Trên chiếc giường rộng lớn có hai thân ảnh nằm cạnh nhau.
"Em muốn xem cái này." Vu Bảo chỉ chỉ vào chiếc điện thoại của bản thân mình.
Ngày trước vì ham chơi nên nhờ Diệp Nhất Thành cầm hộ, không nghĩ hiện tại lại cảm thấy may mắn vì quyết định lúc đó.
Diệp Nhất Thành cầm chiếc điện thoại lên, đọc mật khẩu cho hắn mở nó. Vu Bảo vui vẻ lướt mạng xem, hắn cũng nằm yên ngắm nhìn người trong lòng. Được một lúc Vu Bảo dừng lại.
"Sao vậy?" Giọng hắn đầy dịu dàng hỏi.
"Không biết đến khi nào thì em mới có thể trở về với xác của em."
Người nằm đó, hồn lưu lạc nơi khác, có làm cách nào cũng không thể trở về.
Hiểu nỗi buồn của Vu Bảo, Diệp Nhất Thành xoa xoa đầu cậu.
"Anh sẽ tìm cách."
Ngày hôm sau, nhân lúc Diệp Nhất Thành đi làm. Vu Bảo không đi theo mà chỉ một lòng muốn đến xem bản thân mình nằm viện như thế nào rồi.
Thoát một cái Vu Bảo xuất hiện ở bệnh viện, nóng lòng đến xem liền thấy mẹ con Kiều Lạc Trân đang hối lộ bác sĩ.
"Chỉ cần làm cho nó ngưng thở, tôi cho cậu 2 tỷ. Bí mật làm, thần không biết quỷ không hay."
Nhìn thấy cảnh đó, Vu Bảo kinh hoàng... Tại sao họ lại muốn hại cậu chết đến vậy? Đang thất thần nhìn trộm thì bên cạnh cậu phát ra tiếng kêu.
"Anh."
"Vu Đại Song? Em nhìn thấy anh?"
Vu Bảo ngạc nhiên, Đại Song gật đầu. Cả hai đi đến phòng bệnh của cậu để nói chuyện.
"Em có khả năng nhìn thấy linh hồn... Mấy hôm nay em cũng tìm anh khắp nơi nhưng không thấy."
"Em rốt cuộc là ai vậy?"
Nghe câu hỏi của Vu Bảo, Vu Đại Song chỉ cười nhẹ im lặng mà lắc đầu.
"Em chỉ là một người muốn sống cuộc sống yên bình thôi... Không muốn tranh chấp hay đấu đá." Ngưng một chút lại nói tiếp. "Em biết mẹ em và chị muốn hại anh. Em chỉ muốn cản họ lại trước khi quá muộn.
"Đại Song, em còn nhỏ... Lại biết đối nhân xử thế. Từ nhỏ đã luôn cố gắng dàn xếp giữa anh và mẹ em, luôn đưa ra phương án hòa giải... Luôn muốn mọi người sống yên bình." Vu Bảo nói.
"Thế nhưng em vẫn thất bại trước mẹ em..." Đại Song buồn bã.
"Không. Em không thất bại, nếu không có em thì mẹ em đã giết anh từ lâu rồi, không đợi đến ngày hôm nay." Vu Bảo muốn xoa đầu đứa trẻ này nhưng bất thành, bàn tay hạ xuống chỉ xuyên qua một cách vô tình.
Từ lúc còn nhỏ Vu Đại Song đã luôn nhìn thấy các linh hồn, họ luôn tìm cậu bé để than thở những điều tiếc nuối,
Vu Đại Song từ đó cũng thấu hiểu những nỗi khổ thế gian, hiểu được luân thường đạo lí. Tính cách cậu trầm ổn như hiện tại cũng vì lí do đó.
"À, vài hôm trước em có gặp linh hồn của Triệu Thanh Thức. Cái người lên báo tự tử vì giết anh. Hắn đang ở dưới chân cầu Mã Niệu."
"Cái gì?" Vu Bảo chấp tay trước mặt giống như đang cầu xin gì đó. "Đại Song, giúp anh canh mẹ và chị em... Anh sẽ rất biết ơn."
Vu Bảo thoát cái biến mất.
Đến tối Diệp Nhất Thành về nhà cũng không thấy Vu Bảo đâu, hắn hốt hoảng muốn chạy đi tìm. Nào ngờ vừa xoay lưng đã thấy Vu Bảo ở phía sau, cả người nhếch nhác.
Hắn đau lòng kéo người lên phòng tắm rửa sạch sẽ, từ trong tủ lôi ra bộ đồ. Không thương tiếc đổ xăng đốt cho
Vu Bảo.
Vu Bảo bĩu môi chê trách.
"Sau anh có đốt đồ cho em đừng dùng xăng, hôi chết đi được."
Diệp Nhất Thành ôm người hậm hực tức giận cắn tai Vu Bảo thật mạnh.
"Em định sẽ như này mãi ? Còn có sau này sao?" Hắn thật sự đã tức giận rồi.
Nhận thức được sự tức giận của Diệp Nhất Thành, Vu Bảo hoà giải ngồi lên giường níu níu tay áo của hắn.
"Em... Khi nãy đã đi tìm Triệu Thanh Thức."
"Sao?" Diệp Nhất Thành ngồi xuống bên cạnh.
"Hắn kể... Là Kiều Lạc Trân xúi giục hắn giết em. Sẽ cưới hắn làm chồng."
Lén lút nhìn phản ứng của Diệp Nhất Thành, Vu Bảo nói tiếp.
"Em đã đánh hắn một trận, hắn không đánh lại em. Anh xem, em không hề bị thương."
Diệp Nhất Thành tức giận hôn xuống, hôn đến khi trút hết sự tức giận mới buông ra.
"Nếu em còn tự ý làm theo ý nữa thì..." Diệp Nhất Thành há miệng cắn vành tai của Vu Bảo.
Cậu mím môi chịu đau không hề la hét, cậu biết lần này bản thân hành động lồ mãng khiến Diệp Nhất Thành lo
lắng.
Đợi hắn nguôi ngoai cơn giận, Vu Bảo hôn nhẹ lên má người kia.
"Anh có thể giúp em một chuyện được không?"
Thấy hắn đang chăm chú nghe, cậu liền kể lại chuyện mình nghe ở bệnh viện.
"Hiện tại Đại Song đang giúp em canh chừng bọn họ. Em cũng không muốn ba mẹ lo lắng, anh có thể khiến cho bọn họ chịu hình phạt trước pháp luật được không? Cho họ nhận hậu quả họ gây ra?"
"Được... Anh giúp em trả thù."
Diệp Nhất Thành tìm đến Vu Đại Song.
"Cậu có chắc sẽ giúp Vu Bảo?"
Đại Song gật đầu. "Họ đã làm chuyện không thể quay đầu... Nên giúp họ dừng tay lại trước khi phạm thêm sai lầm khác."
Sau đó Diệp Nhất Thành cùng em trai Vu Bảo âm thầm thu thập chứng cứ, không đánh rắn động cỏ hắn nộp thẳng lên công an.
Mẹ con Kiều Lạc Trân sợ tội bỏ trốn.
Ba mẹ Vu Bảo biết chuyện cũng rất sửng sốt, Diệp Nhất Thành đàm phán xin họ đề Vu Bảo cho hắn chăm sóc, hắn không hề nói đến chuyện hắn thấy linh hồn Vu Bảo.
Ba mẹ cậu cũng đồng ý, dù gì hắn cũng đã hao tổn tâm trí cho con trai mình, rất yên tâm giao phó.
Trên đường đưa Vu Bảo đi về nhà của mình, Diệp Nhất Thành bất ngờ gặp mẹ con Kiều Lạc Trân bị dồn vào đường cùng muốn đồng quy vu tận với Diệp Nhất Thành và Vu Bảo.
Tai nạn sáy ra khiến cả bốn người chết ngay tại chỗ.
Nhà họ Vu chỉ còn Vu Đại Song, sau này cậu thừa hưởng toàn bộ gia sản. Vu Đại Song tính cách thiện lương đã góp một nửa gia sản cho quỹ từ thiện, một phần muốn giúp người khó khăn, cũng có tâm tư riêng muốn chuộc tội cho mẹ và chị của mình.
Lúc tai nạn sảy ra, Diệp Nhất Thành một mực ôm lấy Vu Bảo vào lòng.
"Dù có chết anh cũng sẽ chết cùng em, không để em một mình lần nào nữa."
*Còn tiếp.*