Vợ Nhỏ Ít Nói

Chương 1: Nỗi Ám Ảnh Của Vu Bảo




"Ba, mẹ... Bảo Bảo sợ." Cậu run rẩy ôm lấy ba mẹ.

"Tiểu Bảo à con đừng sợ... Cứ ở yên trong này, không được ra nghe chưa, nhớ kĩ không được ra, cũng không được kêu, cũng không được khóc ra tiếng... Không được phát ra tiếng động nào, nếu mà con không nghe theo thì có chết mẹ cũng không nhìn mặt con." Mẹ cậu đau đớn nói ra những lời đe doạ để cậu nghe lời.

"Dạ, con hứa... " Vu Bảo cố gắng kìm nén tiếng khóc cho mẹ yên tâm.

Lúc đó Vu Bảo mới 17 tuổi, độ tuổi nhạy cảm nhất, độ tuổi mà tâm lí bất ổn nhất.

Ba Vu Bảo làm cảnh sát, do điều tra ra bọn tội phạm buôn bán ma túy, một tổ chức lớn... Chúng bởi vì muốn dấu tội mà đã âm thầm đến giết hết ba mẹ cậu. Ba mẹ Vu Bảo đã kịp dấu cậu vào tủ đồ.

" Ở đây chờ người đến cứu, con nhớ chưa." Ba cậu dặn con trai.

" Huhu dạ." Vu Bảo sợ hãi nắm lấy góc áo của mình kìm nén.

Đóng chặt cửa lại, hai ông bà ra ngoài đánh nhau với bọn sát thủ và kết cuộc bị giết thảm. Vu Bảo ngồi trong tủ nhìn ra khe cửa tận mắt chứng kiến ba mẹ mình bị giết, khóc đến đau đớn, vì ba mẹ dặn không được ồn, phải chờ người đến cứu. Vu Bảo bịt kín miệng mình lại mà khóc.

Bọn chúng giết xong ba mẹ cậu, một tên cầm đầu gở bịt mặt ra thở.

"Còn ai không?" Tên đại ca hung dữ hỏi.

"Đã hết thưa đại ca." Đàn em trả lời.

" Đi." Hắn ra lệnh.

Trong vô tình Vu Bảo đã thấy mặt hắn. Bọn chúng rút đi, cậu vẫn sợ... Cậu không dám ra ngoài, vẫn ngồi đó nhìn ba mẹ nằm đấy, Vu Bảo thấy ánh mắt của mẹ đang nhìn mình...

"Bảo Bảo xin lỗi vì đã không giúp gì được cho ba mẹ. Con xin lỗi. " Vu Bảo đau khổ trách bản thân quá vô dụng.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, Vu Bảo vẫn không dám nói vì sợ ồn bọn chúng sẽ lại đến. Cậu ngồi đó cho đến khi đồng nghiệp của ba đến dọn xác cho ba... Là chú Lâm bạn thân của ba. Ông nhìn vào tủ thấy Vu Bảo ngồi đấy, mở cửa định bế lấy cậu. Hắn ta ngon ngọt.



" Tiểu Bảo à, về đây với chú... Chú sẽ chăm sóc cho con thay ba mẹ con được không?" Hắn ta ra sức dụ dỗ cậu.

Nhưng khi vừa mở cửa Vu Bảo đã hoãng sợ chạy ào đi mất.

Ông ta nhìn theo cậu, gọi điện cho ai đó.

"Tại sao các người dọn cỏ không tận gốc? Hắn ta vẫn còn đứa con nhỏ tại sao không giết?" Hắn ta tức giận quát tháo người bên kia đầu dây.

"Chúng tôi bất cẩn" Hắn ta hoảng hốt xin lỗi.

"Vô dụng. Mau trừ khử nó cho ta." Hắn ta hung dữ.

Dập máy, hắn ta nhếch mép.

"Là do anh quá tin người, nếu như anh không nói là anh đã tìm ra bọn buôn ma túy XX thì có lẽ anh đã không chết... Ai bảo anh đụng đến tổ chức của tôi làm chi bạn tốt. Nể tình bạn thân mấy chục năm, tôi sẽ đưa con trai duy nhất của anh đoàn tụ với anh." Hắn ta thoã mãn nói ra những lời tận cùng lương tâm của mình.

Vu Bảo chạy đi mất tích. Cậu sống lang thang ở các gầm cầu. Vu Bảo tâm trí bất thường cứ mơ mơ màng màng đi khắp nơi, ai cho gì ăn đó... Có ai hỏi gì thì cậu vẫn im lặng. Đi lang thang khắp nơi cũng được một tháng...

Hôm nay cũng là sinh nhật tròn 18 tuổi của cậu, Vu Bảo ngồi trong gầm cầu nhìn ra ngoài, nhìn lên các vì sao, có hai vì sao lấp lánh nhất... Cậu nghĩ đó là ba mẹ mà đưa tay lên với lấy nhưng không được. Cậu nhớ ba mẹ đã nói " Các người mất đi linh hồn họ sẽ biến thành vì sao sáng trên bầu trời, họ luôn theo dõi người thân của họ ở đó"

Vu Bảo mơ mơ màng màng mỉm cười "Ba mẹ".... Đang ngồi đó thì bỗng có một ánh sáng đột nhiên phát lên, còn kèm theo tiếng bước chân và tiếng người la hét.

"Nó đang ở kia mau bắt lấy." Một tên cầm đèn pin rọi đường chỉ hướng.

Vu Bảo hoãng sợ... Là tiếng người đó, người đã giết ba mẹ mình, liền ngồi bật dậy mà chạy đi.

Cậu chạy hết sức lực của mình, chạy ra đường lớn, Vu Bảo thấy một chiếc xe đang đỗ ở đó, đường cùng rồi, cậu leo đại lên, đường nào cũng chết... Vậy thì thà chết trên xe còn hơn để bọn người giết ba mẹ mình giết mình... Không thể.

Bọn chúng chạy ra đến đường lớn thì không thấy Vu Bảo đâu nên tản ra chỗ khác đi tìm.



**Trên xe.

Chiếc xe này là của Diệp Nhất Thành, 24 tuổi là một người có thế lực to lớn lẫn về thế lực ngầm hay là thế lực "nổi" . Diệp Nhất Thành đi tiếp khách kí hợp đồng thì bị người ta cho uống phải xuân dược, anh nhận ra được và xin về trước, nhưng đi nửa đường thì chịu hết nổi nên dừng xe lại.

Đúng lúc Vu Bảo leo lên xe, anh thấy cậu như thấy cứu tinh vậy... Vu Bảo vừa mới lên, ngay lập tức anh đưa cậu về nhà, không nói câu nào đưa người lên phòng lột sạch đồ ra mà phát tiết.

Vu Bảo chưa nhận thức được gì, khi thấy hành động của anh... Cậu hoãng sợ chống cự, bình thường tâm trí đã bất ổn, bây giờ bị anh làm như vậy Vu Bảo càng hỗn loạn hơn.

Thấy cậu chống cự anh đè người phía dưới ra, tát thẳng vào mặt người kia mấy cái liên tục chửi mắng.

"Mẹ nó... Lên giường với tôi chẳng phải là mơ ước của các người sao? Lại còn giả vờ chống cự..." Diệp Nhất Thành đưa hai tay cậu lên đỉnh đầu giữ lấy.

"Dùng mọi thủ đoạn để lên giường với tôi cơ mà. Bây giờ tôi cho thoả mãn." Anh siết chặt tay khống chế cậu không cho kháng cự.

Anh mạnh mẽ hành hạ Vu Bảo đến chết đi sống lại... Cậu hoãng sợ đến tột cùng... Không chống cự nữa, để mặc cho anh giày vò hết lần này đến lần khác. Khi mà máu phía dưới chảy ra cũng là lúc cậu ngất đi.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào mắt... Anh mệt mỏi tỉnh dậy, thấy áo quần không có trên người, anh biết chuyện gì đã sảy ra. Anh nhìn qua bên cạnh không thấy ai, ngồi dậy nhặt đồ lên thì anh thấy có một con người đang ngồi chỗ góc tường thu bản thân lại nhìn mình. Ánh mắt to tròn đẫm nước mắt nhìn anh.

Trong phút lát anh bị giọt nước mắt và đôi mắt đó làm cho dao động, nhưng nhanh chóng bị anh gạc bỏ. Anh khinh bỉ.

"Nước mắt sao?... Giả tạo." Đối với anh những giọt nước mắt đó hết sức rẻ mạt và đáng xem thường.

Anh thu đồ đi vào nhà tắm, lúc đi ra Vu Bảo vẫn ngồi đó run rẩy. Anh lạnh nhạt nhìn, anh nghĩ đó lại là trò ăn vạ.

"Cần bao nhiêu tiền đi nói với quản gia." Anh xem ghét bỏ nói.

Rồi anh sải chân đi đến công ti.

Vu Bảo run rẩy nhìn theo bóng lưng đó mà nhớ lại đêm qua anh đã hành hạ mình như thế nào, bất giác nỗi sợ lên đến đỉnh, nhớ đến lời ba "Trốn ở đây con sẽ được an toàn " Vu Bảo đứng dậy chạy nhanh đến tủ đồ, mở ra và trốn vào trong đó, ôm lấy bản thân lại mà ngồi yên như muốn nín thở, khóc cũng không dám ra tiếng.