"Bốn kiếp luân hồi... Ta hi vọng Diệp tiên quân có thể vượt qua." Nguyệt Lão đứng bên vòng luân hồi.
"Ta sẽ cho bạn hữu của ta một đặc ân." Tay Nguyệt Lão chấm nhẹ một điểm sáng vào đầu đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời.
Đem theo kí ức mờ nhạt xuống nhân giới, Diệp Nhất Thành đầu thai làm con trai út của Diệp gia. Phẩm chất bẩm sinh có căn tu tiền nên được Diệp phủ gửi lên núi Trường Bạch tu luyện, nhanh chóng trở thành đại đệ tử của phái
Thiên Sơn.
Ngày các tiên môn tề tựu nghĩ cách diệt trừ ổ yêu ma ở núi Ngũ Lão đang ngày ngày tác quái. Trong khí thế ngất trời hừng hực mọi người lũ lượt kéo nhau đi đến núi Ngũ Lão.
Để không đánh rắn động có, các môn phải chỉ có thể chia ra di chuyển, phòng tránh nguy hiểm các môn phái bắt cặp đi chung với nhau. Côn Luân sẽ đi với Nga Mi, Võ Đan với Túc Vân... Lần lượt Thiên Sơn sẽ đi với Huyền Không.
Diệp Nhất Thành dẫn đầu đi đến nơi phái Huyền Không đang đứng để chào hỏi.
"Nghe danh đã lâu, nay được diện kiến." Câu nói quen thuộc được Diệp Nhất Thành sử dụng.
"Khách sáo rồi, nghe danh Diệp đại đệ tử của Thiên Sơn chân nhân là người có thiên phú, tài năng hơn người nay mới được gặp mặt." Huyền Không Vũ Kỳ đại đồ đệ của môn phái Huyền Không đáp lễ.
"Quá lời rồi." Thiên Sơn Diệp Nhất Thành trả lời.
Từ phía sau một đệ tử của Huyền Không chạy đến. "Đại sư huynh không thấy tiểu sư đệ đâu cả."
"Lại chạy đi đâu nữa rồi." Huyền Không Vũ Kỳ bất lực nhưng có lẽ đã quá quen với việc này. "Ra phía sau núi tìm một chút.
Xoay qua bên Diệp Nhất Thành. "Ngại quá tiểu đồ đệ nhà ta hơi hiếu động..."
"Không sao, cùng nhau đi tìm."
Cả hai lần lượt kéo nhau ra phía sau núi Trường Bạch, nghe phía xa có tiếng đánh nhau. Khí tức quen thuộc, mùi hương này hằng đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của Diệp Nhất Thành, sợi tơ nguyệt ở nơi cổ tay loé sáng, mang theo một chút nóng ran quấn lấy cổ tay để nhắc nhở chủ nhân rằng nó đã xuất hiện. Nơi trái tim chợt nhói lên thúc dục hắn mau đi cứu người kia.
Để khẳng định nghi ngờ cảm giác quen thuộc đó, Diệp Nhất Thành nhanh chóng bước hai bước bay đến gần nơi phát ra ẩm thanh kia.
Hình bóng mơ hồ dần hiện rõ, đúng là người đã luôn xuất hiện trong mơ của hắn, người ta thường hay mơ thấy một hình bóng mơ hồ nhưng riêng hắn thì luôn thấy rõ mồn một hình ảnh người kia trong giấc mơ, có lẽ đây là đặc ân ông trời đặc cách ban cho hắn.
Mang theo tâm tư nóng vội muốn cứu người, Diệp Nhất Thành bay đến ôm lấy thân ảnh bé nhỏ kia vào lòng bảo vệ, thi triển kiếm pháp tiên môn đánh lui kẻ xấu.
"Lần này cậu gặp may đấy, hẹn gặp lại... Tiểu bằng hữu." Nói xong, hắn ta lưu manh cười rồi biến mất.
"Vu Bảo, đệ khồng sao chứ?" Huyền Không Vũ Kỳ chạy đền.
Nhận thức thấy đang bị người kia ôm trong lòng liền muốn thoát ra, Diệp Nhất Thành biết bản thân mình đã thất lễ nên buông tay, Huyền Không Vũ Kỳ nhìn một vòng, thật may Vu Bảo chỉ bị thương nhẹ ở tay nhưng đáng kinh ngạc hơn trong tích tắc vết thương liền tự hồi phục.
Thiên Sơn Diệp Nhất Thành ngây ngất nhìn người lâu nay trong mơ mờ ảo nay lại chân thật đứng trước mặt đưa cánh tay liền có thể chạm đến, Vu Bảo bị nhìn đến ngượng ngùng nép sau lưng đại sư huynh, nhận thức thấy đã làm người kia kinh hãi, thu lại tầm mắt chào hỏi.
"Mạo phạm rồi, ta là Thiên Sơn Diệp Nhất Thành, đại đồ đệ của phái Thiên Sơn."
Vũ Kỳ giữ tay tiểu sư đệ bị nuông chiều đến hư không biết lễ nghi liền bất lực thay mặt giới thiệu. "Ngại quá, tiểu sư đệ của ta chắc còn kinh hãi. Đệ ấy là Huyền Không Vu Bảo là sư đệ út của ta."
Trong đầu nhớ đến gì đó, Diệp Nhất Thành liền nở nụ cười. "Ta nghe nói Huyền Không chân nhân có một đồ đệ được ngài ấy nhất mực cưng chiều, hoá ra là người này."
"Cũng chỉ là một kẻ vô dụng." Trong đoàn người của Vũ Kỳ có người đố kị lên tiếng.
"Vả miệng." Huyền Không Vũ Kỳ ánh mắt tức giận ra lệnh trách phạt, người kia sợ hãi liền vả miệng ba cái sau đó cũng không ai lên tiếng nữa.
Cả đoàn kéo nhau lần lượt đi bộ, trên đường đi Diệp Nhất Thành ánh mắt luôn rơi xuống người Vu Bảo, con người này dáng vóc nhỏ bé, thoạt nhìn có chút gầy yếu. Trái tim khẽ nóng lên, Diệp Nhất Thành khẽ đưa tay lên cảm nhận cảm giác chưa từng có này... Nhớ lại giấc mơ mỗi đêm khẽ nói. "Nội đan, ngươi cảm nhận được chủ nhân đúng không?". Trước kia hắn luôn nghĩ rằng chỉ là giấc mơ bình thường, sau đó ngày nào cũng mơ thấy, bây giờ người trong mơ lại hiện hữu trước mặt... Hắn tin rồi, hắn tin giữa hắn và người kia là thiên duyên tiền định.
Vòng tơ nguyệt trên tay của Diệp Nhất thành sau khi gặp Vu Bảo thì đã xuất hiện nhưng không tài nào tháo ra được. Di chuyển đến đêm nhóm người tìm chỗ nghỉ ngơi, con ngươi di chuyển tìm người kia, Diệp Nhất Thành bắt lẩy thân ảnh nhỏ bé kia cô đơn ngồi một mình, muốn lại bắt chuyện thì bị một cánh tay vỗ vai.
"Huynh đối với đệ ấy thật không bình thường." Huyền Không Vũ Kỳ đã quan sát từ lúc ấy đến giờ, không nhịn được hỏi.
"Nếu nói ra, huynh có tin có kiếp trước không?" Diệp Nhất Thành thâm tình nói.
"Ta không tin, con người chết là hết... Kiếp trước có cũng không quan trọng, quan trọng kiếp này tương lai thể nào... Kiếp trước không ảnh hưởng."
" Vậy sao?"
Huyền Không Vũ Kỳ nhìn Vu Bảo, đồng thời cũng Diệp Nhất Thành ngồi xuống, không đợi người kia hỏi cũng tự giác nói.
"Năm ta 10 tuổi cũng sư phụ luyện võ thì nghe thấy trước cửa sư môn truyền đến tiếng khóc, ta vội đi ra thì thấy một cậu bé còn đỏ hỏn, chân tay gầy guộc khóc đến đau lòng... Ta đem đệ ấy vào, sư phụ thương xót nhận nuôi."
Chợt dừng lại quay sang nhìn Vu Bảo khẽ cười. "Một tay ta chăm sóc đệ ấy từ nhỏ, đệ ấy thể chất đặc biệt tu luyện mãi cũng không tiến bộ... Nhưng lại được ta và sư phụ cưng chiều thành ra các đồ đệ khác trong sư môn không phục sinh ra lòng đố kị ghen ghét."
Người nói dừng lại thở dài. "Cả môn phái cũng chỉ có ta chơi với đệ ấy. Tâm tính đệ ấy lương thiện vô tư nhưng cũng biết buồn, đệ ấy biết và cũng cố gắng hòa nhập nhưng không ai chịu chơi cùng."
Tầm mắt vẫn luôn hướng về người kia, Diệp Nhất Thành khẽ đau lòng. "Đệ ấy trời sinh nhìn yếu ớt nhưng kiên cường, có phải đệ ấy là người có khả năng trường sinh..."
Huyền Không Vũ Kỳ vội bịt miệng hắn lại ra kí hiệu im lặng. "Chuyện này chỉ có ta và sư phụ biết. Nếu huynh muốn đệ ấy bình yên thì nên giữ im lặng."
Sách nói người có khả năng tự hồi phục là người trường sinh trẻ mãi không già, máu nơi đầu tim còn có thể hồi sinh người chết.
"Thảo nào lúc sáng ở núi Trường Bạch huynh lại vội vã xem xét vết thương trên người đệ ấy rồi vội vã che chắn người đệ ấy lại." Diệp Nhất Thành nhận ra.
"Không hổ danh là người mà Thiên Sơn chân nhân tâm đắc, thiên chất tốt, tài quan sát cũng rất nhạy bén."
Huyền Không Vũ Kỳ thấy người kia cười liền nói thêm. "Được cái này thì mất cái kia, ta xem đệ ấy như đệ đệ ruột không cần ai khác. Như vậy đã đủ rồi."
"Bây giờ còn có ta."