đầu, mặt có chút trầm ngâm. Chiêu Tâm Đan tay nắm chặt bình thuốc lúc đi được Bạt Phong cho, lòng nghĩ: "Sư phụ, thật là người sao?".
* * *
Mỗi người tứ phía đều bị bao vây, bọn binh lính của nha môn cũng thật khỏe mạnh, Chu Linh và Lệ Ân Đình cứ xem như không tính là người học võ, dùng sức thường không đẩy được thì không nói, trước mặt là nữ nhi mà bọn họ cũng không chút nhẹ nhàng. Tống Thanh Dực vừa tới cũng bị chặn lại ngoài cổng, Hồng Tử Nhân đích thân tới đây thì cũng đủ hiểu nếu hôm nay có ai muốn bước vào thì e là không có đường trở ra. Hồng Tử Nhân đưa cặp mắt lươn ti hí nhìn nhóm người của Chiêu Tâm Đan rồi nói:
- Mấy người các ngươi dám tự ý vào trong khi chưa có được sự đồng ý của bổn quan sao? Có tin ta đem các ngươi đi đánh mỗi người năm mươi đại bản không hả?
Tống Thanh Dực xuống ngựa đi lại gần chỗ Hồng Tử Nhân, xoắn tay áo hỏi:
- Bản tướng quân muốn vào có cần được sự đồng ý của Hồng đại nhân không vậy?
Hồng Tử Nhân nghe hỏi liền bày ra gương mặt thảo mai, ậm ừ nói:
- Hạ quan nào dám cản đường thiếu tướng quân. Chẳng qua là lệnh của Nam Bình Vương, ta không muốn nghe cũng khó. Mong thiếu tướng quân hiểu cho.
Lời này nghe ra có vẻ chịu thiệt thòi lắm nhưng xem mặt hắn thì chẳng đồng điệu chút nào, cái thái độ kia rõ là ta đây có hậu thuẫn vững chắc, một tướng quân nhỏ bé của Phiêu Kỵ Doanh mà lại muốn vượt mặt sao. Chiêu Tâm Đan trông vào trấn, lòng bất an mỗi lúc một nhiều, bèn thấp giọng nói:
- Đại nhân, ngài cho chúng tôi vào đi. Bọn họ sắp không cầm cự được rồi. Cổ nhân có câu "Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ", ngài xem, bây giờ ngài là cứu cả trấn đó, công đức sẽ vô lượng.
Tạ Vô Phong cười khẩy, nói:
- Tiểu tiên nữ, muội nói nhiều với hắn làm gì. Nếu hắn mà có được công đức vô lượng thì chúng ta đã thành phật hết rồi.
Tống Thanh Dực kinh ngạc đưa mắt nhìn Tạ Vô Phong rồi lại nhìn về phía Chiêu Tâm Đan, danh xưng đó chỉ mỗi mình chàng được gọi, giây phút ấy chàng tự thấy mình bất lực, chút sở hữu riêng tư cuối cùng cũng theo tiếng gọi đó mà mất hết, nơi Ôn Châu lạ lẫm này rốt cục một người ủng hộ chàng cũng không có.
Trà quán lúc này không đông khách lắm, chỉ có hai thư sinh đang nhàn nhã uống trà, xung quanh không có thêm vị khách nào cả. Một người nhốn nháo, đứng ngồi không yên, trông qua sắc diện chủ nhân vẫn tĩnh tại như thiền thì tức mình nói:
- Công chúa, người không định làm gì sao?
Nghinh Hương Đoan Mẫn và tiểu Noãn Nhi đã bám sát đoàn người của Tống Thanh Dực từ lúc khởi hành. Buổi sáng hôm nay, họ đã theo chân Tử Xung Lân Thanh tới, chỉ trễ hơn những người ở đây từ đêm qua đôi ba khắc. Nàng đưa mắt nhìn tiểu Noãn Nhi rồi lại hờ hững uống trà, chú ý không hề rời khỏi diễn biến đằng xa kia. Được lúc thì nói:
- Em việc gì phải hoảng, ngồi yên xem nào. Phiêu kỵ tướng quân là theo lệnh của phụ hoàng tới đây, em còn lo là hắn bị kề đao vào cổ hay bị bắt giam vào đại lao sao?
Rồi được lúc lại trầm tư như nghĩ ngợi điều gì đó, nói:
- Dù ta có muốn giúp cũng phải chọn thời điểm, không thể không nể mặt hoàng thúc được.
Nhóm người của Chiêu Tâm Đan và Tống Thanh Dực đang mãi đấu khẩu với đám quan sai của Hồng Tử Nhân thì từ đâu vang lên tiếng một đứa bé trai:
- Cho bọn họ vào!
Tất cả đồng loạt hướng về nơi phát ra âm thanh, người đầu tiên có phản ứng là Chiêu Tâm Đan, đứa bé đó nào phải ai xa lạ, chính là người nàng đã cứu trên đường. Đi thật nhanh về phía nó mà quên mất quan sát xung quanh, nàng bị hai thị vệ chặn lại, nhưng vì lo lắng, nàng vẫn cố chồm lên hỏi:
- Nè, đệ đã đi đâu vậy? Ta lo lắng lắm đó biết không? Nhưng mà.. sao đệ lại ở đây?
Thằng nhóc trầm tĩnh, mặt lạnh tanh, hệt thái độ lần đầu nàng gặp nó. Thị vệ bên cạnh lớn tiếng nói:
- Vô lễ. Đây là vương thái tử!
Chiêu Tâm Đan ngây người, hỏi lại:
- Vương.. thái tử?
Nhóm người Tạ Vô Phong, Lệ Ân Đình, Chu Linh, Tống Thanh Dực lúc này đều kinh ngạc, một phần là vì thân phận người trước mặt, phần còn lại là sự quen biết của Chiêu Tâm Đan với người đó. Không nở một nụ cười, Nghinh Hương Túc Ngạn lên tiếng, thái độ bình tĩnh còn hơn cả Tống Thanh Dực:
- Cho họ vào.
Nói xong câu đó liền quay người bỏ đi, Chiêu Tâm Đan nhân lúc không ai để ý đã đuổi theo Nghinh Hương Túc Ngạn, chưa kịp hỏi đã nghe tiếng nó, lời lẽ ngắn cũn nhưng thái độ lại khá ngoan ngoãn:
- Cứu người quan trọng.
* * *
Những ngày tiếp theo có thể coi là chuỗi ngày tăm tối nhất của trấn Bình An, nhiều người bên ngoài còn nói thậm chí nó tệ hơn gấp nhiều lần so với hai mươi năm trước. Chiêu Tâm Đan cầm trên tay gùi thuốc mình vất vả tìm được dù không biết có tác dụng hay không, lòng bất lực nhìn từng người từng người một chết đi, trên mặt họ lại thanh thản như một kiểu được ban ân huệ. Có lẽ họ đã quá đau khổ, quá xót xa trước hiện thực tàn nhẫn này, từ tình người cho đến thiên định, đều phũ phàng và tàn nhẫn như nhau. Không biết vùng đất Ôn Châu từ bao giờ lại trở thành nơi của mọi tai họa, cũng chẳng biết rốt cuộc người khai sinh mảnh đất này đã phạm phải lỗi lầm gì lớn hay chăng.
Tạ Vô Phong nhìn đống xác chất đầy đến nỗi tràn xuống cả bên đường, lòng không khỏi xót xa, cảm thán:
- Chẳng lẽ cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy sao? Tiểu tiên nữ, chẳng phải trước đó muội nói đã cứu được một đứa bé cũng đang mắc bệnh rồi à? Bây giờ..
Chiêu Tâm Đan lắc đầu, vô thức nói:
- Vô ích thôi. Độc đó.. muội không giải được.
Tạ Vô Phong chết đứng giữa ngàn bông tuyết rơi lạnh lẽo, đôi mắt Chiêu Tâm Đan chứa đầy băng lãnh, vô hồn, khuôn diện mất đi thần sắc vốn có. Lần đầu gặp nàng, ngoại trừ vết bớt lớn trên khuôn mặt, còn lại tất thảy đều vô cùng hoàn mỹ, nhất là đôi mắt. Cái ánh nhìn mênh mông nhân ái, một lần chớp mắt là một lần đem theo nụ cười trên môi gửi gắm vào cuộc sống một điều hy vọng. Nhưng hiện giờ, đôi mắt ấy chỉ toàn là tuyệt vọng, thứ tuyệt vọng chàng đã từng được nhìn thấy ở chính bản thân mình.
Chiêu Tâm Đan không nói lời nào, trực tiếp quay mặt bỏ đi. Lệ Ân Đình định gọi thì bị Chu Linh cản lại, nói:
- Đừng! Để cô ấy yên tĩnh một chút. Huynh ấy.. cũng thế!
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, làm ướt một mảng lớn tấm mạng che mặt, để lộ nụ cười đắng ngắt và đôi môi mím chặt: "Tại sao người lại làm như vậy! Sư phụ, tại sao chứ?".
Trước khi đến với Dược Tâm Đường, Chiêu Tâm Đan chưa từng được sống với đúng nguyện ước của bản thân. Nàng sống vì người khác, vì những đứa trẻ mồ côi nay đi mai đó giống nàng, chỉ nghĩ làm sao qua một ngày rồi lại thêm một ngày. Cho đến một lần tình cờ trong con hẻm nhỏ, nàng gặp được Bạt Phong, người đó như một tia sáng hiếm hoi sưởi ấm lòng nàng những ngày lạnh lẽo, cô liêu. Từ đó đến nay, không kể Vân Du, Bạt Phong là hình tượng mà Chiêu Tâm Đan ái mộ, dốc lòng theo đuổi.
Mãi đến tận hôm nay, Chiêu Tâm Đan không biết liệu những gì mình tâm niệm có còn ý nghĩa nữa không, có còn là điểm đến trong tương lai vốn tưởng chừng vô vọng nữa không.
Hóa ra, thứ khiến người ta đau khổ nhất lại không phải là tổn thương thể xác, càng không phải là sinh ly tử biệt, mà đó là sự bất lực. Chiêu Tâm Đan đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, chân trời đỏ au màu máu, hệt cõi lòng nàng lạnh giá trong đêm đen không chứa nổi một vì sao.
* * *
Tin tức về số người chết ngày một nhiều từ trấn Bình An không chỉ gây hoang mang cho dân chúng mà còn khiến những người có liên quan trong vụ này chịu ảnh hưởng. Việc sẽ bị trách tội thì chưa bàn đến, bản thân tự trách mới đáng nói. Tống Thanh Dực buổi tối một mình rời khỏi phủ của Hồng Tử Nhân, bước chân vô định đưa chàng đi không biết điểm dừng.
Bên dòng sông Ám Thủy có một cao lầu, nằm về hướng đông của Ôn Châu, cửa khẩu hướng về cái hồ lớn ở phía tây nên có tên gọi là Tây Hồ. Hàng quán hai bên đường cạnh Tây Hồ vẫn còn để đó, san sát nhau, đủ thấy bình thường nơi đây cực kì sầm uất, nhộn nhịp. Dừng chân tại một quán trà nhỏ bên đường, ngọn đèn le lói treo nơi đầu gió dập dìu qua lại như kiểu có thể rớt bất cứ khi nào, cái khí lạnh đêm thu làm lạnh cả ấm trà mới pha, ngó vào trong lại chẳng có ai để nhờ pha lại. Tống Thanh Dực nhìn quanh cũng chỉ có mỗi hàng quán này mở, mà kì lạ là quán cũng chỉ có mỗi mình chàng ngồi, đường thì cũng có mỗi mình chàng đi. Định thần một lát rồi tự nhủ cho yên lòng, đêm khuya như thế dĩ nhiên là đâu ai đương không ra đường làm gì.
Chàng cũng như bao người khác, cũng một thân nhục thể, cũng có mối lo, nỗi sợ của riêng mình, chẳng qua là vì những năm tháng được quyền sợ chàng đã phải học và rèn luyện cái bản lĩnh can trường của một người nam tử, vô luận là đao gươm chiến trường hay thú dữ đồng hoang, thậm chí là ma quỷ địa ngục cũng không thể làm chàng sợ hãi. Chỉ là từ khi đến Ôn Châu này, chàng sợ cái cảnh con trẻ khóc mẹ già, vợ khóc chồng, con đòi mẹ, từng tiếng nỉ non phá tan gông xiềng, đánh thức thứ bản năng của một con người bình thường nơi chàng. Đêm nay gió lạnh, chút máu tanh vướng nơi vạt áo dạ hành sớm đã không thể làm ấm cõi lòng lạnh giá của Tống Thanh Dực, chàng đưa chén trà lên miệng, đến hương còn chưa ngửi được thì từ sau một vầng quang khí giới đột nhiên vụt đến, chàng bình tĩnh ngả đầu sang phải, mũi kiếm chạm trúng thành chén nghe "cạch" một tiếng. Tống Thanh Dực một tay rút nhẹ chén trà về, liền đó ngửa bụng chén chắn đường kiếm, vốn đã dùng tay không thuận lại thêm điệu bộ hiện giờ của chàng thật chẳng ra kiểu người biết võ chuẩn bị ra chiêu. Địch nhân bịt kín mặt mũi, chỉ để lộ đôi mắt sâu hoắm, lãnh cảm đến lạnh người. Tống Thanh Dực tay buông chén trà, chân nhanh chóng lùi về sau hai bộ, đưa mắt dò xét, hỏi:
- Ngươi là ai? Sao lại muốn lấy mạng ta?
Địch nhân nghe hỏi thì cười khẩy một tiếng rất nhỏ, không trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi.. là con trai của Tống Trích Tư?
Tống Thanh Dực có chút hoang mang, chân tả lại lùi thêm một bộ, trước đó chàng còn cho rằng thích khách là người của Nam Bình Vương hoặc Hồng Tử Nhân, mà nếu đúng là thế thì câu hỏi này chẳng phải quá thừa thải hay sao. Rõ ràng người đến vốn không hề có ý định lấy mạng chàng mà chỉ đơn giản là thăm dò điều gì đó. Nghĩ ngợi một hồi chàng nghi hoặc hỏi:
- Ngươi có thù oán gì với phụ thân của ta?
Tên thích khách phát giác phía sau có người sắp đến thì chẳng nói câu nào, trực tiếp phóng ra ba hồi ám khí về phía Tống Thanh Dực rồi khinh công đi mất, để lại cho chàng một câu nói: "Ngươi về hỏi lại Tống Trích Tư, có phải đã quên mất lời hứa của hai mươi năm về trước hay không?".
Tử Xung Lân Thanh từ xa chạy đến, lo lắng hỏi:
- Thiếu tướng quân, ngài không sao chứ?
Tống Thanh Dực lắc đầu, lòng nghĩ: "Lại là hai mươi năm trước, rốt cuộc hai mươi năm trước đã có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra. Còn nữa, người kia là ai? Lẽ nào đó là người mà phụ thân muốn ta điều tra, tứ kiệt vang danh thời đó, diệu thủ hồi xuân Vân Du".